Hải Kình 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nước mắt.

"Tiểu Linh, vốn dĩ bà ngoại cũng không định nói cho con nghe những chuyện thế này, nhưng nếu con đã xác định rằng con sẽ sống với con bé cả đời. Nhất định ngoại phải nói với con... Tính của con bé Nhiễm Nhiễm cứ trầm trầm vậy đó, con bé không biết ăn nói, cũng không biết cách thể hiện ra ngoài, cho nên ngoại phải đành làm người đứng ra để nói những lời đó với con, để cho hai đứa có thể hiểu được nhau hơn." Bà ngoại đưa tay lên lau lau khóe mắt, cười khẽ rồi nói, "Tiểu Linh, kể từ giờ phút này, ngoại chính thức giao Nhiễm Nhiễm cho con. Ngoại mong con sẽ trông nom con bé, nhưng cũng mong con đừng để mình bị thiệt thòi."

"Da, dạ, dạ..." Diệp Thanh Linh dạ liên tục, sau đó cô mới nghiêm túc mà nói, "Ngoại, con hứa."

Diệp Thanh Linh lui về sau, trịnh trọng quỳ xuống, cúi đầu ba cái với bà ngoại.

Trước khi Diệp Thanh Linh rời khỏi thư phòng, đột nhiên bà ngoại lại gọi cô quay lại: "Phải rồi, Tiểu Linh, bỗng nhiên ngoại mới nhớ ra. Ngần ấy năm trời, chỉ có một lần duy nhất mà Nhiễm Nhiễm chịu mở lòng với ngoại, con đoán xem là hồi nào?"

Diệp Thanh Linh giật mình, cô hỏi lại bà ngoại: "Lúc nào ạ?"

"Là trước ngày diễn ra vòng chung kết của《Giọng Hát Nội Lực》đó, Nhiễm Nhiễm con bé nói với ngoại rằng con bé rất sợ hãi."

Bỗng nhiên Diệp Thanh Linh mới nhận ra được gì đó.

Giọng của bà ngoại rất nhẹ nhàng: "Con bé nói, con bé sợ con sẽ bỏ con bé mà đi, sẽ bay về phía chân trời rộng lớn, không bao giờ quay lại nữa."

Diệp Thanh Linh lập tức xoay lưng về phía bà ngoại, cô thấy mình không thở nổi, cổ họng nghẹn lại, nước mắt cũng rơi xuống như mưa.

.......

Khi Diệp Thanh Linh bước ra khỏi thư phòng thì Thời Vũ cũng đã chờ sẵn ở bên ngoài, Thời Vũ tựa người vào lan can, ngẩn ngơ nhìn xuống phía dưới phòng khách. Cô không biết bà ngoại và Diệp Thanh Linh đang nói chuyện gì, nhưng cô lại thấy lòng mình không yên.

Bất thình lình, Diệp Thanh Linh bước đến gần, ôm lấy Thời Vũ từ phía sau.

Thời Vũ lập tức được bao lấy bởi cơ thể ấm áp của người thiếu nữ, được mùi hương cam quýt của cô ấy vờn quanh.

Khóe mắt của Diệp Thanh Linh vẫn ươn ướt, nước mắt vẫn trào ra từ khóe mi. Diệp Thanh Linh vùi mặt vào vai và cổ của Thời Vũ, môi hơi cong lên, khẽ nở nụ cười.

Cách đó không xa, dì Liễu vừa đi ngang thì vô tình thấy cảnh này, dì cười gật gù.

"A Linh? Em... Em không thấy mắc cỡ hửm?" Thời Vũ nhẹ nhàng tránh tránh, vỗ cánh tay của Diệp Thanh Linh. Ngay sau đó thì Thời Vũ đã cảm nhận được trên vai mình ướt nhem, hình như là nước mắt, Diệp Thanh Linh đang khóc, lặng lẽ rơi nước mắt, rồi lại khóc thật nhiều.

