Chương 2: Trước quỷ môn quan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: TRƯỚC QUỶ MÔN QUAN

Lăng Linh xoa nhẹ cái trán, chuyện này thực làm cho người ta phiền. Hơn nữa nơi này âm khí quá nhiều, ở lại cũng cảm thấy áp lực đến mau hết hơi. Nàng nhìn trong phòng làm việc một lần, bọn quỷ ở trong này lượn tới lượn lui, có tên thậm chí còn giẫm đạp trên bàn của nàng. Đúng thật là không đem nàng để vào mắt chút nào!

Lão hổ không phát uy, mấy tên gia hỏa này tưởng nàng là mèo bệnh sao. Nàng chậm rãi vận nội khí, trên người của nàng phát ra một luồn ánh sáng, chín Thần Long theo thân thể của nàng thoát ra, bay ra phòng.

Thần Long vừa ra, đám quỷ phát ra tiếng "Xèo xèo" như chuột kêu thảm thiết chạy trốn tứ phía. Trốn tránh không kịp, bị Thần Long đụng nhẹ liền lập tức hóa thành tro tàn.

Chín Thần Long lại bay trở về trong cơ thể Lăng Linh, ánh sáng màu tím trên nàng toàn bộ thu về.

Hiện tại, trừ bỏ ngoại của nàng, không ai biết nàng không giống người thường. Ngoại nàng cũng là người tu đạo, lúc nàng sinh ra bà liền biết nàng không giống người thường, không dám kinh động người khác, chính bà trực tiếp đỡ đẻ ở nhà. Lúc ấy mẹ nàng khó sanh, sinh ba ngày ba đêm mới sinh ra nàng, nàng sinh ra mẹ nàng đã muốn ngất đi, chỉ có bà ngoại nàng chứng kiến lúc nàng sinh ra có chín Thần Long vây quanh nàng, trên người còn có một tầng mây tím vây lấy. Ngoại nàng nói, chỉ có Ngọc Hoàng đại đế mới có Cửu Long chân khí che chở.

Tan tầm, mọi người trong công ty đều đi hết, chỉ còn có Lăng Linh ngồi lại trong phòng làm việc.

Theo màn đêm buông xuống, âm khí càng ngày càng nặng, làm cho người ta cảm thấy hết hơi.

Lăng Linh nhắm mắt lại, tản mát ra lực trong cơ thể, nhất thời trên người nàng phát một đạo ánh sáng, nếu là bị quỷ vây đến, âm khí tức khắc tan hết. Nàng vẫn không nhúc nhích tựa vào ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần, thời gian từng phút từng giây trôi qua. Bên tai, âm thanh quỷ khóc kêu gào không ngừng mà truyền đến, dù trong toà nhà thật sự không có một bóng người.

Đến lúc nửa đêm, đột nhiên nàng nghe được tiếng đánh nhau, còn có âm thanh niệm kinh chú quỷ.

Giờ Tý, trong ngày là lúc âm khí nặng nhất, dương khí yếu nhất, quỷ ở giờ là lợi hại nhất.

Có người tới bắt quỷ? !

Lăng Linh đứng dậy đi ra ngoài, lúc nàng vừa mở cửa ban công, cả người đều ngây dại.

Ở giữa văn phòng trống rỗng đột nhiên xuất hiện một Cánh cổng lớn, ở giữa cửa là một đoàn quỷ binh khải giáp đứng vững vàng. Mặt mũi mấy tên quỷ binh này đều hung tợn, thân cao thước tám, làm cho người ta thấy đều kinh sợ.

Lăng Linh thầm kêu không xong, không nghĩ đến nơi này lại có thể chính là Quỷ Môn quan.

Chuyện này... làm sao có thể? Quỷ Môn quan sao có thể ở tầng hai mươi?

Nàng thở sâu, cố tự trấn định một chút, chỗ này thực sự quá nguy hiểm, nàng phải mau rời khỏi. Nàng cũng chỉ nghĩ nơi này cùng lắm là tụ tập thật nhiều oán quỷ, có Cửu Long hộ thể trên người nàng cũng có thể đem toàn bộ bọn quỷ tiêu diệt. Không nghĩ......

