Chương 24 Hóa giải hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tích..."

Lại tiến lên ôm lấy mỹ nhân đang khóc vào trong lòng, lần này Lâm Diệc Thu chỉ lẳng lặng ôm Hạ Linh Tích mà không làm thêm bất kì động tác nào.

Lâm Diệc Thu, ngươi thực đáng chết, như thế nào có thể đối đãi với Tích như vậy? Ngươi làm cho nàng rơi lệ, Tích nói như vậy cũng đúng, ngươi chính là tên đại hỗn đản.

"Em hỗn đản, như thế nào có thể đối với tôi như vậy?"

Hạ Linh Tích ôm chặt lấy Lâm Diệc Thu, nước mắt chảy xuống thấm ướt quần áo của đối phương.

"Phải phải phải, em là hỗn đản, em biết sai rồi, chị đừng khóc được không?"

Thực ôn nhu ở bên tai thiên hạ đang nước mắt như mưa dỗ dành, quả thực nhìn nàng khóc Lâm Diệc Thu đau lòng muốn chết.

"Em hỗn đản, em chính là hỗn đản, đại hỗn đản!"

Nước mắt như trước tuôn trào, Hạ Linh Tích nghẹn ngào đánh lên bả vai Lâm Diệc Thu.

"Phải phải phải, em là hỗn đản, chị mắng em đi, đánh em đi."

Lâm Diệc Thu ôn nhu dụ dỗ mỹ nhân nước mắt đầy mặt, bày ra bộ dạng chịu đánh chịu mắng.

"Tôi không muốn nhìn thấy em, em tìm được người em yêu là Thương Ngữ Du rồi. Em cút đi cho tôi."

Hạ Linh Tích nhớ tới những ủy khuất trong khoảng thời gian này, khóc càng ngày càng lớn, nhưng lại ôm lấy Lâm Diệc Thu càng chặt hơn.

 "Hảo hảo hảo”.

Sao lại không muốn nhìn em nữa, tìm Thương Ngữ... Ách...

Lâm Diệc Thu vẫn cố gắng dụ dỗ, nhưng lại phát hiện... Có cái gì đó không đúng a.

"Tích, chị nghe em nói. Không phải như chị nghĩ đâu."

Ôm Hạ Linh Tích ngồi xuống sô pha, vừa suy nghĩ về mấy lời sắp nói, vừa hôn lên hai má mỹ nhân vẫn rơi lệ. Lâm Diệc Thu quỳ gối trước mặt Hạ Linh Tích nhìn thật sâu vào mắt nàng.

"Lâm Diệc Thu, cho tới bây giờ, đều chỉ yêu một người."

Nói một hơi rành mạch từng chữ với Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu chậm rãi tiếp tục khẳng định.

"Người kia, là chị, Hạ Linh Tích."

 "......"

Hạ Linh Tích không mở miệng, chỉ ưu thương nhìn ánh mắt thật sự thâm tình của người kia.

Thu, em nói mấy câu này, đều là sự thật sao? Như vậy, giấc mộng của em hôm trước là sao? Còn cả bó hoa kia nữa.

"Em biết chị cũng nhìn thấy bó hoa kia đúng hay không? Nhưng thật sự không phải như chị nghĩ vậy, em không phải bởi vì thích nàng mới nhận hoa, mà là bởi vì... Bởi vì..."

Nhớ tới những chuyện mình từng làm, Lâm Diệc Thu sợ Hạ Linh Tích sẽ cho rằng mình tàn nhẫn, vừa mới nói một nửa lại không dám tiếp tục nói tiếp.

“Bởi vì sao?"

" Bởi vì em hại nàng không đậu đại học... Em vẫn thực áy náy."

Cúi đầu không dám nhìn Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu cúi gằm xuống nhìn mặt đất.

 "Em... Hại nàng?"

Có chút nghi hoặc nhìn người đang quỳ gối cúi đầu trước mặt mình. Hạ Linh Tích rốt cục bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình lúc trước có chính xác hay không.

 " Ân."

"Em... Như thế nào hại nàng?"

Nhớ tới hành vi gần đây của Lâm Diệc Thu quả thật không giống là yêu Thương Ngữ Du, ngược lại giống như đang một mực chạy trốn. Vậy mà lý trí của nàng lại không thanh tỉnh, cư nhiên nghĩ rằng tình cũ không rủ cũng đến.

Hạ Linh Tích kéo tay Lâm Diệc Thu để nàng ngồi cạnh bên người mình. Sau đó ôm cánh tay của nàng, nhìn sâu vào mắt người bao năm qua vẫn đồng hành cùng mình vượt qua bao nhiêu khó khăn.

Lâm Diệc Thu rút tay ra, hành động này làm cho Hạ Linh Tích có chút nghi hoặc trong chốc lát, rồi nhanh chóng ôm lấy nàng, hít thật sâu ngửi mùi hương trên mái tóc Hạ Linh Tích, rốt cục mới mở miệng.

"Lúc học cấp ba, khi phát hiện nàng thích em, em sợ lắm. Khi đó còn là tiểu yêu, lần đầu tiên đụng tới loại chuyện này, có chút không biết làm sao, lại không hiểu phải cự tuyệt như thế nào, liền trốn tránh nàng. Kết quả trốn cũng chưa trốn kịp, em đã không kiên nhẫn, liền nói với nàng ‘Tôi không muốn nhìn thấy cậu, cậu cách xa tôi một chút đi!’..."

