Chương 2: Không muốn làm mồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đao Nhất Nhất bây giờ tạm thời không cần lo lắng an nguy của mình, bởi vì người 'Người bay Ai nha' này đã quyết định thu nhận nàng. Hơn nữa còn muốn đem con heo rừng kia chia cho nàng. Bộ lạc nguyên thủy này phân công đi săn, 'Người bay Ai nha' là thủ lĩnh của bọn họ phụ trách phát động tấn công con mồi, còn có phụ trách thuận thế dùng sợi dây cột cổ con mồi mà những người nguyên thủy khác chia nhóm nhỏ đi lên, đâm chết con mồi, mặc dù cách làm có chút đẫm máu, hơn nữa không có được da thú hoàn chỉnh, nhưng loại phương pháp đi săn này thời nguyên thủy đã có phân công hợp tác, là phương pháp tốt nhất giảm tổn thất thương vong nhỏ nhất.

Thông qua phương pháp này, bọn họ có thể thành công nhưng lúc bình thường lại không săn tới con mồi.

Bình thường dùng biện pháp này đi săn phải hết sức cẩn thận, chẳng qua là hôm nay người phụ trách dụ con mồi, cũng chính là người phụ trách làm mồi nhử hấp dẫn chú ý con mồi bị bệnh, không đi săn. Mà bọn họ hoàn toàn không có phát hiện đội ngũ thiếu một người.

Vì vậy đến khi đều an bài xong tất cả, vào vị trí, Ngả Nhã mới phát hiện, thiếu một mồi nhử. 

Nhưng là người nguyên thủy suy nghĩ tương đối đơn thuần, bọn họ không biết tình hình, vẫn dựa theo phân công đứng ở vị trí của mình, không nhúc nhích, sẽ chờ Ngả Nhã phát động công kích, sau đó bọn họ lại đi săn.

Ở trình độ nhất định nào đó, bọn họ còn không thông minh bằng hầu tử.

Dưới tình huống này, Đao Nhất Nhất xuất hiện, thành công hấp dẫn con mồi, bọn họ thừa cơ lợi dụng. Nhìn đủ số lượng, vì vậy Ngả Nhã phát động tập kích.

Sau đó, Ngả Nhã nói cho Đao Nhất Nhất bởi vì nàng tham gia đi săn, cho nên con mồi sẽ chia phân cho một phần.

Đao Nhất Nhất: ha hả ....

Việc chế độ đi săn tập thể của bộ lạc nguyên thủy, có nghĩa là mọi người đoàn kết, mỗi ngày ăn chung nồi, chân chính chủ nghĩa cộng sản xã hội. Đao Nhất Nhất thật không ngờ thực sự làm cho nàng tới chủ nghĩa cộng sản xã hội, trong lòng có chút lòng vi diệu.

Không nói có thể còn sống xuyên trở về hay không, trước tiên qua cửa ải này rồi hãy nói.

'Người bay Ai nha' Bọn họ đã bắt đầu thu thập con mồi, bọn họ dùng khúc cây cột heo rừng lại khiêng đi, chuẩn bị đi về.

Đao Nhất Nhất cẩn thận quan sát nhóm người nguyên thủy, làm nàng giật mình chính là trong này trừ bản thân ra, thì đại đa số đều là phái nữ, nam nhân chỉ có một hai người. Nam nữ phân chia rõ ràng.

Đây là thời kỳ gì, nữ nhân đi ra ngoài săn bắn sao.

May mắn, bọn họ còn biết mặc da thú, thật sự hài hòa a.

Làm Đao Nhất Nhất lúng túng nhất là những người này lông lá thật là nhiều a, mặc dù không nhiều như hầu tử, nhưng lông cũng lưa thưa dài một hai cm, nhất là nữ nhân, thậm chí có.

Nếu như không phải là trên người có phần nhô ra, Đao Nhất Nhất hoài nghi, những người này có phải nữ nhân không. Cơ bắp thật kinh khủng, còn có lông lá.

Xem ra như vậy, vẫn là 'Người bay Ai nha' Thuận mắt, da rám nắng sạch sẽ, không có thấy lông rõ ràng, tối thiểu giống như người bình thường a.

Không giống những người khác, chẳng lẽ một bầy hầu tử sao?

Chính là cái tên có chút khôi hài, 'Ai nha' Chẳng lẽ người nguyên thủy đều thích tên như vậy, không phải có 'nền văn mình Maya' sao.

Bởi vì lúc săn giết heo rừng, chảy không ít máu, nếu không đi, có thể mèo hoang nghe mùi máu tanh chạy tới, vì vậy Ngả Nhã ra hiệu Đao Nhất Nhất theo sát.

Đao Nhất Nhất: Ta cũng muốn a, nhưng ta còn đang ở trong hố a.

Cái hố mặc dù không sâu, Đao Nhất Nhất lúc đứng lên có thể nhảy ra, chỉ cần mượn lực bật lên, hoặc là có người từ bên ngoài kéo nàng lên.

