Chương 12: Đi Côn sơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 12:  ĐI CÔN SƠN


Ngồi trên lưng Thần Long, xuyên thẳng qua những tầng mây, Hoa Lôi đều gắt gao ôm chặt Lăng Linh.

Thần Long rất nhanh hội họp, trừ Thần Long đang cõng các nàng trên lưng, còn lại tám Thần Long ở ngoài đều bay lại trong cơ thể Lăng Linh.

Hoa Lôi mở to mắt thấy Thần Long nhập vào cơ thể Lăng Linh, kêu lên: "Trời ạ, Linh, trong cơ thể của em lại trang bị nhiều con rồng như vậy."

Lăng Linh cười cười nói, "Bọn họ đều là Thần Long, có thể hóa thành hữu hình, cũng có thể hóa thành vô hình. Thời gian trong cơ thể em cũng chỉ là mấy cỗ khí, ẩn vào trong gân mạch."

"Ồ~" Hoa Lôi lên tiếng, xem như hiểu rõ rồi.

Lăng Linh quay lại nhìn Hoa Lôi phía sau đang gắt gao ôm lấy mình hỏi: "Hạo Thiên không có đối với Lôi làm cái gì chứ?"

"Hắn ..." Hoa Lôi nghĩ nghĩ "Thật ra hắn đối với tôi không tệ, nhưng hắn luôn luôn ép hỏi tôi, tại sao không thương hắn? Còn ép hỏi tôi hắn kém em ở điểm nào, còn cho là tôi phụ hắn!"

Lăng Linh rất nhanh nắm lấy tay Hoa Lôi như sợ hãi.

"Sao vậy? Dọa đến em rồi sao?" Hoa Lôi ôn nhu hỏi.

"Uhm." Lăng Linh gật gật đầu  "Không biết vì sao, từ lúc Lôi bị bắt, em đều có một loại cảm giác Hạo Thiên sẽ không làm hại Lôi, nhưng mà, em thực sự lo lắng, luôn luôn lo lắng sợ hãi Lôi bị thương tổn."

"Ha ha, sao lại có thể như vậy? Hạo Thiên không tổn thương tôi, tôi làm sao bị thương được." Hoa Lôi cười cười hỏi lại.

"Không biết, chính là cảm giác mãnh liệt, cực kỳ bất an như vậy." Lăng Linh thì thào giải thích.

Hoa Lôi đem nàng ôm càng chặt hơn, để khí tức của cô bao vây lấy Lăng Linh.

Lăng Linh nhấc đầu tựa lên vai cô, chậm rãi nhắm lại hai mắt. Mấy ngày nay gây sức ép cũng đủ làm cho nàng mệt thảm, hiện tại yên tĩnh lại, rất ngủ rất nhanh.

Thần Long đem các nàng đưa đến nơi ở của Lăng nãi nãi, sau đó chui lại vào trong cơ thể Lăng Linh. Hoa Lôi đỡ lấy Lăng Linh đang ngủ say, nhẹ nhàng ôm nàng đi vào nhà.

Nghe được tiếng bước chân, Lăng nãi nãi chạy vội ra, nhìn thấy Hoa Lôi ôm Lăng Linh đang nhắm hai mắt, khẩn trương hỏi "Linh Linh làm sao vậy?"

"Nãi nãi, em ấy không có việc gì, là do quá mệt mỏi nên ngủ thôi." Hoa Lôi nhẹ giọng trả lời, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến Lăng Linh đang ngủ.

Lăng Linh giống như bị quấy nhiễu, nàng ở trong lòng Hoa Lôi động đậy sau đó tìm một vị trí thoải mái hơn tiếp tục ngủ.

Lăng nãi nãi nhẹ nhàng thở ra, chăm chú nhìn Lăng Linh, "Đứa nhỏ này, ngủ thật sâu. Ta nuôi nó từ nhỏ đến lớn, chưa thấy ngủ được an ổn giống như hiện tại."

