Chương 15: Ký Ức (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: KÝ ỨC


"Làm sao vậy?" Mộ Thần nhẹ nhàng kéo tay Thiên Luân, nói: "Đừng lo lắng được không? Mịch giới và Ma giới liên minh, Long giới cùng Thần giới chúng ta cũng có thể liên minh a. Từ xưa đến nay, tà không thắng chính, chúng ta nhất định có thể đả bại bọn họ."

"Chúng ta nhất định có thể đả bại bọn họ." Thiên Luân tự tin nói, cô ngừng một chút, còn nói thêm: "Chỉ là những lời Long Nhất vừa nói, đường đi chúng ta có chút khó khăn, làm ta có chút bất an."

"Chúng ta thực tình yêu nhau, ta tin ai cũng không thể đem chúng ta tách ra, chúng ta sao sẽ khó khăn đây?" Mộ Thần nói.

"Tuy là nói như thế, nhưng Long Nhất trước giờ tiên đoán đều chưa bao giờ sai, không phải sao?"

"Đúng vậy." Mộ Thần lên tiếng, cúi thấp đầu có chút buồn bực. "Vậy sao hắn không nói cho chúng ta biết sẽ khó khăn như thế nào, để chúng ta tránh cũng tốt."

"Không sao đâu, đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta đi về trước đi." Thiên Luân nắm tay Mộ Thần, để nàng trở về Long cung.

Vừa bước vào Long cung liền gặp sứ giả Thần giới, hắn vội vội vàng vàng chạy đến Thiên Luân, quỳ xuống lên tiếng: "Công chúa, có việc không tốt. Thiên Duy thần kính mất đi, Ma giới đã xâm lấn Thần giới chúng ta. Thần Quân thỉnh công chúa mau trở về mặc giáp nghênh địch."

"Được rồi, ta đã biết." Thiên Luân bình tĩnh đáp.

"Thiên Luân." Vừa nghe là đi đánh giặc, Mộ Thần khẩn trương giữ chặt Thiên Luân, không chịu buông tay.

Chứng kiến lo lắng trong mắt Mộ Thần, cô nhẹ nhàng mà vỗ vỗ hai má Mộ Thần, tươi cười hướng nàng trấn an "Đừng lo lắng, ta vậy nhưng là Chiến Thần của Thần Giới, chiến công nhiều vô số, chờ ta đánh bại tên ác ma này sẽ đến thăm muội."

"Ân, ta chờ ngươi." Mộ Thần vẫn  gắt gao giữ chặt tay cô không chịu buông ra.

"Được rồi, ta cần phải trở về." Thiên Luân lưu luyến nhìn Mộ Thần, trong mắt tràn đầy quyến luyến.

"Ân." Mộ Thần đáp lời, cũng không có ý định buông tay Thiên Luân.

"Tiểu Thần nhi, nên bỏ tay ra để Thiên Luân trở về." Âm thanh của Long Quân vang lên phía sau Mộ Thần.

Mộ Thần quay đầu lại nhìn phụ vương của nàng, cuối cùng mới luyến tiếc buông tay.

Thiên Luân nhìn Thần Quân chắp tay từ biệt.

"Xin chờ một chút." Long Quân lên tiếng.

Thiên Luân dừng lại bước chân hỏi: "Long Quân có gì chỉ thị?"

"Ta cho ngươi mượn mười vạn Long binh, bây giờ ngươi đến Điểm Tướng Bàn lãnh binh."

Thiên Luân mừng rỡ, quỳ xuống đất cảm ơn.

"Đứng lên đi, đều là người một nhà còn khách khí như vậy làm cái gì?"

Đều là người một nhà?! Một câu nói làm Thiên Luân và Mộ Thần mở cờ trong bụng, hai người dùng ánh mắt không tiếng động nhìn nhau.

"Được rồi, mau đi đi. Thiên Luân, đi nhanh về nhanh, chờ việc này xong, liền thay các ngươi cưới vợ."

