Chương 18: Nàng gây họa a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoai lang! Khoai nướng! Bánh khoai lang! Hiện tại ở trong đầu Đao Nhất Nhất tất cả đều là khoai lang. Nàng ngay lập tức cản lại Chít Chít, "Tiểu Chít Chít." Ách... Làm sao có mùi vị lạ, "Khụ khụ, Chít Chít, ngươi từ nơi nào tìm thấy lá cây cho thỏ ăn a?"

Chít Chít xem lá cây trong tay thỏ ăn sạch, nói rằng: "Là Oa Ca cho ta!"

Đao Nhất Nhất: Oa Ca? Không thể nào, cái người suốt ngày chỉ biết đục đầu gỗ trạch nam kia sao!

Đao Nhất Nhất lập tức quyết định đi tìm khoai lang trước, nhóm nữ hán tử kia không thể làm gì khác hơn là tôn trọng quyết định Đao Nhất Nhất, các nàng đi tìm Oa Ca, biết được Oa Ca đi chặt gỗ rồi, được rồi, lần trước làm hàng rào chống bầy dã lang tập kích, dùng hết thật nhiều gỗ, sau đó Ngả Nhã cảm thấy hàng rào dùng rất tốt, không rút lên. Cho nên, trong bộ lạc gỗ không đủ dùng, Oa Ca thực sự là thiếu gỗ không thể sống, tự mình đi tìm gỗ.

Cũng may Oa Ca đi địa phương không xa, Đao Nhất Nhất hỏi vài người ở trong sơn động thì tìm được hành tung Oa Ca.

Nhìn đất bị nhiễm phèn bên cạnh, Đao Nhất Nhất hết chỗ nói rồi, thì ra nàng khát vọng tìm kiếm khoai lang lại nằm ở bên cạnh sơn động sao? Thiên a, đây mới gọi là chân chính đứng ở sau đèn thì tối a!

Bất quá, cây khoai lang đâu?

Đã bị Oa Ca hái hết...

Đao Nhất Nhất: May mà bảo bối rễ mọc ở phía dưới.

Khoai lang ở mùa xuân mùa hè mùa thu đều có thể trồng. Đao Nhất Nhất đột nhiên nghĩ đến, đã không có lá cây, còn khoai lang ăn không? Hoặc có lẽ là phía dưới còn rễ khoai lang sao?

Đao Nhất Nhất lập tức ngồi chồm hổm dưới đất, lấy tay đào điên cuồng, không lâu sau dĩ nhiên đào ra cọng rễ nhỏ của khoai lang, như vậy nàng có cảm giác rơi lệ đầy mặt.

Đao Nhất Nhất không biết kỳ thực khoai lang, khi khoan lang trưởng thành ngắt ngọn lá để giảm chất dinh dưỡng phía trên, có lợi khoai lang phía dưới lớn lên, giống như trồng cây ăn quả phải chặt bớt cành cây, để lợi cho trái thành thục, kỳ thực Oa Ca trong lúc vô tình làm một chuyện tốt.

Đao Nhất Nhất nhớ mẹ của nàng nói qua, lá khoai lang giống như có thể ăn, chữa bệnh nữa.

Nghĩ đến ăn, Đao Nhất Nhất lại dũng cảm, nàng làm sao đã quên, khoai lang cắt thành mảnh nhỏ phơi nắng, có thể mài thành bột mì khoai lang, làm mì sợi ăn a, trời ạ! Nàng rốt cục có thể ăn được mì sợi!

Phía dưới khoai lang là thứ Đao Nhất Nhất hy vọng a, nàng lập tức tìm người đem khối rẽ này nhổ lên.

Oa Ca rất phiền muộn: Hắn đi tìm gỗ mà không có.

Mặc dù Đao Nhất Nhất nói, chặt cây tre về, sẽ đưa hắn, nhưng là Oa Ca vẫn cảm thấy không đáng tin cậy, hắn là đầu gỗ a! Lại muốn tìm một lần nữa.

Nhìn mảnh nhỏ khoai lang được bảo vệ nghiêm ngoặt, Đao Nhất Nhất nhiều lần xác nhận, cùng mọi người đi tìm cây tre.

Nếu muốn đến địa bàn trước đây của dã lang, đầu tiên cần đi qua địa bàn hổ răng kiếm, đối với Đao Nhất Nhất mà nói là có chút xa.

Tuy rằng gần nhất theo Ngả Nhã học tập chạy thật nhanh, nhưng Đao Nhất Nhất đối với những nữ hán tử này vẫn theo không kịp a, có chút đuổi không kịp a. Các nàng không giống như Ngả Nhã tâm tư tỉ mỉ, biết đi chậm một chút chiều ý Đao Nhất Nhất.

