Chương 23 Cái tát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta khinh!

Tìm Hạ Linh Tích đến mức người đầy mồ hôi. Lâm Diệc Thu ở cửa ra vào nhìn thấy một màn này cơn giận liền xông thẳng lên não. Tông thẳng cửa chính quán cà phê, trực tiếp vọt vào.

" Lâm trợ lí?"

Đi vào quán, Lâm Diệc Thu cố gắng áp lửa giận trong lòng đi đến bàn của hai người kia. Hạ Linh Tích như trước vẫn chìm trong bi thương, không chú ý tới hành động nắm tay của Hoàng Tân Tịnh, cũng không chú ý tới vẻ mặt giả bình tĩnh của Lâm Diệc Thu. Mà Hoàng Tân Tịnh vẫn nắm tay mỹ nhân trong tâm trạng vui vẻ. Ngẩng đầu lại nhìn thấy Lâm Diệc Thu hai tay đút vào túi đi về hướng bọn họ, rõ ràng là vẻ mặt nàng thực bình tĩnh nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy sợ hãi.

Vẫn đang chìm trong thương tâm, khi nghe được thanh âm của Hoàng Tân Tịnh ‘Lâm trợ lí’, Hạ Linh Tích rốt cục phục hồi lại tinh thần. Nhìn thấy tay mình bị Hoàng Tân Tịnh cầm liền vô cùng kinh hách, vội vàng giật tay trở về, ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Lâm Diệc Thu.

Em vẫn bình tĩnh? Trong lòng Hạ Linh Tích lại đau lòng.

Nguyên lai em đã không cần tôi sao? Nguyên lai không để ý tôi cùng Hoàng Tân Tịnh thân mật, đã không tức giận nữa, phải không?

" Hạ tổng, công ty có chút việc cần ngài trở về xử lý."

Có chút tức giận Hạ Linh Tích lúc nãy không tránh tay Hoàng Tân Tịnh. Lâm Diệc Thu thực cung kính nhìn nàng, lửa giận trong lòng ngày càng tăng.

Tích, em hiểu được chị vì cái gì không thích em cùng Thương Ngữ Du tiếp cận thân mật, nhưng chị vì sao phải cố ý đả kích em như vậy?

" Chuyện công ty tối nay tôi sẽ xử lý."

Hạ Linh Tích rốt cục bùng nổ, khí chất lạnh lùng liền xuất hiện. Đóng băng Hoàng Tân Tịnh, cũng làm đóng băng hội nhiều chuyện trong quán cà phê đang trộm xem mỹ nữ.

Lâm Diệc Thu, đại hỗn đản, có Thương Ngữ Du rồi liền đối với tôi như vậy.

Nhìn thấy Hạ Linh Tích cư nhiên lại đối với mình bằng loại thái độ này, Lâm Diệc Thu cũng trở nên lạnh lùng.

Hai người yêu thương nhau sâu đậm lại ở quán cà phê lạnh lùng đối diện, ai cũng không chịu lui bước.

Nhưng không đến mười giây sau, Lâm Diệc Thu liền buông vũ khí đầu hàng.

Không phải bởi vì ánh mắt của Hạ Linh Tích quá mạnh mẻ, mà là bởi vì...

Hạ Linh Tích rõ ràng đã khóc đến mức sưng đỏ đôi mắt.

Thở dài, Lâm Diệc Thu bỗng nhiên cảm thấy được mình thực không phải con người. Rõ ràng chính là mình làm sai, chính mình làm cho Hạ Linh Tích thương tâm, như thế nào còn có thể đối xử với nàng như vậy.

" Về công ty được không, thật sự rất khẩn cấp."

Hạ thân mình xuống nhìn Hạ Linh Tích đang ngồi ở trên ghế, Lâm Diệc Thu ôn nhu nói.

"......"

Hạ Linh Tích như trước lạnh lùng nhìn Lâm Diệc Thu. Sau đó đứng lên, không nhìn Hoàng Tân Tịnh, cũng không nhìn Lâm Diệc Thu, mà tự mình đi ra quán cà phê.

Lâm Diệc Thu đứng lên liếc Hoàng Tân Tịnh nãy giờ vẫn lẳng lặng không hiểu chuyện gì đã xảy ra một cái. Xoay người đuổi theo Hạ Linh Tích, lôi kéo nàng lên xe taxi.

"Bác tài, tòa nhà Thịnh Thế."

Nắm lấy bàn tay Hạ Linh Tích đang giãy dụa, Lâm Diệc Thu nói với tài xế lái xe.

" Không phải nói công ty có việc sao?"

Dừng lại hành động giãy dụa vô dụng, Hạ Linh Tích tức giận trừng mắt nhìn người kia gắt gao nắm tay mình.

Không phải em không cần tôi sao? Vậy còn quấn quít lấy lòng tôi làm cái gì?

" Lừa chị thôi."

Dùng ngữ khí đương nhiên phải làm vậy chị mới theo em về, Lâm Diệc Thu bĩu môi.

"Em!"

Hạ Linh Tích cảm thấy được mình có lẽ phải bóp chết tên tiểu quỷ trước mặt, người kia như thế nào là có thể vô sỉ lừa gạt mình như vậy.

Bắt đầu kịch liệt giãy dụa muốn tránh thoát khỏi cánh tay Lâm Diệc Thu. Hạ Linh Tích lại không nghĩ rằng tên tiểu gia hỏa kia cư nhiên đắc ý lợi dụng hành động đó tiến tới gần mình hơn, ôm chặt lấy nàng, tay còn không thành thật ở trên mặt nàng sờ mó.