"Tạ Long Quân." Thiên Luân vui mừng quá đỗi.

"Còn gọi Long Quân?" Long quân hơi hơi nhăn mày.

Thiên Luân sửng sốt, lập tức sửa miệng nói: "Đa tạ Phụ Quân." Rồi hành lễ một cái.

Sau đó hôn lên mặt Mộ Thần rồi vội vàng xoay người chạy đi.

Mộ Thần vui sướng lôi kéo góc áo, chậm rãi dậm chân đến trước mặt Long Quân, cúi đầu kêu một tiếng, "Phụ quân."

Long quân hắng giọng một cái, thu lại nụ cười, nghiêm giọng nói "Mộ Thần, con cũng đã trưởng thành. Hiện tại Ma giới và Mịch giới bội ước lời hứa, bắt đầu chiến tranh, con cũng phải bắt đầu lựa chọn con đường đi của chính mình."

"Dạ." Mộ Thần lớn tiếng đáp, "Con hiểu được. Thỉnh phụ quân hạ chỉ để con mang binh xuất chinh, đem yêu ma quỷ quái toàn bộ đuổi về."

"Được được được, nhưng cha bây giờ vẫn không yên tâm để con mang binh." Long quân lại tiếp tục nói "Bây giờ, con đi cầu phúc để lấy Long Kỳ kiếm ra, sau đó hảo hảo luyện tập kiếm pháp. Bằng tư chất và linh lực của con, không tới ba ngày liền có thể cùng Long Kỳ kiếm tâm linh hợp nhất, vận dụng thành thạo, đến lúc đó công lực sẽ gia tăng gấp trăm lần, ta cũng sẽ không lo lắng cho con xuất chinh."

"Phụ vương, con hiện tại đã có Cửu Long hộ thể, công lực đã gia tăng không biết bao nhiêu lần rồi, có thể xuất chinh."

"Mộ Thần, không thể khinh địch. Con nhất định phải dùng được Long Kỳ kiếm ta mới cho con xuất binh." Long quân nghiệm giọng lại nói tiếp " Mịch giới và Ma giới đã tỉ mỉ lập mưu kế ba ngàn năm, lần này không dốc toàn bộ lực lượng để đối phó là không được."

"Tỉ mỉ lập mưu kế ba ngàn năm?" Mộ Thần có điểm không rõ."Chẳng lẽ trước kia Ngũ giới cũng đánh nhau? Vì sao phải đánh nhau?"

Thần Quân thở dài, "Thật lâu trước kia, khi đó con, Thiên Luân, Hạo Thiên đều chưa ra đời. Ngũ giới cũng chưa có hình thành, ta, mẫu thân con, Thần Quân, Thần mẫu, Nhân Vương, Mịch Hậu, Ma Vương đều là bạn tốt. Sau đó, Ma Vương yêu Mịch Hậu, còn Mịch Hậu và Thần mẫu lại đem lòng yêu Thần Quân. Thần Quân chỉ chung tình với Thần mẫu, đối với Mịch Hậu cũng chỉ là tình huynh muội. Mịch Hậu không phục, hẹn Thần Mẫu quyết đấu, lúc quyết đấu, nàng đã bày ám toán, thật không ngờ lại hại chính mình, đánh mất tánh mạng. Mịch Hậu hóa thành u hồn phiêu đãng hắc ám chi quyên. Ma Vương yêu Mịch Hậu, cũng đuổi theo nàng. Hai người sau đó kết thành vợ chồng, sinh ra Hạo Thiên. Nhưng là, Mịch Hậu trước sau đều không yêu Ma Vương, không quá hai năm, Mịch Hậu đã rời đi Ma giới, ở một nơi hắc ám khác, triệu tập u hồn dã quỷ, tạo thành Mịch giới. Sau đó, chúng ta đều tự thống nhất phân chia lãnh địa của mình. Nhưng vì Mịch Hậu vẫn còn yêu Thần Quân, nên Ma Vương ôm hận, việc Thần Quân sau này cưới Thần Mẫu cũng làm Mịch Hậu ôm hận. Bọn hắn nghỉ ngơi dưỡng sức, sau ba ngàn năm liền tấn công, thành ra lưỡng bại câu thương. Cuối cùng Nhân Vương hòa giải, không tiếp tục đánh nhau, các giới giao hảo, không phân xâm. Nhưng là ở ngoài mặt hòa thuận, mà trong lòng lại âm thầm chuẩn bị, Ma Vương và Mịch Hậu sẽ không chịu dừng tay."

