Chương 1: Không muốn xuống mộ a~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ ngày 23 tháng 1 năm 2008 Chính phủ liên hiệp ban hành văn kiện <Các bảo tàng, hội trường tưởng niệm quốc gia mở cửa miễn phí>,sau đó các bảo tàng cả nước lần lượt mở cửa miễn phí.

Quê hương Đao Nhất Nhất có một viện bảo tàng, nghe nói còn là nền văn hóa 5000 năm trước công nguyên, Đao Nhất Nhất không hiểu gần đây ba nàng thúc giục nàng nếu đã về nhà thì đi viện bảo tàng nhìn một chút, nghe nói bây giờ sửa lại sang trọng hơn, còn không lấy tiền.

Bất quá, chỗ này cùng nàng có một chút xíu quan hệ a, cái viện bảo tàng nhỏ này xây dựng ở đầu bờ ruộng nhà nàng, nàng từ nhỏ đi vào dạo, nhìn nhiều năm như vậy cũng không lấy tiền nữa a.

Dân bản xứ vốn dĩ không thu phí, ba nàng quên sao?

Đã nói người trông cửa bên trong là người trong thôn các nàng rồi.

Đao Nhất Nhất suy nghĩ, cảm thấy đã trở về rồi thì nên đi xem một chút, dù sao ba nàng sở dĩ coi trọng như vậy, còn không phải là bởi vì chỗ bảo tàng này cùng hắn có quan hệ, cũng bởi vì điểm quan hệ này, hắn hướng không biết bao nhiêu người khoe khoang a. Tương tự với cái nóng bức của buổi trưa, hắn cùng người trong thôn tới đất trong trồng hoa màu, đào bới, đào ra một miếng hộ tâm phiến(1), đương nhiên là người may mắn này không phải hắn, hắn chỉ may mắn phát hiện một con rắn hai đầu.

Không sai, là một con rắn hai đầu thứ thiệt, một thân thể , có hai cái đầu, bọn họ nhìn hiếm lạ nên bắt nó, đi vào nội thành bán lấy tiền, ai biết, hộ tâm phiến bán năm đồng tiền, rắn hai đầu không ai muốn, sau đó có người dân nguyện ý mua, bất quá chỉ đáng hai đồng tiền, ba Đao Nhất Nhất suy nghĩ , cũng được đi, chuẩn bị trở về cùng những người khác đem miếng hộ tâm phiến và rắn hai đầu bán làm món hầm.

Sau đó bởi vì duyên cớ miếng hộ tâm phiến, những chuyên gia như mèo nghe được mùi máu tanh tràn vào trong thôn, bị bọn họ đào bới, phát hiện một quần thể ngôi mộ người nguyên thủy.

Đây chính là quê hương Đao Nhất Nhất, nguồn gốc của bảo tàng.

Thật ra thì Đao Nhất Nhất có một bí mật không dám nói bất kỳ ai, con rắn hai đầu ba nàng bắt đã bị nàng làm chạy mất, mặc dù còn rất nhỏ, nhưng đến bây giờ nàng vẫn nhớ ánh mắt con rắn kia, quá sắc bén, quá dọa người, làm nàng sợ hãi vô tình làm đổ thùng nước, con rắn kia cứ như vậy chạy mất...

Con rắn kia cong người bò trên đất đi xa, còn quay đầu lại, nhìn Đao Nhất Nhất thật sâu một cái. Con rắn kia chạy, ba nàng còn lầm bầm vài ngày, nói là làm việc uổng công.

Đao Nhất Nhất biết ba nàng là thuộc về loại hình mắt nhắm mắt mở, bởi vì Đao Nhất Nhất lúc trở về, viện bảo tàng không chưa sửa xong, mà ba nàng nói đã sớm sửa xong. Nhưng là, không thể đi không công được, Đao Nhất Nhất cố gắng lấy lòng người gác cửa, còn lấy ra chứng minh thư, "Ta là người bản xứ, muốn vào xem một chút. Nơi đây trước kia là đất nhà ta a".

Nghe nói như vậy, người gác cửa thật sự biết ba của Đao Nhất Nhất, cho nên để cho Đao Nhất Nhất tiến vào.

Viện bảo tàng này nổi tiếng nhất là hầm ngôi mộ, trừ cái này ra chính là một ít đồ gốm, răng, đá hoặc cái gì đó, cũng không có giá trị gì. Nghe nói, hầm trong ngôi mộ, bên trong chôn hài cốt của hai nữ nhân, còn có nhiều đồ vật bồi táng theo, đất xung quanh hầm, có màu cam, không biết trước kia là đã như vậy, hay là nhân tạo.

Thấy cái hầm ngôi mộ chỉ dùng lan can ngăn qua, cũng không có biện pháp niêm phong khác, Đao Nhất Nhất nghiên người dò xét, hầm của ngôi mộ sâu cỡ 1m7, thấy rất rõ ràng.

