☆Chương 124: (9) Đao quang kiếm ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Mộ Vũ cầm đồ hộp đi phòng bếp, mang theo đôi đũa trở về phòng.

Thẩm Thanh Thu đang ngồi bên bàn, lười nhác mà suy nghĩ chuyện gì đó. Sau khi nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ, ánh mắt nàng tự động tập trung vào nàng ấy, đương nhiên liền thấy được đồ vật trong tay Tiêu Mộ Vũ.

Ý cười trong mắt lập tức bừng lên, Thẩm Thanh Thu lại làm bộ không hiểu, nghi hoặc hỏi: "Buổi tối không ăn no sao?"

Tiêu Mộ Vũ ngồi ở bên cạnh mở ra đồ hộp, lo chính mình gắp một khối ăn, đồng thời nhàn nhạt ừ một tiếng.

Tuy rằng là đồ hộp nhưng hương vị cũng không tệ, vị mặn thích hợp, không phải loại đồ hộp nhạt nhẽo thường thấy trong siêu thị, tổ tông này hẳn là nuốt trôi đi.

Tiêu Mộ Vũ thong thả ung dung ăn thịt bò, hỏi cũng không hỏi Thẩm Thanh Thu muốn ăn không.

Thẩm Thanh Thu ngẩn người, sau đó ba ba thò lại gần, "Sao em không đút cho chị?" Ngữ khí cùng dáng vẻ tràn đầy ủy khuất.

Tiêu Mộ Vũ cũng không ngẩng đầu lên: "Biết chị kén ăn, hương vị này có chút nhạt, sợ chị không thích."

"Nhưng chị đói bụng."

"Đói bụng nhưng vẫn kén chọn, mì cũng không chịu ăn, hẳn là không đói rồi." Tiêu Mộ Vũ không chút lưu tình dỗi nàng.

Thẩm Thanh Thu cũng không tức giận, nàng thật sự quá hiểu biết bạn gái của mình, vì thế nàng chu chu miệng, dán đến gần Tiêu Mộ Vũ: "Chính là thấy em ăn, chị liền cảm thấy rất ngon. Mặc kệ hương vị thế nào, chỉ cần em đút cho chị, chị đều.... ưm......"

Nàng còn chưa nói xong, Tiêu Mộ Vũ liền gắp một khối thịt bò to đút cho nàng, tức khắc hai chữ 'rất thích' phía sau trở nên mơ hồ.

Tiêu Mộ Vũ nhìn quai hàm của nàng phồng lên, ở kia lao lực nhấm nuốt, nhịn không được nở nụ cười, chờ nàng ăn đến không sai biệt lắm, lấy khăn giấy lau miệng cho nàng, ung dung nói: "Thế nào, em đút như vậy có thích không?"

Thẩm Thanh Thu liếm nhẹ vành môi, vốn là bởi vì Tiêu Mộ Vũ đút, mặc kệ ăn ngon hay không đều nếm thử, nhưng ăn vào miệng đích xác cũng không tệ.

"Thích chứ, so trong tưởng tượng ăn ngon." Nàng mới vừa nói xong Tiêu Mộ Vũ lại đút cho nàng một khối, sau đó đưa đôi đũa cho nàng: "Chị tự mình ăn."

Thẩm Thanh Thu chỉ là muốn trêu nàng một chút, cũng không muốn mệt nàng, sau khi ngoan ngoãn lấy lại đây liền đút cho Tiêu Mộ Vũ một khối.

"Có phải em sợ chị đói, nên cố ý lấy cho chị?" Thẩm Thanh Thu vui rạo rực lại ăn một ngụm, híp mắt cười nói.

Tiêu Mộ Vũ hừ một tiếng, "Không phải, là Trần Giai Kiệt đưa đến." Đây là sự thật.

Thẩm Thanh Thu không thể làm gì, nàng phát hiện chính mình có vẫy vùng thế nào cũng không thể phá vỡ sự muộn tao này của Tiêu Mộ Vũ.

Nàng ở bên ngoan ngoãn ăn thịt bò, Tiêu Mộ Vũ lại ngồi không yên, trộm nhìn nàng một cái, sau đó nhẹ giọng nói: "Buổi tối nên ăn vừa phải, đừng ăn nhiều. Hiện tại còn không biết tình huống như thế nào, tạm thời ủy khuất chị một chút, nếu ngày mai đi ra ngoài có thể tìm được rau dưa linh tinh, em nấu cơm cho chị."

Tiêu Mộ Vũ cảm giác chính mình vừa nói xong, đôi tai cáo bên kia đều vểnh lên trời, Thẩm Thanh Thu buông đồ hộp, cười tủm tỉm hỏi: "Thật vậy chăng?"