Vì vậy, dọc theo đường đi, Đao Nhất Nhất thở hổn hển đuổi theo người.

Trời ạ, các ngươi là thiếu ta 100 đồng tiền sao, sao chạy nhanh như vậy.

Đến khi chứng kiến rừng tre, Đao Nhất Nhất ở một bên không ngừng thở dốc.

Nàng một bên phỉ báng những nữ hán tử nhanh nhẹn dũng mãnh này, ai dám lấy bọn họ! Một bên lại không ngừng ước ao thân thể tốt của người ta, nói trắng ra là ghen tỵ.

Đao Nhất Nhất muốn nằm một lúc, tìm địa phương ít cỏ xanh, sạch sẽ, chỉ sợ sâu bọ, còn có rắn, rắn, côn trùng, chuột, kiến núp ở bên trong, có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, nàng cảm giác bên cạnh bụi cỏ có con gì đó!

Ngay lập tức sẽ xông lên.

Lá gan phì to, hướng bên cạnh bụi cỏ nhìn thoáng qua.

Một con lang hoặc là chó nhỏ đang nỗ lực cụp đuôi, đem mình cuộn thành một đoàn.

Tiểu động vật nhìn một chút, không phải là con dã lang sao!, nơi đây trước đây nhưng là địa bàn lang a, vừa nghĩ lại cảm thấy không đúng, động vật nhỏ này lông màu đỏ, còn chưa mở mắt.

Lấy tính cách lang bao che cho con như vậy, tuyệt đối sẽ không đem con non vẫn còn bú sữa mẹ vứt bỏ.

Hơn nữa, lang có lông màu đỏ sao?

Đao Nhất Nhất càng xem càng cảm thấy giống như tiểu cẩu, xem nó cụp đuôi, còn không dám kêu lên tiếng, thực sự là quá đáng thương, ngược lại hàm răng nó chưa không mọc ra, cũng sẽ không cắn chính mình, Đao Nhất Nhất suy nghĩ một chút đem bế lên.

Đao Nhất Nhất đem vật nhỏ kia ôm trong tay, nhìn một chút, đệt, làm sao xấu như vậy chứ, không giống mặt cẩu, thật khó xem.

Nhóm Nữ hán tử sử dụng sức mạnh trong cơ thể mình, chém thật nhiều cây tre, Đao Nhất Nhất không có thời gian rỗi quản bọn họ dùng búa đá như thế nào chém ngã cây tre, ngược lại các nàng có sức mạnh.

Mọi người nhìn Đao Nhất Nhất ôm một vật nhỏ, cũng không kỳ quái, Đao Nhất Nhất ở bộ lạc tồn tại một cách kỳ lạ, nàng thích nuôi động vật nhỏ, đồ đạc nhỏ, đồng thời nàng luôn có thể mang cho bộ lạc biến hóa mới.

Coi như biết trong rừng tre có măng, nghe nói ăn măng rất đẹp, Đao Nhất Nhất không đi tìm, dù sao nàng căn bản không nhận thức thứ kia, đừng nói làm sao ăn.

Tất cả mọi người khiêng mấy cây tre trên vai, ngoại trừ Đao Nhất Nhất không khiêng cái gì, mình ôm lấy tiểu cẩu làm lý do, nhàn nhã đi phía sau.

Hiện tại Đao Nhất Nhất giống như là đại địa chủ hết ăn lại nằm, đi phía trước làm nô dịch nông dân! Nàng ở phía sau trông coi. Bất quá, nhóm nữ hán tử không có cảm thấy tức giận, ngược lại cảm thấy vô cùng bình thường, bởi vì đặc quyền, bất tri bất giác, Đao Nhất Nhất đã trở thành giai cấp đặc quyền trong bộ lạc.

Bởi vì nàng có thể trợ giúp sinh hoạt mọi người tốt hơn, cho nên quyền phát biểu càng lớn, có được sự tôn trọng của mọi người, bắt đầu hưởng thụ những đặc quyền này, nàng có thể mặt dày giả bộ không biết.

Tuy nhóm nữ hán tử có sức lực, trong chốc lát chặt nhiều cây tre, lại để ở nơi đó được, cho nên, mỗi người đều khiêng hai,ba cây dài hơn mười mét, còn có rất, đường dài như vậy, dần dần chịu không nổi, cước bộ chậm dần, tiến độ càng ngày càng nặng, ngược lại thì Đao Nhất Nhất tiểu cẩu trong lòng ô ô réo lên không ngừng, chắc là đói rồi, muốn về sớm đút đồ ăn cho tiểu cẩu, Đao Nhất Nhất dĩ nhiên càng chạy càng nhanh.

Được rồi, nàng đã vượt qua một người nguyên thủy sau cùng, đúng vậy! Đao Nhất Nhất dưới chân như mọc gió, tốt, nàng rốt cục bỏ rơi những người khác, trở thành người đứng thứ nhất.

