Chương 7: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: GẶP LẠI


Mọi người ở đây đều không nghĩ đến Lăng Linh cùng Thiên Luân lúc trước là một đôi người yêu. Bọn họ mở to mắt nhìn hai người, trong nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của từng người.

Thật lâu sau, Hoa Lôi nhìn Lăng Linh nói: " Vậy là đã có giải thích cho tất cả mọi chuyện, cô chính là người yêu tôi tìm kiếm đời này, chính là người làm lòng tôi một nửa không trọn vẹn."

Lăng Linh khóe miệng nhẹ nhàng xả ra, tránh đi ánh mắt tâm tình mà thành khẩn của Hoa Lôi, thản nhiên nói: "Vậy thì như thế nào?"

"Sao lại như thế nào?" Hoa Lôi kinh ngạc mở to mắt nhìn Lăng Linh, "Chúng ta nên cùng một chỗ lần nữa a~"

Lăng Linh nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nhìn cô hỏi "Lý do?"

Hoa Lôi nhìn Lăng Linh giống như nhìn thấy quái vật "Cái này cần lý do sao? Chúng ta đều không phải đang tìm lẫn nhau sao? Hiện tại tìm gặp rồi đương nhiên là nên cùng một chỗ."

"Sự tình không đơn giản như vậy." Lăng Linh lên tiếng "Chúng ta kiếp trước vì sao phải tách ra?  Vì sao chúng ta sẽ lưu lạc tới nhân gian?"

"Chuyện này với chuyện chúng ta yêu nhau có quan hệ sao?" Hoa Lôi nói: "Chỉ cần yêu nhau là đủ rồi, quản nhiều như vậy làm cái gì? Lăng Linh, tôi hiện tại chỉ cần cô trả lời tôi, cô còn yêu tôi sao? Trong lòng của cô còn có tôi sao?" Hoa Lôi ngừng một chút, lại nói: " Đừng quản những lời thề non hẹn biển này, lời thề chỉ là hứa hẹn. Tôi chỉ muốn cô thành thật trả lời ta từ chính nội tâm của mình."

"Yêu cô? Tôi với cô mới nhận thức vài ngày." Lăng Linh nhìn cô hờ hững lên tiếng.

"Có người liếc mắt một cái là có thể yêu đối phương, có người bên nhau cả đời cũng không thể yêu. Tình yêu, không quan trọng thời gian dài ngắn. Cô đừng tìm lý do." Hoa Lôi nói.

Lăng Linh khóe miệng nhẹ nhàng xả ra một chút, ánh mắt nhìn xa xăm lên bầu trời "Có yêu, cũng là Mộ Thần đối với Thiên Luân yêu say đắm."

Hoa Lôi cười một chút, không để tâm: "Mộ Thần chính là cô Lăng Linh, Thiên Luân chính là tôi, bất kể như thế nào, chúng ta vẫn còn yêu lẫn nhau, không phải sao?"

"Đúng vậy, chúng ta vẫn còn yêu lẫn nhau." Lăng Linh nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong lòng hiện lên một tầng u ám.

Hoa Lôi nắm lấy hai vai Lăng Linh, hỏi: "Như thế nào? Không vui sao? Nếu yêu tôi làm cho cô không vui, tôi tình nguyện để cô không yêu tôi."

"Không phải chuyện này. Tôi chỉ lo lắng, cảm giác sẽ có chuyện không tốt phát sinh. Hai mươi năm qua cuộc sống an bình quá, haha, không quen đối mặt với phong bạo."

"Phong bạo gì có thể đến?" Hoa Lôi quay đầu hỏi.

"Không biết, đây chỉ là một loại cảm giác, cảm giác có một trận phong bạo sắp đến."

"Cảm giác cũng chưa chắc, có khi cũng sẽ không phát sinh, cái này gọi là tự làm phiền mình, buồn lo vô cớ." Hoa Lôi cười nhẹ xoa xoa lấy mũi Lăng Linh.

