Chương 17: Nàng đối với ta thật tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói về lợi ích của cây tre thật sự kể ba ngày ba đêm không hết a, có thể làm nội thất và vật liệu xây dựng, làm sàn tre, không phải làm hoàn toàn bằng tre sao? Còn có giường tre, ghế tre, chiếu tre, v.v. Đao Nhất Nhất nghĩ tới giường ngủ đầu tiên, chiều rộng cỡ 1 mét, vào mùa hè ngủ sẽ mát mẻ hơn, còn rất rắn chắc, mãi cho đến nàng lớn lên, đã đổi giường mới, cái giường tre vẫn nguyên vẹn như ban đầu.

Bây giờ còn rất hoài niệm.

Đáng nhắc tới chính là, ở cổ đại không có ống nước gì gì đó, bình thường đem cây tre đục lõi, làm thành công cụ tưới nước.

Cây tre là loại cây phổ biến nhất, ba ba Đao Nhất Nhất thích trồng rau, nuôi lợn, trước cửa nhà bọn họ trồng một bụi tre nhỏ nhìn rất đẹp.

Có những cây tre thân lớn bằng cái chén, bởi vì lõi tre trống, có thể dùng đựng nước. Có cây tre, trong lòng Đao Nhất Nhất thoải mái hơn, xem ra dùng ống tre để đựng nước như vậy mới có thể tiết kiệm dùng da thú làm túi nước, ân, còn có thể làm thêm mấy bộ quần áo, một ít người chưa vợ nên đem phần thân trên bọc lại, mỗi lần ở sơn động đi tới đi lui cay con mắt a.

"Mau mang ta đi." Đao Nhất Nhất không nhịn nổi thúc giục Ha Ha mang nàng đi tìm cây tre, vẻ mặt Ha Ha buồn thiu, "Bây giờ chính là lúc phân thức ăn a."

"Hơn nữa, thủ lĩnh đại nhân nói, bất luận kẻ nào cũng không thể mang ngươi đơn độc đi ra ngoài." Ha Ha lầm bầm một câu, kỳ thực còn có một câu hắn chưa nói, thủ lĩnh đại nhân cố ý giao phó hắn, muốn hắn xem chừng Đao Nhất Nhất, không thể để cho Đao Nhất Nhất đơn độc đi ra ngoài.

Ha Ha hơi nghi hoặc một chút, thủ lĩnh đại nhân an bài hắn xem chừng Đao Nhất Nhất lại nghiêm khắc cảnh cáo hắn, không thể đến quá gần Đao Nhất Nhất, làm hắn buồn bực muốn chết. Hắn hiện tại chỉ có thể trốn ở trên cành cây xem chừng.

Bất quá có một chỗ tốt, đó chính là thủ lĩnh chấp nhận cho hắn ra ngoài thám hiểm.

Đao Nhất Nhất không có nghe rõ Ha Ha lầm bầm, lớn tiếng hỏi: "Ha Ha, ngươi vừa rồi nói cái gì đó?"

Ha Ha tránh né nói, mơ hồ nói rằng: "A Nhất, thức ăn chia rồi, ta hỏi thủ lĩnh một chút, chúng ta lại xuất phát a! Cũng không xa, ở trước lãnh địa bầy dã lang."

Nghĩ đến giờ cơm rồi, trời đất bao la ăn là quan trọng nhất, Đao Nhất Nhất không có hỏi tới.

Kỳ thực, từ lúc Đao Nhất Nhất gặp phải hổ răng kiếm tập kích, Ngả Nhã len lén hạ mệnh lệnh tư lợi cá nhân cho Ha Ha. Vì vậy, nàng hiện tại săn được hai con mồi, bù đắp một phần vắng mặt cho Ha Ha.

Công và tư nàng phân rõ ràng, vì vậy nàng tuyệt đối sẽ không làm bất lợi cho bộ lạc.

Làm thủ lĩnh phải làm người tin phục, đó là công bằng.