"Không thể tưởng tượng được là còn có đoạn ân oán như vậy, nhưng tại sao bọn hắn còn muốn đánh Long giới của ta?" Mộ Thần có điểm không rõ.

"Long giới cùng Thần giới khắng khít, nhất mạch tương liên. Vả lại, Hạo Thiên muốn đến được lòng Thiên Luân, cũng phải diệt trừ con trước."

"Hừ, hắn có thể sao?" Mộ Thần hừ nhẹ một tiếng, chỉ bằng Hạo Thiên mà muốn đánh thắng nàng, đừng hòng.

Long quân nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói: "Thần nhi, Hạo Thiên đánh không lại ngươi, là bởi vì đang ở quang minh thế giới, khả năng của hắn sẽ bị trói buộc. Nếu ở trong hắc ám đánh với hắn, không tới ba chiêu, hắn nhất định có thể lấy tánh mạng của con."

Mộ Thần thè lưỡi cười "Vậy con đây đi luyện công." Nói xong nhìn Long Quân nhẹ nhàng cúi đầu, sau đó đi đến trong cung.

Thiên Luân mang theo mười vạn Long binh đến chỗ giao nhau giữa hai giới gia nhập đội ngũ chiến đấu. Binh lực Thần giới không đánh lại Ma giới và Mịch giới liên minh, hiện tại Long giới viện binh, lập tức vãn hồi.

Đại chiến ngày càng căng thẳng hơn, Thiên Luân là Chiến Thần của Thần giới, lúc chiến đấu dũng mãnh phi phàm. Tay trái của cô nắm chặt cung Bạch Ngọc, tay phải là năm Bạch linh thần tiễn kéo trên dây, cô xuất tên như thần, bách phát bách trúng, trúng người nào đều hóa thành hư không. Bạch linh tiễn cắm vào thân thể địch nhân, lập tức hóa thành vô hình, trở lại cơ thể Thiên Luân.

Thiên Luân cưỡi trên lưng thiên mã, trái bắn phải giết, vô số ma binh mịch binh đều giết chết.

Hạo Thiên cưỡi một Sư Tử hoàng kim, một thân áo giáp đen vọt tới trước mặt Thiên Luân kêu lên

"Thiên Luân."

Thiên Luân không chút nghĩ ngợi, dương tay hướng hắn bắn tên đến. Hạo Thiên nhảy lên, né tránh mũi tên kia, mũi tên lại bay vòng chút, ngoặc lại đuổi theo Hạo Thiên. Hạo Thiên hiểu ra, tên này nếu không bắn trúng hắn, tuyệt đối sẽ đuổi theo hắn đến cùng. Hắn tùy ý nắm lên một ma binh bên cạnh, thay hắn hứng tên. Bạch tiễn sau khi giết chết tên ma binh kia xong, lại quay về cơ thể Thiên Luân.

Hạo Thiên không ngừng dùng ma binh làm tấm chắn đỡ lấy mũi tên của Thiên Luân, rất nhanh liền dồn đến bên người Thiên Luân. Thiên Luân liếc hắn một cái, hừ lạnh một tiếng, duỗi bàn tay ra, cung tên trong tay liền biến mất vô tung, thay vào đó là một Tiểu Hoa thương sắc bén. Tiểu Hoa Thương trong tay cô giống như linh xà dùng đủ mọi chiêu thức, binh địch lần lượt ngã xuống.