Lăng Linh mím chặt môi hướng cô cười cười, trong mắt lộ ra một cỗ linh khí giảo hoạt.

"Đây không phải tự làm phiền mình, buồn lo vô cớ, thật sự sẽ có chuyện gì phát sinh." Huyền Cơ Tử kêu lên: "Kết giới của Mịch giới và Ma giới sắp bị xông phá, đến lúc đó thiên hạ muôn dân đều phải gặp đại họa." Hắn nói xong liền hướng hai người quỳ xuống

"Cầu hai vị tiên tử cứu thiên hạ muôn dân, bần đạo lúc này thay thiên hạ chúng sinh tạ ơn."

"Ai?"

Lăng Linh đột nhiên lên tiếng. Hai Thần Long từ trong cơ thể nàng bay ra, xuyên tường bay thẳng ra ngoài. Tiếp đến, bên ngoài truyền lại tiếng hét của Thần Long.

Mọi người trong phòng vội vàng chạy ra ngoài, chỉ thấy một bóng đen, một kim ảnh bị hai Thần Long gắt gao bao lấy, hai bên kịch liệt tấn công. Bóng đen có chút lợi hại, đánh cho Thần Long phải tránh đi.

"Đi!"

Lăng Linh ra lệnh một tiếng, lại có thêm năm Thần Long khác bay ra ngoài, gia nhập vòng chiến.

"Phá!" Bóng đen đột nhiên hét lớn một tiếng, một lực lớn thoát ra từ hắn, tản ra bốn phía. Thần Long chậm rãi bị bức lui, gian nan di chuyển bên ngoài cách hắn năm sáu thước.

Kim ảnh đến gần bóng đen, hóa thành một hình nhân, bóng đen hung ác trừng mắt liếc Lăng Linh một cái, sau đó cùng kim ảnh lúc nãy hóa thành một màu đen, hai đạo ánh sáng thoáng chốc biến về phía chân trời, vô tung. Thần Long lại trở về cơ thể Lăng Linh.

"Không phải Ma Vương cùng Mịch Vương đã chết sao?"

"Đã chết, trong đại chiến ngàn năm trước, theo điển cố ghi lại đã chết trong tay Long Quân cùng Long Hậu." Huyền Cơ Tử nói.

"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta có biện pháp nào có thể đối phó bọn hắn?" Nhan Định Khôn hỏi.

"Sư phụ, hiện tại đã tìm được Thiên Luân công chúa, chúng ta nên làm gì?"

"Đợi công chúa khôi phục trí nhớ cùng phép thuật." Huyền Cơ Tử nói.

"Khôi phục như thế nào?" Lăng nãi nãi hỏi.

Huyền Cơ Tử trả lời: "Tiến vào trong tiềm thức của các nàng. Chuyện đã qua tuy rằng các nàng nhớ không được, nhưng là tất cả điều được cất ở chỗ sâu nhất trong trí óc, chỉ cần tiến hành kích thích là có thể nhớ lại."

"Các nàng? Ông là nói Lăng Linh cũng phải?" Lăng nãi nãi hỏi.

"Cũng phải." Huyền Cơ Tử nói.

Lăng Linh cười một chút, nhìn Lăng nãi nãi lên tiếng "Nãi nãi, chuyện đã đến muốn trốn cũng không xong. Đây là kiếp trước của con ân oán chưa xong, muốn trốn cũng vô dụng."

"Ân, ta hiểu được." Lăng nãi nãi nói xong, vẻ mặt không khỏi có chút ảm đạm. Dù sao, đây cũng chính là đứa cháu bà một tay nuôi lớn, thật sự luyến tiếc nàng rời đi.

Lăng Linh nhìn ra ý nghĩ của ngoại nàng, liền ôm lấy bà, cười nói "Nãi nãi, đừng mất hứng. Bất kể như thế nào, con vẫn là cháu gái của bà."