Đao Nhất Nhất đến khoảng đất trống lớn bên ngoài sơn động, giống như là 'Nhà hàng lộ thiên mời tới dùng", trong nồi đá đầy nước ở trên lửa sôi trào, bên trong bay ra mùi vị thịt.

Ngả Nhã thấy Đao Nhất Nhất, đem thịt quay trên tay đưa cho người khác, vội vàng đi tới nói: "Nhất Nhất, mau tới."

Mặc dù nhìn thấy Ngả Nhã, Đao Nhất Nhất không khỏi có chút xấu hổ, sau đó đem sự xấu hổ ném sau ót, nàng nhất định lại suy nghĩ nhiều rồi, vội vàng đi tới.

Ngả Nhã đem một cái rổ đưa tới, "Lập tức có trứng chim rồi, ngươi không tới sẽ không có."

Trứng chim! Có hơn hai mươi cái!

Cái này tróc bao nhiêu ổ chim a.

Nhìn đôi mắt Đao Nhất Nhất sáng lên, Ngả Nhã nở nụ cười, "Ta biết ngươi thích ăn cái này."

Ngả Nhã đặc biệt tìm trứng chim cho Đao Nhất Nhất, bởi vì nàng phát hiện hai ngày này Đao Nhất Nhất ăn uống không tốt, chỉ ăn rất ít thịt. Nhớ tới lần trước dáng vẻ Đao Nhất Nhất nhìn ba trứng chim lưu luyến không rời vẫn kiên trì phân cho mọi người, Ngả Nhã mới biết Đao Nhất Nhất thích ăn trứng chim.

Đao Nhất Nhất không biết Ngả Nhã là đặc biệt đợi nàng tới, đột nhiên chứng kiến nhiều mỹ vị như vậy, nàng đã không còn cách nào suy nghĩ nhiều.

Trước đây Ngả Nhã bọn họ không muốn phí sức đào trứng chim, nhỏ không nói, căn bản không đủ ăn, còn bị chim công kích, muốn leo lên cây cao như vậy, công phu đủ đánh được một con mồi mập béo rồi, đồng thời trứng chim mùi tanh, khó ăn.

Ngả Nhã bọn họ ăn trứng chim, vẫn duy trì phương pháp nguyên thủy, dùng đá nhọn đục một lỗ trên quả trứng sau đó hút sạch lòng trắng và lòng đỏ trứng. Giống những con chim ăn vụng trứng chim của nhà khác, dùng cái mỏ mổ cái lỗ nhỏ, như vậy vỏ trứng vẫn duy trì bộ dáng lúc trước, thẳng đến bên trong trứng chim nát, bọn nó mới biết được trứng của mình đã sớm bị ăn trộm.

Mà Đao Nhất Nhất không giống với bọn họ, nàng dùng mỡ động vật thoa đều trên tấm đá đốt nóng, sau đó sẽ đập nát trứng chim, đem lòng trắng lòng đỏ trứng ở phía trên, như vậy ngon hơn gấp trăm lần.

Nói đến mỡ, Đao Nhất Nhất có chút buồn bực, nàng dùng mỡ lợn rừng, bởi vì chỉ có lợn rừng gần gũi nhất heo nhà đời sau, nhưng heo rừng mỡ rất ít, nàng chỉ có một xíu. Nghe nói lúc trước người cổ đại không thích ăn thịt heo, bởi vì mùi vị tanh, không thể ăn, phải đem heo thiến đi, như vậy mới giảm thiểu heo động dục, để cho bọn nó ăn nhiều ngủ nhiều, như vậy heo béo rất nhanh, mỡ nhiều, mùi vị ngon hơn. Ở chỗ này nói nhiều một câu, lợn mẹ chắc cũng bị thiến a.

