Chương 11: Muốn có muối ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đao Nhất Nhất dẫn một nhóm người cùng Ha Ha đi nơi có cây chi cối xay, quả nhiên cách đó không xa Đao Nhất Nhất thấy được một mảng lớn cây chi cối xay rậm rạp.

Cây chi cối xay phát triển tầm 2-3 mét.

Đao Nhất Nhất gọi mọi người đến hỗ trợ thu gặt cây chi cối xay, bởi vì cây chi cối xay nằm rải rác, gốc cây không hề cứng giống như cây đại thụ rất dễ dàng nhổ lên.

Mặc dù nhóm người nguyên thủy không biết Đao Nhất Nhất hái những cây cỏ này có ích lợi gì, thế nhưng vì tôn trọng, bọn họ nghe theo lời Đao Nhất Nhất.

May mắn của họ tốt vô cùng, ngay cả trong lúc thu gặt cây chi cối xay phát hiện một hang thỏ, bên trong có hai thỏ lớn và vài con thỏ nhỏ, con thỏ có sức sinh sản rất mạnh mẽ, đại khái hơn một tháng có thể có hang mới. Thời kỳ thỏ động dục kéo dài đến mười lăm ngày, mỗi một lần mang thai thông thường có 4 đến 12 con. Đao Nhất Nhất thực sự gặp qua chủng tộc cường hãn nhất a.

Lại nói tiếp, trước khi Đao Nhất Nhất xuyên qua, nhà dì nàng chính là nuôi thỏ. Nhớ kỹ khi còn bé, dì nàng nuôi thỏ lấy không ít cà rốt trong đất nhà nàng, chỉ cho Đao Nhất Nhất một túi đồ ăn vặt, đối với ký ức này Đao Nhất Nhất lại căm thù đến tận xương tuỷ.

Cây cà rốt tươi tốt mọc đầy đất đều cho thỏ ăn.

Đao Nhất Nhất con mắt lóe lên tia sáng đoạt lại thỏ trên tay người nguyên thủy, nàng quyết định bắt đầu nuôi thỏ. Như vậy bọn họ có thể ăn thịt thỏ liên tục, còn có thể làm khăn lông nhỏ, hay bao tay. Nghĩ tới cảm thấy hết sức tốt đẹp.

Thỏ kỳ thực rất dễ nuôi, chỉ cần ăn cỏ. Đao Nhất Nhất nhớ một loại cây là cây tầm vông có thể dài tới 5m, thân cây thô ráp, lá có răng cưa nhỏ, có những gai nhỏ đi vào trong ăn lá thường bị đâm thương tích đầy người. Thế nhưng thỏ rất thích ăn, chúng nó không ngại đau.

Nghĩ lúc đó, Đao Nhất Nhất vì hái cho thỏ ăn, không biết bị đâm bao nhiêu vết.

Nhóm người nguyên thủy cột cây chi cối xay thành bó khiêng đi trở về, dưới sự chỉ huy của Đao Nhất Nhất đem bó cây chi cối xay thả vào trong nước sông, dùng những lá lớn phủ lên mặt trên để hai tảng đá, chờ cây chi cối xay ngâm nước xong rồi bắt đầu lột vỏ cây.

Sau đó dùng để làm dây thừng hay gì gì đó dễ dàng hơn.

Đao Nhất Nhất trờ vào bên ngoài tiểu sơn động của Ngả Nhã đào cái hang thỏ, như vậy lúc nàng ngủ ở cửa có thể trông coi hang thỏ, để tránh khỏi mắt người nguyên thủy ăn vụng thỏ của nàng. Đao Nhất Nhất nghĩ bọn họ làm ngụm ăn sống giống như người Nhật thích ăn cá sống, không ngại mùi tanh.

Đao Nhất Nhất đào cái hang, bởi vì sợ thỏ đào đất tẩu thoát, ở phía dưới đặc biệt lót một tầng sỏi, may mà đây sơn động thỏ muốn đào cũng không được, sẽ không trốn ra bên ngoài được.

Sau đó đem thỏ bỏ vào, Đao Nhất Nhất nói Oa Ca làm một tấm ván, như vậy lúc không cho ăn đem tấm gỗ phủ lên.

Nhưng Đao Nhất Nhất vẫn không yên lòng, nàng nói với Ngả Nhã không cho người nguyên thủy ăn vụng thỏ của nàng, như vậy về sau chúng ta sẽ có rất nhiều thỏ để ăn.

