Chương 21:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21:


Hoa Lôi cũng không biết mình rời khỏi nhà Lăng Linh như thế nào, đợi cô phục hồi tinh thần, phát hiện mình đang đi trên đường cái, đã cách rất xa nhà Lăng Linh.

Taxi gào thét chạy qua, người đi đường cũng vội vội vàng vàng.

Hoa Lôi nhìn quanh bốn phía, khóe miệng khẽ nhếch, đột nhiên cảm thấy thế giới nàng sinh sống hơn hai mươi năm trở nên quá xa lạ, âm thanh xe cộ, tiếng người, đủ loại ồn ào không ngừng truyền vào tai cô, nhưng cô vẫn chỉ cảm thấy xung quanh một mảnh tĩnh mịch, giống như rơi vào một thế giới u ám vô hạn, giống như tất cả chỉ còn là ảo ảnh.

Nhưng là, chuyện thật giả ngoài này, thực sự có liên quan đến cô sao? Đả thương người cô yêu nhất, mất đi người cô yêu nhất, cho dù bị đánh đến chỗ vạn kiếp bất phục, cô cũng cam lòng, hiện tại, đối với cô, chuyện gì cũng không còn quan trọng nữa, mất đi nàng, cô liền mất đi toàn bộ thế giới, mất đi toàn bộ....

Cô vô thức tiếp tục bước đi tới, cũng không biết đã đi bao lâu, đi được bao xa, chỉ mơ hồ cảm thấy bốn phía trắng biến thành đen, đen biến thành trắng, trắng đen luân phiên thay đổi.

Âm thanh sóng biển làm cô bừng tỉnh, cô ngước mắt nhìn lại, phía trước là biển khơi mờ mịt không bến bờ. Sóng biển mãnh liệt đánh về bờ biển, giũ sạch nham thạch, cát đá bên bờ.

Cô yên lặng nhìn sóng biển, sóng biển từng đợt từng đợt cuốn đến, không gián đoạn, không tạm dừng, giống như ngàn năm trước vẫn như vậy chưa từng dừng lại, sóng biển đánh tới, không ngừng bào mòn, tẩy sạch hết dơ bẩn.

Biển khơi là vô hạn, có thể đem hết những thứ dơ bẩn cất chứa, sau đó dùng nước biển sạch sẽ không ngừng rửa sạch, chậm rãi, chậm rãi đem hết tạp chất tẩy rữa sạch sẽ, tẩy sạch tất cả, là tội ác cùng tâm hồn đau xót kia.

Hoa Lôi từ từ nhắm hai mắt, ngẩng đầu lên, âm thanh sóng biển quanh quẩn bên tai, gió biển lạnh nhạt đánh tới trước mặt, không khí cực độ sạch sẽ. Đã rất lâu chưa tiếp xúc với loại không khí sạch sẽ này, tựa hồ đã từ rất xa xôi, từ rất nhiều năm trước. Không khí ở Thần giới sạch sẽ như vậy, nhưng vẫn thiếu một chút độ ẩm, loại không khí sạch sẽ ẩm mát này có lẽ là giống với Long giới, không khí tràn ngập hơi nước, sạch sẽ và trong suốt.

Khi đó Mộ Thần cũng vui vẻ như vậy, vô ưu vô lo như vậy, giống như đứa bé bình thường. Tiếng cười của nàng luôn giòn tan, quanh quẩn trong Long giới, tiếng cười của nàng thanh thúy vang dội, giống như âm thanh chuông gió, giống như tiếng nước suối thánh khiết.

"Mộ Thần!"

Hai hàng nước mắt chảy xuống gương mặt Hoa Lôi. Cô sợ huyết tinh sẽ phá đi nội tâm trong vắt của nàng, cô sợ huyết tinh sẽ bào mòn sự ngây thơ chất phác của nàng, cô sợ huyết tinh sẽ bóp chết âm thanh thanh thúy của nàng. Nhưng là, nội tâm trong trẻo, ngây thơ chất phác, âm thanh vui cười thanh thúy của nàng, hết thảy vui vẻ đều do tự tay cô bóp chết, là chính tay cô đem Mộ Thần chôn vùi. Cô tự cho mình đúng, tự cho mình làm tốt, để lòng nàng bị cắt thành trăm mảnh, đem nàng nhốt vào vực sâu vạn kiếp bất phục.