Đao Nhất Nhất nhìn trong lọ số lượng mỡ, nghĩ có nên tìm một con heo thiến không, thử xem, xem có thể nuôi được không. Nhưng lợn rừng hung hãn, sao có thể dễ dàng bắt được, trong rừng mãnh thú hung dữ nhất là: Một hổ hai gấu, ba heo rừng nổi giận.

Chỉ chốc lát sau, trên tấm đá chiên tốt một cái trứng chim, Đao Nhất Nhất rất muốn độc chiếm cho chính mình, vì không thể làm nhiều người tức giận, nàng vẫn mỉm cười làm bộ dáng ta rất rộng lượng, đem trứng chiên đầu tiên đưa cho thủ lĩnh Ngả Nhã.

Ngả Nhã đối với động tác Đao Nhất Nhất rất hài lòng, cười híp mắt lấy chiếc đũa chiên trứng của Đao Nhất Nhất gấp bỏ vào miệng.

Đao Nhất Nhất: Thiên a! Đây là đũa của ta!.

Ách... Nhìn khuôn mặt tươi cười của Ngả Nhã, Đao Nhất Nhất thật sự là nói không nên lời cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chiên thêm trứng.

Đang chiên, Ngả Nhã ở bên cạnh la lên, "Trời ạ, ăn quá ngon. Đây là trứng chim sao? Làm sao ăn ngon như vậy? Hoàn toàn không có mùi tanh."

Đao Nhất Nhất đang chuẩn bị ăn trứng chiên: Phản ứng quá chậm a!.

Ngả Nhã kích động có chút nói năng lộn xộn, "Nhất Nhất, là bởi vì thả thứ trơn trơn kia sao? Cho nên, trứng chim trở nên ăn ngon như vậy." Lần trước Đao Nhất Nhất dùng nước nấu trứng chim, lần này là lần đầu tiên nếm thử dùng mỡ chiên, vì vậy Ngả Nhã cũng là lần đầu tiên ăn.

Ngả Nhã vừa nói vừa lấy tay kiểm tra thứ trơn trơn trên tấm đá, muốn nhìn một chút cái này thoạt nhìn giống như nước lại lấp lánh là bảo bối gì, lại làm trứng chim trở nên ăn ngon như vậy.

Đao Nhất Nhất nhanh chóng cản lại móng vuốt Ngả Nhã, bằng không nhất định sẽ bị phỏng, "Đây là dầu."

Không thể không nói người nguyên thủy thật sự lớn mật, Đao Nhất Nhất mới vừa cản Ngả Nhã, thì có một người nguyên thủy lòng hiếu kỳ quá nặng thừa dịp nàng không chú ý, sờ lên trên tấm đá đầy mỡ dầu còn nóng.

"Oa ah!" Không sai, đây là bị phỏng.

Đao Nhất Nhất nhìn bộ dạng hắn la tới la lui, ngón tay đều đỏ, ách... Có nên cười hả hê không?

Ngả Nhã thấy vậy, yên lặng đem móng vuốt của mình rụt lại về sau ẩn giấu, vẻ mặt vui mừng nhìn Đao Nhất Nhất, "Nhất Nhất quả nhiên đối với ta tốt nhất." Bằng không người bây giờ đang ở nơi đó nhảy tới nhảy lui phát tiếng kỳ quái chính là nàng.

Thừa dịp có người xung quanh, Đao Nhất Nhất đặc biệt phổ cập khoa học, "Dầu có thể làm thức ăn trở nên ăn ngon, thế nhưng dầu sôi nhiệt độ sẽ tăng lên rất cao, không thể dùng tay đụng vào."

Nói đến đây dầu là dùng mỡ lợn rừng ép ra, phía dưới có người nói "Thủ lĩnh, chúng ta hôm nay trong bẫy rập không phải có hai heo rừng con sao?"

Đao Nhất Nhất: Thiên a! Có heo dĩ nhiên không nói sớm, suýt chút nữa bị bọn họ ăn tươi!

