Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều thứ năm, bận tối mặt, thứ bảy mới bắt đầu giao dịch lâu bàn, rất nhiều việc cần được an bài, chủ nhật lại phải sang HK xem xét dự án đồng cỏ, tính như thế nào cũng không có đủ thời gian.

Ngay lúc này, chuông điện thoại lại reo kịch liệt, ngay cả xoay người xem đồng hồ ta cũng không có thời gian, chào một tiếng theo theo phép xã giao.

“Alo, xin chào”

“Uh, đang vội?”

“Là chị hả, đúng vậy, đang sắp xếp công việc”

“Ngày mai tôi phải sang thành S giải quyết công việc, buổi tối cùng nhau đi ăn đi”

“Tối mai? Ăn cơm? Được, ha ha”

“Xem em tựa như không muốn? Vậy thôi quên đi”

“Thất lễ, bởi vì thứ bảy bắt đầu phiên giao dịch lâu bàn, tối mai phải tăng ca, tôi không biết đến mấy giờ mới xong, sợ chị chờ”

“Nếu vậy thì không sao, tối mai tôi có thể cũng không về”

“…”

Nghe thấy đề tài nàng nói hương diễm như vậy, ta theo bản năng tạm dừng công việc, rảnh tay đi vào một phòng họp không người.

“Nếu tối mai tôi không về, em lại gặp tôi hả?”

“Muốn tôi cùng chị làm gì, tán gẫu sao?”

“Em cảm thấy vậy sao?”

“…”

“Hỏi em 2 vấn đề được chứ, hy vọng em có thể thành thật trả lời tôi, hiện tại nói chuyện có tiện không? (đây là lần đầu tiên nàng chủ động tìm đề tài trong những phút lúng túng của chúng ta, cũng là lần đầu tiên nàng hỏi ta có bất tiện không)

“Uh, được”

“Em có đầy đặn không” (ta hít một hơi lạnh, đang giữa ban ngày, mọi người đang bận túi bụi, ta cư nhiên lại cùng người thảo luận vấn đề mập mờ như vậy)

“Vậy muốn xem chị định nghĩa đầy đặn là như thế nào?”

“Nghĩa bình thường thôi, ngực lớn…” (đầu óc ta đều phát nổ, nói chuyện rõ ràng trắng trợn như vậy)

“Kỳ thật tôi là B nhưng người ngoài đều hỏi ta có phải D hay không. Câu này không biết có trả lời được vấn đề của chị không”

“Ha ha, em thích ân ái không” (da đầu ta run lên, nàng trái lại vẫn cứ xem tình huống thật tốt)

“Cùng người yêu ân ái, đương nhiên nhiệt tình. Chẳng lẽ lại có người không thích?”

Đúng vậy a, đã từng gặp phải người không thích” (nàng thường có 419 sao, trong lòng không khỏi mất mát, người này hẳn không có khuôn mẫu giống ta)

“Uh, vậy chị ngày mai tới rồi hãy liên lạc với tôi, ngày mai tôi chắc chắn là bề bộn việc”

“Được, vậy ngày mai gặp”

Không đợi ta nói BYE BYE, bên kia đã cúp điện thoại.

Một lần nữa đi vào văn phòng, tiếp tục làm cho xong việc đang dở, nhưng trong lòng thực hỏng, ngày mai… Phải gặp nàng sao?

Rất nhanh, ta không hề vì vấn đề kia mà vướng mắc, công việc làm ta không rảnh rỗi để mà bận tâm. Nhân tiện nói một chút, ta là một người nghiện công việc, trợ lý MM của ta thường nói: “Tách khỏi công việc thật giống như không thể sống”, H cũng bao giờ cũng phê bình ta “Thật là kiếm tiền đến mức không muốn sống nữa”. Tăng ca đối với ta mà nói là chuyện như cơm bữa, thường thường vì tăng ca sẽ bỏ qua không ăn cơm tối, ban đêm 11 giờ lái xe từ công ty về nhà lại càng là chuyện thường… ANYWAY, ta yêu công việc ta đang làm, chẳng những có thể đem lại niềm vui cho ta, tìm được chính mình, thể hiện năng lực, lại còn có thể kiếm tiền thỏa mãn nguyện vọng mua những vật xa xỉ ta yêu thích, ha ha, tại sao lại không chứ.