Hạ Linh Tích cũng có chút ngây ngốc, nếu như nàng bị chính người mình yêu đối xử như vậy, quả thật là thống khổ. Nàng bỗng nhiên có chút đồng tình với Thương Ngữ Du. Nhưng dù như đồng tình thế nào, chỉ cần Lâm Diệc Thu còn thích nàng, nàng sẽ không buông tay.

" Sau đó thì sao? Ảnh hưởng tới thành tích thi đại học hả?"

" Đúng vậy, nàng được mọi người hy vọng trở thành thủ khoa của trường em. Vậy mà khi công bố kết quả... Khi đó em liền cảm thấy được thực có lỗi với nàng... Cho nên, Tích, em đối với nàng thật sự không có gì cả, chỉ là áy náy."

Thực sâu nhìn vào mắt Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu ôn nhu vỗ về nàng.

"Người em yêu, từ trước đến nay, đều chỉ có chị."

Nhớ lại nhiều năm qua Lâm Diệc Thu vì mình mà làm hết thảy. Nhớ lại khi nàng tốt nghiệp ương ngạnh đòi phải ở lại X thị, kết quả bị đánh cho da tróc thịt bong làm cho mình đau lòng đến khóc. Nhớ lại hai người từ khi hiểu được tâm ý của nhau rồi sống chung hạnh phúc. Hạ Linh Tích bỗng nhiên cảm thấy được những bất an và nghi kị của mình trong khoảng thời gian này thực buồn cười.

Vừa rồi, cho dù Hoàng Tân Tịnh nắm tay của mình, Thu cũng không hoài nghi tình cảm của mình với nàng, chỉ ăn chút dấm chua mà thôi, cũng không nghi ngờ bậy bạ giống mình. Hạ Linh Tích, ngươi như thế nào có thể không tin tưởng người yêu của ngươi như vậy, cho dù cả thế gian đều lừa dối ngươi, từ bỏ ngươi thì nàng không phải lúc nào cũng kề cận bên ngươi hay sao?

"Tích, thật sự em chỉ yêu một mình chị. Toàn thế giới chỉ có chị có thể làm cho em an tâm, cũng chỉ có chị có thể làm cho em hiểu được ý nghĩa tồn tại của mình. Giấc mộng không có chị, vĩnh viễn đều là ác mộng. Ngày hôm qua buổi tối, vốn là em mơ thấy Thương Ngữ Du, thật sự thật sự khó chịu vô cùng. Sau lại chị lại xuất hiện, còn hôn em, cảm giác liền tốt lên nhiều, thật hạnh phúc..."

Không chú ý tới Hạ Linh Tích đang tự trách, Lâm Diệc Thu ôm lấy nàng ở bên tai nàng thầm thì những lời thật tâm.

Nước mắt vốn đã ngừng rơi, nhưng nghe thấy những lời Lâm Diệc Thu nói xong lại theo khóe mắt chảy xuống.

Hạ Linh Tích cúi đầu nằm vào trong lòng Lâm Diệc Thu, phóng thích bất an trong nhiều ngày qua, càng thêm tự trách chính mình là con người nhỏ nhen hay nghi ngờ lung tung.

Lâm Diệc Thu bị dọa, nàng rõ ràng đã giải thích a. Như thế nào Tích còn khóc thương tâm như vậy?

"Tích, em sai lầm rồi, em thật sự biết sai rồi, ngày mai em liền cùng Thương Ngữ Du nói chuyện rõ ràng được không? Lần này em tuyệt đối tuyệt đối sẽ không trốn tránh nữa."

Tay chân vô thố an ủi Hạ Linh Tích. Bộ dáng kích động của Lâm Diệc Thu làm cho mỹ nhân đang khóc nức nở càng thêm tự trách.

"Thu..."

Hít sâu vài cái khống chế cảm xúc của mình. Hạ Linh Tích ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Lâm Diệc Thu, nước mắt vẫn nhịn không được theo khóe mắt chảy xuống.

" Thực xin lỗi, tôi không nên nghi ngờ em."

“Chị không có lỗi, là em không tốt, cho chị cảm giác bất an. Em không nên khiến cho chị bất an, lại càng không nên làm cho chị thương tâm rồi khóc. Em..."

Miệng đang liên tục nói ra những lời tự trách đột nhiên bị bàn tay trắng nõn che lại. Lâm Diệc Thu lẳng lặng nhìn Hạ Linh Tích bổ nhào vào trong lòng ngực mình, ôm lấy cổ mình.

"Thu, tôi yêu em. Đáp ứng tôi, đừng bao giờ rời xa tôi."

Khóe miệng gợi lên một nụ cười, trong lòng tràn đầy cảm giác sung sướng làm cho Lâm Diệc Thu nhịn không được ôm lấy thiên hạ trong lòng.

Nữ nhân ngốc, em như thế nào có thể rời đi? Yêu chị nhiều năm như vậy, bảo hộ chị nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có được hạnh phúc. Em như thế nào có thể lựa chọn xoay người rời đi?

" Em cũng yêu chị."

PS: Vậy là hòa cả làng rồi nha ^^ Chương sau sẽ là "Không cho chị ngủ yên" (H thì có mà lướt sơ sơ à nhưng chắc cũng đủ xài =)))) ) :"> Nhiều lúc thấy chế Thu đáng ghét quá mà nhiều lúc thấy đáng yêu ghê :) Về phần tỉnh cảm thì chúng ta không cần bàn cãi nữa, 1000% tình yêu đều giành cho Tích tỷ =))) Bạn nào có ý định gì với Tích tỷ nên bỏ cuộc đi nha (Bao gồm cả mình luôn :( )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net