Chương 5: Kiếp trước kiếp này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: KIẾP TRƯỚC KIẾP NÀY LẦN LƯỢT THAY ĐỔI

Lại là chỗ này, lại thủy vực này, lại là bên ngoài tòa cung điện này.

Nàng đợi dưới tàn cây anh đào, đóa hoa anh đào bay khắp bầu trời, một nhóm linh tiên thỉnh thoảng lại xuyên qua từ không trung. Trong cung điện cực kỳ náo nhiệt, giống như đang tiến hành lễ mừng long trọng.

"Tiểu điện hạ, người ở đây làm gì? Lễ mừng cũng sắp bắt đầu rồi." Hai vị tiên tử dừng lại bên cạnh nàng.

"Ta đang đợi Thiên Luân, nàng còn chưa đến"

"Thiên Luân công chúa nhất định sẽ tới, tiểu điện hạ, đến đại điện đợi nàng đi, nàng lập tức đến đây."

"Không cần, ta sẽ đợi nàng ở chỗ này." Nàng quật cường nói.

Nhóm tiên tử này không có cách nào khác, đành phải lên tiếng, "Vậy được rồi, tiểu điện hạ cũng không thể chờ lâu nha, Vương Hòang Vương Hậu đều chờ đợi người."

"Uhm." Nàng đáp lời nhóm tiên tử, ánh mắt vẫn dừng ở thuỷ vực.

Ở hướng thủy vực, dần dần có mấy điểm nhỏ xuất hiện, là bóng dáng một số người. Người nàng trông đợi đến, làm nàng vui mừng đến mức muốn nhảy dựng lên.

"Thiên Luân, Thiên Luân đến đây." Nàng phi thân lên, nhắm thẳng điểm nhỏ kia bay đến.

"Vật nhỏ, đi nơi nào?" Nhưng mà, ngay một khắc này, phía sau vang lên âm thanh nàng ngày đêm mong nhớ, nàng quay người lại nhìn, một thiên hạ xinh đẹp đang mỉm cười nhìn nàng.

"Thiên Luân"

Nàng vội vàng quay người trở lại, ôm cổ người ấy.

"Ngươi rốt cuộc đã tới, ta ở chỗ này chờ ngươi rất lâu, ta rất nhớ ngươi."

"Ta cũng nhớ ngươi." Thiên Luân ôm nàng, nói: "Chúng ta đã ba tháng không có gặp mặt."

"Ân. Thiên Luân, nghe nói Thái tử Ma Giới Hạo Thiên muốn cầu hôn ngươi, có phải hay không?"

Nàng lôi kéo ống tay áo của Thiên Luân, khẩn trương hỏi han, "Không có chuyện này, đúng không?"

"Uhm, bọn họ có nhắc tới, bất quá ta không có đồng ý." Thiên Luân nói, "Sao vậy? Tiểu điện hạ lo lắng ta gả đi sao!"

"Hạo Thiên là đồ tồi." Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn kêu lên, "Còn có, ngươi không cần giống như bọn họ gọi ta tiểu điện hạ, chỉ cần gọi ta Mộ Thần được rồi, Mộ Thần mới là tên của ta."

"Đúng nga, Mộ Thần mới là tên của ngươi, sao tên ngươi không gọi là Mộ Luân đây? Một lòng mến mộ Thiên Luân, nghe có rất nhiều ý tứ!"

Thiên Luân cười nói, rồi chìa ngón tay ngọc nhỏ dài nhẹ nhàng vuốt lấy cánh mũi thon dài của nàng.

"Cái gì a!" Mộ Thần quay lưng đi, mặt đỏ hồng: "Tên là phụ vương đặt, dùng để nhắn phụ vương đối với mẫu hậu yêu say đắm, làm sao có thể tùy tiện sửa như vậy." Ngừng một chút, lại nhỏ giọng "Hơn nữa, ngươi là nữ, ta như thế nào có thể mến mộ ngươi!"

"Ai nói không thể." Thiên Luân khẳng định nói, "Ta nói có thể là có thể."