Chiều thứ sáu, nàng đánh điện tới.

“Tôi tới thành S rồi, trước tiên tôi đi gặp khách hàng đàm phán hợp đồng, buổi tối gặp nhau tại đâu?”

“Được, tôi sẽ tranh thủ về sớm một chút, hẹn gặp ở nhà hàng XXX, vậy có được không?”

“Tôi có thể lái xe, em không cần phải lo, vậy đến lúc đó liên lạc”

…..

Ta thừa nhận, sau khi tiếp điện thoại của nàng, ta thực sự lại bắt đầu ý loạn tình mê. Đêm nay sẽ như thế nào, người kia lại là người như thế nào a~~~

Thời gian trôi qua hẳn là nhanh, không chỉ vì ta không để ý, nhưng trọng yếu hơn là trong dự án có vài vấn đề, phiên giao dịch của lâu bàn ngày mai sẽ bắt đầu, nếu bán không được tốt, công việc của ta sẽ thành ra “kiếm củi ba năm thiêu một giờ”.

Nhìn thấy sắp 8 giờ, ta vừa xử lý tốt tất cả vấn đề, nàng đã không còn kiên nhẫn, điện thoại không ngừng.

“Em đến rồi sao?”

“Ở trong xe. Đang đến.”

“Chờ em chán quá, tôi sẵn tiện kêu khách hàng cùng chờ em luôn, em không ngại chứ” (Ngất, chẳng lẽ ngươi sợ gặp quang tử nên muốn tìm một bậc thang để bước xuống?)

“Không việc gì, các người nếu đói thì ăn trước đi, thực ngại quá, tôi một hồi nữa sẽ tới”

Giao thông ở thành S vào cuối tuần đều ngưng trệ, trình độ lái xe của ta cao đến đâu cũng chỉ có thể chậm rãi mà nhích từ từ, lúc đến được nhà hàng thì đã 8 giờ 35.

Khóa xe, lên thang máy, đẩy cánh cửa nhà ăn ra, tim bắt đầu tăng nhịp. Tuy rằng một mình đảm đương công việc nhưng thực tế ta không am hiểu việc gặp gỡ bạn bè trêm mạng, nhất là người có thái độ mạnh mẽ như nàng.

Còn đang suy nghĩ thì điện thoại liền vang lên “Đi thẳng vào bên trong đi, đến bàn gần phòng vệ sinh nhất”…

Nàng thấy ta rồi sao?

Đi tới cuối nhà ăn ta liền nhìn thấy nàng, trước mặt sáng ngời, thuận theo đó là tim kịch liệt tăng nhịp, mặt cư nhiên là đỏ (trời ơi, bao nhiêu năm qua ta chưa hề đỏ mặt) …

Rốt cuộc cũng hiểu rằng vì sao nàng có khí thế cùng phạm nhi lớn như vậy, cũng hiểu được cái gì gọi là nàng T. Bây giờ nhớ lại lúc thấy dung mạo nàng lần đầu, quả thực giống như là cảm giác Thái Bình công chúa gặp Tiết Thiệu trong “Đại Minh cung từ”. Nàng có “khuôn mặt xinh đẹp như ánh nắng”, làn da trắng ngần, dáng người cao gầy, tóc dài. Quần dài trắng, áo T-shirt xanh nhạt, đứng ở góc tường cầm điện thoại hướng ta cười…

Chờ chút, người này nói nàng bốn mươi tuổi sao, bộ dáng như vậy cao lắm chính là mới ba mươi. Còn trẻ như vậy… Ta còn đang thất thần thì nàng đã mở miệng.

“Làm việc trễ như vậy, còn muốn ăn cơm không. Tranh thủ ăn đi, tôi đã gọi giúp em một phần bít tết, có thể ăn được không?”

