Chương 10: Muốn cùng nhau quấn đuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đao Nhất Nhất cột tóc thành kiểu đuôi ngựa, như vậy khi làm việc gọn gàng, lưu loát hơn.

Kết quả Ngả Nhã nhìn chằm chằm vào Đao Nhất Nhất.

Đao Nhất Nhất cùng Ngả Nhã đến bờ sông, cho rằng Ngả Nhã nhìn nàng như vậy là không muốn tắm, chuẩn bị đổi ý, vì vậy làm như không thấy, giọng nói không cho từ chối: "Ngươi tự mình đi xuống, hay là ta dẫn ngươi đi xuống."

Đao Nhất Nhất nói tự mình đi xuống đương nhiên là Ngả Nhã tự nhảy xuống. Còn dẫn nàng đi xuống, tất nhiên nàng đạp xuống.

Mà Ngả Nhã thật giống như không hiểu Đao Nhất Nhất nói, vì vậy nàng nói: "Cùng nhau đi xuống."

Một giây sau, Đao Nhất Nhất bị nước bắn tung tóe đầy mặt, đáng chết Ngả Nhã đem nàng đẩy xuống nước, nàng chỉ có một bộ quần áo, mặc dù đã mặc hai ngày, nhưng nàng còn muốn mặc a.

Lần này tốt rồi tất cả đều ướt.

Ngả Nhã đứng ở bên bờ, nhìn dáng vẻ Đao Nhất Nhất khắp người đều dính nước, cười không ngừng cười.

Thấy Đao Nhất Nhất tức giận, tinh thần hy sinh không sợ nhắm mắt nhảy xuống.

Nàng nằm trên mặt nước tay chân quơ loạn, trong miệng kêu ô ô, thật giống như bị đau đớn.

Đao Nhất Nhất buồn bực kéo Ngả Nhã, Ngả Nhã mở mắt ra, phát hiện nước sông rất cạn, mới đến cổ chân nàng, vì vậy vô cùng vui vẻ đạp chân ở trong nước, giống như con nít đột nhiên phát hiện thú vui nghịch nước.

Đao Nhất Nhất không nói gì.

Từ một con vịt cạn kêu ô ô bây giờ bơi qua bơi lại thành con vịt nước, Ngả Nhã phá vỡ kỷ lục thế giới.

Đao Nhất Nhất buồn bực gội đầu cho Ngả Nhã, rồi tắm người cho nàng, tắm tắm, khụ khụ... Tay Đao Nhất Nhất đột nhiên ngừng lại, "Sau lưng thì không sao, phía trước tự mình rửa đi."

Ngả Nhã được Đao Nhất Nhất tắm rất thoải mái, Đao Nhất Nhất đột nhiên không tắm cho nàng nữa, nàng có chút không vui.

Đao Nhất Nhất nhìn dáng vẻ ủy khuất Ngả Nhã, trong lòng có chút buồn bực, "Ta không phải là bảo mẫu của ngươi."

Ngả Nhã tự mình tắm rửa, rồi giúp Đao Nhất Nhất tắm, nàng cảm thấy Đao Nhất Nhất giúp đỡ nàng, nàng phải báo đáp. Giúp đỡ lẫn nhau là điều bình thường.

Đao Nhất Nhất ngăn cản tay Ngả Nhã ở nàng trên người chạy loạn, Ngả Nhã không biết cởi áo nàng xuống, muốn giật ra, làm Đao Nhất Nhất bị dọa sợ, bộ quần áo này trên người nàng là bảo bối a.

Bị Ngả Nhã một lực xé hư thì làm sao?

Đao Nhất Nhất cự tuyệt trợ giúp của nàng, cái này làm cho Ngả Nhã có chút không vui.

Nhìn Ngả Nhã nằm ở trong nước ngốc ngốc ướt nhẹp, tay chân vô lực vẩy nước, hai mắt còn thỉnh thoảng len lén nhìn nàng, Đao Nhất Nhất sắp điên rồi, đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta chứ.

Sớm muộn có một ngày, nàng sẽ hoàn toàn bị cong!

Ở đây đàn ông giống như con khỉ, đàn bà cũng giống con khỉ, chỉ có Ngả Nhã tốt nhìn.

Nàng còn thỉnh thoảng liếc vài cái...

Đao Nhất Nhất thay đổi ý nghĩ, nàng thật giống như đã sớm thấy hết thân thể Ngả Nhã, lần trước đổi quần lót....

Vừa nghĩ như thế, cả người không tốt.

Có muốn phụ trách hay không a.

Chắc không cần, thật ra thì đối với Ngả Nhã mà nói không có gì đi.

Khụ khụ, nhưng là nàng có cái ý nghĩ gì a!!!

Đao Nhất Nhất không dám nhìn Ngả Nhã nữa, len lén chạy, Ngả Nhã lần nữa mặc vào quần da thú của mình. Không thấy Đao Nhất Nhất, trong lòng nàng có chút không vui, nhưng nghĩ đến dặn dò Đao Nhất Nhất, vì vậy đem người nguyên thủy trong sơn động kéo ra, đạp từng người một xuống nước, nhìn bọn họ đạp chân mấy cái, sau đó thì không sao cả.