"Được sao?" Nàng không tin nhìn Thiên Luân.

"Đương nhiên, ta nói đúng sẽ không sai, ngươi nói xem, ta có nói sai một lần nào chưa?"

Mộ Thần nghĩ một chút, thật sự là như vậy.

Lúc này, những người xa xa đó cũng đi đến gần, trước mặt là thần mẫu Thần Giới nàng cười nói:

, tiểu điện hạ lại ở chỗ này chờ Thiên Luân sao?"

"Vâng ạ, thần mẫu, các ngươi lần này tới thật muộn nha." Mộ Thần chu miệng nhỏ, nhìn có vẻ mất hứng.

Thần mẫu ha ha cười, nói: "Ha ha, đã tới chậm, khiến tiểu điện hạ chúng ta mất hứng. Được, lần sau kêu Thiên Luân đến sớm một chút là được."

Thần mẫu nói xong, đem một cái hộp gấm nho nhỏ đưa cho Mộ Thần, "Tiểu điện hạ, sinh thần khoái hoạt. Tiểu điện hạ nay đã 16 tuổi, là một đại nhân."

"Cám ơn thần mẫu!" Âm thanh thanh thúy của Mộ Thần vang lên.

Lễ mừng trong Cung Điện đã bắt đầu, Mộ Thần vui vẻ lôi kéo Thiên Luân vội vàng hướng cung điện chạy đến, tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn quanh trời đất.

Thái tử Ma Giới Hạo Thiên cũng tới .

Hôm nay, không chỉ là sinh thần 16 tuổi của tiểu công chúa Long giới, còn là buổi lễ cầu phúc trăm năm của Long giới. Buổi lễ cầu phúc long trọng này cầu cho Ngũ giới Long, Thần, Ma, Mịch, Nhân đều an bình, tất nhiên cực kỳ long trọng.

Trước hết là nghi thức cầu phúc, sau đó thủ lĩnh các giới tập hợp, tiếp đến là biểu diễn ca múa.

Mộ Thần ngồi bên trái Thiên Luân. Hạo Thiên lại ngồi ở bên phải Thiên Luân, luôn luôn hướng Thiên Luân ân cần chăm sóc. Mộ Thần nhìn thấy trong lòng tức giận, cuối cùng kéo Thiên Luân chạy đi.

Thiên Luân đi theo Mộ Thần đi vào trong phòng của nàng, hỏi: "Làm sao vậy? Lễ mừng vẫn chưa xong."

"Hạo Thiên thật đáng ghét." Mộ Thần bỉu môi bực tức nói.

"Uhm, là cực kỳ chán ghét." Thiên Luân phụ hoạ nói, nàng nhấc đầu tiến đến trước mặt Mộ Thần.

"Ngươi đang tức giận sao?"

"Trong lòng không thoải mái." Mộ Thần ngồi trên giường, hai chân đá loạn xạ lên.

Thiên Luân ngồi xuống cạnh nàng, mím môi: "Hạo Thiên hướng cha ta cầu hôn rất nhiều lần, cha ta cũng có ý nguyện như bọn họ."

"Không thể." Mộ Thần nhảy dựng lên: "Ngươi không thể gả cho hắn."

Thiên Luân nghiêng đầu nhìn nàng, "Vì sao?"

"Ta... Ta... Bởi vì ta không thích." Mộ Thần mặt đỏ lên, chính là không nghĩ ra vì sao, chỉ biết là nàng không thích.

"Vậy ngươi thích gì?" Thiên Luân hỏi.

"Ta thích ngươi chơi với ta." Mộ Thần nghiêm túc nói.

"Ta thành hôn cũng có thể chơi cùng ngươi." Thiên Luân nói.

"Chính là... Chính là ta sẽ rất khó chịu." Mộ Thần cúi đầu, nàng cũng không biết sao lại như vậy.

Nàng chậm rãi đi đến bên người Thiên Luân, lôi kéo tay nàng, nói: "Thiên Luân, ngươi đừng gả Hạo Thiên được không?"