Bỗng nhiên Đao Nhất Nhất cảm thấy bàn chân chợt lạnh lại tê rần, vừa cúi đầu, má ơi! Hai con rắn, không đúng chỉ có một cái đuôi, đó là rắn hai đầu! Hai đầu rắn vòng quang chân nàng leo lên, Đao Nhất Nhất đời này sư tử cũng không sợ, chỉ sợ động vật không xương, nhìn cả người run rẩy.

Không phải nói, người đều là con vượn tiến hóa, bởi vì ban đầu ngủ ở trên cây, thường xuyên gặp phải rắn không tiếng động tập kích, cho nên dù hóa thành động vật hai chân, đối với rắn vẫn rất sợ hãi. Đao Nhất Nhất nghĩ, tổ tiên nhất định là gặp phải rắn công kích nhiều nhất.

Bởi vì sợ hãi, Đao Nhất Nhất trợt chân một cái, thẳng tắp rớt xuống phía dưới hầm mộ.

Trong chớp nhoáng này, trong đầu Đao Nhất Nhất còn đang suy nghĩ, phá hư hiện vật, có thể bị bắt lại hay không. Nếu bắt bồi thường, nàng không thể bồi thường nổi a, còn có rơi vào trong mộ, có phải quá xui hay không.

Nàng còn không muốn vào mộ a!!!

Không đúng! Mấu chốt nhất là nàng bị trúng độc rắn.

Trong đầu nghĩ rất nhiều, Đao Nhất Nhất cũng không có chú ý con rắn hai đầu kia có bao nhiêu giống con rắn năm đó nàng thả đi.

Hầm mộ sâu 1m7, Đao Nhất Nhất còn nghĩ mình té có gãy chân hay không, bất quá, đợi một hồi, trong tưởng tượng cảm giác đau không có xuất hiện, dưới người lại mềm mại, Đao Nhất Nhất nghĩ sẽ không đè phải thứ gì chứ?.

Chẳng lẽ là, hài cốt hai nữ nhân kia....

Các nàng hẳn đã hóa thành xương đi.

Đao Nhất Nhất âm thầm làm công tác tư tưởng của riêng mình, cảm thấy cực kỳ rối loạn, sau đó còn nói xin lỗi: "Ai nha! Có lỗi với hai vị a, quấy rầy các ngươi. Bản thân ta không muốn cùng các ngươi cướp mộ a..."

Làm trọn bộ công tác tư tưởng, Đao Nhất Nhất rốt cuộc mở mắt ra.

Tuy nhiên, nàng rốt cuộc biết dưới người mềm mại là cái gì, tất cả đều là cỏ a, bụi cỏ vừa cao vừa lớn lại rậm rạp, dĩ nhiên bây giờ đều bị nàng đè bẹp.

Đao Nhất Nhất còn chưa kịp nghĩ, hầm mộ phía dưới tại sao đều là cỏ, thì trước mắt thấy heo lớn? Trâu? Động vật kỳ quái. Hẳn là heo rừng đi, Đao Nhất Nhất nhớ nàng đã xem qua thế giới động vật.

Nàng có phải đang nằm mơ hay không a.

Bất quá, hình ảnh này so với điện ảnh 3D còn kinh khủng hơn, thật là làm người phẫn nộ a. Nàng cảm giác được hơi thở heo rừng dần dần đến chỗ nàng.

Bây giờ muốn chạy cũng không còn kịp rồi a, bởi vì nàng bây giờ rơi xuống hố, thật đúng là một cái hố a, mặc dù chỉ là một trũng cạn, nhưng muốn chạy phải đứng lên, nhảy ra cái cái hố này a.

Trời ạ, cái này nhất định không phải sự thật.

Hố sâu a!

Ngay tại Đao Nhất Nhất cho rằng mình xong đời, bỗng nhiên thấy trên đầu heo có một người bay tới, da rám nắng, quấn da thú, cầm trong tay thạch mâu(2).

Cách đây không lâu nàng thấy ở viện bảo tàng hình nộm người nguyên thủy cầm giống nhau như đúc a.

Bởi vì Đao Nhất Nhất ở đáy hố ngước cổ nhìn lên.

Ách.... Cái người nguyên thủy đó quấn da thú..... Thật giống như cái gì cũng không có mặc a.

Phong cảnh phía dưới kia nhìn không xót thứ gì.

Cái này thật xấu hổ.

Đao Nhất Nhất không nói gì nhìn trời, đây là chuyện quỷ gì?

Trong nháy mắt, con heo rừng kia bị sợi dây cột cổ lại, sau đó bị thạch mâu đâm xuyên con mắt trái, cuối cùng lại bị một đám người nguyên thủy ở đâu nhảy ra đâm trên nó một trận.

Toàn bộ thân thể to lớn, không ngừng chảy máu, Đao Nhất Nhất cảm thấy con heo rừng nói không chừng không phải là bị đâm chết mà là bị tức chết.

Cho dù ai bị thọt thành như vậy cũng không dễ chịu, còn hơn tổ ong vò vẻ.

Đao Nhất Nhất bị đám người nguyên thủy cường hãn này dọa sợ choáng váng, một nhát một nhát, ngẩn người ra đó.