Nếu như Đao Nhất Nhất ở đây, khẳng định sẽ phun một ngụm máu, ngươi tại sao đem cả trai lẫn gái đá đi xuống cùng ....

Tội ác a.

Dù sao tội ác này không quan hệ cùng nàng, vì Đao Nhất Nhất không nhìn thấy.

Đao Nhất Nhất trở lại sơn động, lúc này sơn động không có người, đều đi tắm hết, Đao Nhất Nhất cẩn thận phơi khô quần áo, lõa thể, thiên nhiên cái gì, không thể tiếp thụ nổi a.

Đao Nhất Nhất chính thức ở trong sơn động Ngả Nhã, nàng tìm thật nhiều cỏ khô làm giường cho bản thân, vì nàng cống hiến cho bộ lạc, Ngả Nhã đặc biệt cho nàng một tấm da thú. Hôm nay nàng cầm đi ra ngoài phơi, lông xù, mang mùi vị ánh mặt trời, xem ra buổi tối có thể ngủ ngon giấc.

Đao Nhất Nhất lần nữa ra sơn động, phát hiện, trong sơn động có một "hầu tử" không tắm, vốn là có chút sinh khí, đi vào mới phát hiện trong ngực nàng ôm một đứa bé sơ sinh, ôi chao!!! Tin tức lớn a.

Những người nguyên thủy này thích chen chúc chung một chỗ sưởi ấm, cho nên Đao Nhất Nhất không biết, bây giờ mới phát hiện, bọn họ giấu một đứa nhỏ. Chẳng qua là, trẻ sơ sinh kia khóc giống như mèo kêu vậy, gầy như dân tỵ nạn Châu Phi vậy, hai con mắt muốn lòi ra.

Thật đáng thương a.

Trong bộ lạc có đứa trẻ nhỏ như vậy, Ngả Nhã làm sao không nói sớm.

Nàng hôm nay mới phát hiện, đứa trẻ nhỏ sống thế nào a. Phải tìm chút đồ ăn cho nàng, canh thịt, nhỏ như vậy có thể uống sao? Mơ hồ? Không có gạo...

Xem ra chỉ có thể đem mẹ nàng đút no....

Con nít là tương lai của bộ lạc, nhất định phải bảo vệ thật tốt a.

Đao Nhất Nhất tìm được Ngả Nhã, nàng đem tóc chính mình làm cho lộn xộn. Chỉa ra khắp nơi, Ngả Nhã nhìn tóc Đao Nhất Nhất, trong mắt lộ ra nồng nặc hâm mộ.

Đao Nhất Nhất giờ mới hiểu được, nguyên lai Ngả Nhã ban đầu nhìn tóc nàng thắt thành đuôi sam a, điểm này Đao Nhất Nhất vẫn có thể thỏa mãn, Đao Nhất Nhất hỏi chuyện đứa bé kia, Ngả Nhã nói bọn họ đã tận lực bắt động vật có vú, nhưng loại động vật này không thể bắt.

Nàng cũng rất nhức đầu.

Đao Nhất Nhất hỏi rõ xong, thì cột tóc cho Ngả Nhã thành kiểu đuôi ngựa, sau đó lấy bông hoa nhỏ gắn vào trên tóc, Ngả Nhã mừng rỡ nhảy qua lại.

Đao Nhất Nhất vừa quay đầu lại, một đám đàn bà ướt nhẹp nhìn nàng, trong mắt toàn bộ đều là khát vọng.

Vì vậy Đao Nhất Nhất thắt cho mười mấy đuôi sam, cho đến hai tay đều nhức.

Cái này cũng chưa tính là gì, bọn họ thấy hoa trên đầu Ngả Nhã, đi hái hoa khắp nơi cắm trên đầu mình, có người cắm hoa đầy đầu, giống như mai táng, được rồi, nàng thật uổng công thắt mà.

Cũng may các nàng đã bắt đầu tự mình học thắt đuôi sam, không phiền Đao Nhất Nhất nữa.

Trải qua chuyện cùng hổ răng kiếm, Đao Nhất Nhất rốt cuộc hiểu rõ tầm quan trọng cái đuôi, nàng muốn đem cái đuôi chém đứt, dù sao không có thói quen có thêm cái đuôi, lúc ngủ để một bên, có lúc bị cái đuôi mình quấn người, thật là khủng khiếp a.

Bất quá, nàng không xác định chém đứt cái đuôi, có thể chết hay không a, lỡ vết thương nhiễm trùng thì sao, sau đó thì bỏ mạng, tóm lại, nhất định là sẽ bị đau a.

Được rồi, vẫn nên giữ cái đuôi đi.

Nhưng không thể bỏ mặc như vậy, nàng quyết định luyện tốt cái đuôi, có thể giống như những người khác nhếch lên trời, hoặc là đong đưa. Nàng từng thấy một người nguyên thủy dùng cái đuôi đánh chết tiểu côn trùng.