Thiên Luân cười cười, kéo Mộ Thần ngồi ở trên đùi của mình, nói: "Tiểu Thần nhi, nhắm mắt lại."

"Sao vậy?"

"Nhắm lại."

"Nha~." Mộ Thần lên tiếng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Thiên Luân im lặng cưng chìu nhìn nàng chằm chằm, trong mắt nổi lên một tia ôn nhu cực độ. Thiên Luân nhẹ nhàng chạm lên môi Mộ Thần một cái, Mộ Thần nhẹ nhăn mày một chút, mở mắt ra nghi hoặc nhìn Thiên Luân. Thấy Thiên Luân chậm rãi nhắm mắt lại, môi của nàng dán trên môi mình. Hai mắt Mộ Thần mở thật to, suy nghĩ nháy mắt bị cướp đoạt, tùy ý Thiên Luân xâm nhập.

Một lúc lâu, Thiên Luân mới đưa môi rời khỏi môi Mộ Thần, thâm tình nhìn nàng, "Thần nhi, ta yêu ngươi."

Đôi mắt Mộ Thần mê mang mở to, đầu óc vẫn trong trạng thái hỗn loạn.

"Thần nhi, Thần nhi." Thiên Luân nhẹ giọng kêu, "Thần nhi, hoàn hồn ."

Mộ Thần quay đầu, nhìn Thiên Luân, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt môi, nghi hoặc nhìn Thiên Luân, "Vừa rồi ngươi ăn miệng ta làm cái gì?"

Thiên Luân nghe vậy cơ hồ muốn ngã xuống, sửng sốt nửa ngày, bật cười, nói, "Cái đó không gọi là ăn, được gọi là hôn môi, chính là phương thức biểu đạt của hai người yêu nhau".

"Nha." Mộ Thần chỉ ngây ngốc lên tiếng, nặng nề gật đầu một cái.

Thiên Luân nhìn thấy nàng, "Ngươi không phải là bị hôn đến ngu luôn?"

Mộ Thần nhìn người kia cười đến khuôn mặt xấu xa, liền đẩy mặt nàng ra, "Thiên Luân xấu lắm, lại chọc Thần nhi."

"Ta chọc ngươi như thế nào?" Thiên Luân nghiêng đầu ngắm nhìn nàng, xấu xa hỏi.

"Ngươi hại nhân gia tim đập đình chỉ, hại nhân gia đầu óc đều không có biện pháp tự hỏi, ngươi... Ngươi rất hư!" Mộ Thần chỉ lên lồng ngực của nàng lên án.

Thiên Luân nắm tay nàng, nói: "Thần nhi, không phải là chọc ngươi, đó là phương thức biểu đạt ta yêu ngươi. Sau khi hôn ngươi, ngươi chính là của ta, ta sẽ là của ngươi, ai cũng không thể không cần ai, ai cũng không thể gả cho người khác."

"Thật sự?" Ánh mắt Mộ Thần lập tức tỏa sáng, "Ngươi không gả cho tên bại hoại Hạo Thiên sao?"

"Không gả ai cả, tâm của ta chỉ có một mình ngươi, không gả bất luận kẻ nào." Thiên Luân nói, "Thần nhi, hiện tại ngươi không hiểu tình yêu, tương lai sẽ biết."

"Tình yêu? Chính là tình cảm giữa phụ Vương cùng mẫu hậu, đúng không?" Mộ Thần mân miệng cười nói, "Ta hiểu, chính là hai người nắm tay nhau mà sống chết có nhau."

Thiên Luân cười cười, nói: "Mộ Thần, lúc không gặp được ta ngươi có nhớ đến ta hay không? Lúc nhìn thấy ta có phải là rất vui vẻ hay không? Có cảm thấy hạnh phúc khi ở cùng một chỗ với ta hay không?"

