Chương 26 Phòng chống tình địch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại là mấy giờ sau... (Sau khi đã sênh ca xong lần thứ N :3)

Trong một nhà hàng Tây, Lâm Diệc Thu lẳng lặng cúi đầu ăn, không dám nhìn người đối diện, thủy chung không có biện pháp mở miệng nói ra những lời nói có sức sát thương.

Thẳng đến khi đồ ăn đã muốn ăn xong. Buông dao nĩa, thực thanh nhã xoa xoa miệng, nâng đầu lên thì nhìn thấy người kia như trước thâm tình nhìn mình. Lâm Diệc Thu âm thầm trong lòng thở dài, rốt cục mới dám mở miệng nói ra lời trong lòng cất chứa đã lâu.

"Ngữ Du, tôi yêu Tích, xưa nay đều vậy, cậu buông tay đi, Quân Việt cũng tốt lắm."

Cầm lấy ly rượu bên cạnh uống một ngụm, Thương Ngữ Du không biến sắc nhìn chằm chằm Lâm Diệc Thu.

“Diệc Thu, ngày hôm qua lúc cậu hẹn mình, mình đã nghĩ tới khả năng này.”

"Như vậy... Cậu..."

"Mình sẽ không buông tay đâu!"

Ngạch... Có chút bất đắc dĩ xoa trán, bị bản tính cố chấp không đổi của Thương Ngữ Du làm phiền, Lâm Diệc Thu có chút bất đắc dĩ cố gắng nhẫn nại.

"Tôi thật sự chỉ yêu một mình Tích, cậu đừng ở trên người mình lãng phí thời gian."

"Mình không tin."

"Cậu..."

Thương Ngữ Du coi như không nhìn thấy bộ dạng đau đầu của Lâm Diệc Thu, mở miệng nói tiếp.

“Diệc Thu, mình đã nói rồi, mình sẽ chờ đến ngày cậu hiểu được tình cảm thực sự của mình."

 "......"

Có lầm không vậy? Rốt cuộc ai cấp cho nàng ta niềm tin mãnh liệt là mình cũng yêu nàng?

Lâm Diệc Thu cảm thấy chính mình sắp hỏng mất...

******

"Báo cáo, báo cáo, tình địch xuất hiện."

Trong bãi đỗ xe tập đoàn Hạ thị, một đại thúc bảo an tay cầm bộ đàm thấp giọng kêu.

"Nhận được, nhận được."

Bộ đàm truyền đến một thanh âm khác.

"Khởi động hệ thống phòng hộ thứ nhất."

Đứng trước cửa tập đoàn Hạ thị, Thương Ngữ Du vẻ mặt như thấy quỷ nhìn tờ giấy được dán trên tường: “Hôm nay tạm ngừng buôn bán”.

Tình huống gì đây?

Hạ thị ngừng buôn bán?

"......"

Đứng bất động trừng mắt nhìn tờ giấy kia vài phút, Thương Ngữ Du thực không thể lý giải được tại sao chỉ có vài ngày mà mọi chuyện lại thành ra như vậy. Liền lấy điện thoại gọi cho Lâm Diệc Thu, nghe được đầu dây bên kia phát ra âm thanh.

"Số máy quý khách vừa gọi không có thực, xin quý khách vui lòng kiểm tra lại."

Ngạch...

Đỉnh đầu tựa hồ có đàn quạ đen bay qua, Thương Ngữ Du thực bất đắc dĩ trở về xe của mình rồi lái đi.

"Báo cáo, báo cáo, tình địch đã rời đi, tình địch đã rời đi."

Tại bãi đỗ, đại thúc bảo vệ vẻ mặt hào hứng la to vào bộ đàm.

"Nhận được, nhận được."

Bộ đàm truyền đến thanh âm hưng phấn, sau đó là một trận hoan hô tưng bừng như thời khắc đón năm mới.

Lúc này, cửa chính của Tập đoàn Hạ thị bị mở ra, một đại thúc bảo vệ khác liều mạng kêu to.

"Mau mau, đem cái thông báo xé xuống gấp, đừng cho Hạ tổng cùng Lâm trợ lí phát hiện."

(Chết cười với mấy chế bảo vệ :v)

**********

Cùng thời gian, trên tầng cao nhất của tập đoàn Hạ thị.

"Thu, em ngốc a. Không muốn tiếp điện thoại thì thôi đi, còn dám giả giọng tổng đài."

Lắc đầu nhìn Lâm Diệc Thu, Hạ Linh Tích cảm thấy mình không nhịn cười được nữa.

"Diệc Thu, tôi biết em không muốn nghe điện thoại. Nhưng tôi cảm thấy em có thể đổi số mà. Dù sao không có ai tin tưởng mình sẽ nhớ sai dãy số điện thoại của người mà ngày đêm luôn tâm niệm."

Thương Ngữ Du lúc lái xe cũng đồng thời gửi tin nhắn đến cho Lâm Diệc Thu. Lâm Diệc Thu mở ra xem mới phát hiện, trò mèo của mình không qua mắt nổi nàng ta. =))))

Há miệng nhìn Hạ Linh Tích đang cười như điên. Vì sự ngu ngốc cùng sai lầm của mình mà buồn bực, Lâm Diệc Thu rốt cục buồn quá hóa giận khi thấy người kia còn vui sướng khi thấy mình gặp họa. Lập tức một trận hôn nhiệt tình máu lửa được bắt đầu để ngăn lại tiếng cười đó.