“A, thực ngại quá, để mọi người chờ tôi lâu như vậy.”

Nhìn thấy khách hàng của nàng xấu hổ mà đứng lên, ta cũng hướng hắn gật đầu.

“Em làm việc đều vội như vậy sao? Ăn trước đi, bọn tôi đều ăn rồi.”

Ta cúi người bắt đầu ăn bít tết, tim đập lại bình thường nhưng mặt vẫn còn nóng.

Nghe bọn họ tán gẫu, ta hơi ngẩng đầu, bỗng nhiên trông thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng, ánh mắt lại nhìn thẳng vào ngực ta…

Làm càn như vậy, ánh mắt khiêu khích, cứ như vậy trắng trợn giữa nơi đông người mà nhìn chằm chằm vào ngực ta… Trong chốc lát, hô hấp đều trở nên khó khăn. Bọn họ nói cái gì ta cũng không hoàn toàn để ý, miếng bít tết đẹp đẽ bên trong dĩa cũng nhất thời vô vị. Rõ ràng nàng nhận thấy ta phát hiện ánh mắt của nàng bèn thu về, lại tiếp tục cùng khách hàng cười nói. Đang giữa chừng, khách hàng ngây ngốc kia quay sang hỏi công việc của ta, khen ta tuổi trẻ đầy triển vọng, còn nói cái gì là mỹ mạo cùng trí tuệ kết hợp…

Thật vất vả mới ăn xong bữa cơm này, khách hàng GG giành trả tiền một mình, không tự giác hỏi chúng ta định tăng 2 sắp xếp như thế nào, chuẩn bị đi cùng. Ta còn đang ngẩn người thì H liền thản nhiên trả lời một câu “Tăng 2 là thời gian của tôi cùng cô ấy, chuyện hợp đồng cứ quyết định như vậy. Gặp lại vào cuối tuần sau”, ngữ khí nhẹ nhưng không để hắn kéo dài nữa, GG muốn tiễn, H liếc nhìn ta một cái, nói “Cô ấy có xe, có thể đưa tôi về khách sạn”…

“Khách sạn?” Ta hết sức làm cho mình có vẻ bình thản, nhìn theo khách hàng GG cố chấp đi khỏi, nàng theo ta ra bãi lấy xe. Trong lúc xuống thang máy, không ai mở lời. Không khí bắt đầu trở nên ngượng ngùng hồi hộp…

Ghim chìa khóa xe, nhìn thấy ta ngồi ở ghế điều khiển, nàng rốt cuộc mở miệng nói chuyện.

“Đây là xe của em?” Nàng có chút khó tin.

PS: Xe của ta đang ngồi là một chiếc SUV nhập khẩu, toàn thời gian chạy tốc độ cao bằng bốn bánh, độ dịch chuyển 2.0, nhìn bên ngoài nhìn tuy khí phách nhưng nội thất rất nữ tính.

“Đúng vậy a, có vấn đề gì?”

“Em lại có thể thích loại xe này? Tôi cứ nghĩ rằng chỉ có T như tôi mới thích loại xe khí phách như thế này, ha ha, tình tính của em cùng vẻ bề ngoài thật không giống nhau.”

“Vậy theo ý kiến của chị, tôi nên đi xe loại gì?”

“Uh, Audi A4 hay là Mercedes Benz B, giá cả thực ra đều xấp xỉ, nhưng có điều hợp với em” khi nói những lời này nàng bỗng nhiên nhìn ta một cách hàm súc và liếc mắt nhìn ngực ta một cái (sau này nàng thừa nhận, lần đầu tiên gặp, nàng chỉ có cảm giác đối với ngực ta)

“Ha ha, tỷ tỷ rất là thích xe, chị nhắc tới hai loại xe mà hồi đó tôi cũng có cân nhắc. Nhưng tôi thích xe thể thao, thích cảm giác lái xe với tốc độ cao, thích niềm vui được là người thứ nhất phóng ra trước lúc đèn đỏ, ha ha” Ta tránh ánh mắt nàng, đồng thời vừa khởi động xe vừa nói.