Nàng vừa đi ra văn phòng đã bị quỷ binh phát hiện, một đội quỷ binh hướng nàng phóng đến.

Lăng Linh vội vàng thả ra Cửu Long trong cơ thể, Cửu Long gắt gao quay chung quanh nàng, quỷ binh không dám tới gần. Lăng Linh chạy đến cửa chính công ty, may mắn Quỷ Môn quan này không có mở ở trước cửa chính, bằng không nàng muốn chạy khỏi cũng là đều khó khăn. Đẩy ra cửa chính, bước chân nàng dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía Quỷ Môn.
Trước cửa quỷ binh không nhiều lắm, cũng chỉ có mấy chục đến trăm tên, đây là cửa sinh. Nàng có thể dùng lực đạo che lại Quỷ Môn này. Nhưng lại suy nghĩ, chuyện này không liên quan đến nàng, nàng tuy rằng biết pháp thuật, nhưng nàng không phải là pháp sư bắt quỷ, nàng xen vào việc của người khác làm cái gì. Nghĩ một chút liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Cả tòa nhà đều mất điện, thang máy cũng không có cách nào dùng được, nàng chỉ có thể đi bằng thang bộ. Dọc đường nhìn thấy tất cả đều là quỷ, thiếu chân thiếu mặt, chỉ còn lại có khung xương, cũng có quỷ có bộ dáng đã muốn thối rữa, muôn hình muôn vẻ có đủ, có chạy cũng có xuyên qua. Đám quỷ này nhìn thấy Lăng Linh đều tránh xa, không dám tới gần.

Xuống đến tầng 19, đột nhiên có một đạo hoả quang đánh úp lại, Lăng Linh vội vàng nghiêng người né tránh. Nhìn đến, là hai người đạo sĩ nhảy tới, trong đó một người đạo sĩ trên thân kiếm còn đâm một tên quỷ.

Lưng Lăng Linh dán chặt lấy tường, mở to mắt nhìn bọn họ. Hai người đạo sĩ hẳn là thầy trò, một người chừng năm sáu chục tuổi, tay trái cầm chuông quỷ linh, tay phải siết chặt kiếm gỗ đào, một thân kiếm đạo uy phong. Người nhỏ tuổi hơn khoảng hai mươi, nhìn linh khí cũng không cao nhưng tay lại cầm vật phát ra tử quang là "Tử Ngọc Càn Khôn Quyển". "Tử Ngọc Càn Khôn Quyển" này là bảo bối tiên gia, linh khí mười phần.

Bọn họ lúc nhìn thấy Lăng Linh đều ngây ngẩn cả người, nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp này trên người lại có Cửu điều Thần Long.

"Ha ha ha ha ——"

Trong không khí đột nhiên truyền đến một tiếng cười chói tai. Lúc tiếng cười kia phát ra,  toàn bộ Cao Ốc rung lên, những bức tranh trên tường cùng đèn trên trần nhà đều rớt xuống. Rung động dữ dội, làm cho người ta ngay cả đứng cũng không vững.

"Cẩn thận một chút, có lệ quỷ." Lão đạo sĩ nhìn tiểu đạo sĩ nói.

Lăng Linh đỡ lấy tường nói: "Đi nhanh đi, trên lầu là Quỷ Môn quan, các người đi lên chỉ có chịu chết."

"Làm sao cô biết?" Lão đạo sĩ hỏi.

"Tôi mới vừa từ phía trên đi xuống." Lăng Linh nói xong liền hướng dưới lầu đi đến.

"Ai, tiểu thư, cô đi đâu vậy?" Tiểu đạo sĩ gọi lại nàng.

"Rời khỏi."

Lăng Linh khi nói chuyện đã di chuyển đến cầu thang.

Lão đạo sĩ lao xuống chắn trước mặt hướng đi của nàng của nàng, nói:

"Tiểu thư, cô có một thân khí Thần Long, tiêu trừ quỷ quái, sao không cùng bần đạo cùng đi trừ ma vệ đạo."