Ngả Nhã hướng Đao Nhất Nhất giải thích, heo nhỏ đó mới vừa rơi vào trong bẫy rập, bọn họ còn chưa bắt ra, nghĩ quá nhỏ, có thể dẫn tới mãnh thú khác không.

Đao Nhất Nhất: Nguyên lai là muốn dùng nhỏ bắt lớn a, thật thông minh!

Đao Nhất Nhất cho thấy, chỉ cần có heo, nuôi lên, sau này bọn họ có mỡ heo lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, giống như thỏ cùng con chuột lớn trong sơn động giống nhau!

Thỏ cùng gia tộc chuột lớn phát triển phi thường khổng lồ, mọi người đều quá rõ ràng, vừa nghĩ tới sẽ không ăn hết thịt heo, quần chúng kích động, lại bắt đầu kêu lên, "Ăn dầu, ăn dầu! Chúng ta muốn ăn dầu!"

Đao Nhất Nhất: Thiên a! Không cần nói như vậy!

Không được, không thể nói thiên lần nữa, như vậy thật không tốt.

Ăn uống no đủ, Đao Nhất Nhất cùng Ngả Nhã nói chuyện đi chặt cây tre, mặc dù đám dã lang kia rời khỏi nơi này, không biết tung tích, vẫn là có chút không yên lòng, sợ Đao Nhất Nhất gặp phải nguy hiểm. Vì vậy cố ý để cho nữ nhân đội săn bắn hộ tống Đao Nhất Nhất đi, vì sao không phải nam tử đội săn bắn? Xét thấy, lần trước vài người không an phận tặng quá cho Đao Nhất Nhất, Ngả Nhã vẫn không yên lòng a, lỡ bọn họ chứng nào tật nấy, tro tàn lại cháy làm sao bây giờ?

Ngả Nhã rất muốn đi cùng Đao Nhất Nhất, nhưng Đao Nhất Nhất nói trong bẫy rập có hai con heo nhỏ liên quan đến tương lai bọn họ, là hy vọng của bộ lạc, cho nên Ngả Nhã vẫn quyết định đích thân đi đón hai heo con trở về.

Ngả Nhã dẫn một đội xuất phát trước, nàng sợ heo con trong bẫy rập không cẩn thận bị chết, vì vậy phải sớm đi mới có thể yên tâm. Đao Nhất Nhất lúc đầu cũng chuẩn bị xong, muốn xuất phát, nhưng trước khi lên đường, nàng quay đầu nhìn thoáng qua nhóm thỏ Chít Chít cầm đi ra bên ngoài phơi nắng, lúc này Chít Chít đang đút cho thỏ ăn cỏ!

Đao Nhất Nhất nhìn Chít Chít cầm trong tay lá cây màu xanh, càng xem, càng lạ, cuối cùng trực tiếp chạy qua nhìn một cái.

Trời ạ, các ngươi từ đâu lấy lá khoai lang, dĩ nhiên cho thỏ ăn!

Từ lần trước phát hiện trong động có khoai lang nhỏ, Đao Nhất Nhất cùng đội săn bắn tìm khắp nơi đều không thấy, không nghĩ tới Chít Chít dĩ nhiên dùng lá khoai lang cho thỏ ăn!

Hơn nữa dường như đã đút rất lâu....

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đao Nhất Nhất: Những 'hầu tử' kia thật không bớt lo, có heo nhỏ không nói cho ta, muốn ăn tươi!

Phát hiện khoai lang, dĩ nhiên cũng không nói cho ta, đem lá cây khoai lang đều cho thỏ ăn!

Đao Nhất Nhất vẫn còn oán giận, bên kia, Ngả Nhã hô lên: Nhất Nhất, heo này là ngươi tới thiến, hay là....

Đao Nhất Nhất kêu to: Thế nào lại là ta! Đương nhiên là ngươi!

Ngả Nhã, giơ tay chém xuống....

Đao Nhất Nhất suy yếu vô lực nói: "Các ngươi đi xem, heo con còn sống không?"

Mọi người: Đã hôn mê....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net