Chương 14: Ký Ức (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: KÝ ỨC



Long Ngũ nhìn Huyền Cơ Tử hỏi: "Huyền Cơ Tử, Trong động Càn Khôn này, bàn âm dương Càn Khôn ở đâu?"

Huyền Cơ Tử chỉ vào tận cùng vách tường nói, "Ở bên trong phòng tối."

"Bàn âm dương Càn Khôn là vật gì?" Lăng Linh hỏi. Nàng nhìn bốn phía, động này không lớn, ánh sáng cũng rất nhiều, trong động hết thảy cũng nhìn thấy rất rõ ràng. Động này trống không, cũng không có ai canh giữ. Bức tường tận cùng bên trong cũng không lưu lại một cái bóng.

Bóng, ngay cả bóng dáng của cửa đều không có.

Huyền Cơ Tử phất cây phất trần một cái, đi đến bên trong vách tường, nhắm ngày giữa vách tường, dùng lực trong lòng bàn tay xoay tròn lấy.

Chưởng lực xuyên thấu qua tường. tác động đến công tắc bên trong, tiếng vang rầm rầm vang lên thật lớn, khiến bức tường băng nâng lên phía trên.

Bên trong là một đại sảnh rộng, vách tường làm bằng bạch ngọc, đèn bằng minh châu. Giữa đại sảnh thắp lên vô số đèn chong, tạo thành một đèn lớn hình tròn. Mọi người đi lên phía trước mới nhìn thấy dưới ánh đèn chong là một Âm dương bát quái đồ thật lớn. Trên Bát quái đồ lóe lên ánh sáng linh động.

Huyền Cơ Tử nói, "Hai vị công chúa hãy ngồi trong vòng tròn Bát quái, sẽ mở ra trí nhớ và pháp lực bị phong ấn của kiếp trước."

Lăng Linh và Hoa Lôi nhìn nhau liếc mắt một cái, chỉ cần các nàng yêu nhau, trí nhớ của kiếp trước đối với hai người mà nói cũng không trọng yếu, chính là hiện tại muốn đối phó Hạo Thiên nhất định phải khôi phục phép thuật. Tâm tình Lăng Linh có một chút trầm trọng, nàng mơ hồ cảm thấy được trong một phần trí nhớ kia, có một đoạn rất đáng sợ, làm nàng không muốn tiếp tục tìm lại hồi ức của mình.

Hoa Lôi nắm tay nàng, mỉm cười nói: "Không có chuyện gì đâu, đừng khẩn trương." Cô giúp nàng, hai người đi vào, ngồi xếp bằng trên mặt đồ Bát quái.

Hai người nhìn Huyền Cơ Tử liếc mắt một cái, sau đó gắt gao nắm tay nhau, giữ vững lý trí tinh thần, dồn khí đan điền, chậm rãi nhắm mắt lại, ngưng tụ suy nghĩ.

Ban đầu trong đầu vẫn còn rất lung tung, vô số cảnh tượng vụn vỡ không ngừng hiện lên, lát sau, suy nghĩ lắng đọng lại, một mảnh kí ức trắng xóa như tràng giang đại hải giăng trong sương mù xuất hiện. Một lát sau, sương trắng tan hết, thế giới lại là một mảnh hắc ám, hỗn độn không rõ. Đi xuyên qua hắc ám, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng chói mắt.

Trên một bầu trời trong không một tia tạp chất. Hoa cỏ, mây trắng cùng nhau phiêu du, vui chơi thỏa thích. Gió nhè nhẹ thổi xuyên qua tầng mây, hoa cỏ màu xanh, ánh mặt trời trong lành, hạnh phúc. Một tiếng "Xích xích" của thiên mã từ chân trời truyền đến, một đôi cánh thiên mã thật lớn màu trắng từ phía trên vội vã bay đến. Thiên mã vung cánh, cõng trên lưng một thiếu nữ xinh đẹp anh tuấn dừng lại trên cỏ.

Trên cỏ có một nhan sắc khuynh đảo thiên hạ, đang vui chơi cùng hồ điệp. Nàng nghe tiếng ngựa kêu, lập tức dừng lại động tác, vui sướng xoay đầu ôm lấy người kia.