Lần này Tiêu Mộ Vũ cũng không mạnh miệng, gật gật đầu: "Thật vậy."

Thẩm Thanh Thu buông đồ hộp, không xương cốt mà dựa vào trong ngực nàng, lắc đầu nói: "Thôi, nấu cơm cho nhiều người thực vất vả, rời phó bản em nấu cho chị đi, không cho bọn họ ăn."

Tiêu Mộ Vũ nâng tay nhẹ ôm lấy nàng, buồn cười: "Chị là tổ tông sao? Em chỉ có thể cung phụng chị?"

Thẩm Thanh Thu chỉ là cười, "Không phải tổ tông, là nương tử của em."

Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, cúi đầu nhìn nàng, ngay sau đó mặt mày dạng ra ý cười, "Nương tử của em sao? Em cảm thấy mình giống như nương thân của chị."

Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn nàng, cong khóe môi nói, "Nhưng người ta không muốn nương thân, chỉ muốn nương tử thôi."

Hai người cười đùa, Thẩm Thanh Thu lại nghĩ tới chuyện Lâm Kiến nói, có chút ngồi dậy xốc lên quần áo Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ giật mình, vội vàng đè nặng tay nàng: "Chị làm gì?"

"Để chị xem vết thương của em thế nào rồi." Thẩm Thanh Thu không lớn yên tâm.

"Thật không có việc gì." Tiêu Mộ Vũ không có cách đối với nàng, chỉ có thể để nàng nhìn.

Trước đó trên bụng vẫn còn hai vết mổ nội soi, hiện giờ đã sắp lành hẳn, chỉ còn mơ hồ hai điểm hồng nhạt, tốc độ lành vết thương không phải thể chất một người bình thường có thể làm.

Thẩm Thanh Thu nhíu mày, vuốt ve bụng nhỏ của nàng mấy lần: "Thật sự không đau?"

"Thật không đau, dựa theo bác sĩ Lâm nói, thể chất của em rất đặc thù, vỡ gan đều có thể lành, huống chi là miệng vết thương." Tiêu Mộ Vũ không muốn Thẩm Thanh Thu lo lắng, phó bản trước đó cánh tay nàng ấy từng bị bẻ gãy, bụng còn bị đâm thủng nhưng vẫn không rên một tiếng, làm sao tới đây nàng mới bị chút vết thương, nàng ấy liền sốt sắng cả lên.

Chỉ là nghe thế, Thẩm Thanh Thu lại lắc đầu: "Thể chất của em thật sự khác thường, nhưng dựa vào tính khí của hệ thống, nó sẽ không tốt đẹp mà cho em sắm vai nhân vật có dị năng. Việc này có rất nhiều nghi vấn, nếu ổ bụng xuất huyết thì phải có điểm chảy máu, nhưng nội soi lại không phát hiện, hẳn là nơi đó đã lành." Trong thời gian ngắn tự chữa lành ổ bụng chảy máu, nếu không phải thể chất đặc thù, thì Tiêu Mộ Vũ nhất định đã gặp phải chuyện gì.

"Ừm, em cũng nghĩ vậy, em chỉ là một người chơi, hệ thống cũng không đến mức tặng cho em một cái thể chất tự chữa lành vết thương, như vậy chẳng phải mất đi tính công bằng." Nói xong, Tiêu Mộ Vũ lại nghĩ nghĩ, đôi mắt hơi khép lại.

Nhưng nàng vừa mới động đậy, Thẩm Thanh Thu lại cau mày: "Đừng lộn xộn."

Tiêu Mộ Vũ sửng sốt, "Vết sẹo đều sắp biến mất, hẳn là không có việc gì, nhưng em muốn xác định lại một chút."

"Xác định cũng không nên làm chuyện hồ đồ, điều đó không chứng minh được bất luận vấn đề gì, chỉ có thể thuyết minh thể chất em đặc thù. Hơn nữa đây là mạt thế, em tùy thời đều sẽ đối mặt tang thi. Nếu bây giờ em tự gây vết thương lại không thể lành, đó chính là gia tăng nguy cơ cảm nhiễm." Thẩm Thanh Thu tuyệt đối sẽ không để Tiêu Mộ Vũ làm bậy, nàng nói mấy câu này đích xác đánh tan ý niệm của Tiêu Mộ Vũ.