Hoa Lôi hướng Lăng nãi nãi cười cười, hỏi: "Nãi nãi, phòng Linh ở đâu?"

"Phòng thứ hai trên lầu bên trái." Lăng nãi nãi trả lời.

Hoa Lôi ôm Lăng Linh đi lên lầu, đặt nàng lên giường, thay nàng đắp kín chăn, sau đó canh giữ ở bên giường, nhìn thấy gương mặt nàng ngủ say, không hiểu sao chỉ cảm thấy hạnh phúc đến thỏa mãn.

Chạng vạng tối, Lăng nãi nãi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Hoa Lôi đang ngủ ngồi ở bên giường, liền nhẹ nhàng đi đến, tìm áo khoác đắp lên người Hoa Lôi.

Hoa Lôi bị kinh động, ngẩng đầu, kêu lên: "Nãi nãi."

"Nếu mệt thì ra giường bên ngoài ngủ một lát đi."

"Không sao, bây giờ là lúc nào?"

"6 giờ rưỡi ." Lăng nãi nãi nói.

Hai người đều nói cực kỳ nhỏ giọng, nhưng vẫn đánh thức Lăng Linh. Lăng Linh mở mắt ra, nhìn trần nhà quen thuộc, thấy hoàn cảnh quen thuộc, hỏi: "Chúng ta đã trở lại?"

"Uhm" Hoa Lôi nâng Lăng Linh dậy, nhẹ nhàng: "Em nhìn em kìa, đều tự làm bản thân mệt đến chết rồi."

"Ha ha." Lăng Linh nhìn Hoa Lôi, trong mắt tràn đầy nhu tình.

Lăng nãi nãi đem hành động hai người thu vào trong mắt, trong lòng bà khẽ thở dài một tiếng, không biết hai người như vậy có tốt hay không. Lăng nãi nãi lên tiếng "Cơm nấu xong rồi, xuống lầu ăn cơm đi."

Lăng Linh nắm tay Hoa Lôi cùng nhau đi xuống lầu, chào hỏi mấy người trên bàn ăn xong liền ngồi xuống.

Nhan Định Khôn kêu lên: "Hai người giờ này mới xuống, chúng ta ở đây đợi hết một ngày." Hắn vội vàng hỏi "Tình huống ở Ma giới như thế nào a? Có đem tên Thái tử kia giết chết hay không? Đám yêu ma dưới đó có lợi hại hay không?"

"Hai con ăn một chút gì trước đi, ta thấy hai con nhất định đã đói bụng rồi."

Lăng nãi nãi gắp đồ ăn vào trong bát hai người.

Lăng Linh với Hoa Lôi vừa ăn cơm vừa đem sự tình dưới Ma giới kể lại cho mọi người nghe.

Bọn họ nghe xong mọi chuyện có chút trầm mặc, Huyền Cơ Tử nói: "Gần đây ở nhân gian thật sự không yên bình, nơi nơi đều xuất hiện quỷ quái, giết cũng không hết. Bắt giặt phải bắt vua trước, chúng ta nên xuống tay với Hạo Thiên trước mới được."

Lăng Linh hỏi: "Ý của đạo trưởng rất đúng..."

"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau chóng khởi hành đi núi Côn Luân."

Hoa Lôi ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Linh, "Chuyện của công ty làm sao?"

Lăng Linh nói: "Gọi điện thoại về giao chuyện cho bọn họ. Sau đó, xin nghỉ phép."

"Này tôi phải xin ba tôi trước." Hoa Lôi cười nói.

An bài hết thảy thỏa đáng xong, mọi người liền cùng nhau xuất phát đi núi Côn Luân.

Dưới chân núi Côn Luân, cây lá điêu linh, khô héo trong gió rét. Lá rụng trên mặt đất bị gió cuồn cuộn thổi lên, phiêu đãng trên không trung.

