Chương 8:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8:


Hai người có chút mệt mỏi, nhưng trong không gian nhỏ hẹp này vẫn gắt gao ôm lấy nhau.

Tiếng còi xe cảnh sát cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh, từ xa xa chạy đến ngày càng gần. Tiếng ồn ào của người, cùng tiếng bước chân cũng vội vàng truyền đến

"Có người đến đây?" Hoa Lôi đối Lăng Linh nói, "Hình như là cảnh sát đến."

Lăng Linh ừ một tiếng, đem Thần Long hộ thể thu hết vào trong cơ thể.

"Xe này bẹp dí thành như thế này, không biết bên trong là ai, bị chết thảm như vậy."

"Ngươi xem xe này thử, ở vị trí lái xe vẫn còn một chỗ hở."

" Người ở dưới khẳng định bị đè đến nát thịt, thực thảm."

"Hình như không phải, ta vừa rồi giống như nghe được bên trong xe có tiếng người nói chuyện."

" Cái lỗ tai ngươi có tật xấu thì có. Xe cũng bị đè thành như vậy, người bên trong chết chắc rồi, như thế nào còn nghe được tiếng."

"Mấy người bên ngoài nói những lời vô nghĩa như vậy làm gì? Bổn tiểu thư còn sống, còn không mau đến mở xe ra." Hoa Lôi ở bên trong kêu lên.

"Oa---"

Những người ở đây đều cảm thấy rợn cả tóc gáy, lông tơ toàn thân bị dựng thẳng lên, gai óc đều xông ra bên ngoài. Một số người đang đứng ở gần xe theo tính phản xạ đều lui ra sau vài bước, nhìn chằm chằm vào đống sắt vụn này.

"Chúng ta còn sống." Âm thanh Lăng Linh truyền ra. Lăng Linh thật không muốn phí thời gian, nàng nhìn Hoa Lôi cười cười. Lăng Linh có thể tưởng tượng được biểu tình của những người ngoài đó kỳ lạ như thế nào.

Qua một lúc lâu, mới có người phục hồi lại tinh thần, "Mau, bên trong xe có người còn sống!" Sau đó lại là hàng loạt âm thanh hoạt động, bọn họ hợp lực khẩn cấp cạy mở cửa xe, rồi miệng kinh ngạc muốn thành chữ O nói không ra lời.

Trong xe không giống như bọn họ tưởng tượng là người bị trọng thương máu thịt mơ hồ, mà hiển nhiên lại là hai đại mỹ nữ bình an vô sự.

Lăng Linh từ trong xe chui ra, duỗi lưng một cái, hoạt động thư giãn gân cốt, sau đó liền xoay người kéo Hoa Lôi từ trong xe ra ngoài.

Đùi Hoa Lôi bị Lăng Linh đè ép đến tê rần, đứng cũng không vững, cô tựa vào người Lăng Linh, không ngừng xoa xoa đùi.

"Thế nào? Không có sao chứ?" Lăng Linh cũng thay cô xoa bóp.

"Tôi không sao. Em có sao không? Có chỗ nào không thoải mái hay không? " Hoa Lôi quan tâm hỏi han. Cô thật không có gì, chỉ lo sợ Lăng Linh sẽ có một điểm tổn thương.

Lăng Linh cười lắc lắc đầu, nói: "Ngồi trên đệm thịt của chị thư thái như vậy, sao có chỗ nào không thoải mái được a."

"Cô... Các cô..." Nhân viên cảnh sát bên cạnh chỉ về phía hai nàng cà lăm hết nửa ngày "Các cô sao.... Sao một chút ảnh hưởng đều không có?"

"Ông hi vọng chúng tôi có chuyện gì sao?" Hoa Lôi tức giận trừng hắn một cái.

"Chuyện này thật không thể nào đi..." Xe cũng bị hủy thành như vậy, mà các nàng lại bình yên vô sự, ngay cả một vết thương ngoài da đều không có.

Hoa Lôi cùng Lăng Linh nhìn nhau cười, hai người đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết là mình được cửu điều Thần Long che chở. Mà bọn họ, tất nhiên cũng sẽ không nghĩ tới những thứ này, cho dù có nói cho họ biết, chỉ sợ bọn họ còn mắng mình tâm thần.

Xe được cần cẩu mang đi, hai người cũng vào cục giao thông viết vài biên bản. Còn tài xế xe tải, vốn là được đưa đến bệnh viện băng bó vết thương sau đó nghỉ ngơi, nhưng là hắn còn phải đi bệnh viện tâm thần kiểm tra não. Hắn bị dọa đến kinh sợ!