"Ân." Lăng nãi nãi cười nhẹ nhàng vỗ lấy tay Lăng Linh.

Hoa Lôi hỏi Huyền Cơ Tử, "Đạo trưởng, chúng ta làm như thế nào mới kích thích được trí nhớ của kiếp trước, dùng thôi miên sao?"

"Kiếp trước của hai người ngay cả Bát Tía cũng không thể nhìn thấy, dùng thuật thôi miên cũng vô dụng thôi. Chúng ta đến động Càn Khôn trên đỉnh Côn Luân, dùng âm dương thuật để hai người tự vào tiềm thức của chính mình, để biết được kiếp trước đã xảy ra chuyện gì".

Đỉnh Côn Luân? !

Lăng Linh cùng Hoa Lôi nhìn nhau, trong đầu hiện lên cảnh tượng bầu trời cuồn cuộn, tuyết phủ trắng xóa. Hoa Lôi rùng mình một cái, đỉnh Côn Luân, quanh năm tuyết đọng bất biến, chỉ có thể dùng một từ hiu quạnh để hình dung.

Lăng Linh thấy nét mặt của Hoa Lôi, miệng câu lên một nét tươi cười ẩn hiện "Sợ sao?"

"Không sợ." Ở trước mặt người yêu mến, cho dù là rừng gươm biển lửa cũng không sợ, huống chi chỉ là rét lạnh. Vừa lúc tiện đường đi ngắm cảnh. Vì chứng minh mình không sợ, Hoa Lôi hỏi: "Khi nào thì đi?"

Huyền Cơ Tử nói: "Gần đây nơi này còn chưa thể yên bình, còn một chút quỷ quái phải tiêu diệt, đại khái chắc phải đợi thêm nửa tháng."

"Nửa tháng? Vậy được, ngày 10 tháng sau chúng ta tụ tập ở nơi này, sau đó đi núi Côn Luân." Hoa Lôi hiên ngang nói.

Sau khi dùng qua bữa cơm chiều, Lăng Linh với Hoa Lôi liền rời đi.

Trước khi đi, thuận tiện hỏi mượn Huyền Cơ Tử hai quyển pháp thuật.

Trí nhớ của hai người còn chưa được mở ra, phép thuật cũng như vậy ẩn đi, cùng phàm nhân không có gì khác. So với Hoa Lôi, Lăng Linh vẫn còn tốt hơn một chút, chí ít nàng cũng có Thần Long hộ thể, gặp chuyện gì cũng có Thần Long hiện ra giúp đỡ, giống như chuyện lần trước ở Quỷ môn quan.

Hoa Lôi lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lăng Linh, cười khẽ một tiếng.

Lăng Linh hỏi: "Chị có chuyện gì? Làm sao vậy?" Nếu không biết không có quỷ chọc phá xung quanh cô, nàng thật sự hoài nghi Hoa Lôi đúng là gặp tà.

"Không có gì, chính là cảm thấy rất vui vẻ."

"Vui vẻ?" Lăng Linh có điểm khó hiểu.

"Đúng vậy, vì chúng ta gặp lại mà cảm thấy vui vẻ. Em không vui vẻ sao?"

Lăng Linh nhẹ nhàng câu lên khóe miệng tười cười, thâm tình nói "Không biết có phải là vui vẻ hay không, tóm lại, có chị bên người, tôi cảm thấy thực yên ổn."

Hoa Lôi lại nhìn nàng một cái, nói: "Nhưng là, trên trán em lại có thêm vẻ u buồn hơn bình thường." Cô khẽ thở dài, đây là cảm giác gì cô cũng không thể giải thích được.

"Tôi luôn luôn mang bộ dạng này."

"Trước kia em không phải dạng này."

"Trước kia? Là kiếp trước sao?" Lăng Linh cười nhẹ nhìn cô, nụ cười vẫn chưa tới đáy mắt, không thật tâm.