"Bất quá còn có một sự kiện, lúc ca bệnh đầu tiên ở Tự Nhã Hương được đưa đi cấp cứu, cũng là lúc em xảy ra tai nạn giao thông, em nghĩ mình nên đi điều tra Bệnh viện Số Hai kia, hẳn là có manh mối." Tiêu Mộ Vũ nói xong lại lo lắng sốt ruột, mạt thế nơi không nên đi nhất chính là bệnh viện, nơi đó không gian phong bế, virus dày đặc.

Khó nhất không phải là cần có thẻ ra vào, mà trong bệnh viện căn bản không thể khóa trái phòng bệnh, đồng nghĩa với việc không có nơi ẩn thân, thật sự là quá nguy hiểm.

"Về bệnh viện Số Hai, chúng ta tìm cơ hội hỏi Lâm Kiến, tình thế trước mắt không rõ, chúng ta sẽ không đi nơi đó, ngày mai trước thăm dò một trong ba nơi còn lại, hy vọng sẽ có phát hiện mới." Thẩm Thanh Thu minh bạch nàng băn khoăn, mở miệng nói.

Đêm nay mọi người cũng không thể nào ngủ ngon, thây ma bên ngoài không ngừng gào thét, còn có thứ gì va chạm vào cửa sắt hàng hiên, giữa đêm khuya yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.

Tiêu Mộ Vũ trong lòng chứa đầy tâm sự, càng là không ngủ.

Khi nàng mở mắt vào sáng hôm sau, Thẩm Thanh Thu đã thức dậy rồi, nàng ấy đang hoạt động gân cốt ngoài ban công.

Tiêu Mộ Vũ nhìn nữ nhân mặc áo ngực màu đen thể thao, lộ ra bờ vai thon gọn cùng cơ bụng số mười một săn chắc quyến rũ, không khỏi nhớ đến lần băng bó trong phó bản đầu tiên, nhưng nghĩ đến trong nhà có nam nhân khác, tức khắc không khỏi khụ một tiếng: "Chạy nhanh rửa mặt thay quần áo, chuẩn bị ăn cơm sáng."

Thẩm Thanh Thu mới vừa làm một giờ vận động, cả người đều là mồ hôi mỏng, nghe Tiêu Mộ Vũ nói như vậy, liếc mắt trong nhà có vài người lục đục thức dậy, liền ngoan ngoãn nghe lời đi thay quần áo.

"Tiêu đội, hôm nay chúng ta đi nơi nào?" Vài người đơn giản ăn bánh mì nướng, vây ở một chỗ thảo luận hành trình.

Bữa sáng là Tiêu Mộ Vũ làm, tuy rằng là bánh mì bình thường, nhưng ăn kèm trứng chiên cùng thịt xông khói. Thịt xông khói nóng hổi mùi thơm phác mũi, trứng chiên vàng ươm bắt mắt, xốp xốp mềm mềm, lại là bảy phần chín như Thẩm Thanh Thu ưa thích, thật vừa miệng, nàng đều ăn nhiều một khối.

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu vẫn đang dựa vào chính mình chậm rãi ăn, ánh mắt mềm ấm, cuối cùng ở trên bản đồ vẽ một vòng tròn.

"Đi trước công ty dược phẩm, nếu tình huống không ổn hoặc là không có thu hoạch gì, vậy lại đi Viện nghiên cứu của Trần Giai Kiệt." Đêm qua Tiêu Mộ Vũ đã suy xét rõ ràng, nơi người chơi sinh sống hẳn là có manh mối, rốt cuộc đó là nơi duy nhất các nàng biết rõ sau khi tiến thế giới này.

Bên ngoài tình huống nguy hiểm, năm người đều mang theo thẻ bài, thật ra mà nói, các nàng so Lâm Kiến quanh năm ở bệnh viện càng có thể ứng đối tang thi. Huống hồ, chuyện thẻ bài không thể cho Lâm Kiến biết, tốt nhất nên để hắn ở nhà.

Lâm Kiến muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo sắp xếp. Hắn biết nhóm người Tiêu Mộ Vũ không phải người thường, rốt cuộc người thường không có khả năng sẽ như vậy bình tĩnh ứng đối tang thi, mặt không đổi sắc nâng tang thi không đầu ném ra bên ngoài. Mà Thẩm Thanh Thu đao pháp càng tàn nhẫn, nàng hạ đao chém tang thi còn sắc bén hơn Lâm Kiến hạ dao phẫu thuật, khiến hắn xem thế là đủ rồi.

"Tôi biết mọi người có việc phải làm, tôi cũng không hỏi nhiều. Chỉ là cảm thấy các bạn không phải người xấu, đội trưởng Tiêu cũng đã cứu mạng tôi, cho nên hy vọng các bạn lên đường bình an, tôi ở nhà đợi." Lâm Kiến kỳ thực có chút mờ mịt, điện thoại gọi không thông, internet tê liệt, TV cũng không tín hiệu, mọi thứ đều trở về thời kỳ nguyên thủy, hắn căn bản không biết chính mình muốn làm gì.