"Thiên Luân"

Thiên Luân ôm nàng vào trong lòng: "Khiến cho muội vui sao?"

"Vui." Mộ Thần ôm cổ Thiên Luân nói: "Nhưng mà, vui nhất là có thể gặp lại ngươi."

Thiên Luân nhẹ nhàng hôn lên mặt Mộ Thần một cái, cười: "Ta làm xong chuyện liền cưỡi thiên mã đến thăm muội, nhớ đến ta sao?"

"Nhớ, nhớ... rất nhớ... rất nhớ." Mộ Thần chôn đầu vào hõm cổ Thiên Luân, hít lấy mùi hương trên người cô, nhắm mắt lại lên tiếng: "Thiên Luân, ta rất thích mùi hương trên người ngươi, rất thơm."

Thiên Luân gắt gao ôm lấy Mộ Thần, nói: "Ta cũng rất thích rất thích cảm giác muội ôm lấy ta như vậy."

Thiên Luân nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác Mộ Thần ở trong ngực mình. Giờ khắc này, trời đất giống như biến mất, cả vũ trụ chỉ còn lại hai nàng.

Nhưng mà, đây cũng chỉ là giống như, thế giới này đâu phải chỉ còn lại hai nàng. Một đại sát phong cảnh gia hỏa đánh vỡ thế giới hai người.

"Thiên Luân." Hạo Thiên kêu lên một tiếng đau đớn kịch liệt.

Thiên Luân mở mắt ra, nhìn đến nơi phát ra tiếng nói, trong mắt cô hiện lên một tia chán ghét.

"Muội có biết ta đợi muội ở Thiên Nam môn suốt ba ngày hay không? Chẳng lẽ muội không biết ta đã hẹn đợi muội ở Thiên Nam môn sao?" Hạo Thiên đau lòng hỏi.

"Biết." Thiên Luân lẳng lặng trả lời, cô cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu điện hạ trong lòng. Mộ Thần đang mở to đôi mắt trong suốt nhìn cô.

"Vậy vì sao muội không đến?"

"Hạo Thiên, ta đã nói với ngươi rất nhiều lần, ta không thương ngươi, cũng sẽ không gả cho ngươi, ngươi vì sao vẫn chưa bỏ ý định? Người ta yêu chính là Mộ Thần, hơn nữa ta đã nói việc này với Long Hậu, người đã ngầm đồng ý ủng hộ ta cùng Mộ Thần kết giao, ngươi đừng tiếp tục tới quấy rầy ta nữa."

"Không, Thiên Luân, muội là của ta. Thần Quân đã đáp ứng cho ta cùng muội kết giao Thiên Luân."

Mộ Thần quay đầu, nhìn Hạo Thiên nói: "Hạo Thiên, Thần Quân đáp ứng hai người kết giao chứ không phải Thiên Luân đáp ứng. Thiên Luân không thích ngươi, ngươi đừng tới làm phiền nàng. Nơi này thuộc Long giới của ta, ta không chào đón tình địch đến."

"Ngươi --" Hạo Thiên trừng mắt tức giận nhìn Mộ Thần, oán hận lên tiếng: "Nếu không có ngươi, Thiên Luân sớm đã thành vợ của ta ."

Mộ Thần cũng không sợ hắn, hừ một tiếng nói: "Ngươi là người của Ma giới, chính tà không chung đường, đừng tưởng rằng mọi người hòa bình là có thể vọng tưởng. Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi với phụ thân mình đang tích cực luyện binh, chuẩn bị tấn công chúng ta hay sao? Nói ngươi yêu Thiên Luân, tình yêu của ngươi có thể hại đến nàng. Ngươi là ma, Thiên Luân là thần, nếu Thiên Luân đi đến Ma Giới các ngươi, sẽ bị tà khí của các ngươi xâm phạm, một ngày sẽ suy yếu chết đi." Nàng tức giận thuyết giảng.