Tâm của nàng đã ngâm mình trong huyết lệ, lại còn vết thương sâu không tưởng kia. Miệng vết thương không ngừng co rút lại, máu chảy đầm đìa, như muốn nói cho cô biết nàng đau, nàng vẫn đau đớn không ngừng.

Ánh mắt Lăng Linh lạnh băng như vậy, nhưng lại cất giấu nổi đau, cất giấu nước mắt. Tất cả những chuyện này, đều do cô gây ra. Nếu không phải vì cô, nàng làm sao sẽ...

Giờ khắc này, Hoa Lôi rất hận chính mình, cô phút chốc mở mắt ra, muốn kêu lên thật to, muốn đem đau đớn chắn trong lòng thoát ra, nhưng là, cả khí lực kêu lê tiếng cô cũng không có, ngay cả giãy dụa một chút cũng không làm được.

Cô cứ đứng như vậy, cũng không biết trải qua bao nhiêu đêm, trải qua bao nhiêu ngày, thời tiết biến hóa biết bao nhiêu lần, đến khi...

Trước mắt vô số hình ảnh hiện lên, bên tai truyền đến âm thanh ồn ào mệt mỏi, giống như có người kêu cô, giống như có tiếng còi cảnh sát, giống như tiếng sóng biển dào dạt, nhưng tất cả đều thật xa xôi, xa xôi như ở chân trời.

Sau đó, mọi vật an tĩnh, cô giống như bước vào một thế giới tái nhợt, trắng xóa một mảnh, không có cái gì, không có trời đất, không có không gian, cũng không có người, chỉ là một mảnh mênh mông.

Kỳ thật không có cái gì cũng tốt, cô cũng không cần phải làm gì...

....//....

Lăng Linh sắp xếp lại phòng làm việc lần cuối, đem công tác giao phó lại in thành một sấp văn kiện để ngay ngắn trên bàn, sau đó tinh tế nhìn lại văn phòng một lần trước khi đi ra ngoài.

Nàng đem một phong thư giao cho thư ký, kêu cô ngày mai đưa cho Hoa tổng, sau đó chậm rãi rời đi, đầu cũng không quay lại.

Về đến nhà, Lăng Linh gọi mọi người cùng nhau vào ăn cơm, sau đó nói cho bọn họ biết ngày mai nàng sẽ ra nước ngoài, không biết ngày nào về.

Mọi người nghe được tin tức này đều sửng sốt, Lăng Yến hỏi: "Sao đột nhiên muốn đi ra ngoài a? Không có nghe công ty nói đến lần nào"

"Không phải việc công, em đã xin nghỉ việc." Lăng Linh thản nhiên trả lời.

"Xin nghỉ việc sao? Hoa Tổng sao có thể để em từ chức? Hôm nay hắn còn khen năng lực công tác của em, làm sao có thể để em đi được." Lăng Yến cảm thấy có chỗ không thể tưởng tượng nổi.

Lăng Linh cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không giải thích nhiều.

Lăng nãi nãi lặng đi một chút, tiếp theo yên lặng rơi nước mắt, bà lau đi nước mắt, chậm rãi đứng lên chống quải trượng đi lên lầu.

"Nãi nãi" Lăng Linh ngẩng đầu nhìn lên thân ảnh Lăng nãi nãi, nhanh nhẹn đi đến, giúp đỡ bà đưa lên lầu.

Lăng Kiếm hỏi: "Tiểu muội làm sao vậy? Sao cảm giác được nó là lạ? Có vấn đề gì không ? Sao lại phải ra nước ngoài? Ta không hiểu nàng?"

"Có thể tình cảm xảy ra vấn đề gì đó."