"Cảm ơn, chúng tôi có nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ này đối anh có lợi, anh không cần lo lắng. Anh ở nhà phải nhớ kỹ, không thể mở cửa cho bất luận kẻ nào, đặc biệt là người lai lịch không rõ. Anh hẳn là thấy qua lòng người hiểm độc, nhất định phải cảnh giác, cho dù muốn giúp người khác cũng chờ chúng tôi trở về, đừng để như chuyện xưa 'anh nông phu và con rắn', lúc đó hối hận cũng muộn rồi." Tiêu Mộ Vũ đối Lâm Kiến không có ác ý, hắn đối các nàng cũng tận tình tận nghĩa, cho nên nàng mới nhiều dặn dò một hồi.

"Tôi đã biết."

Không có nhiều người dân sống ở tiểu khu này, hơn nữa giết tang thi có thể được điểm, cho nên đoàn người không nói nhiều, gặp phải tang thi đã triệt để mất đi nhân tính du đãng trên đường, đều giải quyết rớt.

Vì giảm bớt động tĩnh cùng tiết kiệm nhiên liệu, năm người ngồi chung một chiếc xe được chọn từ gara ngầm. Căn cứ bản đồ Lâm Kiến đưa, Thẩm Thanh Thu một đường lái xe đến công ty dược phẩm Nặc Như.

"Thật kỳ quái, vì sao dịch bệnh lại đồng thời bùng nổ ở mọi nơi. Vô luận là khu vực xa xôi hẻo lánh hay trung tâm thành phố đều luân hãm, chẳng lẽ trong vài ngày ngắn ngủi virus có thể nuốt chửng thành phố G sao? Tôi luôn cảm thấy điều này có chút không thích hợp." Trần Giai Kiệt nhìn thành thị hoang tàn trước mắt, thập phần khó hiểu.

"Đó chính là nói, phía trước virus đã ẩn núp sẵn rồi, chỉ là bệnh trạng không xuất hiện mà thôi." Tô Cẩn tiếp lời, chợt nghĩ đến suy luận của các nàng ngày hôm qua.

"Nếu là do con người gây ra, bọn họ đã làm thế nào và mục đích là gì? Hơn nữa, vì sao có người phát bệnh, có người lại không sao?" Tả Điềm Điềm nghĩ trăm lần không ra.

"Hiện tại là một cuộn chỉ rối, chúng ta nắm giữ tin tức quá ít, trước điều tra một chút lại nói tiếp." Tiêu Mộ Vũ sợ mọi người trong lòng quá loạn, mở miệng trấn an.

Dọc theo đường đi tang thi nghe được tiếng động cơ xe đều vây đến, Thẩm Thanh Thu tốc độ xe bay nhanh, tang thi cản đường đều bị nàng không chút lưu tình đâm bay, trong xe năm người đều nắm chặt tay vịn, trong lòng thẳng hô Thẩm Thanh Thu người sói.

Tiêu Mộ Vũ chỉ đường, Thẩm Thanh Thu lái xe, thực mau các nàng liền hữu kinh vô hiểm mà tới đích.

Dừng lại xuống xe, Thẩm Thanh Thu nhanh chóng mở cửa, năm người cảnh giác bước xuống.

Năm người đều trang bị vũ khí, Thẩm Thanh Thu cầm quân đao, Trần Giai Kiệt cầm đường đao, ba người Tiêu Mộ Vũ, Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm cầm theo côn sắt.

"Mộ Vũ theo sát chị, không có vũ khí sắc bén lực công kích sẽ giảm, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm theo Trần Giai Kiệt, nếu không thể giết chúng nó, cũng ngàn vạn đừng để chúng nó cào trúng."

"Hiểu rõ."

Trước đem tang thi xung quanh giết sạch, Thẩm Thanh Thu mới dẫn cả đội từng bước tiếp cận cao ốc. Trên tòa nhà sừng sững trước mắt, mấy chữ Công ty dược phẩm Nặc Như phi thường rõ ràng.

Cổng chính mở rộng, bên trong đại sảnh không một bóng người, mặt đất vết máu loang lổ, một mảnh hỗn độn.

Thẩm Thanh Thu dẫn đầu đi vào, Tiêu Mộ Vũ theo sát nàng, các nàng nói chuyện rất nhỏ, hơn nữa tang thi xung quanh đều bị tẩy sạch, trong lúc nhất thời bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên đất.