Hạo Thiên không cam tâm: "Thiên Luân gả cho ta, tự nhiên sẽ thành người Ma giới, biến thành ma, làm sao chịu tà ma khí sở xâm phạm. Mộ Thần, ngươi đang hãm hại ta." Hạo Thiên giận kêu lên, trong mắt hiện lên tầng tầng sát ý.

Thiên Luân ôm Mộ Thần, đem nàng bảo hộ trong ngực, nhìn Hạo Thiên nói: "Hạo Thiên, bất kể như thế nào, ta cũng không yêu ngươi. Ngươi đi đi, đừng nữa đến quấy rầy ta cùng Mộ Thần, ít nhất chúng ta còn có thể là bằng hữu."

Hạo Thiên lạnh lùng cười, nụ cười xen lẫn vô hạn thê lương, "Thiên Luân, muội có biết ta yêu muội nhiều như thế nào không? Biết rõ đến Thần giới và Long giới sẽ bị nơi này quang minh khí sở ăn mòn, ta vẫn không ngừng chạy đến nơi này, chỉ vì nhìn muội một chút, vì sao muội đối với ta tuyệt tình như vậy, vì sao?"

Thiên Luân nói: "Bởi vì ngươi không phải người trong lòng ta nghĩ đến, cho nên, vô luận ngươi đối với ta hy sinh bao nhiêu lần đi nữa, ta cũng sẽ không yêu ngươi."

Hạo Thiên cười lạnh : "Các ngươi đều là nữ tử, ở nhân gian, nữ tử cùng nữ tử kết đôi là không được cho phép, bị coi là dâm loạn, loạn luân, sẽ gặp thiên khiển."

"Ha ha" Thiên Luân cười cười: "Hạo Thiên, ngươi thật sự muốn để cho ta khinh thường ngươi. Đây chỉ là ý nghĩ của những người phàm tục ở Nhân giới, trí lực bọn họ chưa được khai thông, vẫn còn ở trạng thái mê muội. Bọn họ tự cho mình nhiều cái trói buộc đạo đức. Nhiều người phàm văn nhục lễ, đã quên đi bản chất nguyên thủy của mọi chuyện rồi. Cảm tình, là thuần khiết nhất, không liên quan đến giới tính, tuổi tác hay giới hạn, chỉ là hai trái tim yêu thương vì nhau. Ngươi nói như vậy cũng giống như phàm nhân không phân biệt rõ ràng đi. Ta cũng chưa từng nghe nói Lôi Thần sẽ đánh chết hai người yêu nhau."

Thiên Luân chậm rãi nói, không vì lời nói của Hạo Thiên mà tức giận, chỉ là cảm thấy lời lẽ của hắn thập phần buồn cười và ngây thơ.

Hạo Thiên tức giận "Các ngươi cùng một chỗ là tuyệt đối sẽ không có kết quả gì tốt."

"Vậy thì sao?" Mộ Thần cười lạnh một tiếng: "Chuyện của chúng ta không cần ngươi quan tâm."

Nói xong, kéo tay Thiên Luân đi lên phía trước."Thiên Luân, chúng ta đi băng Thiên Tuyết chơi đùa."

Thiên Luân lại cười: "Không phải lần trước muội nói đi xem cửu tướng Thần Long xuất quan sao? Chúng ta đến đó đi."

"Được." Mộ Thần nắm tay Thiên Luân, Thiên Luân ôm lấy eo Mộ Thần, hai người phi thân lên, bay qua cung điện, bay qua mặt cỏ, tới thủy vực rộng lớn không bến bờ.

Mộ Thần níu Thiên Luân dừng lại một chút trên không trung, sau đó kéo cả hai song song lặn xuống đáy nước.

Thế giới dưới đáy nước thật rực rỡ nhiều màu, đủ loại thủy động vật tự nhiên, bơi đến bơi đi, thực vật xinh đẹp theo sóng nước bơi lượn giống như đang nhảy múa. Một số cá tôm nhỏ nhỏ thỉnh thoảng lại chui ra từ nham thạch có hình thù kỳ quái.

Hai người nắm tay nhau dạo chơi dưới đáy nước, bốn mắt nhìn nhau, hạnh phúc ngọt ngào.