Hai người xong việc bên cục giao thông, đi ăn cơm xong cũng đã đến giờ làm việc, liền đi thẳng đến công ty. Giằng co một buổi tối, một đêm không ngủ, vành mắt hai người đều thâm quầng. Tưởng rằng đến công ty có thể nghỉ ngơi một chút, không nghĩ đến một khách hàng trọng yếu quyết định ngày hôm nay đến xem nhà, vì thế hai người vội vàng tiếp đón khách hàng, mãi đến 12 giờ tối mới về được đến nhà.

Hoa Lôi lấy cớ quá mệt mỏi không muốn ngồi trên xe quá lâu, chết sống cũng muốn về nhà Lăng Linh. Lăng Linh không lay chuyển được Hoa Lôi, đành phải cho cô theo.

Nhìn thấy vẻ mặt Hoa Lôi tươi cười nguy hiểm như thực hiện được quỷ kế, trên người Lăng Linh dựng lên một tầng da gà, âm thầm kêu thảm.

Hoa Lôi từ trong phòng tắm đi ra, chỉ thấy Lăng Linh đem gối đầu, đệm chăn sắp đặt ngay ngắn trên ghế sô pha, cô mở to mắt ngạc nhiên: "Em không phải định sẽ ngủ sô pha chứ?"

"Em có thói quen ngủ giường, không thể ngủ trên ghế sô pha được." Lăng Linh xấu xa cười nói: "Cho nên ủy khuất chị, Hoa tiểu thư ngủ trên đây."

"Cái gì? Em muốn tôi ngủ sô pha?" Hoa Lôi kêu lên. Đi đến trên miệng mếu máo, biểu tình đáng thương nhìn Lăng Linh: "Lăng Linh em được lắm, em nhẫn tâm cho tôi ngủ sô pha sao? Sô pha này nhỏ như vậy, ngủ dậy sẽ đau lưng chết."

"Vậy chị muốn ngủ thế nào?" Lăng Linh nheo mắt nhìn cô.

Hoa Lôi ôm eo của nàng, làm nũng nói : "Tôi với em ngủ cùng một giường được không?"

"Không được." Lăng Linh không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

"Vì sao?"

"Chị nói thử xem?"

"Tôi cảm thấy ngủ chung rất tốt a, không có vấn đề." Hoa Lôi nói xong, một bên tay che miệng ngáp, một bên tay đến ghế sô pha, ôm lấy đệm cùng chăn gối đi về phía phòng Lăng Linh."

"Này!" Lăng Linh muốn ngăn cũng ngăn không được, thở dài một hơi đành phải thôi.

Nàng rì rì đi đến bên giường rồi nằm xuống. Hoa Lôi như đang ngủ đột nhiên lật người lại tiến đến ôm nàng vào trong ngực, đem đầu tựa vào vai nàng, thỏa mãn nhắm mắt lại.

"Này!" Lăng Linh kêu lên: "Thành thật một chút."

"Tôi không phải tên "này", tôi thích nghe em gọi tôi là Lôi." Hoa Lôi thì thào nói xong, sau đó nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp, mặc cho Lăng Linh quát to, lay động cô thế nào, cô cũng vững như núi Thái Sơn không nhúc nhích.

Lăng Linh chấp nhận thua cô, nàng hung hăng véo lấy mũi cô, sau đó cũng tựa vào ngực cô yên lặng nhắm mắt.

Dựa vào Hoa Lôi, nàng cảm thấy trong lòng rất yên tâm thỏa mãn, cảm giác hạnh phúc từ trong đáy lòng tản ra.

Trong lúc mơ mơ màng màng, trên tai như có con sâu di chuyển, ấm áp lại ngưa ngứa. Lăng Linh đưa tay quơ quơ, nghiêng đầu tiếp tục ngủ. Nhưng là tên sâu kia cũng không đuổi đi được, vẫn tiếp tục quấy nhiễu nàng.

Giấc ngủ Lăng Linh bị quấy rối, cực kỳ bực mình "Bốp" một tiếng, quăng đến con sâu kia một cái tát. Tiếng pháo tay làm nàng bừng tỉnh, ngồi dậy tập trung nhìn lại, làm gì có con sâu nào, là Hoa Lôi đang nằm nghiêng bên cạnh nàng, bụm lấy mặt mình ủy khuất nhìn nàng.

Lăng Linh trong lòng thoáng qua một tia đau lòng, cái tát vừa rồi mạnh như vậy nhất định là đánh đau Hoa Lôi rồi. Nhưng nghĩ lại lúc nãy, trong lòng lại bực tức, một tay nàng gạt Hoa Lôi xuống giường: "Đáng đời chị, ai kêu chị ngủ còn không nghiêm túc."

"Trời đã sáng, tôi là gọi em rời giường." Hoa Lôi vô tội kêu lên.

Lăng Linh trắng mắt liếc cô một cái, tức giận đứng dậy xuống giường.

"Lăng Linh, tôi yêu em." Hoa Lôi xoay người ngồi dậy, kêu lên.