Đang suy nghĩ, Ngả Nhã thật giống như hiểu được tình cảnh Đao Nhất Nhất, đem trường mâu của nàng đưa tới. Đao Nhất Nhất nghĩ tới trường mâu đây mới vừa thọt qua con mắt heo rừng, vẫn là không nên đụng.

Đang chuẩn bị nhảy ra ngoài, đang bật người, nhưng không biết bị vấp cái gì té xuống. Đao Nhất Nhất kinh sợ, vật vừa rồi là gì? Giống như là sợi dây, nhưng tay chân của nàng hoàn toàn cách mặt đất, cái gì quấn lấy nàng?

Ngả Nhã thấy người trong hố lại ngẩn người, thì nhảy xuống hố ôm eo Đao Nhất Nhất, mang ra ngoài, Đao Nhất Nhất nhìn sau lưng nàng đang dao động tương tự như cái đuôi, hoảng sợ.

Nàng bị người ôm eo cực kỳ khó chịu, vô lực ngẩng đầu nhìn bốn phía, má ơi, những người này sau lưng đều có một cái đuôi a!

Không phải tiến hóa thành người nguyên thủy, cái đuôi đều thoái hóa sao, nhưng những cái đuôi lắc lư kia là chuyện gì xảy ra?

Bây giờ Đao Nhất Nhất căn bản không có tâm tình xúc động Ngả Nhã cường hãn như thế nào, dễ dàng đem nàng mang lên, nàng bây giờ trong đầu đều là cái đuôi.

Cuối cùng, nàng rốt cuộc dưới sự áp lực sờ cái mông chính mình một cái, thì phát hiện nàng cũng có một cái đuôi.

Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng là không khỏi không thừa nhận, nàng thực sự có cái đuôi!

Chẳng những xuyên qua, còn đem cái đuôi xuyên ra.

Bây giờ Đao Nhất Nhất muốn xác nhận một chút, chính là nàng sao? Hoặc là khuôn mặt nàng vẫn như trước sao?

Đao Nhất Nhất hốt hoảng nhìn chung quanh, không có nước? Lại càng không có gương. Bỗng nhiên, nhớ tới ánh mắt sáng ngời kia, vì vậy Đao Nhất Nhất ngăn cản Ngả Nhã.

"Đừng nhúc nhích"

Ngả Nhã nghe tiếng dừng bước.

Đao Nhất Nhất đứng ở trước mặt nàng, lúc này mới phát hiện, người này người này cao 2m, lấy nàng thân cao 1m65 với không tới, đi tới, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn a.

Muốn nhìn ánh mắt người ta, nhón chân lên cũng không tới a.

Cũng may Ngả Nhã hết sức hiền lành mặc dù không biết Đao Nhất Nhất làm gì, vẫn thiện ý khom người, "Lại không đi, chúng ta không thể không đi được"

Đao Nhất Nhất vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt Ngả Nhã.

Bên trong hiện ra một người nho nhỏ, lỗ mũi ánh mắt miệng, đều tỉ mỉ cẩn thận kiểm tra một lần, , ừm, vẫn là khuôn mặt chính mình. Vậy tại sao mọc ra thêm cái đuôi a.

Rốt cuộc, Đao Nhất Nhất giống như là phát hiện đại lục mới, kêu lên: "Ngươi không có đuôi".

Khuôn mặt Ngả Nhã lập tức đen lại, mặc dù mặt màu rám nắng rất khó để cho người nhìn ra nàng có tâm tình gì, nhưng Đao Nhất Nhất vẫn cảm giác được Ngả Nhã không vui, rất không vui.

Đồng thời nơi này, Đao Nhất Nhất còn phát hiện, mấy người nguyên thủy kia cũng đều nghe nàng nói nhìn lại, bọn họ nhìn về phía Đao Nhất Nhất ánh mắt thật giống như tràn đầy thương hại cùng đồng tình.

Đao Nhất Nhất: Các ngươi hầu tử này, dùng ánh mắt thương hại nhìn ta!

Bất quá, đối với nguy hiểm bản năng nói cho Đao Nhất Nhất, đây nhất định cùng Ngả Nhã có liên quan, có lẽ là nàng mới nói lời vừa rồi chọc giận Ngả Nhã?

Nhưng là mấy người người nguyên thủy này, đều có đuôi a, bao gồm nàng, trừ 'Ai nha'?

Chẳng lẽ, có đuôi mới là bình thường?

Đao Nhất Nhất cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.

Vậy mà hôm nay gặp chuyện xui xẻo còn chưa kết thúc, Đao Nhất Nhất còn không chưa rời khỏi tình trạng bi thảm trên người có thêm cái đuôi, thì nghe một tiếng gào.

Bọn họ bị dã thú theo dõi.

Không phải là bắt một con heo rừng sao. Làm sao khó khăn như vậy?