"Có a, hơn nữa, thời gian ngươi đi vắng, ta giống như là thiếu cái gì, toàn thân đều không thoải mái, cảm giác giống như là một khối trống không." Mộ Thần nói, "Thật kỳ quái, ta đối với người khác cũng không có như vậy"

"Đứa ngốc, cái này gọi là tình yêu, Mộ Thần yêu Thiên Luân." Thiên Luân nhẹ nhàng thổi khí lên cánh mũi của nàng, lời nói lộ ra vô hạn ôn nhu cùng sủng nịnh.

"Tình yêu? Thần nhi yêu Thiên Luân?" Mộ Thần nghĩ một chút, lại hỏi: "Vậy Thiên Luân yêu Thần nhi sao?"

"Yêu, thực yêu thực yêu, yêu đã lâu rồi." Thiên Luân thì thào lặp lại, nhẹ nhàng đem nàng ôm lấy trong lòng, chôn đầu trước ngực nàng.

Mộ Thần nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của nàng, nói: "Thần nhi yêu Thiên Luân, thực yêu thực yêu."

Lăng Linh từ trong mộng mở mắt ra, trong nhà một mảnh hắc ám, bên tai còn vang lên âm thanh "Thần nhi yêu Thiên Luân, thực yêu thực yêu", những lời này giống như là từ trong miệng nàng nói ra.

Nàng nằm ở trên giường, hồi tưởng đến giấc mộng vừa rồi, hết thảy giống như sự thật vừa phát sinh trước mắt. Mặt Thiên Luân rõ ràng như vậy chiếu vào trước mắt, một nụ cười của nàng, một cái nhăn mày của nàng đều khoáy động lòng mình.

Thiên Luân? !

Thiên Luân! Đột nhiên Lăng Linh cả kinh từ trên giường nhảy dựng lên, Công chúa Thần giới Thiên Luân, còn có Hoa Lôi, Thiên Luân cùng Hoa Lôi lại có bộ dạng giống nhau như đúc!

Ngực Lăng Linh giống bị người đánh một quyền nặng nề, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Trong mộng rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì?

Trước kia còn mơ thấy rất nhiều lần, trong mộng đó nàng chỉ nhớ, gương mặt trong sương mù không thể nhìn rõ, nhưng bây giờ cảm giác trong lòng nàng rất mãnh liệt, Thiên Luân chính là gương mặt nàng nhìn không rõ trong mộng.

Rốt cuộc sao lại thế này? Thiên Luân và Hoa Lôi, nàng và Mộ Thần? Đây chỉ là một giấc mộng đơn thuần hay vẫn còn có ẩn tình khác?

Hình ảnh ở cùng Hoa Lôi lúc sáng lại nổi lên trong lòng. Trong thoáng chốc, nàng cảm thấy được đầu mình có hàng vạn ý nghĩ nhưng lại không thể nói ra rõ ràng. Nàng hoang mang đến cực điểm.

Nàng mở đèn ở đầu giường, thất tha thất thểu đứng dậy rót một chén nước, uống một hơi cạn sạch. Đi đến phía trước cửa sổ thủy tinh kéo ra màn che, mưa rơi tí tách xen lẫn gió lạnh thổi tới trước mặt, khiến nàng rùng mình một cái.

Đêm đen đặc, chỉ có mấy cột đèn đường cô độc ánh lên, mưa xuống, bầu trời càng thêm quạnh quẽ thê lương.

Nàng đứng ở trước giường, đột nhiên trong lúc đó cảm thấy trong lòng tràn đầy nước mắt, một loại cảm giác bi thương ngâm đến trong xương cốt. Trong cổ họng giống như bị cái gì chặn lại, nước mắt trong suốt từ trong vành mắt trào ra, rơi trên mặt đất, vụn vỡ. Nàng chậm chạp trượt xuống mặt đất, dựa lên tường, "Thiên Luân", lòng của nàng đau đớn giống như bị dao găm xẹt qua, giống như lấy máu, giống như đang khóc.

Một loại bi thương cực độ thấm ướt cả người nàng, đến muốn nói cũng thực sự khó khăn, chỉ có thể từ giữa yết hầu phát ra một loại âm thanh gào thét bi thương cực hạn.