Lăng Yến nhìn theo lên lầu. Từ chỗ Hoa tổng cô đã biết quan hệ của Hoa Lôi và Lăng Linh, hiện tại Hoa Lôi đã mất tích mấy ngày, Lăng Linh cũng không quan tâm đến, không biết nàng suy nghĩ gì? Nếu nàng đi như vậy, người ta sẽ nghi ngờ nàng liên quan đến chuyện mất tích của Hoa tiểu thư a.

Lăng Linh giúp đỡ Lăng nãi nãi ngồi lên ghế sa lon, nàng yên lặng không lên tiếng.

Thật lâu sau, Lăng nãi nãi trùng điệp thở dài, lau nước mắt hỏi: "Quyết định đi thật sao?"

"Dạ." Lăng Linh lên tiếng.

"Là rời khỏi nhân gian sao?"

"Dạ, Long giới vẫn còn bị đóng băng, con muốn đi lên Cửu Thiên tìm kiếm phương pháp phá bỏ đóng băng." Lăng Linh sâu kín nói.

"Hoa Lôi cũng đi theo đúng không?"

Lăng Linh u buồn một chút, một lúc sau nàng nặng nề chậm rãi nói: "Chúng con đã chia tay rồi."

"Aiz!" Lăng nãi nãi nặng nề thở dài, vỗ về mái tóc Lăng Linh nói: "Sau này nãi nãi không có bên cạnh con, con phải chăm sóc mình thật tốt. Việc gì cũng phải suy nghĩ thấu đáo, lui một chút mới tốt, đừng đi đến góc chết. Bất kể là thần hay là người, sống vui vẻ mới quan trọng nhất."

"Con và nàng tình cảm khắc sâu như vậy, từ kiếp trước đến kiếp này, duyên sâu như vậy mà cứ chặt đứt thật sự là đáng tiếc, có thể vãn hồi được hãy vãn hồi. Mặc kệ nàng đã làm gì, con nên cố gắng hiểu một chút rồi tha thứ nàng."

Lăng Linh nghe, nhưng không phản ứng. Bị tổn thương quá sâu, nàng không muốn nhớ lại thêm nữa. Thà là đau đớn như vậy, nàng cũng không muốn giãy dụa, không muốn đối mặt với thương tổn.

Lăng Linh quay lại Long giới một thời gian ngắn xong liền để Thần Long lưu lại, một mình bay đến Cửu Thiên.

Cửu Thiên là tiên giới trong Tiên giới, ở lại đây chỉ có mấy người ít ỏi. Nơi này một mảnh thanh tịnh, mọi người ở đây đều tìm được phương thức làm cho cuộc sống của mình vui vẻ tự tại. Những người ở đây rất đơn giản hưởng thụ cuộc sống phong phú nơi này.

Bay lâu thật lâu, xuyên qua Nhật Nguyệt Tinh, ra khỏi ngân hà, đến bên ngoài Cửu Thiên, Lăng Linh cuối cùng cũng đến được nơi này. Lộ trình xa như vậy, khiến tinh lực của nàng tiêu hao hết gần phân nửa.

Dừng ở mảnh đất quen thuộc mà xa lạ này, Lăng Linh có cảm giác nói không ra lời. Nàng hít một hơi thật sâu, hấp thụ lấy linh khí trong lành, mệt mỏi rất nhanh liền tiêu biến mất.

Ánh sáng chiếu gọi khắp mọi ngõ ngách, cả vùng đất có vô số thực vật xinh đẹp nở đầy. Chim ruồi đáng yêu lượn lờ ở những cành hoa, những tinh linh cao ba bốn tấc cũng vươn đôi cánh trong suốt bay tới bay lui, nghiêng đầu có thể nghe được âm thanh ca hát tuyệt diệu của các nàng.

Thân mình Lăng Linh dần dần nhạt màu, rồi trở nên trong suốt. Ánh sáng bên ngoài tạo thành mị ảnh, chiếu lên mặt nước, khúc xạ thành vô số tinh linh. Nàng chậm rãi bay lên, bay đến một bên hồ.

Trên bầu trời bay lên một rừng lá đỏ, ven đường một tầng lá màu vàng óng ánh; cây gió bên hồ lượn lờ, một mảng mùa thu động lòng người, sóng nước lăn tăn trôi lên mặt hồ, giống như ngàn vạn vì sao chiếu xuống, phản chiếu ánh sáng.