Hoa Lôi thở dài, nói: "Quên đi, không nói chủ đề nặng nề như vậy. Nhiều năm chia lìa, luôn sẽ thay đổi một ít. Tôi tin tưởng, sẽ có một ngày, tôi sẽ làm cho em trở thành tiểu công chúa vô ưu vô tư như trước kia."

"Tiểu công chúa vô ưu vô tư?" Lăng Linh nghiêng đầu nhìn cô.

"Đúng vậy. Vô số lần, trong giấc mộng tôi nhìn thấy em, nụ cười của em, thanh thúy như chuông bạc, em giống như một tinh linh vui vẻ, một tiểu công chúa vô ưu vô tư"

"Tiểu công chúa một ngày cũng sẽ lớn lên." Lăng Linh dừng lại một chút, hỏi: "Chị mơ thấy những cảnh tượng gì? Trong mộng về sau có phát sinh chuyện gì hay không?"

"Tôi mơ thấy nhiều nhất là cùng với em chơi đùa ngoài cung điện. Nơi đó có một bình nguyên rộng lớn, trên mặt là thảm cỏ màu xanh, còn có rất nhiều hoa tươi rực rỡ. Cách đó không xa là một hồ nước xanh biếc, sâu nhìn không tới giới hạn. Trên mặt nước thỉnh thoảng có chim bay qua, còn có người cá tung tăng vui đùa, Lăng ba tiên tử cùng nhau nhảy múa. Cuối cùng tôi nhìn thấy em chạy băng băng đến, cười vui vẻ, tiếng cười quanh quẩn trên không trung." Hoa Lôi nói xong, trước mắt tựa như hình dung lên một khung cảnh như họa này, khóe miệng không tự giác giơ lên một nét tươi cười hạnh phúc.

Lăng Linh cũng nhẹ nhàng cong lên khóe miệng, "Vậy nhất định là rất đẹp."

"Đúng vậy, rất đẹp rất đẹp."

Đột nhiên, phía trước xuất hiện một đạo cường quang, một chiếc xe tải đối diện hướng đến, tay lái có chút chệnh choạng, tiếng kèn chói tai, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường như âm thanh mài cắt trong đêm đen đặc.

"A --" Hoa Lôi hét lên một tiếng, vội vàng bẻ tay lái. Nhưng là, đã trễ, sau một tiếng vang thật lớn, hai chiếc xe đụng vào nhau, xe thể thao của các nàng bị xe tải tông thẳng, trượt về sau bảy tám thước mới dừng lại. Đầu xe bị ép bẹp giống như dưa muối trong vò, trên mui xe còn có làn khói nhẹ.

Sau một trận mê muội kịch liệt, Lăng Linh mở mắt ra. Nàng cùng Hoa Lôi gắt gao ôm lấy nhau, chen chúc trong một không gian nhỏ hẹp. Trên người nổi lên một luồn ánh sáng tự nhiên, cửu điều Thần Long đều bay vòng xung quanh

"Lôi, chị không sao chứ?" Lăng Linh hỏi. Thanh âm của nàng đều phát run, môi run rẫy lên tiếng, một cảm giác sợ hãi thật lớn lan tràn trên người nàng, nàng sợ Hoa Lôi có chuyện, sợ cô bị thương tổn.

"Tôi không sao, em sao rồi?" Hoa Lôi khẩn trương hỏi han, "Bộ dạng như thế nào lại vậy?" Lòng bàn tay của cô đều đổ mồ hôi, Lăng Linh lúc này đang ở phía trên cô, thay cô ngăn trở.

"Tôi có Thần Long hộ thể, không có việc gì." Lăng Linh lúc này cũng thấy rõ Thần Long không chỉ che chở nàng, cũng bảo hộ Hoa Lôi, Lăng Linh thở dài nhẹ nhõm một hơi, lộ ra tươi cười trấn an.

