[Nữ bác sĩ tà ác] Chương 3: Yên tâm hưởng thụ [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lâm Lâm, hiện tại cô hãy bắt đầu học tập, học những điều mà sâu trong nội tâm cô muốn biết, chỉ là cô chưa từng phát hiện ra. Nhưng tôi có thể dám chắc rằng những điều cô học hỏi được ngày hôm nay sẽ rất hữu ích trong cuộc sống sau này của cô..."

"Lâm Lâm, trong tương lai chỉ cần theo tôi, cô sẽ học được rất nhiều việc. Trong nội tâm của cô biết, cô có đủ khả năng để tiếp thu việc học tập này. Hãy thả lỏng toàn bộ thân thể cùng tâm linh, giống như tôi hiện tại, có thể tùy ý dùng năng lực của mình để mang lại sự thoải mái cho người khác. Cô hiểu không, Lâm Lâm?"

Trong đầu Lâm Lâm lúc này đã không còn suy nghĩ được điều gì khác, nàng chỉ biết là Rachèle đang hỏi mình. Khi nghe được thanh âm của Rachèle, Lâm Lâm cảm giác thật là tốt, thật là thoải mái.

Lâm Lâm chỉ biết bản thân đang không ngừng gật đầu, nàng hiểu và đồng ý vô điều kiện với tất cả ý kiến của sư phụ.

"Lâm Lâm, cô quả thật rất thông minh và hiểu chuyện. Cám ơn sự đồng tình của cô, hiện tại tôi sẽ dạy cô làm thế nào để nhanh chóng tiến vào thế giới thoải mái, đó là những khung cảnh chỉ có trong mơ. Tôi nghĩ cô muốn nó."

"Lâm Lâm, làm theo lời tôi nói, 'Yêu là không phải trả giá'. Lúc nào cô cũng phải nhớ câu này, Lâm Lâm. Hãy cho phép bản thân thả lỏng, thân thể cùng tâm linh, bất luận dù cô đang ở nơi nào, hoặc vô luận cô đang làm chuyện gì. Chỉ cần nghe được tôi nói những lời này cô đều phải lập tức thả lỏng chính mình, thân thể của cô sẽ nhanh chóng rơi vào giấc ngủ say. Còn tâm linh của cô lúc đó sẽ lập tức được mở ra, sau đó tôi sẽ dạy cho cô càng nhiều điều mới mẻ, cô hiểu không? Lâm Lâm..."

Lâm Lâm khe khẽ gật đầu...

"Rất tốt, Lâm Lâm. Cô là đệ tử tốt nhất mà tôi từng gặp, cũng là phần thưởng vĩ đại nhất mà tôi muốn đạt được. Từ lúc nói chuyện với cô, tôi đã phát hiện ra cô rất có thiên phú học hỏi, vì vậy cô sẽ học tập thật nhanh chóng và dễ dàng."

Rachèle tạm dừng một chút, tiến vào giai đoạn thứ nhất trong kế hoạch của mình.

"Lâm Lâm, hiện tại chính cô có thể cảm thấy được thân thể của cô đang thoải mái, cảm giác được thanh âm của tôi hay không? Tôi đang nói cho cô biết chỉ cần cô ở nơi này cùng tôi học tập, thì thoải mái và khoái cảm sẽ càng ngày càng nhiều."

Lâm Lâm bất lực nằm ở trên ghế dựa, đầu của nàng quay qua một bên nhìn có vẻ khá chật vật. Rachèle chú ý thấy việc này, nhưng Lâm Lâm vẫn đang bình tĩnh ngủ say như trước, vẫn đang chú ý lắng nghe thanh âm ngọt ngào của lão sư.

"Lâm Lâm, cô cần di động đầu của mình. Đó là điều có thể khiến cho cô càng thêm thoải mái. Tôi biết hiện tại cô hoàn toàn đã thoải mái. Lâm Lâm, cô tựa như đang ở trong mộng, cô cảm giác chính mình càng ngày càng thoải mái, càng ngày càng nhẹ tựa lông hồng. Cô có thể cảm giác chính mình đang chìm đắm trong giấc ngủ thật sâu trên chiếc ghế dựa này, cô hiện tại đang cần nghỉ ngơi. Cảm giác mềm mại của chiếc ghế này vây quanh làm cho cô thật thoải mái phải không?"

Lâm Lâm mông lung mỉm cười, nàng đang thoải mái hưởng thụ, từ trước đến nay chưa bao giờ đạt đến cảnh giới này, thật sâu, thật mềm mại, thật ấm áp và thoải mái.

"Thật mềm mại, thật ấm áp. Lâm Lâm, cô cảm giác được nó sao?"