Dù vậy, Đao Nhất Nhất từ đầu đến cuối đều cảm thấy bọn họ vừa vào trong sơn động liền đem con mắt hướng tới hang thỏ. Làm hại buổi tối Đao Nhất Nhất ngủ không yên, rất sợ vừa không chú ý một xíu bọn họ đem ăn sạch.

Ngả Nhã biết Đao Nhất Nhất thích động vật nhỏ, nên lúc săn bắn trở về, mang về cho Đao Nhất Nhất mấy con chuột lớn.

Đao Nhất Nhất không biết động vật này, nhìn bề ngoài giống như con chuột, nhưng so với con chuột lớn hơn nhiều, chỉ so với thỏ nhỏ một chút. Đao Nhất Nhất ngay từ đầu mạnh mẽ từ chối, nàng không dám nhìn tới đám chuột kia.

Bất quá, Ngả Nhã thật vất vả mới bắt được vật sống. Vì vậy, Đao Nhất Nhất nghĩ nuôi một hang cũng là nuôi, hai hang cũng là nuôi, miễn cưỡng làm một cái hang bên ngoài cho đám chuột lớn.

Những con chuột này so với thỏ đáng ghét hơn, trời vừa tối thì rầm rì, may là làm hang chuột ở xa, thế nhưng lỗ tai kề trên mặt đất, vẫn có thể nghe âm thanh là người ta thấy đáng ghét. Làm Đao Nhất Nhất kinh ngạc chính là có tiếng chít chít đặc biệt vang dội lúc buổi tối, những con chuột kia sinh sản so với thỏ sớm hơn, sinh đến 7-8 con.

Phát hiện sớm nhất trong sơn động là một đứa bé, hắn là em trai Oa Ca, còn chưa có tên, Đao Nhất Nhất nghĩ gọi hắn là Chít Chít. Bởi vì hắn thích quan sát nàng nuôi động vật nhỏ, bình thường còn học theo con chuột kêu chít chít không ngừng, cho nên Đao Nhất Nhất trực tiếp gọi hắn là Chít Chít.

Sau đó Đao Nhất Nhất cảm thấy tên này có điểm tà ác, nhưng mọi người gọi đã quen, vì vậy không đổi nữa. Ngược lại Chít Chít không biết Chít Chít có ý nghĩa gì, sẽ không có người chê cười hắn a!.

Chít Chít đến cùng vẫn là trẻ con, cho nên hắn thích cùng Đao Nhất Nhất nuôi động vật nhỏ. Vì thế Đao Nhất Nhất cho hắn một việc, trông coi những động vật này để không bị những người lớn ăn.

Chít Chít rất nghiêm túc, hắn thích động vật nhỏ, bao gồm những con chuột lớn kia, những con chuột lớn kia thông thường chính là Chít Chít đút thức ăn, bởi vì Đao Nhất Nhất không muốn đi. Vì vậy Chít Chít phát hiện đầu tiên con chuột lớn có con chuột nhỏ.

Những con chuột kia rất kỳ quái, chúng nó thích cắn đầu gỗ, đem đầu gỗ đến đều cắn thành mảnh vụn, sau đó sẽ chui vào trong vụn gỗ.

Đao Nhất Nhất phát hiện ra, sau đó mỗi ngày ném vào mấy khối gỗ, làm cho con chuột cắn, rồi nàng sẽ đem vụn gỗ quét ra, đem vụn gỗ trôn vào nhựa cây có thể làm ra đồ gỗ mới. Đầu gỗ có khe hở gì gì đó, bôi lên tương đối rắn chắc.

Những con chuột này còn không biết mình bị lợi dụng, mỗi ngày không thể làm gì khác hơn là liều mạng không ngừng cắn a.

Trong sơn động cảnh tượng thường thấy nhất chính là Oa Ca ở một bên đục gỗ, Chít Chít bên cạnh quan sát đến những động vật nhỏ.

Đao Nhất Nhất nhưng lại vui vẻ nhàn hạ.

Vì trong sơn động có một đứa bé còn sống sót, Ngả Nhã rốt cục bắt được một động vật đang ở thời kỳ cho con bú, đó là một con dê.

Nên tiểu bảo bảo duy nhất rốt cục có đồ ăn. Uống sữa dê.

Đao Nhất Nhất cảm thấy có chút đáng tiếc, bởi vì đây là dê mà không phải cừu, nếu như là cừu nàng có thể lấy lông làm áo lông mặc. Đao Nhất Nhất cùng Ngả Nhã nói hy vọng nàng có thể bắt động vật có lông dài.