"Trên đó là Quỷ môn, vô số quỷ binh sẽ từ đó thoát ra ngoài, ông giết được hết sao?"

Lăng Linh lại nói: "Hơn nữa, tôi không phải là người tu đạo, lại càng không phải là pháp sư đạo sĩ chuyên bắt quỷ."

"Nhìn cô có một thân linh khí, còn có Cửu điều Thần Long che chở, tôi nghĩ cô sẽ là tiên gia thánh nhân, không nghĩ tới ... Hừ!"

Tiểu đạo sĩ hừ một tiếng, đối lão đạo sĩ kêu lên: "Sư phụ, chúng ta đi, đừng để ý tới người ích kỷ sợ phiền phức này."

Trong tay hắn vung lên "Tử Ngọc Càn Khôn Quyển" đem mấy tên tiểu quỷ đến đánh cho hồn phi phách tán.

Lão đạo sĩ nhìn thấy nàng khẽ thở dài một cái, sau đó mang theo kiếm đi lên.

"Các ngươi không sợ chết sao?" Lăng Linh hướng bọn họ lên tiếng.

"Chết có khi nặng như Thái Sơn, cũng có lúc nhẹ tựa lông hồng, vì nhân gian chính nghĩa mà chết, đáng giá." Âm thanh lão đạo sĩ xa xa truyền đến.

Lăng Linh nhìn thấy quỷ khí không ngừng truyền xuống, bên tai toàn bộ là là âm thanh đám quỷ bị giết bởi hai người họ. Hai người đạo sĩ này pháp lực có thể chưa so được với nàng, lại có thể đối mặt Quỷ Môn Quan phía trên không chút nào sợ hãi, chính nghĩa làm cho người ta khâm phục. Lăng Linh nàng không thích phiền toái, không thích cùng người đi chung, nhưng là, việc này quan hệ đến chính nghĩa nhân gian, nếu Quỷ Môn quan này không phong ấn, chỉ sợ không biết còn có thêm bao nhiêu người chết, đến lúc đó sẽ càng phiền toái. Nghĩ một chút, nàng hít một hơi, chạy đi lên.

Nàng rất nhanh liền đuổi kịp này hai thầy trò họ.

Bọn họ quay đầu lại nhìn thấy nàng, ba người nhìn nhau cười.

Lăng Linh thả ra Cửu Long hộ thể trên người, cửu điều Thần Long gào thét phóng thẳng ra, dọc đường quỷ quái khẽ đụng đến Cửu Long lập tức hóa thành tro tàn, tan biến trong vô hình.

"Thật là lợi hại!" Tiểu đạo sĩ cả kinh kêu lên."Cô có lai lịch gì?"

"Tôi không biết. Cửu Long này lúc tôi sinh ra đã có." Lăng Linh nhìn bọn họ, nói: "Hy vọng hai người thay tôi giữ bí mật này."

"Được." Tiểu đạo sĩ gật đầu nói.

Lão đạo sĩ đánh giá Lăng Linh "Cô tới từ Long Tộc?"

Lăng Linh nhìn hẳn tỏ vẻ không hiểu ra sao, hay là nàng nghe không rõ, cho tới bây giờ nàng cũng không có nghe nói qua Long Tộc bao giờ.

Đột nhiên, cửu điều Thần Long tất cả đều bay trở về, xoay quanh bên người Lăng Linh. Phía trước, là một ác quỷ cao lớn mặc áo giáp tướng quân cùng các tiểu quỷ ở xung quanh đi đến.

"Đây là quỷ gì?"

Lăng Linh hỏi lão đạo sĩ. Nàng tuy hay nhìn thấy quỷ, nhưng luôn luôn xem bọn nó như trong suốt, đối với phương diện này cho tới bây giờ chẳng quan tâm, cho nên biết cũng không nhiều.

"Đây là Quỷ tướng quân thủ hộ Quỷ Môn quan. Muốn đem Quỷ Môn quan phong ấn, trước tiên phải đem tướng quân này giết đi."