Lâm Lâm lại gật khẽ, lòng của nàng chậm rãi tràn ngập cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có.

"Đúng vậy, ấm áp, Lâm Lâm, cô khát vọng càng ngày càng có nhiều ấm áp và khoái hoạt. Đó không phải sự ấm áp do vật chất, do quần áo mang lại, mà cô cần một người bên cạnh. Cô phát hiện chính mình bắt đầu phiền não khi mặc quần áo trên người, nó đang ngăn cản cô đạt tới tuyệt đỉnh khoái cảm trong mộng..."

Lâm Lâm cảm thấy có một số đồ vật thật sự không thích hợp với bản thân, nội tâm nàng lặp lại không ngừng những câu vô nghĩa...

"Ấm áp , quần áo, thả lỏng. Quần áo, ấm áp, không thích hợp. Quần áo, thả lỏng. Không mặc quần áo, ấm áp, cởi quần áo. Không mặc quần áo, không mặc quần áo, ấm áp, thả lỏng. Không mặc quần áo...."

Hai tay không có lực phút chốc giãy dụa, Rachèle tiếp tục khống chế linh hồn của Lâm Lâm, nhẹ nhàng dỗ dành.

"Đúng vậy, Lâm Lâm, cô cỡ nào muốn thể nghiệm cảm giác lõa thể nằm trên chiếc ghế mềm mại này, để nó bao bọc lấy thân thể của cô? Cô có thể cho phép nó phát sinh, tin tưởng tôi, cô có thể thực dễ dàng bỏ đi những thứ quần áo dư thừa kia, bỏ đi những thứ trang phục gây trở ngại hành động. Thân thể của cô có thể tự do hành động, mà cô cũng cho phép chính mình làm như vậy, Lâm Lâm."

Rachèle nhìn Lâm Lâm chậm rãi di động hai tay của nàng, sau đó hai tay lại di chuyển đến nút áo sơmi thứ nhất. Không có chút e ngại xấu hổ, thong thả, ngây ngô buông nút áo thứ nhất. Rachèle dường như ngưng hô hấp, nhìn Lâm Lâm cởi tiếp những nút kế tiếp. Lâm Lâm như bị dẫn đường, thân thể càng thả lỏng, càng muốn hưởng thụ sự ấm áp, mềm mại của chiếc ghế này. Cũng vì ý nghĩ này, nàng thực dễ dàng cởi bỏ nút áo của mình.

Lúc này Lâm Lâm lại nghe được giọng nói đã chuyển sang khàn khàn của Rachèle.

"Để tôi giúp cô, cho phép sư phụ của cô giúp cô cởi bỏ trói buộc chứ?"

Lâm Lâm gật đầu, toàn thân của nàng nhẹ nhàng phát run. Rachèle vất vả đem cúc áo của Lâm Lâm cởi ra hết rồi đem vứt ra chỗ mới quăng quần áo của mình.

Rachèle cúi đầu thưởng thức chiếc Bra màu trắng thuần khiết trên người Lâm Lâm. Cơ hồ hít thở không thông, khàn khàn nói.

"Để tôi giúp cô, phải cởi bỏ quần áo toàn thân, cởi hết."

Lâm Lâm nặng nề gật gật đầu, Rachèle lại mặt dày mỉm cười nhìn Lâm Lâm phát ngốc. Nàng thật muốn cởi bỏ nút thắt Bra ngay từ khi Lâm Lâm mới bước vào phòng...

Rachèle phát hiện sau khi hỗ trợ Lâm Lâm cởi bỏ nút thắt sau lưng của Bra, nàng rõ ràng thấy được hai khỏa no đủ trước ngực nàng ta. Rachèle cảm giác được nụ hoa trước ngực mình cũng đang dần dần cứng lên.

Rachèle tiếp tục đem Bra ném lên sàn nhà, nàng chăm chú nhìn bộ ngực của Lâm Lâm, hai tay của nàng cũng tự động âu yếm an ủi thân thể của chính mình. Còn Lâm Lâm lại đang cố gắng cởi chiếc váy dưới thân ra. Rachèle dừng lại động tác trên tay, bởi vì khóa kéo này là ở phía sau nên một mình Lâm Lâm có vẻ khá khó khăn để cởi ra.

"Để tôi giúp cô, Lâm Lâm."

 Lâm Lâm giống như con rối, nàng chỉ còn biết gật đầu.

Rachèle tiếp tục nói.

"Tôi phải di chuyển thân thể của cô, Lâm Lâm. Nhưng điều này hoàn toàn không quấy rầy đến cô, da thịt của cô sau đó sẽ có thể hưởng thụ được sự mềm mại ấm áp của ghế dựa. Nó mang đến cho cô cảm giác tốt đẹp, cô có thể phát hiện ra chính mình sẽ chìm đắm thật sâu trong mộng cảnh, một giấc mộng tuyệt vời."

