Chương 6 Không rời xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên cơ bản, sáu năm qua Lâm Diệc Thu vẫn thực vừa lòng với cuộc sống của mình, có thể yên lặng mà dõi theo bên cạnh Hạ Linh Tích, lặng lẽ mà vì nàng làm đủ mọi chuyện. Ngoại trừ có khi sẽ nhịn không được mà bi quan nghĩ đến việc sớm hay muộn Hạ Linh Tích cũng sẽ thuộc về người khác ra, thì mỗi ngày trôi qua thực hạnh phúc.

Nhưng từ khi hai người thẳng thắn với nhau xong, Lâm Diệc Thu mới biết được hạnh phúc thực sự mới vừa đến với mình.

“Tiểu quỷ, em có biết hay không, chỉ khi có em tôi mới có thể duy trì được trạng thái, nhiệt tình tốt nhất.”

“Tiểu quỷ, em có biết hay không, khi em kiềm chế không được mà mãi nhìn tôi, tôi cũng muốn nhìn em như vậy. Nhưng có nhiều người trước mặt như thế, tôi chỉ có thể giả vờ như vô tình mà nhìn em một cái, càng về sau thì sự vô tình đó càng nhiều.”

“Tiểu quỷ, em có biết hay không, khi phải rời trường, nguyên nhân chủ yếu tôi luyến tiếc rời nơi đó không phải vì tôi thích làm giáo viên, mà là bởi vì em đó.”

“Tiểu quỷ. . .”

Hai người ngọt ngào tâm sự với nhau, Hạ Linh Tích luôn thích ngồi ở trên đùi Lâm Diệc Thu, thì thầm bên tai nàng những tâm sự của tình yêu sâu nặng đã kéo dài nhiều năm cho nàng nghe.

Nghe Hạ Linh Tích nói rõ từng câu, Lâm Diệc Thu ngoài cảm động ra, cũng thật hối hận mình đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy.

Từ khi  ý thức được tình cảm mình dành cho Hạ Linh Tích không phải tình cảm bình thường, nàng cứ mãi tự nói với mình đó chỉ là vọng tưởng thôi, Hạ Linh Tích không thể nào chấp nhận một nữ tử như mình đâu.

Hạ Linh Tích là một người vĩ đại khiến lòng người không thể không động như vậy, mà bản thân mình lại bình thường như thế, nhiều năm cố gắng phấn đấu, không chỉ là vì có thể giúp đỡ nữ nhân mà mình yêu nhất kia, mà cũng là vì có thể khiến mình đủ tư cách đứng bên cạnh nàng. Nhưng cho dù mình đã rất cố gắng, cho dù rất có năng lực, cho dù mình có thể giúp nàng xử lý rất nhiều chuyện thì . . .

Lâm Diệc Thu vẫn tự ti mà cho là mình không thể quang minh chính đại có tư cách đứng bên cạnh Hạ Linh Tích, vì thế tình cảm 6 năm qua vẫn dậm chân ở chỗ thầm yêu mà thôi.

Là vì mình  tự ti mà làm cho tình cảm hai người kéo dài đến 6 năm sau mới sáng tỏ được, là vì sự trì độn của mình, cứ tự cho là đúng mà khiến Hạ Linh Tích thương tâm.

Cùng là con gái thì thế nào? Nếu đã yêu thì sao có thể để ý đến giới tính lẫn nhau chứ?

Lâm Diệc Thu chửi mình ngu xuẩn, sao có thể vì mình cùng giới tính với Hạ Linh Tích mà tự ti nhiều năm như vậy.

“Tích, em yêu người.” 

Nhìn người đang chuyên chú lái xe, khi đang dừng đèn đỏ, Lâm Diệc Thu nhịn không được nắm lấy tay Hạ Linh Tích.

“Tiểu quỷ ngốc . . . .” 

Hạ Linh Tích nắm lại bàn tay hơi lạnh của Lâm Diệc Thu, quay đầu lại dùng ánh mắt cưng chìu nhìn nàng.

“Tin tin . . .” 

Đèn xanh sáng lên, xe phía sau bấm kèn inh ỏi, Hạ Linh Tích phục hồi tinh thần lại, tiếp tục chuyên chú mà lái xe.

“Tích, Tích, Tích. . .” 

Lâm Diệc Thu vẫn nhìn chăm chú Hạ Linh Tích, miệng vẫn nhẹ nhàng gọi tên người mà mình yêu, Hạ Linh Tích vẫn chuyên chú mà lái xe, nghe thấy người kia gọi tên mình, độ cung nơi khóe miệng càng lúc càng lớn hơn.

Nguyên lai nói những câu yêu thương với ngốc ngốc tiểu quỷ lại hạnh phúc như vậy, sớm biết thế sẽ không cố chấp mà mãi đợi nàng mở miệng trước đâu.

“Đây không phải là Lâm trợ lý của Hạ tổng sao? Hai người cũng tới nơi này ăn cơm?”

Ngừng xe ở một nhà hàng rất có phong cách Trung Quốc, hai người mới vừa xuống xe chợt nghe thấy có tiếng ai đó vọng ra từ sau lưng.

“Hoa tổng, trùng hợp thế.” 

Hạ Linh Tích xoay người nhìn người đó, thực thanh nhã mà mỉm cười gật đầu với Hoa Thanh La.

Lâm Diệc Thu nhìn thấy Hoa Thanh La theo bản năng lui lại từng bước.

Đùa gì vậy trời, lúc trước là bởi vì vẫn không dám nghĩ Hạ Linh Tích cũng thích mình, cho nên mới oan uổng lãnh vài lần tăng ca, tất cả đều là vì Hạ Linh Tích ghen. Bây giờ thì . . .

Ta tránh xa nàng ra một chút vẫn tốt hơn.