"Ưm, ưm đủ rồi, tôi thở không nổi nữa."

Nhiệt tình đáp lại nụ hôn từ tên tiểu quỷ ngốc kia, Hạ Linh Tích sau một khoảng thời gian đáp trả nồng nhiệt, rốt cuộc chịu không được tên sắc lang nữa khi bàn tay của nàng lại bắt đầu không thành thật trên người mình.

"Hừ, ai cho chị cười người ta. Không ăn giấm chua thì thôi, còn cười em nữa."

Lâm Diệc Thu cảm thấy thiệt buồn bực, chu miệng mất hứng nhìn Hạ Linh Tích đang thở hổn hển sau nụ hôn nhiệt tình.

Cùng Thương Ngữ Du tại nhà hàng nói một hồi lâu, khô cả cổ, kết quả chính là Lâm Diệc Thu đại bại. Thương Ngữ Du vẫn nói sẽ tiếp tục theo đuổi người mình yêu nhiều năm qua.

Mà Lâm Diệc Thu lại vì sự cố chấp kì lạ của Thương Ngữ Du mà buồn rầu mấy hôm nay.

Về phần Hạ Linh Tích, bởi vì đã xác định Lâm Diệc Thu chỉ yêu mình mà thôi, cũng hoàn toàn tin tưởng tiểu quỷ kia tuyệt đối sẽ không bị dụ đi. Ngược lại luôn vui vẻ khi nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu khó xử mấy ngày qua của Lâm Diệc Thu.

Hỗ trợ sao?

Mới không cần. Kỳ thật cứ để như vậy cũng không sao cả, tốt xấu gì thì chuyện này cũng làm tiểu quỷ lo lắng cả ngày, không còn tinh lực để khi dễ nàng hàng ngày nữa.

Hừ hừ, nhớ tới ngày đó liền buồn bực. Sắc lang chết tiệt, cư nhiên khi dễ nàng đến mấy giờ liền.

Từ xế chiều đến hoàng hôn, từ sô pha phòng khách đến cửa phòng ngủ rồi cuối cùng lăn lên trên giường, đem nàng làm cho mệt đến ngất xỉu vài lần.

Làm cho tiểu quỷ này bị hao mòn tinh thần nàng cảm giác tốt lắm, bản thân có thể nghỉ ngơi một chút và chuyên tâm làm việc.

"Đông đông."

Tiếng đập cửa truyền đến, Lâm Diệc Thu chỉnh lại áo sơmi của mình rồi ngồi qua một bên. Sau đó nhìn thấy mỹ nhân vừa rồi còn cười nham hiểm khôi phục vẻ mặt tao nhã, đứng đắn mới cho người tiến vào phòng.

"Hạ tổng, lần này công ty tổ chức buổi tiệc..."

Quản lý phòng tổ chức tiến vào nhìn thoáng qua Lâm Diệc Thu đang ngồi ở một bên Hạ tổng. Sau đó thật cẩn thận mở miệng, nhưng không dám nói cho hết lời.

"Như thế nào? Có vấn đề sao?"

Chú ý tới quản lý có chút kì lạ. Hạ Linh Tích đăm chiêu liếc mắt nhìn về phía Lâm Diệc Thu vẫn đang vô tư không suy nghĩ, sau mở miệng hỏi.

“Ngạch…”

Lại trộm nhìn thoáng qua Lâm Diệc Thu, quản lý do dự trong chốc lát

“Tất cả mọi người đều yêu cầu...”

"Yêu cầu cái gì?"

"Yêu cầu, Lâm trợ lí lên biểu diễn khai mạc."

Cắn cắn răng, nghĩ đến Lâm Diệc Thu bình thường nho nhã như vậy, hẳn là sẽ không đạp chết mình vào lúc này. Quản lý rốt cục mở miệng đem lời muốn nói xả ra hết.

"Cái gì? Không..."

Lập tức kinh hãi từ sô pha đứng bật dậy. Lâm Diệc Thu theo bản năng mở miệng muốn phản đối, lại bị một thanh âm khác đánh gãy.

"Đương nhiên là được."

Không chút do dự đồng ý yêu cầu này, Hạ Linh Tích cười thầm nhìn người kia trừng mắt giận dữ nhìn mình.

Gần nhất, vẫn là nên cho tiểu quỷ nhiều việc để làm, thật tốt cho thân thể của mình mà.

  

PS: Hai chị cứ cố gắng che dấu nhân viên cho có che thôi chứ thực ra cả cái công ty biết hết tình sử của 2 chế ròi =))) Khỏi giấu cho mệt :v 

Tội nghiệp chế Thu, bị Tích tỷ bóc lột, bắt lên sân khấu biểu diễn làm trò cho nhân viên =))) Thực ra cũng có lí do cả đó, chương sau các bạn sẽ biết vì sao Tích tỷ làm vậy nha, không đơn thuần chỉ là trêu ghẹo và làm giảm tinh lực của Diệc Thu đâu ^^

Mai bạn nào đi học, đi làm thì đọc truyện xong tắt đèn đi ngủ ngay đi :"> Trước khi ngủ nhớ để lại dấu răng dả lả cmt cùng mình :">

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net