Hôm nay, lại đến ngày ăn đất, Đao Nhất Nhất có chút phiền muộn, không có muối, chính là chuyện quan trọng nhất trong bộ lạc.

Vì sao có đất mặn mà không có muối?

Đao Nhất Nhất muốn nung thử xem, có thể từ đất này luyện ra muối hay không. Cuối cùng, vẫn thất bại mà kết thúc. Đao Nhất Nhất không tự chủ oán giận, không có loại muối hột trắng sao? Như vậy tinh luyện muối thì dễ làm hơn.

Ai ngờ, Ngả Nhã nghe nàng nói như vậy, nói rằng có gặp qua tảng đá trắng.

Bất quá, không thể mang Đao Nhất Nhất đi, bởi vì ở trên đỉnh núi trong sơn động, ma mỗ nói qua không thể để cho người khác ngoại trừ nàng đi lên.

Đao Nhất Nhất nói Ngả Nhã đem tảng đá trắng lấy ra một ít, nàng muốn xem, như vậy, Ngả Nhã đồng ý lần sau giúp nàng mang ra ngoài một ít.

Mà Đao Nhất Nhất đối với trên đỉnh sơn động càng hiếu kỳ hơn.

Trong bộ lạc các nữ nhân lưu hành tục lệ mới, các nàng đem tóc của mình thắt thành bím, thắt đuôi sam đều không làm khó được các nàng. Đao Nhất Nhất mỗi ngày nhìn thấy các nàng sửa soạn mái tóc ngoài sức tưởng tượng a.

Nhưng Ngả Nhã làm người ta không thể tin được, đến bây giờ còn không học được thắt bím, mỗi ngày đều muốn Đao Nhất Nhất giúp nàng thắt bím. Đao Nhất Nhất buồn bực, Ngả Nhã thân thủ khỏe mạnh như vậy làm sao không học được thắt bím tóc đâu?

Hôm nay Ngả Nhã săn thú trở về, có chút thần bí kêu Đao Nhất Nhất, "Nhất Nhất, ngươi qua đây."

Đao Nhất Nhất rất kỳ quái đi cùng nàng, thì thấy Ngả Nhã từ trong túi da thú Đao Nhất Nhất may cho nàng, lấy ra một xương đầu cá.

Lớn chừng cỡ bàn tay.

Nói là xương, cũng không đúng bởi vì cốt xương này đều có đoạn xương dài bằng nhau. Mỗi một đoạn đều được người dùng tảng đá mài trơn bóng rồi, trở nên rất trơn truột sẽ không bị đâm vào người.

Ngược lại giống như cái lược.

Không sai, là một cái lược để chải lông a.

Kỳ quái, nàng hiện tại làm sao học cái từ 'chải lông' này, nàng phải nói 'chải tóc' mới đúng.

Ngả Nhã đem lược xương đưa cho Đao Nhất Nhất. Đao Nhất Nhất nhận lấy, nhìn ra được cái lược được chủ nhân trước mài đã lâu: "Cho ta?"

Ngả Nhã gật đầu, sau đó dùng tốc độ chạy trăm mét vượt rào, chạy thẳng giữa đường quay đầu nhìn Đao Nhất Nhất, Đao Nhất Nhất cảm thấy không hiểu ra sao.

Xem cái lược trong tay, Đao Nhất Nhất có chút do dự, nàng không biết khúc xương này ở trên bộ phận nào của động vật, có lẽ là cằm, có lẽ là cột sống, mặc kệ bộ phận nào nghĩ tới đủ dọa người.

Thứ này có thể dùng chải đầu sao.

Bất quá, ở nơi này đồ vật thiếu thốn. Thích hợp dùng a!, dù sao còn hơn mỗi ngày dùng tay sơ tóc. Nàng có nói Oa Ca làm cho nàng cái lược gỗ, mà Oa Ca dù sao cũng là một đứa bé, vẫn không thể hiểu rõ ý của nàng.

Đao Nhất Nhất nghĩ có lẽ lúc nàng nói với Oa Ca, Ngả Nhã nghe được đi.

Thủ lĩnh đại nhân, kỳ thực rất ngây thơ nha.

Đao Nhất Nhất vui vẻ dùng lược xương, mặc kệ xương gì, có thể sử dụng là được. Dù sao có vẫn hơn không có.

Tất cả cũng vì sinh tồn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net