Lăng Linh quay đầu lại, nhìn cô, hạnh phúc từ đáy lòng dâng lên đến ánh mắt, nhưng là nàng cố gắng nén đi ý cười, mặt không chút thay đổi "Ừ" một tiếng.

Hoa Lôi bị phản ứng của Lăng Linh đánh bại, thất thểu hỏi: "Em không có phản ứng gì sao?"

"Cần có phản ứng gì sao?" Lăng Linh quay đầu hỏi. Biểu tình bị đả bại này của Hoa Lôi làm ruột gan nàng đều thắt lại.

Nàng nhẹ nhàng bước đến trước mặt Hoa Lôi, đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng lên cằm ủ rủ của Hoa Lôi, khóe miệng cong lên nụ cười mỉm, mặt tự nhiên hồng lên. Lăng Linh nhẹ ấn lên môi Hoa Lôi một cái, sau đó bỏ chạy tới phòng khách.

Hoa Lôi lặng đi một chút, sau đó phục hồi lại tinh thần hiểu được chuyện gì diễn ra, liền lập tức đuổi theo. Đem Lăng Linh áp trên ghế sô pha, hung hăng hôn lên môi nàng.

Lăng Linh mở to mắt đẩy cô vài cái, kết quả đương nhiên là vô ích, cũng chỉ nhắm mắt lại chịu phận bất hạnh, hưởng thụ nụ hôn khuynh thành đoạt phách của Hoa Lôi.

Tiếng chuông điện thoại đáng ghét không đúng lúc vang lên, là điện thoại của Hoa Lôi.

Lăng Linh mở mắt ra, đẩy Hoa Lôi đi.

Hoa Lôi thầm mắng một tiếng, buông ra Lăng Linh, tức giận thở phì phò, căm ghét nhìn điện thoại vẫn còn đang reo dưới ghế sô pha. Chuông điện thoại di động dừng lại, lại tiếp tục vang lên, xem ra là đợi có người nghe máy mới cam lòng.

Hoa Lôi cầm lấy di động, đè xuống nút nhận nghe.

"Lôi Lôi, con ở đâu? Không có sao chứ? Mẹ vừa mới nghe một bằng hữu trong cục giao thông nói xe con bị tai nạn, vỡ thành một đống sắt vụn. Con có bị thương không? Hiện tại đang ở nơi nào?" Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ cực kỳ lo lắng.

"Mẹ, con không sao, hiện tại rất tốt, đang ở nhà của bạn con."

"Trước hết con liền về nhà, mẹ nhìn thấy con mới yên tâm được. Mẹ ở nhà con đợi con, con hù chết mẹ rồi, mẹ cũng chỉ có một đứa con là con, nếu có cái gì không hay xảy ra..."

"Mẹ, con không sao, tốt lắm, thực sự là không có chuyện gì. Con về ngay." Hoa Lôi cúp máy, cúi đầu thở dài: "Tai nạn xe tối hôm qua mẹ tôi biết rồi."

Lăng Linh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, nói: "Vậy chị mau đi trở về đi, đừng làm cho cha mẹ lo lắng."

"Uhm." Hoa Lôi lên tiếng, ngẩng đầu, lại ôm Lăng Linh hôn xuống.

Qua một lúc lâu, tiếng chuông điện thoại lại mang hai người tách ra. Là mẹ của Hoa Lôi gọi đến, thúc giục cô mau trở về.

Hoa Lôi thật muốn ở cạnh Lăng Linh, qua một lúc lâu thở dài lên tiếng: "Em đến công ty đi, tôi về nhà xong sẽ đến công ty gặp em."

Lăng Linh ngồi trước bàn làm việc, trong đầu không ngừng hiện lên giọng nói và dáng vẻ tươi cười của Hoa Lôi, vứt không đi, xóa không mất. Mới tách ra một giờ nàng đã nhớ cô, nàng trúng độc rồi hay sao? Đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê môi, trên mặt vẫn còn lại dư âm của nụ hôn Hoa Lôi, còn có dấu vết màu đỏ cô để lại. Tình yêu, cứ bùng nổ trong chính sinh mệnh của nàng, cứ như vậy đảo loạn nàng, đem hai mươi năm bình tĩnh lạnh nhạt của nàng đều khoáy động.

Nàng tựa lên ghế, đầu nghiêng về phía sau, nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng là hình ảnh của Hoa Lôi cùng Thiên Luân không ngừng đang xen.

"Thiên Luân, Hoa Lôi"

Nàng thì thào lặp lại hai cái tên này, khắc sâu trong lòng.

Cảm giác được có người tới gần, một mùi hoa xâm nhập vào hơi thở nàng, cùng lúc đó một đôi tay tới gần ôn nhu đặt lên vai nàng, âm thanh như xuân thủy nhẹ nhàng vang lên: "Mới vừa tách ra đã nhớ tôi sao?"