Thấy nàng còn có thể cười, Hoa Lôi cũng nhẹ nhàng thở ra, hai người cũng không có chuyện gì, xem như trong cái rủi có cái may.

Hai người thử giật giật, lại phát hiện bị kẹt chết ở giữa. Trừ bỏ chỗ các nàng đang ngồi, những chỗ khác đều bẹp dí. Thật không dám tưởng tượng, nếu như không có Thần Long hộ thể, các nàng hiện tại chỉ sợ đã muốn thành một đống thịt nát .

"Đáng chết, túi khí an toàn trong xe này sao lại không mở ra a."

"Cho dù là mở ra được cũng không chịu được xe tải tông vào mạnh như vậy." Lăng Linh cười khổ một tiếng nói: "Bây giờ nên nghĩ làm cách nào ra được bên ngoài đi."

Hoa Lôi thử giật giật, chung quanh bị kẹt đến sít sao, trên đầu chỉ còn lại một khe hở, cũng chỉ có thể chuyển động được đầu

"Đáng chết, không nhúc nhích được, rất chật ."

Lăng Linh nói: "Đúng là, dạng này ngay cả điện thoại đều không gọi được." Khi nói chuyện, nàng có thể rõ ràng nghe được tiếng Hoa Lôi hít thở, có thể cảm giác được bên tai nàng thổi đến nhiệt khí, làm cả người nàng run lên một trận.

"Lôi" nàng khẽ gọi một tiếng.

"Ân." Hoa Lôi đáp, "Đừng sợ, có tôi ở đây."Cô gắt gao vòng trụ ôm lấy Lăng Linh, cảm thấy an tâm cực kỳ. Cho dù là ở trong hoàn cảnh này cô cũng cảm thấy thỏa mãn. Giờ khắc này, cô lại hy vọng thời gian có thể dừng lại. Lăng Linh cảm giác chống đỡ hơi mệt, nàng tựa đầu vào vai Hoa Lôi, hít lấy mùi thơm sinh ra từ khe hở. Lăng Linh ngửi ra, ở trên da thịt Hoa Lôi phát ra một mùi hương như bách hoa hỗn hợp.

"Chị dùng nước hoa gì?"

"Tôi không dùng nước hoa."

"Vậy là sữa tắm sao?"

"Cái gì?"

"Trên người chị có một hương bách hoa, rất dễ chịu, là sữa tắm loại nào?

"Không phải sữa tắm, là hương trời sinh." Hoa Lôi nhẹ nhàng cười cười, nói: "Cái này gọi là mùi thơm của cơ thể."

"Nha." Lăng Linh lên tiếng, nhẹ nhàng ở trên cổ Hoa Lôi hôn lên một chút. Hoa Lôi giật mình, toàn thân hiện lên một luồng điện, hô hấp của cô lập tức đình chỉ, tim đập rộn ràng hơn.

"Ha ha" Lăng Linh cười to vui vẻ, tuy rằng nàng không thấy được, nhưng là đoán được mặt Hoa Lôi lúc này hẳn là rất đỏ.

"Tốt a, tiểu nha đầu em lá gan còn không nhỏ, xem tôi thu thập em như thế nào." Hoa Lôi nói xong, liền hướng bên hông Lăng Linh cong tay. Tay cô vừa vặn đặt ở hông nàng, không gian cũng vừa đủ để bàn tay hoạt động.

Lăng Linh bị cô chọc đến, ngưa ngứa khiến nàng cười không ngừng, không có chỗ tránh cũng không có lối thoát, đành phải cố gắng chịu đựng.

Tiếng hai người vui cười ầm ĩ từ cỗ xe bị ép thành đống sắt vụn truyền ra. Làm tài xế xe tải bị thương không nhẹ vừa mới phục hồi tinh thần sợ tới mức té nhào xuống mặt đất, kêu thảm một tiếng, hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net