Hoa Lôi bị đông lạnh đến đỏ bừng cái mũi, đem khăn quàng cổ cuộn thật chặt, áo gió mặc dày đem cả người cô phồng lên, trên tay cũng mang bao tay thật dày.

So với Hoa Lôi trang bị đầy đủ, Lăng Linh có vẻ nhẹ nhàng đơn giản hơn. Bên trong nàng mặc một bộ đồ giữ ấm, bên ngoài một bộ đồ thể thao, mang một đôi giày giữ ấm, phía sau còn mang ba lô. Nàng thấy Hoa Lôi bị đông lạnh như vậy, cực kỳ đau lòng. Lăng Linh nắm lấy tay Hoa Lôi, thay cô quấn lại khăn choàng cổ, hỏi "Còn có thể chịu được không?"

Nhan Định Khôn kêu lên: "Không thể chịu được nữa sẽ thảm lắm, trên núi bắt đầu có tuyết rơi rồi, âm độ lận đó".

"Trời!" Hoa Lôi vừa nghe liền bị hù sợ .

Lăng Linh tháo bao tay cô ra, cầm lấy tay cô, một dòng khí ấm theo lòng bàn tay nàng tức tốc tiến nhập vào cơ thể Hoa Lôi. Hoa Lôi kinh ngạc nhìn lên nàng.

Lăng Linh cười nói "Trong cở thể em có chín Thần Long, trong đó có một con là Hỏa Long, sẽ phát ra khí ấm bảo vệ em, em nắm tay Lôi, khí ấm liền từ huyệt vị trên tay chạy vào trong cơ thể Lôi."

"À, thì ra là thế."

Nhan Định Khôn vừa nghe, lập tức vọt đến bên người Lăng Linh kêu lên: "Vậy cũng cho tôi bắt một tay bên kia."

"Không được." Hoa Lôi một tay kéo Lăng Linh vào trong lòng mình, nói: "Tôi không đồng ý."

Huyền Cơ Tử cũng quát lên: "Đồ nhi, không thể vô lễ với tiên tử."

Nhan Định Khôn ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, cất bước đi lên phía trước. Hắn nhìn lên trời, kêu lên: "Aiz, mặt trời cũng không lộ ra, cho chúng ta một chút ấm áp thôi cũng được mà. Trời âm u như vậy, nhìn cũng thấy lạnh a."

Lăng Linh liếc nhìn bầu trời, nói: "Đúng vậy, là cố tình lạnh."

Trước hết phải đi lên trên núi, mọi người đi lên theo con đường phía trên.

Lăng Linh và Hoa Lôi đều rất ít khi vận động, leo lên núi mới hai tiếng đã mệt đến bất động.

Huyền Cơ Tử nói: "Hai vị nên kiên trì một chút a, từ nơi này đến động Càn Khôn còn tới ba ngày lộ trình."

"Oa" Hoa Lôi kêu lên, "Chúng ta trở về đi, chờ tôi đi thuê một chiếc trực thăng rồi đi." Nói xong liền xoay người chuẩn bị xuống núi.

"Quay lại." Lăng Linh một phát bắt được cô, nói: "Lôi, trên núi gió tuyết lớn, lái máy bay trực thăng không an toàn. Hơn nữa, chúng ta cũng phải đề phòng Hạo Thiên đột kích."

Hoa Lôi hướng Lăng Linh cười cười, xoay người tiếp tục đi lên phía trước.

Hai người tay nắm tay nhau, cổ vũ nhau, cùng leo theo Huyền Cơ Tử và Nhan Định Khôn.

Thời tiết cực kỳ lạnh, bọn họ thở ra đều là một trận sương trắng.

Đỉnh núi này cao bằng tòa nhà, đi qua ngọn núi này, cũng còn rất nhiều ngọn núi cao hơn phía trước đang chờ. Đỉnh núi Côn Luân còn chưa nhìn thấy, chân bọn họ đã bắt đầu nhũn ra. Trong khi đang muốn giãy chết mới bò đến được một mảnh đất phủ đầy tuyết.

