Chương 3: Mưa gió chợt hiện manh mối.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: MƯA GIÓ CHỢT HIỆN MANH MỐI

Ba người cùng nhau đi xuống lầu, vừa đi vừa nhìn ven đường điều tra, xác định trong Cao Ốc không còn một người nào, không còn một tên quỷ nào mới yên tâm.

Bảo vệ công ty dưới lầu đã sớm chết trong lúc lệ quỷ. Lão đạo sĩ niệm chú thay bọn họ siêu độ, một lúc sau liền cùng tiểu đạo sĩ rời đi .

Lăng Linh quay đầu lại nhìn Cao Ốc đã tan đi âm khí, cũng lái xe đi trở về.

Chỗ ở của nàng không lớn, vào cửa là một phòng khách nho nhỏ, bên trong là phòng ngủ, bên trái là phòng bếp cùng phòng tắm.

Phòng khách không lớn, chỉ tầm mười mấy mét vuông. Có một cái sô pha mềm mại tựa vào tường, một cái bàn trà, một bàn TV cùng bàn tròn để dùng cơm, trong góc sô pha còn có một cái tủ lạnh. Phòng ngủ càng đơn giản, chỉ có duy nhất một giường lớn cùng rất nhiều kệ để sách. Phòng ngủ không lớn, nhìn vào thật sự sạch sẽ.

Lăng Linh ăn cơm, tắm rửa xong, nằm thoải mái ở trên giường, rất nhanh liền nằm thấy mộng đẹp.

Vẫn là giấc mơ kia, trên bầu trời xanh thẳm sạch sẽ không thấy được một tia tạp chất. Không trung không có mặt trời, mặt đất cũng chỉ có một mảnh nắng. Trăm hoa ganh đua sắc đẹp, dòng suối nhỏ uốn lượn bồi hồi, người cùng cá vui chơi thoả thích; một tòa Bạch Ngọc cung điện hùng vĩ cao ngất ở cách đó không xa, trong cung điện tản mát ra một loại không khí an bình. Đối diện Cung điện phía xa, là một đại vực sâu thẳm bên dưới là một dòng sông cuồn cuộn chảy xiếc, đôi khi có thể nhìn một ít người kỳ quái theo đáy nước toát ra. Có đôi khi, nàng cũng thấy một nhóm tiên tử nhẹ nhàng phiêu dật từ trong Cung bay ra, ở thủy vực cùng vui đùa du ngoạn. Lúc ở trong mộng, mọi người lúc nào cũng thật cung kính xưng nàng là tiểu điện hạ, nhưng có một người, dù xưng nàng là tiểu điện hạ cũng nghe rất không tình nguyện.
Kỳ quái chính là nàng luôn thấy không rõ người này, cũng không gặp được người này, người này luôn như vậy mờ ảo phù phiếm, giống như ở trước mắt, lại như ở chân trời. Mỗi lần, cảm giác người này ở rất gần nàng, nàng liền vội vàng muốn bắt lại, nhưng là lúc nàng vừa chạm đến, người này liền biến mất. Sau đó, nàng không dám đụng vào người này nữa, thầm muốn thấy rõ người này, chính là xung quanh người này đều luôn bị một đoàn khói bao phủ, khiến nàng bất kể cố gắng như thế nào đều không thể nhìn thấy rõ.

Chuông điện thoại di động làm nàng từ trong mộng bừng tỉnh, mở mắt ra, mới phát hiện vẫn giống như trước, nàng lại khóc nữa. Mộng này, cũng không có thấy chỗ nào bi thương, không hiểu sao mỗi lần nàng đều rơi lệ như vậy. Trong lòng khó chịu giống như bị tảng đá đè nặng.

"Alo." Lăng Linh đè xuống nút nhận.

"Tổng giám đốc, phó tổng tìm ngài, hỏi ngài bao giờ đến công ty?" Là âm thanh của thư ký.

Lăng Linh nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi."Tôi lập tức đến ngay." Hôm nay có một hội nghị cần mở. Lăng Linh vội vội vàng vàng chạy đến phòng họp công ty.

Bước vào phòng họp, chỉ thấy Hoa Lôi đang nhìn nàng chằm chằm cười như không cười, làm nàng có điểm sợ hãi. Lăng Linh bất động thanh sắc ngồi xuống, nói: "Thực xin lỗi, tôi đến muộn." Sau đó, liền dẫn vào chính sự, bắt đầu họp.