Tới trước một sơn động, trong sơn động bắn ra ánh sáng rạng ngời, mấy con cua từ dưới chân của các nàng đi qua đi lại. Mộ Thần nhẹ nhàng nhấc chân đi vào.

Thạch động bằng Bạch Ngọc hiện ra, cửu điều Thần Long hình thái khác nhau được khắc trên vách động. Trên thân của Thần Long ẩn hiện linh quang, thân mình gần như trong suốt.

Mộ Thần tươi cười nghịch ngợm, lập tức hóa thành một Tiểu Thần Long trong suốt tinh xảo xông đến, cái đuôi nhỏ chọc phá đảo qua đảo lại trên đầu những Thần Long kia.

"Tiểu Thần nhi, ngươi lại nghịch ngợm." Một Thần Long bay xuống, hóa thành một thiếu niên tuấn mỹ bắt lấy nàng.

"Long Tam thúc, thả ta xuống." Mộ Thần bị bắt chặt đuôi rồng, nàng cũng không tránh hay giãy ra được, đành phải quấn trên cánh tay Long Tam.

Long Tam cười cười buông đuôi Mộ Thần, Mộ Thần bơi qua trên vai Long Tam, chạm xuống mặt đất hóa thành nhân hình, nắm lấy tay Thiên Luân.

Long Cửu nhìn thấy hai người, nói: "Tiểu Thần nhi, vị này chính là công chúa Thiên Luân yêu dấu của ngươi đi?"

Mộ Thần tươi cười sáng lạn, lớn tiếng kêu ngạo: "Đúng vậy!".

"Hai người các ngươi thật đúng là xứng." Long Ngũ cười nói.

Lão Đại thì nhẹ nhàng thở dài, ngồi trước bàn Bạch Ngọc.

Thiên Luân quay đầu hỏi: "Long Nhất, ngươi thở dài cái gì?" Chẳng lẽ hắn sẽ cho rằng các nàng không xứng sao?

Long Nhất chậm rãi : "Thở dài dùm các ngươi a. Đường đi của các ngươi thực tế nhấp nhô, gặp nhiều kiếp nạn, không dễ đi a!"

"Sao lại như vậy?" Mộ Thần nhíu mắt, "Phụ vương, mẫu hậu, Thần Quân cùng thần mẫu đều không phản đối chúng ta cùng một chỗ a, chúng ta hiện tại rất tốt, cũng không thấy có chuyện gì phát sinh."

"Hạo Thiên sao?"

"Hạo Thiên? Hắn sẽ phá rối sao?" Mộ Thần cười: "Chúng ta không sợ hắn phá rối. Ta cùng Thiên Luân yêu nhau thực tình, hắn chỉ nói như vậy, sẽ không có âm mưu quỷ kế gì."

"Tiểu Thần nhi, ngươi quá ngây thơ rồi." Long Nhất lời nói xoay chuyển, hỏi "Ngươi có biết ở tình huống nào mới có thể mở ra Bạch Ngọc môn để chúng ta xuất quan không?"

"Hoàng thất Long giới gặp uy hiếp, bảo hộ an toàn cho người thừa kế giúp họ lên ngôi."

"Không sai."

"Ý của ngài là hoàng thất Long giới đang bị uy hiếp?" Thiên Luân kinh hãi.

"Không chỉ như vậy, Thần giới cũng sẽ gặp phải tai kiếp. Nếu xử lý tốt, có lẽ chỉ tổn thương một ít nguyên khí, nếu không tốt, chỉ sợ Thần giới và Long giới đều bị tiêu diệt."

"Tai kiếp gì?" Thiên Luân hỏi.

Mộ Thần cũng mở to hai mắt nghe.

"Các ngươi cũng biết Hạo Thiên bởi vì oán hận không chiếm được Thiên Luân mà quyết tâm liên minh với Mịch giới. Ma giới đáp ứng thay Mịch giới tiêu diệt Thần giới, Mịch giới bằng lòng san bằng Long giới. Phụ Vương của ngươi đã muốn rơi vào tay Ma vương, bọn hắn đi đến Nhân giới vì muốn biến nơi đây thành chiến trường với Long giới và Thần Giới. Các ngươi cũng biết, Nhân giới chính là địa giới phân cách chính tà, ban ngày là thần, ban đêm là tà, cũng là tốt nhất để bọn hắn tấn công Long giới cùng Thần Giới."