Một con nai bên hồ tự nhiên uống nước; mấy chú thỏ trắng cào cào lấy bộ lông của mình như đang chải chuốt dáng vẻ xinh đẹp, mấy Hầu Tử rượt đuổi nhau cười vui vẻ, chim Hoàng Oanh ca hát vui tai.

Lăng Linh hóa thành một một Du Long trong suốt nhảy vào Thủy Long, bơi lượn trong nước, dùng nước sạch sẽ thánh khiết mà tẩy rửa sạch sẽ.

Một thân ảnh vĩ ngạn từ đằng xa bay tới, phía sau người này là một quầng sáng hoa lệ bảo vệ. Thân hình người này lộ ra một loại tôn úy hoa lệ. Người này dừng ở bờ biển, âm thanh trầm ấm từ miệng thoát ra

"Tiểu Long."

Lăng Linh nghe được tiếng kêu, thoát khỏi mặt nước, xoay một vòng trên không trung thành một đạo hình cung duyên dáng đáp xuống trước mặt người này kêu lên

"Quang Minh đại thần."

Quang Minh đại thần nhìn Lăng Linh cười ôn nhu, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, ta đặc biệt tới đón ngươi."

"Dạ." Lăng Linh đi theo Quang Minh đại thần, bay qua một ngọn núi cao hùng vĩ, tiếp tục bay qua một ngọn núi tuyết xinh đẹp, sau đó đến được một vùng trời khác.

Bay qua một ngọn núi nhỏ, hai người đáp xuống một vùng bình nguyên rộng lớn. Bình nguyên đầy cỏ xanh mượt, thảm cỏ kéo dài vô tận nhưng rất có trật tự; trên bình nguyên có rất nhiều đình nghỉ xen lẫn hoa cỏ.

Vài vị tiên nhân đang tụ cùng một chỗ thưởng trà luận rượu.

Bọn họ nhìn thấy hai người đến, nhiệt tình ngoắc ngoắc:

"Mau đến đây, Tiểu Long, đã lâu không gặp ngươi, mau tới đây cũng ta thưởng rượu." Tiên tử mặc hồng y hướng Lăng Linh ngoắc tay.

Lăng Linh nghênh đón, tiếp nhận chén rượu phỉ thúy trong tay tiên tử, đem quỳnh tương ngọc dịch trong chén uống một hơi cạn sạch.

"Như thế nào?" Tiên tử mỉm cười nhìn nàng.

Lăng Linh cười cười, nói: "Rất ngon." Mặc dù cười, nhưng là cười không thật tâm.

"Sao vậy?" Người đang ngồi phát giác Lăng Linh khác thường, thân thiết nhìn về phía nàng.

"Lòng của ngươi sao lại nát?" Tiên tử mặc lam y nhìn nàng "Có chuyện gì sao?"

Một đại thần mặc bạch y níu hai vai Lăng Linh hỏi: "Tiểu Long, vì sao lại đột nhiên trở về?"

"Tìm kiếm phương pháp giải trừ đóng băng Long giới." Lăng Linh nói.

"Chỉ sợ không phải như vậy mà về đi." Đại thần bạch y tiếp tục nói.

Lăng Linh tránh đi ánh mắt của ngài, tỏ vẻ thản nhiên "Chỉ có như vậy."

Tiên tử lam y nhẹ nhàng vuốt mũi Lăng Linh một cái: "Ngươi a, ở trước mặt chúng ta còn dám nói dối. Long giới bị Long quân phong ấn, phương pháp phá giải ở ngũ giới đều có, ngươi phải chạy đến Cửu Thiên xa xôi này sao."

"Pháp lực của các ngài cao cường, hơn nữa, thần lực của Quang Minh đại thần là cường đại khôn cùng, phá giải đóng băng nho nhỏ kia tất nhiên là chuyện dễ rồi, ta tìm đến nơi này đúng với tự nhiên thôi."