Xong cuộc họp, đã là giữa trưa, Lăng Linh vừa ngồi xuống ở văn phòng, Hoa Lôi cùng tiến vào

"Lăng tổng có rãnh không?"

"Chuyện gì?" Lăng Linh nhìn cô hỏi lại. Không hiểu sao khi nhìn thấy Hoa Lôi nàng luôn có một loại cảm giác nói không rõ ràng.

"Mời cô ăn cơm a!" Khoé miệng xinh đẹp của Hoa Lôi nhẹ nhàng nhếch lên, "Đêm qua giúp công ty trừ hại, giết quỷ đến nửa đêm mới trở về, nay sớm như vậy đã đi họp, tôi đây là Chủ Tịch tương lai, cũng nên mời cô ăn bữa cơm để hảo hảo cảm ơn?"

"Làm sao cô biết?"  Biểu cảm Lăng Linh chút kinh ngạc. Đêm qua, trừ ba người bọn họ cũng không có người người khác ở đó.

"Muốn biết hãy theo tôi ăn cơm." Hoa Lôi quay đầu mỉm cười nhìn nàng. Lăng Linh bị ánh mắt của cô nhìn đến cả thân thể đều không được tự nhiên. Nhưng vì lòng hiếu kỳ điều khiển nàng vẫn gật đầu đáp ứng.

Trên bàn cơm

Lăng Linh cúi đầu chậm rãi ăn cơm, đột nhiên Hoa Lôi nói ra một câu, "Cô rất được."

"Hưm?" Lăng Linh ngẩng đầu nhìn cô một cái, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Mà Hoa Lôi thì vẫn nhìn nàng

"Lần đầu tiên gặp cô, tôi có một loại cảm giác, giống như đã biết cô từ trăm ngàn năm trước, trực giác nói cho tôi biết, cô chính là người tôi phải tìm."

Lăng Linh ngẩng đầu, cảm thấy không hiểu ra sao.

Hoa Lôi nhẹ nhàng cười, sau đó lại đứng đắn nhìn lên Lăng Linh, cực kỳ thành khẩn hỏi han:

"Chúng ta có thể làm bạn không?"

Lăng Linh dùng giấy ăn nhẹ nhàng lau miệng một lúc mới hỏi "Làm sao cô biết tối hôm qua tôi ở công ty trừ quỷ?"

"Chúng ta có thể làm bạn không?" Hoa Lôi hỏi.

"Cô trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã." Trong mắt Lăng Linh hiện lên chấp nhất, trừ phi biết đáp án.

"Xế chiều hôm qua, Trưởng phòng hành chính nói cho tôi biết Cao ốc có chuyện ma quái, sau đó, tôi đã đến cục cảnh sát một chuyến, biết được một chút tin tức, bọn họ nói án mạng bên trong cao ốc đều do hiện tượng siêu nhiên làm ra. Cô cô của tôi cũng phát hiện Cao ốc này có vấn đề, vì thế mời đến hai đạo sĩ cao thâm tới bắt quỷ."

"Hai người Côn Luân đạo sĩ kia là do cô mời đến ?"

"Uhm."

Lăng Linh hỏi: "Bọn họ nói gì với cô?" Nàng sợ bọn họ đem chuyện trên người nàng có Thần Long hộ thể nói ra.

"Nói cô là cao thủ giấu nghề!"  Khoé miệng cong lên, nói: "Hiện tại, nghi vấn của cô tôi đều trả lời. Lăng Linh, chúng ta có thể làm bạn không?"

Hoa Lôi nhìn thấy ánh mắt của nàng, hiện lên một vẻ bối rối, Lăng Linh không trả lời, vội vàng nói: "Tôi ăn no, còn có chút chuyện, đi trước." Nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Hoa Lôi tựa vào ghế trên nhìn thân ảnh Lăng Linh đi xa, khóe miệng nhẹ nhàng mà nhếch lên.

Lăng Linh ngồi trên xe, nhìn người trong Nhà hàng khẩu khí nặng nề. Hoa Lôi người này không chỉ khiến nàng cảm thấy quái dị, còn khiến nàng cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Trời u u ám ám giống như  muốn mưa, Lăng Linh lái xe nhanh khỏi bãi đỗ xe. Điện thoại di động của nàng vang lên, là ngoại nàng gọi tới.

"Linh Linh, là nãi nãi, ta có việc nói cho con, con lập tức quay về một chuyến."