"Chúng ta lập tức đem binh mã đi đánh bọn hắn, sau đó cứu Thần Vương thúc thúc." Mộ Thần có chút tức giận lên tiếng.

"Không đơn giản như vậy, lần này Ma giới cùng Mịch giới liên kết, muốn tấn công bọn hắn đâu phải dễ. Hơn nữa, Thiên Duy thần kính chấn áp thần quái, đem ánh sáng cho Thần giới đã bị Ma giới đánh cắp."

"Chuyện này sao có thể? Ác ma căn bản không có khả năng đến gần Thiên Duy thần kính, bọn hắn đến gần liền chết ngay không nghi ngờ." Thiên Luân kêu lên.

"Đừng quên, ngươi có một biểu đệ, hắn mang một nửa dòng máu Ma giới, một nửa dòng máu Thần giới. Hắn lấy Thần lực làm lá chắn, sau đó lấy đi Thiên Duy thần kính, mặc dù bị thương, nhưng sẽ không chết." Long Nhất chậm rãi nói.

"Điều này sao có thể?" Thiên Luân lui từng bước, mất đi Thiên Duy thần kính, Thần giới từ nơi quang minh biến thành hắc ám, chính nghĩa liền suy giảm, phép màu cũng vậy mà suy yếu, đến lúc đó, Ma giới có tấn công...

Thiên Luân không dám tưởng tượng tiếp, cô hiện tại chỉ hi vọng lời Long Nhất nói chính là giả. Cô ngưng tụ chân khí trên huyệt Thiên Mục, dò tìm nơi phát ra tin tức Thiên Duy thần kính. Kết quả, lại phát hiện Thiên Duy thần kính đã không còn trên điện, mà chìm ở một vực sâu hắc ám.

Cô lảo đảo muốn ngã đi, Mộ Thần nhanh tay đỡ lấy cô, theo phản ứng của cô cũng có thể thấy được lời Long Nhất nói không phải là giả. Mộ Thần lên tiếng nói " Đừng sợ, chúng ra nghĩ biện pháp tìm Thiên Duy thần kính trở về là được."

Long Nhất gật gật đầu, nói: "Ân, trước tiên đem Thiên Duy thần kính tìm trở về. Nhưng mà, đi Ma Giới tìm thần kính thu hồi sẽ cực kỳ hung hiểm, Thần Quân cùng Thần Mẫu cùng đi cũng chưa chắc sẽ thu hồi được, huống hồ, bọn họ hiện tại còn phải chuẩn bị bố trí, đối phó người của Ma giới xăm lấn."

"Ta đi, ta cùng Thiên Luân đi. Ta đi lấy Long Kỳ kiếm, chúng ta cùng nhau đến đó."

"Công chúa, người ngàn vạn lần không thể mạo hiểm. Long quân đã đem ánh sáng thần kính của chúng ta đặt tại trung tâm Long giới và Thần giới, cũng để cho Long hậu tự mình trông giữ. Tạm thời Long giới và Thần giới đều không có nguy hiểm. Các ngươi không cần lo lắng nhiều như vậy. Công chúa, để đảm bảo cho an nguy của ngươi, từ bây giờ chúng ta sẽ ở trong cơ thể bảo hộ người, đến khi ngươi trở thành một người chân chính có năng lực lãnh đạo Long giới mới rời đi."

Nói xong, cửu điều Thần Long đều tự hóa thành một long khí vô hình chui vào trong cơ thể Mộ Thần.

"Này." Mộ Thần muốn ngăn cản cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chín người họ chui vào trong cơ thể nàng. Chín đạo chân khí bơi tới bơi lui, tiến nhập vào trong kinh mạch nàng, cùng chân lực của nàng hợp nhất.

"Không này cái gì cả!"

Mộ Thần có chút bực tức, ngẩng đầu lên nhìn về phía Thiên Luân, chỉ thấy Thiên Luân mặt sắc mặt ngưng trọng không nói lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net