Nàng trơ mắt nhìn người nguyên thủy đến trước đem trường mâu chỗ con mắt trái rút ra, thậm chí móc luôn cả hai con ngươi ra. Người nguyên thủy đó mặt không đổi sắc đem con con ngươi kia ăn.

Hình ảnh này quá đẫm máu, quá bạo lực. Đao Nhất Nhất nhìn lỗ hỏng của con mắt heo rừng, rốt cuộc nôn ra.

Lần đầu tiên ra chiến trường mọi người đều biết, đập vào mặt là mùi máu tanh tuyệt đối không phải một người bình thường nào cũng có thể chịu được, các cựu chiến binh cũng khuyên nôn ra là tốt.

Mặc dù mọi người hết sức bài xích, có thể đầu óc Đao Nhất Nhất hết sức thanh tỉnh, nàng biết, hết thảy các thứ này đều là thật, nàng xuyên qua!

Cái này nhất định là trời cao trừng phạt nàng, cướp mộ phần hai người chết mấy ngàn năm, cho nên đem nàng đưa đến xã hội nguyên thủy xa lạ.

Bây giờ trong đầu Đao Nhất Nhất nghĩ, nàng là một người ngoại lai, bọn họ sẽ không ăn thịt mình chứ. Trước kia xem tin tức có nói thế giới có một số bộ lạc còn giữ truyền thống ăn thịt người.

Người già, trẻ con, hoặc là người ốm yếu, không có sức lực sẽ bị đào thải, bị ăn tươi!

Nàng sẽ không bị bọn họ coi thành khẩu phần lương thực ăn chứ.

Nói đến, nàng rơi vào cái hố này, không phải chính là bọn họ đào làm bẫy chứ. Hoặc là, bọn họ vốn đuổi con heo rừng chạy tới trong bẫy, ai ngờ nàng nhanh chân giành trước, chiếm cái hố không ra, cho nên con heo rừng mới không có đi vào, bọn họ không có chọn lựa, giết con heo rừng.

Đao Nhất Nhất cảm giác muốn nôn ra phổi, mọi người đều biết đã nôn ra nhưng không còn gì để nôn là chuyện khó chịu cỡ nào.

Lúc này, không biết ai đưa một thân cỏ tới. Mặc dù cỏ này rất to rất xanh, có phải cỏ không a. Bất quá bây giờ Đao Nhất Nhất khó chịu muốn chết, không suy nghĩ nhiều, cắn một cái, không phòng bị liền bị sặc nước.

Nguyên lai cọng cỏ to màu xanh bên trong có chứa đầy nước, cắn một cái, khắp nơi đều là nước, có thể so với đường ống nước vỡ a.

Tư vị này...

Ăn một lần, Đao Nhất Nhất thông minh, nàng thận trọng hút nước, đến khi cảm thấy thoải mái hơn, đang chuẩn bị ngẩng đầu lên nói cảm ơn.

Trước mắt hiện ra khuôn mặt màu rám nắng, hốc mắt cực sâu, ánh mắt đen bóng, giống như thạch anh, sống mũi thật cao, giống như hình cái đầu thạch cao vậy, vô cùng góc cạnh, theo lý thuyết ngũ quan như vậy là cực tốt, nhưng là người này mái tóc đen dài rối tung....

Thật là không dám nhìn thẳng.

Đao Nhất Nhất lại bắt đầu ho khan.

Nàng quên đây là địa bàn người nguyên thủy a, nhất là vị trước mặt này còn là người bay ' Không câu nệ tiểu tiết' a.

Đao Nhất Nhất bây giờ suy nghĩ là: Ta tại sao không có ngất đi! Tại sao phải kiên cường như vậy! Phải ngất đi a.

Chẳng qua là, đối mặt hoàn cảnh nguy hiểm để cho đầu óc của nàng duy trì cảnh giác, so với bất cứ lúc nào tỉnh táo hơn.

Làm thế nào? Làm thế nào?

Chạy sao? Có nhiều người nguyên thủy như vậy, nàng có thể chạy được bao xa. Hơn nữa, cuộc sống không quen, hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, nói không chừng nàng mới vừa chạy không bao xa, bị vật gì đó bắt ăn a.

"Ngươi mới vừa gọi ta?"

Đao Nhất Nhất mở to cặp mắt, người nguyên thủy nói chuyện! Nàng có thể nghe hiểu!

Thấy người trước mắt trắng nõn hai mắt mở thật to, chính là không trả lời câu hỏi nàng. Ngả Nhã nhíu mày một cái, tiếp tục nói: "Ngươi mới vừa rồi gọi Ngả Nhã."

Đao Nhất Nhất mí mắt run lên, "Ai nha?"

Ngả Nhã: "Đúng đúng, Ngả Nhã"

(Tên "Ngả Nhã" và câu "Ai nha" đọc có phần tương tự nhau là aya nên Ngả Nhã nghe thành "Ngả Nhã", mà Đao Nhất Nhất nghe thành "Ai nha")

(1) hộ tâm phiến: một tấm kim loại che trước ngực xem như áo giáp bằng kim loại thời xưa.

(2) trường mâu: là ngọn giáo gắn đá phía trên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net