Nói xong nàng đem thân thể của Lâm Lâm nhẹ nhàng đỡ đứng thẳng lên rồi đưa tay đến phía khóa kéo, chậm rãi hưởng thụ cảm giác đem váy, tất da tháo xuống hết.

Rachèle phát ra một tiếng rên rỉ ca ngợi khi nàng vừa thấy được quần lót trong trắng tinh khiết của Lâm Lâm. Ở bên ngoài quần lót cũng lộ ra chút ít cảnh sắc của khu rừng đang ẩn sâu phía bên trong.

Lâm Lâm cũng không biết là mình đang làm gì. Toàn thân nàng trần như nhộng tê liệt ở ghế dựa, hai chân vô lực bị tách ra, rồi bị ai đó nâng lên đặt tại bên cạnh bàn.

Rachèle nhìn mỹ nhân như đang ngủ say trước mắt, thật sâu thở ra một hơi. Nhịn không được nhẹ nhàng đem dấu môi son của mình hôn lên bả vai trắng mịn của Lâm Lâm, cũng không ngừng liếm lên, nhẹ nhàng chậm rãi liếm trước, rồi cắn sau.

Đầu tiên là bả vai, rồi đến lỗ tai rồi vùng cổ nhạy cảm, không nơi nào nàng buông tha, tất cả mọi nơi đều khẽ cắn rồi mút lấy. Thân thể trần truồng của Lâm Lâm không ngừng run run, từ miệng nàng cũng phát ra từng trận tiếng thở dốc.

"Lâm Lâm, cô phát hiện ra khi cô nằm ở trên chiếc ghế dựa này, cô sẽ nhanh chóng cảm thấy mình chìm đắm trong sự mềm mại, thoải mái đến với cô thật dễ dàng. Lâm Lâm, cứ việc yên tâm hưởng thụ, mọi việc đều rất dễ dàng"

Lâm Lâm thực nghe lời mà làm theo, nàng phi thường mệt mỏi nên nhanh chóng tiến vào giấc mộng tuyệt vời kia.

Bàn tay Rachèle khẽ vuốt ve thân thể của Lâm Lâm. Ngón tay nàng nắm bắt lấy đỉnh của nụ hoa đỏ hồng rồi xoa nắn cho đến khi nụ hoa đứng lên ngạo nghễ giữa ngọn núi tuyết trắng.

Bàn tay xấu xa dần dần đi xuống dưới. Ngay khi tiếp xúc với hạ thể của Lâm Lâm, dường như có một cỗ nhiệt khí xuyên thấu qua đầu ngón tay của Rachèle đánh sâu vào tâm hồn cùng thân thể của Lâm Lâm, khiến nàng run rẩy kịch liệt.


"Thả lỏng, phải học cách thoải mái, cô sẽ phi thường thoải mái. Cô phải phục tùng tôi, tôi muốn cô làm gì cô phải làm điều ấy, phải vui vẻ khi lấy lòng tôi, biết không? Trong lòng của cô hiện tại đều là trống rỗng, điều duy nhất cô có thể nghĩ đến chính là dục vọng. Đúng, cô cần một phương pháp có thể thỏa mãn dục vọng của chính mình..."

Vừa nói, Rachèle vừa lớn mật đem hai chân của Lâm Lâm tách ra xa nhau hơn. Đầu lưỡi của nàng nhẹ nhàng liếm lên vùng đất bí mật giữa hai chân người dưới thân, chiếc lưỡi lanh lẹ di chuyển từ trên xuống dưới, từ bên ngoài rồi vào thám hiểm đến nơi ẩn sâu bên trong hang động.

Lâm Lâm bắt đầu không ngừng rên rỉ...



PS: Mắc mệt với chế Chồ, làm gì làm đại đi còn bày đặt dụ hoài, mãi mới đến cảnh H =))) Chương sau H chi tiết hơn nha :"> Chương nài mở đầu thoai, sư phụ dạy ròi ăn luôn đệ từ, chắc chỉ có chế Chồ mới làm được :v


Thấy mấy bạn không ủng hộ bộ nài nhìu lắm làm buồn ghê, hết hứng thú edit tiếp mấy bộ H bt =))) Chắc từ sau tập trung vào mấy bộ trường thiên đang edit cho lành :"> À quên nói, dạo này mình post bài hay bị lỗi font chữ lắm, nếu bạn nào lỗi font thì báo cho mình biết để mình chia buồn cùng nha :( =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net