Ngả Nhã kêu một tiếng, tất cả mọi người đều ngừng lại, bày trận mà đợi. Đao Nhất Nhất phát hiện những người nguyên thủy này hết sức nghe lời Ngả Nhã, đã như vậy chứng minh phái nữ ở nơi này địa vị thật cao, chẳng lẽ là xã hội mẫu hệ? Bất quá, không thể loại bỏ, bởi vì cái bộ lạc này nam nhân chết nhiều, cho nên mới để cho nữ nhân đi săn.

Nhưng là, nhìn cơ bắp của những nữ hầu từ kia, Đao Nhất Nhất cảm thấy các nàng so với nam nhân còn mạnh hơn.

Từ đằng xa chạy tới một con hổ răng kiếm(1), nó thật giống như theo dõi heo rừng trong tay hầu tử.

Để cho Đao Nhất Nhất lúng túng không thôi là 'Người bay Ai nha' Lại hướng về phía con hổ gầm thét một trận, dĩ nhiên con hổ cũng đang gầm thét, cả hai tựa như đang cãi nhau.

Chẳng lẽ 'Ai nha' biết thú ngữ?

Gầm thét xong, Ngả Nhã trở lại, hướng về phía đám người nguyên thủy nói: "Đây là địa bàn hổ răng kiếm, hôm nay chúng ta đánh thắng, mới có thể đi qua. Dựa theo vị trí trước, bắt đầu đi săn" Hai ngày trước hổ răng kiếm đi vào sâu núi rừng, Ngả Nhã cho rằng nó không trở lại, hôm nay vì muốn nhanh chóng trở về bộ lạc, không gặp phải dã thú khác, nàng lựa chọn đi qua địa bàn hổ răng kiếm, dù sao nơi này còn lưu lại mùi vị hổ răng kiếm, những dã thú khác không dám tùy tiện tới. Chỉ là không biết nó rốt cuộc trở lại khi nào, tựa hồ còn bị thương.

Nhìn thấy, hổ răng kiếm đói thật lâu, cho nên trận ác chiến này không thể tránh khỏi.

Đao Nhất Nhất còn sững sờ, đợi ở nơi đó không nhúc nhích.

Cái này muốn khai chiến?

Một lời không hợp thì đánh a?

Ngả Nhã thấy Đao Nhất Nhất không nhúc nhích, có chút tức giận, đi tới, đối với đối với Đao Nhất Nhất gầm hét lên, "Ngươi còn lo lắng cái gì? Nhanh chóng rời đi"

Trước khi an bài....

Đao Nhất Nhất: Thì ra là như vậy, để cho nàng làm mồi nhừ a.

Nhưng là nàng chạy không nhanh a.

Hức hức, ta không muốn bị ăn tươi.

Đao Nhất Nhất vẫn không nhúc nhích.

Ngả Nhã tiếp tục nói: "Còn lo lắng cái gì? Đi nhanh a?"

Ngả Nhã chu đáo an ủi Đao Nhất Nhất, ý đồ cấp cho nàng dũng khí, "Yên tâm, nhìn dáng vẻ ngươi ăn ngon lắm, chỉ cần ngươi đi, hổ răng kiếm nhất định sẽ bị hấp dẫn"

Đao Nhất Nhất: ....

Ta một chút cũng không dễ ăn, ta không phải là so với các ngươi nhỏ sao, lông ít một chút, không cần trả thù ta như vậy.

Nhưng mà tất cả người nguyên thủy đã sẵn sàng, nhìn chằm chằm Đao Nhất Nhất. Tựa hồ tất cả đều dùng ánh mắt: Đi nhanh a, đi nhanh a, yên tâm, ngươi ăn ngon lắm.

Ánh mắt bọn họ phát ra ánh sáng, bị nhiều hầu tử nhìn chằm chằm như vậy, Đao Nhất Nhất chật vật nuốt nước miếng một cái.

Nàng làm sao còn không ngất xỉu?

Mau ngất xỉu a?.

Tác giả có lời muốn nói: Ngả Nhã nhíu mày một cái: Sau này vị trí này là của ngươi.

Phải làm một người có đóng góp cho bộ lạc, tích cực có sức khỏe tốt.

Đao Nhất Nhất: Ta chỉ muốn làm một người yên tĩnh.

Ngả Nhã : Tráng sĩ dũng cảm a, chiến đấu nhanh đi!

Đao Nhất Nhất: Ta không muốn làm dũng sĩ, càng không phải là tráng sĩ.

Ngả Nhã : Nói nhăng gì đấy? Đây là bộ lạc ban cho ngươi vinh dự. ( ai nha , để cho tôn vinh nỗi buồn của ngươi)

Đao Nhất Nhất : Thù gì? Oán gì? Cái quỷ gì a !!!!!

(1) Hổ răng kiếm: hình dạng giống hổ thời nay nhưng có hai răng nanh rất dài, sống ở cuối thế kỷ thứ 3, đầu thế kỷ thứ 4) 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net