Ngay lập tức, Thời Vũ trở nên luống cuống, cô vội vàng chộp lấy cánh tay của Diệp Thanh Linh, gọi: "A Linh? Em bị sao vậy? Ngoại nói gì với em?"

"Thời Vũ," Diệp Thanh Linh không trả lời câu hỏi của Thời Vũ, cô chỉ cười cười, nước mắt vẫn còn tuông rơi, tự mình nhẹ giọng nói tiếp, "Lúc nãy bà ngoại kể cho em nghe một vài chuyện hồi nhỏ của Thời Vũ."

Cơ thể của Thời Vũ cứng đờ, lông mày cũng khó chịu mà hơi nhăn lại, nhưng chỉ một giây sau đã nhẹ nhàng giãn ra.

Diệp Thanh Linh ôm Thời Vũ chặt như muốn nhét Thời Vũ vào lồng ngực mình, sưởi ấm cho cô ấy. Trái tim của hai người dán chặt vào nhau, hòa cùng một nhịp đập.

"Nên là, Thời Vũ," Diệp Thanh Linh tiếp tục nói, "Em muốn được ôm lấy Thời Vũ."

Muốn được ôm lấy cô bé Thời Vũ hung dữ đã bao lần cô đơn, bất lực, muốn xin người khác hãy đến giúp mình nhưng rồi lại chẳng biết làm sao, cũng chưa từng được một ai vươn đôi bàn tay.

Muốn được nói với cô bé đó, đừng sợ hãi em nhé.

Muốn được nói với cô bé rằng, sẽ có người sẵn sàng nghe tiếng lòng của em, sẽ có người sẵn sàng thấu hiểu tất cả những cảm xúc trong lòng em, nói không được cũng chẳng sao, sẽ có người sẵn sàng kiên nhẫn chờ đợi em, bên cạnh em cùng bước đi... Cho dù, người đó không "yêu" em.

Đúng vậy, ai nói nếu muốn thấu hiểu lẫn nhau, bồi bạn bên nhau, thì nhất định phải là tình yêu đôi lứa cơ chứ?

Người đó sẽ sẵn sàng dùng tình cảm chân thành, tha thiết nhất của mình cùng để đồng hành cùng em trên suốt chặng đường, cho đến khi em đi đến điểm cuối của cuộc đời.

.......

Đây là một cái ôm đến muộn gần hai mươi năm.

.......

Một lát sau, Thời Vũ bước vào thư phòng.

Bà ngoại nắm lấy tay của Thời Vũ, chỉ nói với cô một câu duy nhất.

Bà ngoại nói: "Nhiễm Nhiễm, con phải học được cách yêu bản thân, và yêu Tiểu Linh nữa."

-------
Lời của tác giả:

Gào! Sắp kết thúc.

Chú thích:
Đoạn Linh ôm Vũ, những lời Linh nói là muốn nói cho Vũ của hồi bé nghe, theo cách hiểu của mình là Linh ước có một người nào đó trong quá khứ "sẽ" nói ra những lời này để an ủi Vũ của thời thơ ấu, nên mình sẽ để Linh gọi Vũ của quá khứ là em.

Lời của editor:
Ban đầu, mình cân nhắc 2 mốc để Linh đổi từ xưng "tôi" qua xưng "em":

1/ Trong cuộc trò chuyện đầu tiên sau khi Vũ vừa tỉnh dậy từ cơn hôn mê vì bị bà nội của Linh đâm.
2/ Sau cuộc nói chuyện với bà ngoại của chương hôm nay.

Nhưng xét thấy cả 2 mốc đều có một sự kiện và nhân vật khác tác động vào, có thể sẽ mang cho mọi người suy nghĩ là Linh vì áy náy nên mới đổi sang xưng em, thế là mình nhanh trí để Linh chủ động xưng em từ chương Linh "cầu hôn" Thời Vũ (C85).


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net