Chương 16: Nàng thật đơn thuần a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đao Nhất Nhất cuối cùng vẫn đem giày làm được, nàng kêu Oa Ca lấy tấm gỗ đo bàn chân Ngả Nhã, sau đó ở phía trên mặt gỗ đục một lỗ, đem dây thừng xỏ qua lỗ nhỏ, sau đó lại dùng da thú mềm mại dán lên. Cứ như vậy thành một đôi guốc gỗ thì tốt rồi.

Cái này mới là chân chính thực sự từ thiên nhiên, màu xanh lá cây tự nhiên làm ra a.

Đao Nhất Nhất ngày càng bội phục mình, ngay cả dép đều có thể làm ra. Về phần tại sao chỉ làm một đôi cho Ngả Nhã, đó là đương nhiên bởi vì muốn ôm chặt bắp đùi thủ lĩnh đại nhân, ách... Được rồi, nói thật, thật ra bởi vì Đao Nhất Nhất sợ làm không tốt, cho nên để Ngả Nhã mang trước làm thí nghiệm, mọi người đều biết, kỹ thuật nhất định thông thạo, cho nên, sau đó làm dép nhất định sẽ so với phía trước mang thoải mái hơn.

Nhưng nhìn dáng vẻ hưng phấn của Ngả Nhã khi cầm đôi dép, Đao Nhất Nhất đột nhiên cảm thấy xấu hổ, bởi vì mình trong lòng có suy tính, mà Ngả Nhã hạnh phúc chân thật như vậy thật đơn thuần a.

"Nhất Nhất, cám ơn ngươi, ta lần đầu tiên thu được lễ vật như vậy."

Đao Nhất Nhất: Lần sau có muốn biến thành người làm thí nghiệm hay không....

"Nhất Nhất, đây là ngươi tự tay làm cho ta sao?"

Đao Nhất Nhất: "Ách... Đế giày bằng gỗ là Oa Ca làm, dây thừng là Mu Mu làm... Ta... Ta dường như chỉ phụ trách đem dây thừng xỏ qua..."

Đao Nhất Nhất lời còn chưa nói hết, Ngả Nhã nở nụ cười, "Nhất Nhất, ta biết đây là ngươi làm. Ngươi thật sự quá tốt." Ngả Nhã tựa hồ hoàn toàn không có nghe được Oa Ca, Mu Mu nói gì đó, nàng chỉ nghe được Đao Nhất Nhất nói.

Đao Nhất Nhất đột nhiên đỏ mặt, cái kia... Tuy rằng nàng cống hiến nhỏ một chút, có thể coi như động tay, vậy cũng xem như nàng làm a!.

Đao Nhất Nhất không có phát hiện, Ngả Nhã nói là ngươi 'làm cho ta', mà không phải 'ngươi làm' thế nên Đao Nhất Nhất không biết Ngả Nhã vì sao hưng phấn như vậy.

Sau đó, Đao Nhất Nhất dùng da thú làm giày vải, đủ loại hình dạng, dùng một ít da lông mềm mại làm miếng lót đáy giày, lót ở dưới chân, như vậy sẽ ấm áp dễ chịu. Trước đây đến mùa đông, nhóm người nguyên thủy trong bộ lạc chỉ dùng da thú thô sơ bọc chân lại, nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh, nhất là mùa đông không có thức ăn, không thể không đi ra ngoài săn thú, chân đi ở trên mặt tuyết, dẫm trúng hòn đá nhỏ, hay cát chui vào trong khe nứt ở chân, đi một bước, giống như đi trên mũi nhọn.

Cát cọ xát trong vết thương, khỏi phải nói đau không thể thốt lên.

Mặc kệ quấn bao nhiêu da thú, vẫn sẽ có khe hở, hơn nữa dùng thời gian dài, căn bản không ấm áp. Vừa đến mùa đông, trong bộ lạc vẫn có rất nhiều người bị đông cứng, không đi đường được.

Có giày ấm áp như vậy đối với Ngả Nhã bọn họ mà nói, đơn giản là quá ấm áp.

Thế nhưng mới vừa lúc bắt đầu, những người nguyên thủy kia không quen mang giày, mỗi lần đều thừa dịp Đao Nhất Nhất không thấy, len lén cởi ra. Ngay cả Ngả Nhã cũng như thế, dù sao chưa từng mang giày, hiện tại đột nhiên muốn bọn họ mang giày vào, đối với Ngả Nhã bọn họ mà nói giống như đem hai chân trói lại, bước đi không chuẩn.

Cảm giác dưới chân buồn buồn, hơn nữa có gỗ xác thực có chút nặng, khi đuổi theo con mồi căn bản là không chạy nhanh được.

Đây chính là kẻ chân đất không sợ kẻ đi giày(1) sao?

Đao Nhất Nhất âm thầm nhổ ngụm nước bọt, mang giày có chỗ tốt không thể nghi ngờ, vì vậy coi như Ngả Nhã bọn họ cảm thấy khó chịu, Đao Nhất Nhất vẫn kiên quyết yêu cầu bọn họ mỗi ngày mang giày ra ngoài, chỉ cần có thói quen thì tốt rồi.