"Dạ, được." Lăng Linh đáp lời, ngoại nàng không có chuyện gấp gáp sẽ không gọi điện thoại cho nàng. Nàng gọi điện thoại về công ty giao lại công việc, sau đó lái xe thẳng về nhà bà ngoại.

Lăng Linh đẩy cửa ra liền thấy hai đạo sĩ núi Côn Luân cùng ngoại nàng đang nói chuyện với nhau. Ngoại nàng tóc đã muốn trắng toàn bộ, nhưng mặt mày hồng hào, tinh thần sáng suốt, trong mắt để lộ ra một loại linh khí. Tin rằng lúc trẻ tuổi, người cũng là một mỹ nhân linh khí mười phần.

"Nãi nãi." Lăng Linh khẽ gọi một tiếng, ở cạnh người ngồi xuống.

"Uhm, Linh Linh đã trở lại, ta giới thiệu cho con. Hai vị này là Đạo trưởng núi Côn Luân, vị này chưởng môn phái Côn Luân Huyền Cơ Tử, đây là đồ đệ của ông ấy Nhan Định Khôn, là nhân tài đạo thuật  mới xuất hiện."

"Chúng ta gặp qua." Lăng Linh lên tiếng.

Ngoại nàng nói: "Linh Linh, nãi nãi cùng bọn họ rất có duyên, bọn họ hiện tại có việc xin giúp đỡ, nãi nãi không thể không giúp. Nhưng là, nãi nãi lớn tuổi, muốn đi không đặng, con thay mặt nãi nãi giúp bọn họ có được hay không?"

Lăng Linh tròn mắt, lớn tuổi? Đi không đặng?! Lăng Linh nhìn thấy ngoại nàng, cực kỳ khỏe luôn, bước đi như bay, tuổi trẻ bọn nàng cản không nổi người. Bất quá, nếu người đã mở miệng, chối từ cũng không tốt mới lên tiếng hỏi: "Chuyện gì?"

"Là như vậy, bần đạo lần này xuống núi có một mục đích là tìm kiếm một vị tiên nhân đầu thai." Huyền Cơ Tử nói.

Lăng Linh lẳng lặng nghe tiếp

"Một ngàn năm trước, thế giới chia làm Thần giới, Ma giới, Long giới, Nhân giới, Mịch giới. Những giới này đều có lãnh thổ riêng, không có ai xâm phạm. Sau đó, bởi vì có một ít ân oán, khiến cho ngũ giới đại loạn, cuối cùng, Thần giới, Long giới biến mất, Mịch giới cùng Ma giới đều bị phong ấn. Hiện tại Địa Ngục bị đóng cửa, Mịch giới ở không gian khác. Ma giới lại bắt đầu rục rịch, tai ương có thể đến."

"Sau đó thì sao?"

"Cho nên, chúng ta cần tìm tìm một người đến hóa giải nguy cơ này." Huyền Cơ Tử nói.

"Thiên Luân công chúa của Thần giới, lúc hỗn chiến ngũ giới bị trọng thương, bị phong ấn trong tầng băng ở đỉnh núi Côn Luân. Hai mươi bốn năm trước, nàng phá tan đóng băng, ngưng tụ địa tinh phách cuối cùng đầu thai đến nhân gian. Trong cơ thể của nàng có Chiến thần chi Thạch, là người duy nhất được chọn có thể đánh đổ Ma Vương và Mịch Vương. Chỉ có thể tìm ra nàng mới có thể chiến thắng Ma giới và Mịch giới."

"Các người muốn tôi tìm Thiên Luân công chúa?" Lăng Linh hỏi lại.

"Đúng vậy! Lệnh tổ đã thấy được nàng đang ở thành phố này. Ngài cũng không phải phàm nhân, nói tiểu thư cùng Thiên Luân công chúa có cảm ứng, chọn tiểu thư tìm công chúa là tốt nhất."

"Tôi làm sao tìm được cô ấy?" Lăng Linh hỏi: "Cô ấy bộ dáng như thế nào? Có đặc thù gì không?"

"Nếu có đặc thù thì đã dễ dàng tìm rồi. Thiên Luân công chúa vì né tránh Ma giới và Mịch giới đuổi giết, đã ẩn toàn bộ tiên khí trong cơ thể, đừng nói đến người khác, chỉ sợ hiện tại ngay bản thân ngài ấy cũng không biết mình là Thiên Luân công chúa."