Vừa mới đi đến còn cảm thấy mới mẻ, còn thừa dịp nghỉ ngơi chơi đùa với đám tuyết này. Đi được một lúc sau nữa mới thấy được vất vả, mỗi một bước đều lún xuống nửa thước, mất hết nửa ngày mới rút được chân lên. Đi vào đây, không chỉ có vất vả, mà bước đi cũng đặc biệt chậm.

Huyền Cơ Tử cùng Nhan Định Khôn có khinh công, bọn họ bước đi thoải mái, không cảm thấy được khó khăn, nhưng là Hoa Lôi cùng Lăng Linh đã cố hết sức. Huyền Cơ Tử đi lên rất xa, quay đầu lại nhìn thấy Hoa Lôi với  Lăng Linh giống như hai con kiến nhỏ dừng ở rất xa phía sau. Hắn hướng về phía các nàng hô lớn, "Này, nhanh một chút a."

"Đi không nổi nữa." Hoa Lôi hướng về phía Huyền Cơ Tử kêu to.

Lăng Linh giúp đỡ Hoa Lôi, thở phì phò từng ngụm từng ngụm. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Huyền Cơ Tử đã đi rất xa hai người, nói: "Bọn họ thật lợi hại."

"Nếu em ở núi Côn Luân vài chục năm, em cũng lợi hại như vậy." Hoa Lôi nói xong, ngồi ở đất tuyết nghỉ ngơi.

"Đừng ngồi trên tuyết, lạnh." Lăng Linh đem cô ôm vào người.

Hoa Lôi nói: "Linh, kêu Thần Long trong cơ thể em xuất hiện một con đi, để nó cõng chúng ta đi lên, tôi thật sự không thể bò lên được nữa."

"Em cũng muốn a, nhưng có lẽ bọn họ không để ý đến em. Từ lúc mới lên núi em đã thử gọi bọn họ, nhưng đều vô dụng." Nói đến đây Lăng Linh cũng có chút buồn bực, bọn họ chỉ đợi đến lúc nàng gặp nguy hiểm mới xuất hiện, bình thường mặc kệ khó khăn thế nào cũng không giúp nàng.

"Tiếp tục đi đi, nếm trải khổ đau, mới là người cõi trên. Trước khi khôi phục trí nhớ kiếp trước, chúng ta cũng phải thành tiên."  Hoa Lôi thở phì phò kéo Lăng Linh tiếp tục đi lên phía trước.

Huyền Cơ Tử và Nhan Định Khôn dừng lại bước chân ở phía trước đợi các nàng, đợi gần một giờ hai người mới đuổi đến theo bọn hắn.

Lăng Linh cùng Hoa Lôi mệt đến đứng thẳng không nổi, chống tay thở nặng nhọc. Hoa Lôi lên tiếng "Đạo trưởng, còn bao lâu mới đến."

"Đi qua thêm năm đỉnh núi như vậy nữa." Huyền Cơ Tử mở ra bàn tay phải.

Lăng Linh ngẩng đầu nhìn lên, trời ạ, ngọn núi này mới bò được một phần ba a! Bên tai nàng hình như nghe được tiếng vang ầm ầm .

"Là âm thanh gì vậy?" Nhan Định Khôn đi đến hỏi. Hắn ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, chỉ thấy một đoàn tròn vo kèm theo tiếng vang lôi đình đang lăn thẳng xuống.

"Oa, cầu tuyết." Nhan Định Khôn kêu lên.

Cầu tuyết từ trên núi lăn xuống, càng lăn càng lớn, giống như một ngọn núi nhỏ, bị cầu tuyết này đè qua có lẽ không sống được.

Huyền Cơ Tử  từ sau lưng rút ra cây phất trần, nghiêng người một cái liền xông tới.

Nhan Định Khôn lấy ra Càn Khôn Quyển, sau đó vận đủ mười phần công lực hướng cầu tuyết ném đến.