Đao Nhất Nhất ra mệnh lệnh, Ngả Nhã im lặng, rồi sang một bên nghiêm trang giáo dục những người khác, vì sao không mang giày, một bên len lén đem giày của mình cởi ra.

Chuyện này bị Đao Nhất Nhất bắt được mấy lần, mỗi lần Ngả Nhã đều có lý do, "Ta vừa mới đi tắm, cho nên đem giày cởi ra." Từ lần trước đi tắm , Ngả Nhã thích cảm giác ở trong nước tự do đạp nước, mỗi lần đều mượn cớ trên người mình đầy côn trùng chạy đến bờ sông tắm.

Ngả Nhã lý do nhiều mặt, làm Đao Nhất Nhất khó lòng phòng bị. Điều làm cho Đao Nhất Nhất buồn cười là có một lần Đao Nhất Nhất nhìn thấy Ngả Nhã săn thú trở về, dĩ nhiên dùng dây giày cột giày lên cổ, hai chiếc giày ở hai bên cổ nàng lắc tới lắc lui.

Đao Nhất Nhất nhìn cười không ngừng.

Đao Nhất Nhất làm bộ đối với Ngả Nhã nói: "Lần này lại bị ta bắt được a! Ngươi nếu không muốn mang, đừng mang đi ra ngoài nữa, đeo lên trên cổ còn chưa đủ phiền phức sao."

Ngả Nhã vội vàng mang giày vào, đi tới bên người Đao Nhất Nhất, vội vàng nói: "Như vậy sao được, đây chính là ngươi làm cho ta, ta đi đến đâu cũng phải mang theo."

"Thứ này tốt như vậy, mang ở dưới chân, giẫm phá hư làm sao bây giờ?"

Đao Nhất Nhất có chút buồn bực: Ngả Nhã nguyên nhân không mang giày dĩ nhiên không phải là bởi vì không phải không có thói quen mang giày, mà là sợ đem giày dậm hư? Có lầm hay không, đây là lý do kỳ quái gì a, giày này trời sinh chính là dùng để giẫm lên.

Ngả Nhã dĩ nhiên nói, sợ giày giẫm hư, giẫm hư, giẫm hư? Ha ha, Đao Nhất Nhất đang chuẩn bị cười, đột nhiên cảm thấy mình cười không nổi, loại chuyện như vậy không phải hẳn là cười cho đã sao? Nhưng vì sao cười không nổi đâu....

Đao Nhất Nhất sửng sốt, lập tức ý thức được, đó là bởi vì Ngả Nhã quý trọng, thái độ Ngả Nhã để cho nàng căn bản cười không nổi. Trong lòng Đao Nhất Nhất có chút phập phồng, sau đó hỏi: "Ngả Nhã, ngươi đối với người khác tặng lễ vật cho ngươi đều quý trọng như thế sao."

Chính mình đưa đi lễ vật, được người đối đãi trân quý như thế, cái loại cảm giác này, trong lòng trở nên ấm áp, giống như mình được người che chở vậy, huống hồ mình tùy ý đưa đi gì đó, trước sau đều như thế, trong lòng mình nổi lên cảm giác khác thường, có chút chua xót, nhưng cũng ngọt ngào.

Ngả Nhã nhìn vẻ mặt Đao Nhất Nhất, không có sức sống, lại không giống như không vui. Ngược lại làm nàng không nhìn ra cái gì, đối với cảm tình, nàng hiện tại chỉ biết khó chịu và hài lòng, cụ thể dạng gì khó chịu, dạng gì hài lòng không phân biệt được.

Ngả Nhã vô cùng thản nhiên đáp: "Bởi vì là ngươi đưa a?" Cái này có gì kỳ quái.

Bởi vì là ngươi đưa, cho nên mới quý trọng như vậy.

"Đại ngốc, đưa giày cho người vốn để mang, ngươi nếu không mang, vậy sau này ta sẽ không đưa cho người nữa." Đao Nhất Nhất chịu đựng trong lòng phức tạp, chật vật nói xong câu đó, chạy mất dạng.

Nàng nghe được giọng nói vội vàng Ngả Nhã phía sau, "Ngươi là nói, chỉ cần ta mang, về sau còn đưa cho ta sao?" Giọng nói có kèm theo vui vẻ.

Đao Nhất Nhất bước chân đi nhanh hơn.

Nàng không biết cảm giác này là gì, chính mình đây là thế nào, lại bị một 'hầu tử' nguyên thủy làm cho cảm động. Thật không có tiền đồ. Ý nghĩ vừa xuất hiện như vậy, ngực lập tức phản kích: Nhưng Ngả Nhã rất sạch sẽ, rất đẹp, nàng không phải hầu tử...

Nàng biết săn bắn, rất mạnh mẽ, rất cường hãn....

Quan trọng nhất là nàng không có đuôi, có thể nàng trước đó không ghét bỏ chính mình mọc ra thêm cái đuôi....