“Không thể tin được… Như vậy, tiếp theo đưa tôi về khách sạn đi. Xem kỹ năng của em.”

“Kỹ năng?”

“Đúng vậy a, kỹ năng lái xe thể thao của em a! Chứ là gì nữa?”

“…”

Ta đang nghĩ gì, hoàn toàn im lặng.

“Em làm sao không dám nhìn tôi? Bộ dạng tôi khó coi đến vậy sao?”

“Hoàn toàn ngược lại, dáng vẻ chị nhìn đẹp lắm…”

“Em hồi hộp lắm hả?”

“Chị thấy vậy sao? Tôi còn tưởng rằng tôi biểu hiện tốt lắm, ha ha. Tôi không thường gặp bạn trên mạng, cho nên…”

“Không việc gì phải hồi hộp, chỉ là vài người bạn thôi. Em hiểu không? Hiện tại em đừng nghĩ gì, việc duy nhất phải làm là đưa chúng ta về khách sạn…”

Khách sạn cũng không tồi, bốn sao (quản lý cao cấp nước ngoài đều ngạo mạn như vậy sao? Ở khách sạn cũng hào phóng như vậy, sau này mới biết được, nàng ưa sạch sẽ, nhất định phải ở khách sạn bốn sao trở lên), vừa khéo cách nhà ta năm phút đi đường, như vậy ta về nhà thực tiện đường. Nhưng là ta sẽ về nhà sao?

Đến nơi, thừa lúc thang máy mở cửa, vào phòng. Ta xấu hổ đứng ở một góc phòng, ngẩn người ra, rối rắm, ta là đang làm gì đây a, đến tán gẫu sao, sáng mai ta còn phải đến nơi tiêu thụ lâu bàn để xem tình hình, quên đi, ta phải về thôi.

Vừa mới xoay người định rời khỏi, đụng phải mặt nàng, gần trong gan tấc, hơi thở mong manh, lòng ta nhất thời bối rối…

“Em trước hết đi tắm đi, này,em cầm lấy”

“…”

Lại một lần nữa nghiệm chứng ý nghĩ của ta, nàng là một người từng trải 419 , tất cả đều thành thạo lão luyện như vầy, Không, đây không phải là ta có tình cảm, ta không nên vì nàng có gương mặt long lanh xán lạn chìm sâu vào mê muội, ta thực sự nên đi khỏi, ta nên đem dục bào ném đến trước mặt nàng, sau đó bực tức mở cửa rời khỏi, chứng minh ý nghĩ của nàng sai, ta không phải là nữ nhân tùy tiện. Đúng vậy, ta thực sự nên như thế.

Nhưng nếu vậy, những việc sau này hết thảy sẽ không phát sinh. Có lẽ do công việc áp lực quá lớn, có lẽ ta cũng cần được âu yếm, có lẽ… Có trách thì là toàn bộ dung mạo long lanh đáng ghét kia.

Chân ra không hề di chuyển nửa bước, ông trời cùng ta một người mà đùa giỡn, thứ lỗi khi ấy đầu óc ta trống rỗng không thể nhận thức được gì, nhưng cũng phải cảm tạ ông trời. Bằng không sau này ta và nàng cũng không dây dưa như vậy…

Thấy ta ngẩn người ra, nàng ôn nhu cầm lấy dục bào đưa cho ta, “Đi thôi, nước ấm ta đã điều chỉnh tốt lắm rồi”.

Đại não tạm dừng hoạt động, ta im lặng mà tắm rửa, sau đó ngồi ở mép giường, chờ nàng đi ra. Nghe tiếng nước chảy và tiếng đóng cửa. Ta không thể không điều chỉnh hơi thở nhiều lần. Trong lúc này, ta thực sự là cái gì cũng không nghĩ được, ta không nghĩ được gì cả.

Ta không muốn 419, cũng không chấp nhận được 419, tuy nhiên không thể phủ nhận, ta thực sự say mê gương mặt xinh đẹp kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net