"Một khi đã như vậy, nãi nãi làm sao biết được nàng ở thành phố này ?"

"Nãi nãi mượn Thần Long khí của ngươi tiến hành suy tính." Ngoại nàng lên tiếng "Linh Linh a, nãi nãi biết con không thích hỏi đến việc này, chính là, có rất nhiều chuyện là do thiên định, con muốn trốn cũng trốn không xong."

Lăng Linh nghĩ một chút, nói: "Con sẽ tận lực đi tìm, tìm được Thiên Luân công chúa xong sẽ mang đến cho các người". Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy bên ngoài trời mây âm u, chắc là sẽ có mưa lớn.

...//...

Hoa Lôi ra khỏi khách sạn, trên mặt mang theo hơi nước lạnh lẽo, cảm giác lạnh khiến cô không tự chủ rụt rụt cổ. Trời u u ám ám cũng muốn mưa, mưa thu kéo dài thật lâu chưa từng gặp qua.

Hạt mưa phùn như chỉ mỏng từ trên bầu trời rơi xuống, một tầng lại một tầng, cùng gió thu trên không trung biến ảo. Hoa Lôi hai tay ôm lấy người, chậm rãi đi trong mưa. Thời tiết đa sầu như thế này làm cô ảnh hưởng, trong mắt Hoa Lôi nổi lên một tia u buồn. Cô ngửa đầu nhìn lên trời, mưa phùn nhỏ thẳng trên mặt của cô, cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một cảnh tượng quen thuộc. Mưa thu ở bên hồ, mùi gió thu xen lẫn mùi mưa cùng mùi bùn đất dâng lên, cảm giác rất thoải mái. Một thân ảnh vui vẻ ở cạnh cô lượn lờ, tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn cả trời đất.

Nàng là ai? Vì sao cô lại luôn nghĩ đến nàng? Cô cùng nàng rốt cuộc có quan hệ gì? Vì cái gì cô lại tưởng niệm nàng như thế?

Đột nhiên, có người đụng phải cô, cô lui ra phía sau từng bước, ổn định thân hình mở to mắt thấy một nam tử cao cao lớn anh tuấn đang đưa tay giúp đỡ cô.

"Thực xin lỗi, tiểu thư, cô không sao chứ?"

Hoa Lôi nói: "Uhm, không có việc gì." Người này rất đẹp trai, dáng người hoàn hảo, có thể làm người mẫu không sai.

Nam tử kia thấy Hoa Lôi mặt dịu dàng, giật mình như bị sét đánh."Thiên Luân!" .

Hoa Lôi vòng qua hắn đi thẳng về phía trước.

"Thiên Luân." Nam tử kia quát to một tiếng, giữ chặt lấy tay nàng, "Thiên Luân, muội không nhớ rõ ta sao? Ta là Hạo Thiên !"

Hạo Thiên? Cô có biết người này sao? Thiên Luân là ai? Là cô sao? Hoa Lôi nhẹ nhàng giơ lên khóe miệng, cười: "Tiên sinh, tôi không biết anh."

"Thiên Luân, sao muội lại không biết ta, ta là Hạo Thiên đây!" Hạo Thiên vội vàng kêu lên.

"Anh nói Thiên Luân là tôi sao?" Hoa Lôi hỏi.

"Đúng vậy, muội là Thiên Luân của ta."

"Có bệnh!" Hoa Lôi bỏ hắn ra, nói: "Bổn tiểu thư không phải là Thiên Luân, anh nhận lầm người ."

"Muội là Thiên Luân, ta sẽ không nhận sai. Thiên Luân, ta biết muội không chết, ở Nhân giới tìm một ngàn năm, cuối cùng cũng tìm được muội."

Thật sự là đáng tiếc, một người đẹp trai như vậy lại bệnh tâm thần. Hoa Lôi bị hắn làm phiền, tâm tình thưởng thức mưa thu cũng không còn. Cô đến ven đường vẫy một chiếc taxi, sau đó lên xe nghênh ngang rời đi.

"Thiên Luân." Hạo Thiên thì thào thì thầm, người ấy cùng Thiên Luân bộ dạng giống nhau như đúc, chính là, sao phản ứng nhìn hắn cứ như nhìn người lạ.

"Điện hạ, làm sao vậy?" Một nam hài tử mặc áo gió màu trắng từ bên cạnh đi đến. Trên tay còn cầm một cây kem.