"Đi thang bộ hay thang máy?" Tô Cẩn thấp giọng hỏi.

Tiêu Mộ Vũ nghĩ nghĩ, "Cô làm việc ở tầng mấy?"

"Tầng chín, trên đó có hai bộ phận, phòng nghiên cứu phát minh và phòng tài vụ."

Tô Cẩn nghĩ nghĩ nhanh chóng nói.

"Vậy nên đi thang máy." Dựa theo tình huống lúc đó phát sinh, nhất định đang có nhiều người đi thang bộ, vậy tang thi ở thang bộ khả năng càng nhiều.

Cho dù có tang thi trong thang máy, nhưng không gian chật chội, chỉ cần giữ cửa thực dễ dàng giải quyết.

Trần Giai Kiệt tiến lên nghiêng thân ấn nút, 'đinh' một tiếng, cửa thang máy mở.

Thang máy vừa mới lộ ra một khe hở, bên trong giống như nước nhập chảo dầu nổ tung, tiếng ầm ĩ làm người trong lòng run sợ.

Chỉ nghe một tiếng hét trầm đục vang lên, tang thi ăn mặc tây trang gào rống nện vào cửa thang máy đang mở. Khuôn mặt bị cắn xé hư thối rách nát thò ra tới, nó há to mồm lộ ra ngụm răng sắc nhọn, trên mặt còn treo lủng lẳng miếng thịt, không ngừng tới gần đoàn người.

Mùi tanh tưởi xộc tới, Thẩm Thanh Thu duỗi tay rút ra đường đao của Trần Giai Kiệt, một đòn từ dưới chém lên, đầu tang thi theo tiếng rơi xuống đất.

Thẩm Thanh Thu cũng không cho đám tang thi tụ tập bên trong bất luận cơ hội nào, như một hiệp khách thời cổ đại lướt tới, đường đao trong tay nàng chém vun vút tạo ra vô số đao quang kiếm ảnh.

Cánh cửa toàn bộ mở rộng, nhưng bất luận một con tang thi nào thò đầu ra, đều bị nàng tinh chuẩn chặt xuống.

Bên trong một con tang thi giương miệng rống giận, Thẩm Thanh Thu dùng cả hai tay nắm chuôi đao, lưỡi đao đâm xuyên qua miệng xác sống, phá hủy trung tâm đại não của nó. Nàng rút đao ra đồng thời trở tay vung lên, một con tang thi nhào ra ngoài theo sát đầu rơi xuống đất.

Phía trước cả đội cũng đều biết Thẩm Thanh Thu lợi hại, nhưng đó là khi đối mặt ma quỷ sức mạnh hư vô mờ mịt, lúc này đối mặt xác sống, bọn họ mới rõ ràng nhận thức đến Thẩm Thanh Thu đáng sợ.

Mỗi một đao, mỗi một lần vung tay, mỗi một góc độ, hoàn mỹ mà nhanh chóng, nàng thậm chí không cần quay đầu, phảng phất đã từng dưới tình huống như vậy chém giết qua vô số lần, nhất cử nhất động tinh chuẩn vô cùng.

"Người bình thường sao có thể nhanh như vậy? Phó đội quả thực chính là một vị thần."

Trong buồng thang máy tụ tập mười tám xác sống, nhồi nhét đến tràn đầy, toàn bộ đều bị chém gục, một hai con chạy được mấy bước ra ngoài đã bị nhóm Tiêu Mộ Vũ xử lý, còn lại đều bị Thẩm Thanh Thu một người thanh tẩy.

Thi thể chồng chất như núi, Tiêu Mộ Vũ nhìn đến ngơ ngác xuất thần, như thể đã thấy qua cảnh tượng này vô số lần. Sau một lúc lâu nàng thấp giọng nói: "Vẫn nên đi thang bộ."

Thẩm Thanh Thu đem đường đao lau qua thân thể xác sống, rồi ném cho Trần Giai Kiệt. Trong buồng thang máy cảnh tượng khốc liệt, thi thể chen đầy cũng không còn chỗ đứng.

"Phó đội, cô không cần sao?"

"Anh cần nó nhiều hơn." Nhẹ nhàng bâng quơ một câu, làm Trần Giai Kiệt không lời gì để nói.

Chỉ là ngay khi cả đội bước lên thang bộ, hệ thống liền phát ra một tiếng 'đinh'.

"Hoan nghênh đoàn đội Tiêu Mộ Vũ kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh phó bản 005 [Thăm dò công ty dược phẩm Nặc Như], thời hạn một giờ."

----------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bachhop