" Em buông tôi ra."

Nói khẽ với Lâm Diệc Thu vô lại, Hạ Linh Tích cầm lấy bàn tay không thành thật không cho nó nhúc nhích.

Lộ ra nụ cười hư đốn, Lâm Diệc Thu nắm thật chặt tay Hạ Linh Tích, thấp giọng  nói nhỏ

“Tích, chị tốt nhất không cần giãy dụa nha, chị cũng biết lý trí của em không vững vàng cho lắm. Em không thể cam đoan có ở trên xe này liền muốn..."

Được rồi, Lâm Diệc Thu quả thật vô sỉ, ở thời điểm này còn có thể nghĩ ra mấy chuyện như vậy.

"......"

Hạ Linh Tích thật sự là hết chỗ nói rồi. Nàng bắt đầu tự hỏi mình năm đó rốt cuộc như thế nào lại yêu tên hỗn đản này.

" Đến rồi."

Xe taxi chậm rãi đứng ở trước cửa tòa nhà Thịnh Thế. Lâm Diệc Thu xuống trước mở cửa xe, vừa định dắt tay Hạ Linh Tích, lại phát hiện nữ nhân kia đã theo một cửa khác xuống xe, không thèm nhìn mình một cái mà tự đi về phía trước. Vội vàng chạy theo Hạ Linh Tích, lại dắt tay nàng chết sống cũng không chịu buông ra, sau cả hai cùng hướng về nhà.

" Em buông ra, đi tìm Thương Ngữ Du của em đi."

Vừa mới tiến vào nhà, Hạ Linh Tích hung hăng nhéo móng vuốt của kẻ đang gắt gao nắm tay mình. Không biết như thế nào mà tên kia không tránh cũng không buông.

"Em biết em sai rồi, Tích a..."

Loạng choạng lắc lắc tay Hạ Linh Tích, con cún nhỏ đã biết sai chu miệng làm nũng.

Biết sai rồi?

Mỹ nhân nghe vậy liền ngưng giãy dụa, nhìn vẻ mặt đáng thương của Lâm Diệc Thu, không rõ câu nói kia có ý gì.

"Tích, chị có biết em yêu chị nhiều ra sao không?"

Tiếp tục lắc lắc cánh tay trắng nõn kia, Lâm Diệc Thu không chú ý tới sắc mặt Hạ Linh Tích đã có chút biến hóa.

"Chuyện của Thương Ngữ Du là do em sẽ xử lý không tốt, chị không cần nghĩ sai."

Chị có biết là em yêu chị nhiều lắm không?

Hạ Linh Tích nguyên bản lộ ra ánh mắt nghi hoặc trong phút chốc lại lạnh xuống.

Nàng cho tới bây giờ cũng không biết Lâm Diệc Thu vô sỉ như vậy, rõ ràng ở trong mộng nói yêu Thương Ngữ Du. Hiện tại lại ở trước mặt mình nói yêu mình.

" Ba!"

Vì thế, tên tiểu quỷ hoàn toàn không biết mình làm sai cái gì, bị Hạ Linh Tích cho ăn một bạt tai.

"......"

Hoàn toàn bị cái tát này làm cho ngây ngốc, Lâm Diệc Thu lăng lăng nhìn Hạ Linh Tích, không biết làm sao.

Tích đánh mình.

" Lâm Diệc Thu, tôi coi như nhìn lầm em, em là tên hỗn đản!"

Vừa bị tát mạnh, người kia còn đang sững sờ. Hạ Linh Tích đã muốn đi qua nàng để ra ngoài.

" Chậm đã."

Có lầm hay không a, đều không nghe mình giải thích?

Lâm Diệc Thu phát hỏa, giữ chặt tay Hạ Linh Tích dù nàng ta nói cái gì cũng không buông ra.

" Em buông tôi ra, hỗn đản. Em còn nói Hoàng tổng người ta nhân phẩm không tốt, tôi thấy người nhân phẩm kém cỏi nhất chính là em!"

“…”

" Em là nữ nhân đáng ghét!"

Nghe được Hạ Linh Tích nhắc tới Hoàng Tân Tịnh, đầu óc Lâm Diệc Thu rốt cục nổ tung, nàng rõ ràng nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.

Dùng sức đem Hạ Linh Tích kéo vào trong lồng ngực mình. Lâm Diệc Thu cúi đầu hung hăng hôn trụ người kia, tay cũng bắt đầu cởi quần áo của nàng.

Ngay từ đầu, Hạ Linh Tích đã liều mạng giãy dụa. Nhưng người ở trên người nàng cũng vì vậy mà động tác càng ngày càng kịch liệt, khiến nàng cũng dần dần bị hãm vào bên trong lửa tình.

Thẳng đến thân mình chợt lạnh, cảm giác được áo của mình đã bị ném xuống đất, nàng mới tỉnh táo lại, vô lực đẩy Lâm Diệc Thu ra.

Thu, em rốt cuộc muốn tôi phải làm sao?

Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, rơi lên trên mặt của người đang điên cuồng hành động kia, cũng làm cho nàng ta thanh tỉnh lại.

Buông ra hai tay đang giam cầm Hạ Linh Tích. Lâm Diệc Thu lẳng lặng nhìn nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Linh Tích, trong lòng nổi lên một trận đau thương.

Tích, chị khóc? Vì cái gì?

PS: Hàng về đêm khuya =)))) Chế Thu bá đạo quá, tính cưỡng bức Tích tỷ, bị ăn tát là đúng ròi =)))) Chương sau ngọt ngào lại nha ^^ Bù lại cho những đắng cay chúng ta đã chịu =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net