Hạo Thiên một bên ứng phó Thiên Luân, một bên buông tiếng cầu xin "Thiên Luân, đừng đánh nữa, theo ta đi Ma cung, hết thảy ta đều nghe theo muội. Ta xin muội, đừng đánh nữa, sẽ làm muội bị thương."

Thiên Luân hừ lạnh một tiếng: "Ta là Chiến Thần, chỉ có thể chết trên chiến trường, tuyệt đối không có khả năng đầu hàng Ma Giới, ngươi chết tâm đi." Tiểu Hoa thương run lên, một chiêu hồi mã thương đâm đến Hạo Thiên.

Hạo Thiên kêu thảm một tiếng, Tiểu Hoa thương xẹt qua trước ngực hắn, lưu lại một vết máu thật dài, máu đen lập tức tràn ra ngoài áo giáp của hắn. Thiên Luân nắm lấy đuôi Tiểu Hoa thương, thúc ngược trở lại đâm đến ngực hắn. Hạo Thiên sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, không ngừng lôi kéo ma binh chắn trước mặt hắn.

Tiểu Hoa thương xuyên thấu lần lượt ngực ma binh, đem ma binh hóa thành bụi, tốc độ truy sát Hạo Thiên cũng không vì vậy mà giảm qua.

Hạo Thiên thất kinh kêu lên "Thiên Luân, ta đây yêu muội như vậy, mà muội nhẫn tâm giết ta thế này sao, muội không phải nói chúng ta là bằng hữu sao?"

"Từ lúc ngươi vì tư lợi kích động cha mẹ ngươi mang binh đánh vào Thần giới chúng ta, chúng ta cũng đã thành địch nhân rồi." Miệng Thiên Luân nói chuyện, nhưng tốc độ trong tay cũng không hề chậm lại.

"Ta làm như vậy cũng bởi vì ta yêu muội." Hạo Thiên sợ hãi kêu lên. Mũi tên đã muốn chạm đến trước ngực của hắn.

"Nếu ngươi thực sự yêu ta, nên vì hạnh phúc của ta mà suy nghĩ, nên chúc phúc cho ta và Mộ Thần, chứ không phải độc ác phát động chiến tranh, mong muốn đánh bại chúng ta để ta trở thành tù binh của ngươi." Thiên Luân tiếp tục hừ lạnh một tiếng "Hạo Thiên, ngươi nghĩ sai rồi. Trên thế giới chỉ có Chiến Thần chết trận, không có Chiến Thần đầu hàng làm tù binh." Tiểu Hoa thương đã đâm đến mảnh áo giáp trước tim. Trên mặt Hạo Thiên mồ hôi lạnh đều chảy ra.

Hắn lui hơn mười trượng, Thiên Luân cũng đuổi theo hắn hơn mười trượng, bộ dáng muốn hắn phải chết. Hai bên Ma giới và Mịch giới không ngừng tấn công Thiên Luân, Thiên Luân cũng không ngẩn đầu, ánh mắt chưa từng hạ xuống, vung thanh tiểu thương bên tay trái chém xuống đám địch nhân này.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên một đầu sư tử vàng hóa thành một đạo ánh sáng hiện đến bên cạnh Hạo Thiên, lấy tốc độ sấm chớp cướp lấy Hạo Thiên chạy đi mất. Tốc độ của hắn cực nhanh, chớp mắt đã chạy thật xa.

Thiên Luân hô lên một tiếng, thiên mã bay đến, cô bước lên lưng thiên mã rất nhanh đuổi theo. Đuổi theo không xa, đột nhiên nghe được tiếng phụ thân kêu xé tâm thảm thiết gọi "Hồng Điệp!"

Ngực Thiên Luân đau đớn, cô nhìn lại, chỉ thấy mẫu thân ở giữa không trung, trước ngực bị Quỷ Đầu Đao của Ma vương, sau lưng bị Đoạt Hồn Thoi của Mịch Hậu đâm đến. Miệng vết thương hở ra, mang theo ánh sáng như mặt trời khúc xạ, linh khí không ngừng tản ra.