Lão đạo sĩ trầm giọng nói. Trán của hắn đến đây đều toát ra mồ hôi, một là bởi vì giết qua một lúc, đã tiêu hao rất nhiều khí lực, hai là quỷ tướng quân này rất lợi hại, hắn không nắm chắc có thể đánh thắng nó không.

"Các ngươi thật to gan, dám đến trước Quỷ môn quan quấy rối."

Âm thanh Quỷ tướng quân kéo theo sau một loạt thi thể tanh tưởi truyền đến.

Lăng Linh được Cửu Long bảo hộ ở dưới ánh sáng tím, mùi tanh kia bị ngăn cách tự nhiên không ngửi được. Nhưng hai người đạo sĩ kia lại không may mắn như thế, bọn họ chỉ cảm thấy trong dạ dày một trận bốc lên, mọi thứ bên trong dạ dày tất cả đều phun ra.

Lăng Linh nhìn bọn họ liếc mắt một cái, lập tức di chuyển. Nếu nhổ ra những thứ dơ bẩn như vậy thực đúng là nhục nhã. Nàng vận công, kêu một tiếng

"Đi!"

Thần Long nghe tiếng quát nhắm đến Quỷ Tướng quân phía kia.

Quỷ Tướng quân huy động đại đao trong tay, cùng cửu điều Thần Long đánh nhau.

Phía sau hắn, toàn bộ quỷ binh như ong vỡ tổ nhắm về phía hai người.

Lão đạo sĩ cầm đến kiếm gỗ đào, cùng chiến đấu đến Quỷ Môn quan. "Tử Ngọc Càn Khôn Quyển" trong tay tiểu đạo sĩ múa đến phong sinh uy vũ, hắn khẽ quát một tiếng "Tử Ngọc Càn Khôn Quyển", những tên quỷ đều bị xoay tròn bay đi ra ngoài. Lão đạo sĩ lấy ra lá bùa từ trong bao vải mang theo bên người, đọc thần chú sau đó xẹt qua kiếm gỗ đào viết ra ngoài. Lá bùa phát ra ngọn lửa đỏ bay đến giữa đoàn quỷ binh nổ tung.

Lăng Linh không có cửu điều Thần Long hộ thể, nàng lúc này không khác gì thường nhân, một tiểu quỷ binh cũng không đối phó được. Quay mắt về phía quỷ binh đang tới gần, nàng cố tự trấn định, sau đó đánh tới một quyền. Đánh vào khải giáp quỷ binh, đôi tay mềm mại của nàng dâng lên cơn đau. Quỷ binh đánh lại một quyền, Lăng Linh đã bị đánh bay ra ngoài.

"A ——"

Lăng Linh nặng nề rơi trên mặt đất, cảm thấy lục phũ ngũ tạng đều xoay lại với nhau.

Quỷ binh lại chạy tới, chìa ra quỷ trảo chụp vào Lăng Linh.

"Cứu ——"

Lăng Linh hoảng hốt, muốn gọi cứu mạng, chính là miệng lại không thể kêu lên âm thanh.

Mà hai người đạo sĩ kia căn bản không hề nghĩ người có Thần Long hộ thể lại là nữ tử tay trói gà không chặt, cũng không chú ý tới Lăng Linh bên này.

Xong rồi! Lăng Linh tuyệt vọng nhắm mắt lại, không nghĩ tới lần đầu tiên xen vào việc của người khác lại đánh mất tánh mạng.

"Ô ——" vài tiếng Thần Long hét lên giận dữ theo bên tai truyền ra, cửu điều Thần Long tất cả đều vọt trở về quay tròn quanh Lăng Linh. Mấy tên quỷ binh bên người nàng lập tức hóa thành vô hình.

Lăng Linh thân mình chậm rãi bay lên không trung, cửu điều Thần Long bay vòng chung quanh nàng, một dòng nước ấm như bách chi hải thẳng truyền vào mặt nàng rất nhanh. Nàng chậm rãi rơi xuống mặt đất, toàn bộ Thần Long đều trở vào cơ thể nàng. Nàng nâng lên tầm mắt, áo giáp Quỷ Tướng quân đã rách nát, chỉ còn lại có mấy khối giáp nát vụn, cùng một khối giáp che trước ngực. Xương trắng trên người đều thấy rõ ràng. Hai người đạo sĩ không ngừng dùng binh khí giao chiến với hắn. Kiếm gỗ đào trong tay lão đạo sĩ đã bị cắt thành hai đoạn, rơi trên mặt đất. Hiện tại hắn đổi thành tiền tài kiếm.