"Tiểu Long, chỉ cần ngươi cùng Chiến Thần Thiên Luân liên thủ, điểm đóng băng này còn sợ phá không được sao." Hồng y tiên tử lên tiếng.

Nhắc tới Thiên Luân, ánh mắt nàng buồn xuống, đáy lòng hiện lên một tia đau đớn, chậm chạp nói: "Ta với nàng đã không còn khả năng tiếp tục, cuộc đời này, ta cũng không muốn gặp lại nàng."

Bạch y Đại Thần gõ lên trán nàng: "Lòng của ngươi là bị chuyện này tổn thương."

"Xem như là vậy đi." Lăng Linh đáp lời.

"Ngươi quay về Cửu Thiên là bởi vì ngươi không muốn gặp Thiên Luân?"

Lăng Linh lại gật gật đầu, ở trước mặt những đại thần này, không có bí mật nào có thể che giấu, nàng cũng lười giấu diếm. Nàng nói: "Ta muốn học Vô ca ca, hủy bỏ tim mình có thể không?"

"Không thể!" Bạch y đại thần lên tiếng, "Bỏ tim cũng bỏ qua hạnh phúc, mặt dù không đau, nhưng cũng không vui."

Vô ca ca ở một bên vẻ mặt hờ hững gật gật đầu nói: "Tiểu Long, bỏ tim đi không chỉ bỏ đi đau đớn, đồng thời cũng bỏ qua hỉ nộ ái ố, mất đi cảm giác, ngươi không có phương pháp cảm nhận những chuyện tốt đẹp trên thế giới này nữa."

"Nhưng là, như vậy rất đau, ta thà rằng chọn lựa giống Vô ca ca." Lăng Linh nói, nàng đau quá, đau quá, nàng thật sự không muốn tiếp tục đau đớn.

Lục y tiên tử nói: "Tiểu Long, bởi vì ngươi cảm thấy Thiên Luân làm chuyện có lỗi với ngươi, làm ngươi tổn thương, ngươi luôn nhớ rằng ngươi bị tổn thương, mới một mực nhắc nhở bản thân đau đớn, cho nên ngươi mới đau như vậy."

Lăng Linh chua xót cười: "Ta muốn quên nàng. Nhưng sao ta có thể quên được. Ta cũng muốn quên đi cảm giác đau này, nhưng là, bất kể ta làm như thế nào, nó cũng sẽ đau."

"Sao không tha thứ cho nàng?"

"Tha thứ? Thương tổn đã tạo thành làm sao có thể như không có chuyện gì?" Lăng Linh hỏi.

"Tiểu Long, vì sao ngươi không đứng ở góc độ của Thiên Luân mà ngẫm lại, nếu như là ngươi đối mặt với tình huống lúc đó, ngươi sẽ làm gì? Nếu ngươi là Thiên Luân, là Chiến Thần, ngươi sẽ làm sao đây?"

Lăng Linh ngơ ngác, nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, chưa từng nghĩ tới nếu nàng là Thiên Luân, nàng sẽ làm như thế nào.

Bạch y đại thần nói: "Tiểu Long, trở về tìm Thiên Luân, chỉ có nàng mới là hạnh phúc của ngươi. Các ngươi đã đem đối phương xáp nhập vào tận trong linh hồn, đã không thể tách ra được."

Lăng Linh ngơ ngác, chẳng lẽ sau khi nàng bị tổn thương chạy trốn là sai sao?

Trong lòng nàng lại nhớ đến tình cảnh lúc đó, giả như lúc ấy nàng là Thiên Luân, nếu Thiên Luân là nàng, nàng sẽ làm như thế nào đây?

Quang Minh đại thần đỡ lấy vai Lăng Linh, nói: "Đứa nhỏ, trở về đi, trở lại nhân gian tìm Thiên Luân, nàng mới chân chính là Thiên Đường của ngươi."

Lăng Linh nhìn Quang Minh đại thần, thật lâu sau, nàng lắc lắc đầu, nói: "Ta không muốn trở về."

Quang Minh đại thần thở dài, nói: "Cũng được, chờ ngươi suy nghĩ cẩn thận rồi nói sau." Nói xong, những vị tiên tử liền biến mất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net