"Mẫu thân --" Thiên Luân đau đớn kêu lên, thúc ngựa quay trở lại ngay lập tức.

Ma Vương và Mịch Hậu trừng mắt nhìn Thần Hậu, hiện lên một tia mỉm cười đắt ý.

Đột nhiên Mịch Hậu vẻ mặt biến đổi, kêu lên: "Không tốt, Hạo Thiên bị thương." Rồi phẫn hận quay đầu lại trừng mắt liếc Thiên Luân, sau đó quay về Ma giới.

Ma Vương nghe vậy, lập tức thu hồi lại Quỷ Đầu Đao trong cơ thể Thần mẫu, hô to một tiếng "Thu binh!", sau đó gấp rút hướng về Ma giới.

Ma binh nghe được mệnh lệnh Ma Vương, thổi kèn thu binh, ma binh lập tức lấy tốc độ nhanh nhất bay về Ma giới.

Thần mẫu trên không trung lộn một vòng, phun ra một ngụm máu tươi, như trân châu bị cắt đứt rớt thẳng xuống. Thần Quân bay đến ôm lấy nàng, đau lòng kêu

"Hồng Điệp, Hồng Điệp, nàng cố gắng một chút..."

Thần Quân nói xong bối rối truyền linh khí cho nàng.

Thiên Luân dừng ở bên cạnh mẫu thân, nước mắt đã muốn rớt "Mẫu hậu, Mẫu hậu, sao lại như thế này?" Thiên Luân đem lòng bàn tay che lên vết thương, muốn dùng pháp thuật thay nàng chữa thương.

"Vô dụng." Thần mẫu lắc lắc đầu nói "Tâm mạch của ta đã bị cắt đứt, đã không còn biện pháp nào nữa." Thần mẫu nhìn Thiên Luân một cái thật sâu, gắt gao nắm tay cô, sau đó thâm tình quay đầu nhìn Thần Quân, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt Thần Quân.

"Có thể chết trong ngực chàng, thiếp thật thỏa mãn."

Tay Thần Mẫu nhẹ nhàng rơi xuống, khóe miệng hiện lên một chút tiếu ý, nước mắt lặng lẽ rơi ra.

"Nương --" Thiên Luân ôm thần mẫu, bi thống kêu lên, "Nương -- nương -- "

....//....

Mộ Thần thu hồi Long Kỳ kiếm trong tay, đắc ý cười lên tiếng " Không nghĩ đến kiếm này tốt như vậy, vừa đến tay đã có thể sử dụng. Thật tốt!"

Nàng nhảy lên chạy đến đại điện, muốn nói cho phụ thân biết chỉ cần một ngày đã có thể luyện thành Long Kỳ kiếm, để phụ thân có thể hảo hảo khích lệ nàng một phen.

Chạy chưa được hai bước, nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng giống như bị kim châm, nàng dừng lại bước chân, một cỗ cảm giác bất an khuếch tán từ tận đáy lòng.

"Thiên Luân --" Mộ Thần đột nhiên nghĩ đến Thiên Luân, sắc mặt của nàng đại biến, gương mặt phấn hồng đột nhiên không còn huyết sắc. Nàng xoay chân, vội vàng chạy đến Thần giới.

Dựa vào cảm giác, nàng rất nhanh liền chạy tới chỗ giao của Thần giới và Ma giới, chỉ thấy Thần binh và Long binh chia ra làm hai bên, chỉnh tề đứng thành hàng, mỗi người đều cúi đầu bi ai. Trên mặt đất tràn đầy thi thể, một số thi thể trong người hiện lên linh quang, linh quang tản ra, rồi sau đó biến mất.

Thiên Luân quỳ gối ôm thi thể Thần mẫu, không ngừng mà kêu "Nương", Thần Quân gắt gao nắm lấy tay Thần mẫu, giống như tượng đá không nhúc nhích.