Ánh mắt Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào chỗ Hoa Lôi đón taxi, đợi một chút hắn liền đột nhiên đuổi theo. Hắn chạy cực nhanh, bóng dáng liền biến mất như một trận gió thổi qua bình thường.

Xe dừng lại trước cổng Cao ốc, Hạo Thiên quỷ mỵ hiện ra cách đó không xa, nhìn thấy Hoa Lôi từ trên xe bước xuống, tiến vào Cao ốc. Ánh mắt của hắn dường như có thể nhìn xuyên thấu, thấy cô tiến vào đại lầu, vào thang máy, tới văn phòng ở tầng hai mươi, nhìn thấy cô ở bên trong làm việc.

"Điện hạ, người làm sao vậy?" Nam hài tử mặc áo gió màu trắng đột nhiên hiên ra hỏi, "Người nhìn cái gì?"

"Thiên Luân ở trước mặt."

"Cái gì? Thiên Luân công chúa của Thần Giới?" Cây kem trên tay nam hài tử rơi xuống đất "Nàng nàng..."

Hạo Thiên chăm chăm nhìn Hoa Lôi, giống như người bị câu hết hồn phách. Mưa rơi xuống càng lớn, thế nhưng hắn lại giống như không ảnh hưởng gì. Nói cũng kỳ quái, hắn như người trong suốt vô hình, giọt nước mưa xuyên qua người hắn rơi trên mặt đất, thậm chí có người đi đường xuyên qua cơ thể hắn.

Cũng không biết qua bao lâu, hắn mới hồi phục lại tinh thần, đối với nam hài tử ngơ ngác cạnh bên giơ lên một tia cười khổ, nói: "Nàng không phải Thiên Luân, nàng chỉ là phàm nhân có bộ dạng giống Thiên Luân như đúc".

"Điện hạ, Ma Vương sẽ không cho người cùng Thiên Luân công chúa cùng một chỗ." Nam hài tử nuốt một chút nước miếng nói.

Hạo Thiên trừng mắt liếc hắn một cái: "Ai cũng không thể ngăn ta và Thiên Luân cùng một chỗ."

"Nhưng là, nàng căn bản không thương người." Nam hài tử sợ hãi giải thích.

"Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Hạo Thiên đột nhiên nổi giận, đánh lên mặt nam hài tử một quyền. Nam hài tử té ngã trên mặt đất, sợ hãi nhìn Hạo Thiên. Chỉ thấy sau vai Hạo Thiên mọc ra một đôi cánh màu đen, toàn thân gió xoáy màu đen bao phủ.

"Điện hạ nguôi giận." Nam hài tử sợ hãi quỳ phục trên mặt đất.

"Đứng lên đi." Âm thanh Hạo Nhiên ôn hòa truyền ra, đôi cánh màu đen cũng thu trở về, gió xoáy bên người cũng biến mất.

"Chúng ta đi." Hắn xoay người trở về, đột nhiên hắn nhìn thấy phía trước có nữ tử từ trên xe đi xuống, hướng cao ốc đi đến. Trên người của nàng mơ hồ lộ ra một cỗ khí thanh tú, trong cơ thể dao động chân khí Thần Long.

"Mộ Thần?" Hạo Thiên đuổi theo, "Nàng như thế nào cũng ở đây?"

Nam hài tử kia mở to hai mắt nhìn thấy Lăng Linh, kêu lên: "Điện hạ, đằng kia ... Nàng. . . Giống như. . .như là Mộ Thần điện hạ?"

"Là nàng. Không nghĩ tới nàng cũng ở nơi này, ta còn tưởng rằng nàng đã chết rồi."

Trên người Hạo Thiên hiện lên một trận tối tăm, nồng đậm sát khí."Mộ Thần ở trong này, người kia nhất định là Thiên Luân."

Cảm giác được sát khí của hắn, nam hài hỏi: "Điện hạ, muốn giết nàng sao?"

"Không, không thể giết nàng trước mặt Thiên Luân. Hơn nữa, cửu đại Thần Long đều hộ thể bên người nàng, chúng ta không gây thương tổn nàng được, tạm thời để nàng lưu lại." Hạo Thiên cúi đầu, đối với nam hài tử nói: "Ngươi đi tra một chút các nàng có phải đều đã đầu thai, hiện chỉ dùng thân thể phàm nhân?"

"Rõ."

Nam hài tử lên tiếng, chạy về phía trước vài bước liền hóa thành một con kim sư biến mất trong không trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net