Âm thầm quyết định như thế, thật cẩn thận mà giữ khoảng cách với Hoa Thanh La.

“Diệc Thu không phải nói muốn mời tôi ăn cơm sao? Tại sao lâu như thế cũng chưa có tin tức gì?” 

Hoa Thanh La trêu đùa, nhìn vẻ mặt Lâm Diệc Thu thật chăm chú.

“Ách. . .  A . . .” 

Nàng chỉ khách sáo mới nói vậy thôi được không a, sao lại tưởng nó là thật thế? (Ai kêu dả lả cho nhìu vào =))) )

Hoa Thanh La buồn cười mà nhìn Lâm Diệc Thu đang ngượng ngùng đứng phía sau Hạ Linh Tích, loáng thoáng còn thấy con người mà luôn khiến nàng thấy rất thú vị kia đang nắm lấy góc áo Hạ Linh Tích.

Vốn có chút tức giận Hoa Thanh La ở trước mặt mình làm trò khiêu khích Lâm Diệc Thu, trong lòng thầm mắng Lâm Diệc Thu ở nơi nơi luôn “Thông đồng” với nữ nhân khác, bỗng nhiên cảm nhận được áo phía sau bị ai đó nhẹ nắm lấy, Hạ Linh Tích quay đầu lại phát hiện con người đang bị mình thầm mắng kia đang thực đáng yêu mà nắm lấy góc áo của mình, tâm khẽ rung động.

Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đó, Hạ Linh Tích trấn an nở nụ cười nhẹ với Lâm Diệc Thu, quay đầu lại nhìn Hoa Thanh La.

“Hoa tổng sao luôn có hứng thú với Thu thế? Hay là muốn Thu đổi nơi công tác tới Hoa thị?” 

Lời nói của Hạ Linh Tích không hề che giấu sự thân mật giữa mình và Lâm Diệc Thu, hai bàn tay càng nắm chặt nhau hơn.

“Ha ha, nhân tài như Diệc Thu có thể tới Hoa thị thì Thanh La đương nhiên là cầu còn không được, nhưng không biết Hạ tổng có chịu thả người hay không thôi.” 

Giả vờ không hiểu được sự thân mật trong câu vừa rồi, cũng giả như không nhìn thấy ánh mắt hai người phía trước đang ẩn tình nhìn nhau, còn có cả hai bàn tay đang nắm chặt nhau kia, Hoa Thanh La vẫn quyến rũ lãnh đạm đáp lại.

“Tôi sẽ không rời Tích đâu.” 

Đắm chìm trong ánh mắt ôn nhu cưng chìu của Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu cảm thấy mình như bị tan ra, lại chợt nghe Hoa Thanh La nói, theo bản năng mà lập tức mở miệng đáp lại.

Ôi chao? Dường như đã rất rõ ràng a, Hoa Thanh La thông minh như vậy, đương nhiên có thể nhìn ra mối quan hệ của mình và Tích rồi.

Lâm Diệc Thu phục hồi tinh thần lại, có chút luống cuống mà nhìn Hạ Linh Tích.

Nhìn thấy Lâm Diệc Thu hoàn toàn theo bản năng mà phản ứng lại, Hạ Linh Tích cảm thấy thật ngọt ngào, sự ghen tuông hoàn toàn tan biến không còn chút dấu vết.

Nàng đương nhiên hiểu Hoa Thanh La đã sớm nhìn thấu quan hệ của mình và tiểu quỷ, nàng ta khiêu khích như thế chỉ để thử mình và tiểu quỷ thôi, tuy rằng đã biết rõ tình cảm của tiểu quỷ đều đặt ở trên người mình, nhưng thấy Hoa Thanh La khiêu khích tiểu quỷ vẫn nhịn không được mà cảm thấy tức giận.

“Xem ra hiện tại Hạ tổng đang rất hạnh phúc a, tôi đây sẽ không làm người xấu quấy rầy hai người nữa, tôi đi trước a.” 

Hoa Thanh La lúc này đã hoàn toàn xác định rõ ràng quan hệ của hai người , nàng nở nụ cười thật tươi, vẫy vẫy tay liền đi ra xe của mình.

Kỳ thật, kể từ khi hợp tác với Hạ thị, nàng đã bắt đầu sinh ra hoài nghi mối quan hệ giữa Hạ Linh Tích với Lâm Diệc Thu, cho nên nàng mới thử khiêu khích hai người đó, hôm nay thì rốt cục cũng sáng tỏ hết rồi, nàng cần gì phải tiếp tục đóng vai kẻ ác thế nữa, dù sao có thể dũng cảm thừa nhận tình cảm như thế cũng đã rất tốt rồi. Nàng nên chúc phúc cho hai người đó, không phải sao? (Hoa Thanh La điển hình cho mẫu bà tám nơi công sở :">)

Lâm Diệc Thu có chút buồn bực mà dõi theo bóng dáng Hoa Thanh La, không rõ cái người luôn thích ức hiếp nàng kia đang làm cái quỷ gì.

“Đúng rồi, Tiểu Thu Thu a. . .” 

Hoa Thanh La đi ra xe, bỗng nhiên xoay người lại cười xấu xa nhìn Lâm Diệc Thu

“Nếu ngày nào đó Linh Tích của cô không cần cô nữa, thì vòng tay của tôi luôn hoan nghênh cô a.”

“…” 

Lâm Diệc Thu bỗng nhiên cảm thấy lạnh xương sống, nữ nhân này quả nhiên không dễ chọc, so với Tích còn cao thủ hơn.

PS: Chương sau H nha :"> Chờ hoài cũng có, hẹn gặp lại các bạn vào ngày mai. Tích tỷ cute quá, không như mấy ngự tỷ khác lúc nào cũng giấu yêu thương trong lòng ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net