Đây là tuyệt chiêu a.

Chẳng lẽ là chiêu thức vẫy đuôi trong chốn giang hồ biến mất đã lâu.

Ngả Nhã vô cùng ủng hộ quyết định Đao Nhất Nhất, nàng rốt cuộc nhận thức được tầm quan trọng cái đuôi, không tiếp tục sa đọa chính mình.

"Tới, ngồi xuống. Tốt, thử cảm nhận sức mạnh cái đuôi, dùng sức nhếch lên."

"Tốt, cái mông dùng sức."

Đao Nhất Nhất: ...

Cái mông dùng sức cái quỷ gì? Trường học có thể bình thường một chút hay không.

Hai con khỉ, a, không, khi hai người nguyên thủy cái đuôi quấn lẫn nhau khi ở chung với nhau, trong sơn động rốt cuộc có một đôi vợ chồng. Bọn họ chỉ thuộc về đối phương, trải qua dây dưa cái đuôi tuyên thệ, bọn họ sẽ không tìm đàn ông hoặc là đàn bà khác.

Đao Nhất Nhất giờ mới hiểu được, nguyên lai cái đuôi ở nơi này là khu vực cấm mỗi cá nhân a. Chỉ có ý với nhau mới có thể quấn đuôi. Vậy ngươi sờ cái đuôi ta, ta chính là người của ngươi sao a.

Mắt thấy toàn bộ hành trình hai cái đuôi quấn sau, lại đến tối, cũng không có tách ra, hai người như nhập lại thành một, giống như "dòng dữ liệu" liên kết với nhau a!

Ngả Nhã sau khi thấy không hề giống như Đao Nhất Nhất ngạc nhiên, ngược lại Ngả Nhã rất thương tâm, nhiều năm như vậy, nàng sở dĩ không có tìm những người khác, nguyên nhân bởi vì nàng không có cái đuôi.

Nàng cũng muốn như những người khác tìm một người có thể quấn cái đuôi lẫn nhau, chung một chỗ cả đời. Nhưng là, nàng không có cái đuôi.

Ngả Nhã là được ma mỗ đang đi khư thị nhặt được trên đường, cho nên Ngả Nhã rất cảm kích cái bộ lạc này, nàng bị vứt bỏ khi còn bé. Bộ lạc cho nàng sinh mạng lần thứ hai, nàng mới có thể gắng sức vì bộ lạc đánh nhau sống chết, dù mất đi cái đuôi...

Không nguyên vẹn nữa....

Ngả Nhã biết nàng cùng những người khác không giống nhau, bởi vì nàng không phải đứa trẻ trong bộ lạc này. Nhưng ma mỗ thu nuôi nàng, đem nàng làm đứa trẻ của chính mình nuôi lớn. Còn để cho nàng làm thủ lĩnh.

Đao Nhất Nhất phát hiện bây giờ một chuyện nhỏ đều có thể làm nàng trở nên rất vui vẻ, bởi vì chiếm được địa bàn hổ răng kiếm, nàng rốt cuộc có thể đi tìm cây chi cối xay. Mặc dù nàng không có giống như những người nguyên thủy khác đánh dấu khu vực bằng nước tiểu, nhưng nàng cũng là một phần tử bộ lạc a.

Đao Nhất Nhất quyết định ngày mai sẽ cùng Ha Ha đi tìm cây chi cối xay, ở chỗ cất trái cây phát hiện một miếng nhỏ khoai lang đỏ, đây quả thực là chuyện tốt a.

Nếu như có thể tìm được khoai lang đỏ, bọn họ có thức ăn mới, mấu chốt là khoai lang đỏ có thể cất giữ lâu được, Ngả Nhã nghe xong rất hưng phấn, nàng quyết định đống trái cây bới ra.

Đao Nhất Nhất: Vì trái cây mặc niệm.

Bọn họ thu thập trái cây rất nhiều, nếu như không ăn hết thì sẽ hư mất, Đao Nhất Nhất bây giờ đang thí nghiệm xem có thể đem những trái cây không ăn hết kia làm thành rượu trái cây không, dù sao trái cây có hạn sử dụng, ngày sau lại không thể dùng được. Bây giờ chọn vài trái, dùng sao cũng là thức ăn, uống, phải tận lực chuẩn bị nhiều. Ngả Nhã nói qua mùa đông nơi này rất lạnh, sẽ đông chết người. Nhất là Đao Nhất Nhất loại người sợ lạnh.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngả Nhã: Thật hâm mộ ngươi có cái đuôi. Ta có thể sờ một cái sao?

Đao Nhất Nhất: Ta còn hâm mộ ngươi không có cái đuôi đâu. Nó nhất định là mọc sai cái mông →_→

Ngả Nhã: Ta có thể sờ sao?. ●? ●

Đao Nhất Nhất: Ngươi đủ rồi, không được sờ đi lên @#$%&*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net