Tinh tế địa linh quang trên người Thần mẫu chậm rãi tản ra, Mộ Thần mở to mắt nhìn đến "Thần mẫu đã chết?"

Đây quả thực là chuyện khiến người khác khó mà tin được, nàng nhìn Thần mẫu, nước mắt giống như trân châu rơi xuống. Nàng chậm rãi đi qua, đến bên cạnh Thiên Luân, gắt gao ôm lấy Thiên Luân nhẹ giọng gọi tên cô.

Nghe được âm thanh Mộ Thần, Thiên Luân ngẩng đầu, quay lại nhìn nàng lên tiếng "Mẹ ta bị Ma Vương và Mịch Hậu giết chết."

"Ân" Mộ Thần gật đầu, yết hầu giống như bị cái gì chặn lại, cực kỳ khó chịu, nước mắt vẫn tiếp tục rơi xuống đất không ngừng. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng gặp qua người chết, các nàng là thần tiên, cũng sẽ không chết, nhưng là, vì đột nhiên lại xảy ra chiến tranh, làm chết thật nhiều người, ngay cả Thần mẫu hòa ái thân nhất cũng chết. Thần mẫu chết, Thiên Luân sẽ thật đau lòng, thật đau lòng. Mộ Thần ôm Thiên Luân càng chặt hơn, nước mắt càng ngày càng nhiều.

"Đừng khóc, ngoan." Thiên Luân nhịn xuống bi thương, nhẹ giọng hống Mộ Thần, thay nàng lau nước mắt trên mặt.

Thần Quân ôm lấy Thần mẫu, chậm rãi đứng lên, đi đến Thần điện.

Thiên Luân nhìn thấy phụ thân bước chân trầm trọng, thấy linh hồn mẫu thân không ngừng tản ra, lòng của cô khó chịu giống như bị kim châm.

Mộ Thần cảm giác được cô khó chịu, hiểu được ý nghĩ trong lòng Thiên Luân. Mộ Thần gạt đi nước mắt trên mặt, mở to miệng phun ra khỏa Long Nhãn bằng thạch anh trân châu nắm được trong tay, đem tới đặt trong miệng Thần mẫu.

"Đây là cái gì?" Thiên Luân đuổi theo đến, giữ chặt lấy tay Mộ Thần hỏi "Muội đem cái gì đặt trong miệng mẫu thân ta? Có phải nội đan hay không? Mau lấy ra!"

"Không phải nội đan." Mộ Thần mở to miệng ra, một viên trân châu lại từ trong miệng của nàng bay ra. Viên trân châu này màu đỏ như máu, to bằng trứng chim, nàng cầm trong tay đưa đến trước mặt Thiên Luân nói:

"Đây mới là nội đan. Vừa rồi là lễ vật sinh nhật của mẫu thân tặng cho ta, tên là Tụ Linh." Nội đan là tập hợp toàn bộ linh khí của nguyên vật, nếu để mất đi, nhẹ thì mất đi toàn bộ đạo hạnh tu vi, nặng thì khó giữ được tánh mạng.

"Tụ linh!" Thân mình Thần Quân chấn động mạnh một cái, nhìn Mộ Thần không có chút không tin được: "Đây là Tụ linh ? Long giới chí bảo, độc nhất vô nhị Tụ linh?."

"Dạ đúng." Mộ Thần gật gật đầu nói, "Có thứ này, linh khí của Thần mẫu sẽ tụ lại, Tụ Linh còn có thể giúp Thần mẫu hấp thu linh khí của vũ trụ, không bao lâu có thể sống lại."

"Mộ Thần." Thiên Luân cảm kích ôm nàng "Cám ơn muội, cảm ơn muội đã cứu mẫu thân ta."

"Không cần cảm ơn, mẫu thân ngươi cũng chính là mẫu thân của ta thôi." Mộ Thần có chút ngượng ngùng đỏ mặt nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net