Đao Nhất Nhất rốt cục đi phía trước, rốt cuộc không cần ở phía sau hấp ta hấp tấp vội vàng đuổi theo các nàng hít bụi đất rồi.

"A?" Bởi vì Đao Nhất Nhất đi tuốt ở đàng trước, cho nên nàng là người thứ nhất nhìn thấy trước mắt khác biệt.

Vì sao, nhiều nhóm chim đen lớn như vậy!

Chúng nó dọn nhà sao?

Không đúng, chúng nó không phải đang theo phương hướng bay về phía sơn động bộ lạc các nàng sao?

Đao Nhất Nhất ngừng lại, công nhân bốc vác phía sau chỉ lo dốc sức khiêng cây cũng dừng lại.

Có một nữ hán tử ngẩng đầu nhìn, cả kinh thất sắc, chỉ thấy nàng đem cây tre trên vai quăng đi, té xuống đất, hét lớn: "Chim to quái tới tập kích sơn động rồi."

Đao Nhất Nhất: Chim to quái! Không biết tên nhân gia chim to thì nói không biết nha, đặt cho nhân gia là chim to quái, chỉ có ngươi.

Bất quá, con chim này thật là lớn a, cánh đưa ra có thể che ánh mặt trời đỉnh đầu nàng.

Thoạt nhìn giống như là trực thăng loại nhỏ.

Nói thật, Đao Nhất Nhất thật đúng là là lần đầu tiên nhìn thấy chim lớn như vậy a.

Bất quá, xã hội nguyên thuỷ, động vật gì đều có, cũng không kỳ quái, hậu thế chim cá, không biết tuyệt chủng bao nhiêu động vật chỉ còn dư lại một chút.

Sớm biết nhìn nhiều một chút thế giới động vật rồi, nhìn chim to chỉ biết nhân gia rất lớn, mà không biết tên.

Bất quá, e rằng người đời sau cũng không thể phát hiện những chim lớn này, cái này thật đúng.

Không hề quấn quýt tên, chủng loại của bọn nó, trước hết gọi theo người nguyên thủy: "Chim to quái a!"

Những chim to này kết nhóm tất cả đều phân hướng về phía sơn động bọn họ, đây là chuyện gì xảy ra?

Nếu như Đao Nhất Nhất có thể nhớ lại trong bữa trưa bọn họ có ăn trứng chim, nàng mới có thể hiểu chuyện gì xảy ra. Trộm trứng chim, như lấy mạng, chúng nó không tới trả thù mới lạ.

Thêm đồ ăn mới cần cẩn thận, không nghĩ qua có thể nguy hiểm đến tính mạng a.

Đao Nhất Nhất nhìn nhóm chim to quái, có chút bất an.

Vội vàng lôi người nguyên thủy đứng gần nhất, nhìn vẻ mặt nàng khủng hoảng, trước đây nhất định là gặp qua những chim to quái này tập kích qua sơn động, Đao Nhất Nhất vội hỏi: "Những chim to này.... Quái, tại sao tập kích chúng ta?" Chim to quái gì gì đó, kêu thật không thói quen a.

Nhìn Đao Nhất Nhất hỏi, nữ hán tử kia chịu đựng khủng hoảng nói rằng: "Chúng nó bắt đi tiểu hài tử trong bộ lạc bay đến trên cao, rồi đem bọn họ thả xuống..."

"Sẽ dùng móng vuốt sắc bén quào trầy mặt người. Bọn nó có thể bay, chúng ta căn bản không thể cứu"

"Làm sao lại chọc những chim to quái này? Lúc này, chúng nó không phải ấp trứng sao! Làm sao có thời gian công kích chúng ta?"

"Ấp trứng!" Đao Nhất Nhất sắc mặt trở nên rất kỳ quái, chẳng lẽ trứng chiên hôm nay...."Khụ khụ...."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đao Nhất Nhất: Ngả Nhã, chuyện gì xảy ra? Đào trứng chim còn đào nghiện, đem tổ chim người ta bưng đi. Nhìn ngươi chọc đám chim này đi, ngươi nói làm sao bây giờ a!?

Ngả Nhã ủy khuất nói: Đây không phải là nhìn ngươi ăn không ngon, cho ngươi thêm bữa ăn ngon sao?

( thêm đồ ăn mới có nguy hiểm, dùng cơm cần cẩn thận!!!)

Đao Nhất Nhất dở khóc dở cười: Vậy cũng không cần càn quét sạch ổ chim để người ta một lần a!

Ngả Nhã: Nhất Nhất, ngươi tránh một chút, ta phải thả ra lực lượng trong cơ thể.

Đao Nhất Nhất: Khụ khụ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net