Đầu óc Đao Nhất Nhất mơ mơ hồ hồ, đuôi cái quỷ gì? Hoàn toàn là lộn xộn a, làm sao nói tới đuôi trên người.

Giữa lúc Đao Nhất Nhất hoàn toàn không rõ ý tưởng trong đầu chính mình, Ha Ha vừa chạy vừa kêu, hướng nàng chạy tới, "A Nhất, A Nhất."

"Chúng ta phát hiện loại đồ vật ngươi nói này?"

Đao Nhất Nhất xem Ha Ha dáng vẻ khua tay múa chân, có chút không nói nỗi, lúc trước nàng không có gì ngoài sáng tạo, người nguyên thủy bộ lạc một ngày ở bên ngoài phát hiện thứ mới lạ gì, luôn lấy tới cho nàng xem, nàng nhanh chóng thành người đứng thứ hai trong bộ lạc, Ngả Nhã phụ trách săn thú, nàng phụ trách sinh hoạt hàng ngày....

Đao Nhất Nhất vừa nghĩ như thế, cả người không tốt, đây là tiêu chuẩn hiền thê lương mẫu a! Không phải, đây tuyệt đối không phải nàng.

"Ngươi trước tiên lấy hơi, chậm rãi nói." Nhìn Ha Ha thở gấp gáp, Đao Nhất Nhất nhanh chóng khuyên nhủ. Ha Ha như con khỉ vui vẻ, hắn là ưa thích đi đây đó, hai cái chân tựa như ca-nô, bước đi đều mang gió, mặt khác hắn còn biết leo cây, cả ngày hoạt động như con khỉ trên cành cây đung đưa tới lui, từ xa nhìn lại, điều này làm cho Đao Nhất Nhất nghĩ tới ở núi Thái Sơn.

Trước đây bởi vì Ha Ha luôn tự ý rời sơn động, còn tới chỗ rất xa, luôn bị Ngả Nhã giáo huấn. Có thể cũng chính bởi vì như vậy, hắn biết nơi khác mà đội săn bắt lại không biết, lần trước chính hắn tìm lá cây, anh của hắn Hừ Hừ không phải biết leo cây sao, cũng đã game over. Có thể Ha Ha hoàn toàn không biết ăn năn, vẫn ưa thích đung đưa tới lui khắp nơi, bất quá, bởi vì hắn tìm được lá cây là cống hiến lớn, Ngả Nhã hiện tại chẳng thèm nói với hắn nữa. Vì vậy, Ha Ha càng đi 'lang thang' khắp nơi vui chơi.

Mỗi một chỗ đều có một con 'hầu tử' tự do không an phận, mà Ha Ha lộ vẻ chính là 'nhà thám hiểm' bộ lạc.

"Ngươi lần trước không phải nói có một đoàn một đoàn cỏ lớn sao?"

Đao Nhất Nhất nhận thức khóe miệng run lên: Một đoàn một đoàn? Ngươi cho là xe lửa a.

Không đúng, ở đây không có xe lửa a? Nói xe lửa, còn không có người biết?

"Một đoàn một đoàn?" Chẳng lẽ là sâu lông? Rết? Thật là ác tâm a!, ghét nhất côn trùng nhiều chân, ít chân còn tạm được. Được rồi, Đao Nhất Nhất lại suy nghĩ nhiều, nàng vẫn chưa đem đầu óc hỗn loạn trở lại thanh tỉnh.

Ha Ha thấy mình không nói rõ ràng, từ túi da thú mang theo người lấy ra một đoạn cây.

Đao Nhất Nhất nhận lấy, con mắt ngay lập tức sáng lên, "Cây trúc? Thật sự cây trúc?"

Đao Nhất Nhất trong nháy mắt nhớ lại cây trúc có vô số công dụng, có thể làm ghế, làm giường, làm ống đựng nước, có thể....

Đao Nhất Nhất lập tức hỏi: "Ngươi phát hiện ở đâu?"

Ha Ha không hổ là nhà thám hiểm.

Ngay cả Đao Nhất Nhất cũng đã quên nàng từng nói qua cây trúc này, không nghĩ tới Ha Ha vẫn nhớ kỹ, lại vẫn là hắn tìm được.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đao Nhất Nhất: Ngả Nhã, vì sao không mang giày?

Ngả Nhã: Luyến tiếc?

Đao Nhất Nhất: Ngươi đại ngốc này, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cảm động sao? Không phải, ta chỉ biết cười nhạo ngươi, dĩ nhiên đại ngốc ngươi sợ giẫm hư giày, là chân quan trọng hay giày quan trọng?

Ngả Nhã: Giày.

Đao Nhất Nhất ngoài miệng đại ngốc, mìm cười nhưng miệng lại dối tâm nói: "Thật là đại ngốc a."

(1):kẻ chân đất không sợ kẻ đi giày :nghĩa là mình đã chẳng có gì thì dù có gây ra chuyện cũng chẳng phải sợ mất gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net