Lăng Linh cười cười, quay đầu đem mặt áp vào cánh tay của cô hỏi: "Sao nhanh như vậy đã quay lại?"

"Nhớ em thôi!" Hoa Lôi trên nhẹ nhàng hôn một chút lên gương mặt Lăng Linh.

Lăng Linh nắm tay Hoa Lôi, trên mặt hiện lên ý cười hạnh phúc lên tiếng: "Lôi, chị nói xem, nếu chúng ta lúc nào cũng như vậy thì có bao nhiêu hạnh phúc."

"Chúng ta sẽ luôn như vậy." Hoa Lôi nhấc đầu đặt trên đầu Lăng Linh, hít lấy mùi hương của nàng, tâm đều muốn mềm thành nước.

Thời gian trong đây như ngừng lại, hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, không nói tiếng nào, tâm như ở cùng một chỗ, hạnh phúc trên người các nàng đều muốn tản ra.

"Lăng tổng, quản lý mua hàng muốn gặp ngài." Âm thanh của thư ký từ trong điện thoại truyền đến.

"Cho ông ấy vào đi."

Lăng Linh ngẩng đầu nhìn Hoa Lôi liếc mắt một cái.

Hoa Lôi đứng lên, mới phát hiện lưng thực sự mỏi. Cô đấm đấm lưng kêu lên. "Phá hoại." Lại tiếp tục bực mình: " Trần quản lý chết tiệt, sớm không đến, muộn không đến, cố tình lại đến giờ này."

"Bây giờ là giờ làm việc." Lăng Linh nhắc nhở cô.

Người không tuân thủ thời gian là hai nàng mới đúng.

Hoa Lôi ho ho hai tiếng, đi đến cửa phòng mở ra, dùng ánh mắt "ân cần hỏi han" hỏi thăm Trần quản lý vài tiếng, sau đó ngẩn đầu cao ngạo đi về phòng làm việc của mình.

Đi tới trước cửa, thư ký của cô liền đứng lên nói: "Hoa tổng, Thiên tiên sinh luôn gọi điện tìm ngài, muốn cùng ngài đi ra ngoài."

"Hạo Thiên?" Thái tử Ma giới! Hoa Lôi hơi hơi cau mày nghĩ một chút, nói: "Đã biết." Cô đi vào, đường điện thoại cá nhân trên bàn làm việc liền vang lên. Số điện thoại này chỉ có người nhà của nàng mới biết được, cho nên cô nghĩ là mẹ mình gọi đến.

Nhưng khi nhấc lên điện thoại, lại nghe được một giọng nam, "Thiên Luân, là ta." Thanh âm trầm ấm, theo âm thanh có thể đoán được đối phương là một soái ca không kém. Nhưng là, Hoa Lôi sợ đến mức xém làm rơi điện thoại ở trên bàn, bởi vì người gọi điện không ai khác chính là Hạo Thiên.

"Hạo Thiên? Làm sao ngươi biết số điện thoại của ta?" Hoa Lôi rất nhanh liền đã khôi phục trấn định, bình tĩnh hỏi lại.

"Muội không phải đã biết ta là Thái tử Ma Giới sao? Bằng bản lãnh của ta, tra một số điện thoại thực sự là quá dễ dàng." Tiếng cười mê người bên kia khẽ truyền qua: "Có rảnh không? Ta muốn mời muội ăn cơm, cùng muội tụ họp."

"Ngại quá, thật có lỗi, không rảnh." Hoa Lôi nói xong liền đem điện thoại cúp máy.

Tiếng điện thoại lại vang lên, lần này không đợi cô bắt máy, bên trong liền truyền ra âm thanh, " Ta ở dưới lầu đợi muội, trong vòng mười phút, muội không xuống, ta sẽ lên trên lầu đón muội." Nói xong liền răng rắc một tiếng cắt dứt.

"Ngươi uy hiếp ta?" Hoa Lôi trong mắt phẫn nộ hiện lên hai ngọn lửa. Cô nặng nề đập lên bàn, nếu cô sợ hắn, cô không gọi là Hoa Lôi.

Hoa Lôi ngồi lại trên ghế, cô nhìn chằm chằm vào máy điện thoại vừa tắt. Sau đó cố tình nhìn vào cánh cửa dưới lầu một. Chỉ cần Hạo Thiên tiến vào, cô lập tức đi. 

Mười phút rất nhanh đã trôi qua.

Đường điện thoại cá nhân trên bàn lại vang lên, bên trong truyền ra tiếng Hạo Thiên. " Ta đã lên tới."

"Cái gì?" Hoa Lôi cả kinh, sợ đến mức điện thoại cầm trong tay rơi xuống đất. Nàng không nhìn thấy hắn đi lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net