Chương 16 Phải cướp trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà hàng sang trọng, tiếng dương cầm du dương, lay động lòng người, còn có từng đôi từng đôi ngồi ăn dưới ánh nến, này hết thảy, đều là cơ hội tuyệt vời để cầu hôn.

“Ngữ Du, anh thật sự yêu em, gả cho anh đi.”

Quân Việt bỗng nhiên quỳ trên mặt đất lấy nhẫn ra đưa tới trước mặt Thương Ngữ Du.

Thương Ngữ Du lẳng lặng nhìn Quân việt, không có ý tiếp nhận nhẫn.

“Quân Việt, anh đứng lên đi.”

Nhiều năm qua, nàng vẫn biết Quân Việt có cảm tình với mình, nàng cũng biết Quân việt một mực đợi nàng, chính là trong lòng nàng vẫn còn hình bóng một người.

“Ngữ Du, đáp ứng anh đi, anh biết anh không có lời ngon tiếng ngọt, nhưng anh sẽ dùng hành động cho em biết, gả cho anh là quyết định chính xác. Anh sẽ dùng cả đời để yêu em, bảo vệ em. Anh…”

Quân Việt không đứng lên, vẫn là bảo trì tư thế quỳ gối cầm nhẫn, ánh mắt thâm tình nhìn Thương Ngữ Du.

“Quân việt, em thực xin lỗi.”

Có chút bi thương nhìn Quân việt, Thương Ngữ Du bỗng nhiên nhớ tới Lâm Diệc Thu.

Diệc Thu, tôi muốn ở bên cậu, cậu có biết không?

“Vì cái gì?”

Hoàn toàn không nghĩ đến Thương Ngữ Du sẽ cự tuyệt mình, Quân Việt như trước vẫn quỳ, thực kinh ngạc nhìn vẻ mặt bi thương kia.

“Em… Vẫn yêu một người, cho nên, Quân Việt, em thật có lỗi với anh.”

“Không có khả năng!”

Quân Việt đứng lên kích động nói, nhiều năm qua như vậy vẫn đều là bên nàng, Thương Ngữ Du thích ai, không có lý do gì hắn không biết

“Ngữ Du, anh thầm nghĩ biết em vì cái gì cự tuyệt anh, em không cần tìm loại lý do này.”

“Em không nói dối, người em thích anh cũng biết mà.”

Vẻ mặt bình tĩnh làm cho Quân Việt nghi hoặc, ánh mắt Thương Ngữ Du có chút bi thương, tại sao luôn trốn tránh nàng.

Là bởi vì đều là nữ nhân sao?

“Anh cũng biết à?”

Quân Việt nhíu mày suy nghĩ về tất cả mọi người quen biết, chính là suy nghĩ nửa ngày vẫn là không rõ ràng.

“Đi ra ngoài nói đi.”

Thương Ngữ Du đứng lên đi ra ngoài, không khí như vậy làm cho nàng cảm thấy được thật khó chịu, bởi vì, không phải cùng người mình yêu ở cùng một chỗ.

“Ngữ Du, em nói coi người kia, rốt cuộc là ai?”

Quân Việt đem xe chạy ra bờ biển, mở cửa sổ để gió biển thổi vào.

Thương Ngữ Du thở dài, tay đặt trên cửa kính xe, chống cằm nhìn ánh trăng

“Anh vì sao lại muốn hỏi nhiều như vậy?”

“Anh chính là muốn biết, anh thua trong tay ai.”

Không nhìn Thương Ngữ Du, Quân Việt bảo trì tư thế nhìn về phía trước, thực kiên định nói.

Ngữ Du, nói cho anh biết anh thua ở chỗ nào, anh sẽ cố gắng từ điểm ấy đứng lên, sau đó đem em mang trở về bên mình.

“……”

Nhìn ánh trăng trên trời, Thương Ngữ Du không trả lời Quân Việt, mà bỗng nhiên thì thầm

“Người có li có hợp, trăng có lúc khuyết lúc tròn, từ xưa đến nay. Chỉ mong người trường tồn, ngàn dặm nối kết nhau.”

Diệc Thu, cậu có biết không? Nhiều năm qua, vô luận ở đâu, mỗi lần nhìn đến ánh trăng, tôi đều sẽ nhớ tới cậu.

“Ngữ Du!” 

“Là Diệc Thu.”

“……”

Quân Việt ngây ngẩn cả người, lúc này mới nhớ tới Lâm Diệc Thu cùng Thương Ngữ Du lúc gặp mặt có chút quái dị.

Diệc Thu khi đó nóng lòng rời đi, có lẽ không chỉ là vì muốn sớm một chút nhìn thấy Hạ Linh Tích, cũng có thể vì không muốn thấy Ngữ Du? Chẳng lẽ Diệc Thu phụ bạc Ngữ Du?

“Tên hỗn đản!”

Quân Việt thực sinh khí hung hăng đập tay xuống, mệt cho hắn nghĩ tên kia cùng hắn đều là kẻ si tình, cư nhiên lại là tên phụ bạc!

“Không liên quan đến Diệc Thu.”

Thương Ngữ Du dùng ngữ khí đầy ai oán nói

“Là em yêu nàng, nhưng nàng lại vẫn trốn tránh em, bởi vì em là nữ.”