Hoa Lôi nằm ở trên giường, không có chợp mắt, cô theo Lăng Linh về đến nhà, ở ngoài cửa nhà nàng đứng một giờ đồng hồ mới quay lại nhà mình. Buổi tối không ngủ được, trong đầu tất cả đều là bóng dáng Lăng Linh, trong lòng dâng lên cái gì đó rất khó chịu. Cô không thể an tâm ngồi dậy, cảm thấy buồn bực, bực dọc đến cực điểm.

Ngồi ở trên giường mở to mắt đến nửa đêm, vẫn như cũ không có buồn ngủ.

Đột nhiên, lòng cô hơi thắt lại, bên tai giống như nghe thấy một tiếng nức nở cực kỳ bi thương, tiếng nức nở này giống như âm thanh tuyệt vọng của dã thú bị trọng thương.

"Lăng Linh!" Trong đầu cô cực nhanh hiện lên một hình ảnh, bất an theo trong lòng cô càng nhiều, khuếch tán đến toàn thân, xâm nhập toàn ngõ ngách trong cơ thể cô. Cô cầm lấy điện thoại ở đầu giường quay số Lăng Linh, gọi liên tục năm sáu lần đều không có người nghe máy. Mỗi một lần nghe tiếng "Thực xin lỗi, số điện thoại vừa gọi hiện không nhấc máy, xin vui lòng gọi lại sau" lòng của cô lại chìm xuống một lần, gọi đến lần thứ bảy, cô bỏ di động xuống, kéo lấy áo khoác chạy xuống lầu, tới hầm lái xe chạy đến chỗ Lăng Linh.

Ferrari phá tan bầu trời đêm thẳng tiến mà chạy, cô chạy với tốc độ cực hạn, may mắn lúc này là đêm khuya, trên đường không có xe, bằng không, chắn chắn xảy ra sự cố.

Lấy tốc độ nhanh nhất tới nhà Lăng Linh, cô nặng nề gõ cửa, kêu lên:

"Lăng Linh, mở cửa, Lăng Linh, mở cửa."

Tiếng Lăng Linh nức nở khóc giống như ma âm chui thẳng vào trong tai cô, chấn động lên màng nhĩ, cơ hồ đem cô bức điên.

"Lăng Linh, mở cửa."

Cô vội vàng đập cửa, chuông cửa đều đã muốn phát nổ, bên trong vẫn như vậy không có phản ứng.

Cô sắp điên, dùng sức đập cửa.

Hàng xóm xung quanh đều bị đánh thức, sôi nổi mở cửa nhô đầu ra xem, nhưng không có ai đến hỗ trợ, chỉ bàn tán Hoa Lôi đến sôi nổi.

Hoa Lôi gấp đỏ mắt, cô không để ý hình tượng nâng chân lên đá mạnh. Một cước lại một cước, cửa chống trộm trước cú đá của cô vẫn như vậy không có chút nào ảnh hưởng.

Bỗng dưng, cô hét lớn một tiếng, dùng sức đánh về phía cửa chống trộm, một lực đạo thực mạnh từ trong cơ thể cô phát ra, cửa chống trộm bị cô đánh vỡ thành khối, không có bệ đỡ khiến cô té trên mặt đất.

Hoa Lôi bất chấp đau đớn, đứng lên liền chạy đến hướng phòng ngủ, phòng ngủ hôn ám hiện rõ dưới ánh đèn, Lăng Linh cả người cuộn tròn như một tiểu động vật bị thương, nước mắt giăng kín gương mặt của nàng.

"Lăng Linh..."

Lòng của Hoa Lôi bị như bị nhéo đau, cô lung la lung lay đi qua ôm chặt lấy nàng.

"Thiên Luân ——"

Lăng Linh gắt gao quay lại ôm lấy eo của cô.

"Thực xin lỗi" Hoa Lôi nghẹn ngào nói ra ba chữ kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net