Quỷ tướng quân bị thương hoàn toàn không có lực đỡ, hắn liên tiếp lui về phía sau, sau một lúc giao chiến liền chạy nhanh về phía sau.

"Đừng cho hắn chạy thoát."

Lăng Linh kêu lên. Tiếng nói của nàng vừa dứt, hai Thần Long trong cơ thể liền bay ra, Thần Long vây quanh Quỷ Tướng quân một vòng liền trở về trong cơ thể của nàng. Mà Quỷ Tướng quân kia bị đánh lảo đảo, toàn bộ quỷ binh đi theo  đều nổ tung giống như pháo hoa. Một lúc sau đó, một màu đen trên mặt đất đều hóa thành một bãi máu.

Những quỷ binh còn lại sợ tới mức liền chạy theo hướng quỷ môn, những quỷ hồn trong cao ốc cũng chạy theo vào Quỷ môn quan.

Ba người đuổi tới trước Quỷ môn quan.

Lão đạo sĩ xuất ra một khối hoàng bố mang theo bên người, vẽ lên phù sa ấn bằng lửa đỏ. Hắn đọc thần chú, làm phép, sau đó một tiếng "Ra."

Đem hoàng bố để giữa không trung, hoàng bố trên không trung mở rộng, xoay tròn giống như lưới trời

"Đi!"

Hắn vận huyền công, chỉ trước Quỷ môn quan, những lá bùa kia liền bay thẳng đến cửa chính Quỷ Môn quan phong ấn lại. Hắn tiếp tục xuất ra mấy đạo kết giới, bốn năm mươi lá bùa phủ lên Quỷ môn nổ tung.

Quỷ môn quan nóng hôi hổi, sương khói mờ mịt. Quỷ Môn quan càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng tiêu thất.

Đèn trong cao ốc lại sáng, tất cả quỷ khí âm trầm đều tiêu thất.

"Tốt lắm, không có việc gì."

Lão đạo sĩ xoa xoa mồ hôi trên trán, vỗ vỗ tay, sau đó ôm quyền hướng Lăng Linh nói: "Lần này ít nhiều đều nhờ tiểu thư hỗ trợ."

"Tôi? Tôi cũng không có làm gì?"

Lăng Linh ngượng ngùng cười một chút.

"Cô còn không có làm gì? Cô không biết quỷ tướng quân kia thực lợi hại, nếu không có Thần Long bên người cô, tôi cùng sư phun chỉ sợ sinh tử khó biết a." Tiểu đạo sĩ kêu lên.

Lão đạo sĩ đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Cô không biết pháp thuật?"

"Tôi chưa từng học qua." Lăng Linh nói: "Nếu như không có Thần Long hộ thể, tôi với người bình thường không khác biệt." Ngừng một chút, nàng hỏi:
"Sư phụ thật bản lãnh, ngài là phái Mao Sơn sao?"

"Không phải, chúng tôi phái Côn Luân."

"Sư phụ tôi là chưởng môn của phái Côn Luân, cô muốn bái sư phụ của tôi học tập đạo thuật hay không?"

"Không cần, tôi không có hứng thú này." Lăng Linh nói. Nếu nàng chịu học pháp thuật, thật lâu trước kia đã đi học rồi. Những năm gần đây, không biết có bao nhiêu người mời nàng bái sư học đạo.

"Ồ, cô không muốn học thực sự là đáng tiếc."

Tiểu đạo sĩ thở dài một hơi. Ngừng một chút, hắn còn nói thêm: "À, đúng rồi, tôi tên là Nhan Định Khôn, còn cô?"

"Lăng Linh."

Lăng Linh thản nhiên trả lời, lúc này nàng đã khôi phục thói quen lãnh mạc thường ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net