“Cái gì?”

Quân Việt lăng im một chút, nguyên lai chính là Thương Ngữ Du một mình tình nguyện si tình sao? Nhưng Diệc Thu như thế nào có thể bởi vì Ngữ Du là nữ nhân mà không chịu tiếp nhận? Quân Việt lẩm bẩm nghĩ không ra

“Như thế nào có thể? Hạ Linh Tích cũng là nữ nhân mà.”

“Anh nói cái gì?”

Thương Ngữ Du nghe được câu nói kia bỗng nhiên xoay người nhìn Quân Việt

“Hạ Linh Tích? Là ai?”

“Hạ Linh Tích… Là người Diệc Thu thích đã nhiều năm yêu, Diệc Thu vì nàng làm rất nhiều việc, bọn họ hiện tại đã cùng ở một chỗ.”

Quân Việt cùng Thương Ngữ Du đối diện nhau, nói xong sự thật, muốn làm cho Thương Ngữ Du đối với Lâm Diệc Thu chết tâm.

“Anh nói, Diệc Thu, thích là nữ nhân?”

Có chút thì thào, Thương Ngữ Du nhớ tới lúc mình thổ lộ với Lâm Diệc Thu, nàng ta trăm phương ngàn kế trốn tránh mình, trong lòng càng tỏ ra không phục.

Nếu Diệc Thu thích nữ nhân, năm đó, vì cái gì phải trốn tránh nàng? ( vì là ẻm không thích chị thôi)

“Đúng, Diệc Thu thích chính là nữ nhân, nữ nhân kia là Hạ Linh Tích.”

Quân Việt hai tay nắm hai vai Thương Ngữ Du, nhìn vào ánh mắt nàng, muốn cho nàng hiểu được sự thật.

“Nếu nàng thích nữ nhân, như vậy, vì cái gì không phải em?”

Vẻ mặt Thương Ngữ Du dần dần trầm xuống, vì không phục nên tay nắm chặt lại thành quyền

“Em phải đem nàng cướp trở về.”

“Ngữ Du, em không cần ngốc như vậy, Diệc Thu cùng Hạ Linh Tích yêu nhau. Ngày đó Diệc Thu vội vã rời đi, chính là vì muốn mau thấy Hạ Linh Tích.”

“Em không tin, năm đó Diệc Thu trốn em, khẳng định là bởi vì không thể nhận ra cảm tình của nàng, hiện tại nếu nàng có thể nhận ra, em nhất định phải đem nàng cướp trở về.”

Thương Ngữ Du thực kiên định nói, trong mắt tràn đầy tự tin.

Diệc Thu, người nhất định sẽ một lần nữa yêu tôi. (Thực ra chưa yêu bao giờ =.=)

“Ngữ Du, em…”

Em không cần ngốc như vậy, Quân Việt còn muốn khuyên Thương Ngữ Du, chính là nhìn thấy nàng kiên định, lời nói không thể tiếp tục nói ra, mà chỉ ở trong lòng thở dài.

Có lẽ, chỉ có Diệc Thu mới có thể làm cho nàng chết tâm.

Chính mình cùng Lâm Diệc Thu nhận thức lâu như vậy, nàng đối với Hạ Linh Tích là cảm tình sâu đậm ra sao, hắn đều hiểu rõ, Thương Ngữ Du căn bản không có khả năng làm cho Lâm Diệc Thu rời bỏ Hạ Linh Tích.

“Quân việt, thực xin lỗi, em ngày mai muốn đi X thị.”

Nhìn Quân việt đăm chiêu, Thương Ngữ Du cảm thấy được chính mình thật sự có lỗi với hắn, dù sao Quân Việt đã đợi mình nhiều năm như vậy. Những năm qua có rất nhiều nữ nhân đều thích Quân Việt, chính là hắn vẫn luôn thủy chung đợi mình.

“Ân, anh giúp em đặt vé máy bay.”

Hoàn toàn là việc đã dự kiến, Quân Việt vẻ mặt bình tĩnh nói.

Thương Ngữ Du thực kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng là cảm động,  ngay cả ở thời điểm này, hắn đều bao dung cho chính mình.

Nhiều năm qua, Thương Ngữ Du lần đầu tiên cảm thấy được, có lẽ Quân Việt thật sự là lựa chọn hoàn hảo hơn so với Lâm Diệc Thu.

Chỉ tiếc, người nàng yêu là Lâm Diệc Thu.

Lại thở dài, Quân Việt ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

Diệc Thu, đừng làm cho tôi thất vọng.

PS: Nhiều lúc mình cảm thấy Thương Ngữ Du bị ảo tưởng sức mạnh quá mức =))) Mấy chương sau các bạn sẽ hiểu hơn vì sao mình có nhận xét như vậy :"> Nhưng thực sự khâm phục chị ấy, kiên trì cũng 6,7 năm ròi :)) Yêu từ hồi còn đi học và giờ vẫn không chịu bỏ cuộc. 

Phải cố gắng hoàn bộ này sau khi hết Tết :(( Nhân tiện cám ơn hội chị em bạn dì đã ủng hộ mình bằng cách vote mấy chương H nhiệt liệt =)))))))) Quả là có thịt mới vui =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net