"Xôn xao" một tiếng, tuyết cầu bị Càn Khôn Quyển chưởng văng đi một khối, nhưng lại không thể khiến nó lăn chậm lại một xíu nào. Huyền Cơ Tử giết yêu bắt quỷ là một cao thủ, nhưng đối phó một khối cầu khổng lồ như vậy, căn bản giống như châu chấu đá xe, không có tác dụng. Đối mặt cầu tuyết tới gần, hắn chỉ có thể thi triển mười phần công lực nhảy lên, nhảy qua cầu tuyết, sau đó nặng nề mà đáp lại trên tuyết.

"Thần Long ra ngoài" Lăng Linh quát to một tiếng, nhưng mà, Thần Long trong cơ thể cũng không có người nào ra.

Cầu tuyết đã muốn tới gần, Nhan Định Khôn kinh hãi, thu hồi "Tử Ngọc Càn Khôn Quyển" liền sử dụng kỳ môn độn giáp thuật độn tuyết mà trốn.

Tuyết cầu đã muốn đến trước mặt, Hoa Lôi không chút nghĩ ngợi động thân che phía trước Lăng Linh, nếu chết cũng là cô chết trước.

"Lôi, tránh mau." Lăng Linh sợ hãi kêu lên kéo Hoa Lôi ra phía sau.

"A --" sau tiếng kêu đầy sợ hãi của hai người, cầu tuyết rơi thẳng xuống.

Tại lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lăng Linh theo phản xạ xuất ra Long Kỳ kiếm trên lưng, dùng sức bổ xuống. 

Long Kỳ kiếm là thần binh Long giới, uy lực vô song. Vừa bổ xuống, cầu tuyết lập tức bị đập dập nát từ không trung rơi xuống. Bọt tuyết rơi thật dày rớt trên thân hai người, đem hai người chôn sâu dưới mặt tuyết, chỉ lộ ra hai cái đầu.

Trên mắt, mũi, mặt các nàng đều là tuyết. Lắc lắc đầu để tuyết rơi xuống hết. Dưới đống tuyết, tay hai người vẫn gắt gao nắm chặt một chỗ.

"Linh, chúng ta dạng này giống như là bị chôn sống a!" Hoa Lôi cười khổ một tiếng hỏi.

"Này, hai vị tiên tử, không có sao chứ?" Nhan Định Khôn cùng Huyền Cơ Tử chưa chạy đến đã lớn tiếng hỏi.

Nơi này lúc trước mặt đất đã tràn đầy tuyết, hơn nữa vừa rồi các nàng còn đem khối cầu tuyết khổng lồ đó xõa tung. Lúc bọn hắn đi đến, đem tuyết trên mặt đất đạp xuống, chân đều bị lún xuống. Nếu bọn hắn còn tiếp tục đi qua nữa, sẽ bị chôn theo luôn.

"Làm sao bây giờ?" Nhan Định Khôn hỏi.

Lăng Linh giãy dụa, phải dùng hết chín phần sức lực mới đem Long Kỳ kiếm từ trong tay nhấc lên, nói "Không sao, tôi tiếp tục bổ thêm một kiếm."

"Được" Hoa Lôi đáp.

Lăng Linh liền bổ xuống một kiếm, kiếm khí lập tức đem tuyết đọng này bổ ra, đồng thời đem mặt đất dưới tuyết cũng bổ ra thành một cái miệng hố thật lớn.

"Thảm ." Nhan Định Khôn hét thảm một tiếng. Tuyết sụp xuống, các nàng cũng rơi xuống mặt tuyết, tuyết đọng đem hai nàng vùi lấp rất nhanh,  nhưng tuyết phía trên giống như lũ quét bất ngờ cuốn hai người lăn xuống.

Ngay lúc thân thể của các nàng bị bao trùm trong tuyết, Hoa Thôi thầm cảm thấy không ổn, cô ôm cổ lấy cổ Lăng Linh, hai người cùng ôm một chỗ, bị tuyết cuốn lăn xuống phía dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net