Chương 22: Nàng leo lên giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất quá, thay đổi tình trạng bình thường, Ngả Nhã ngày hôm nay không phải tự mình đi vào sơn động, mà là bị mang trở về.

Đao Nhất Nhất nhìn nhiều người vây quanh Ngả Nhã như vậy, trong nháy mắt luống cuống, "Ngả Nhã, đây là thế nào?"

Đao Nhất Nhất sờ trên người Ngả Nhã dĩ nhiên nóng như lửa, sẽ không phải là bị sốt chứ a!.

Nàng sờ sờ trán Ngả Nhã, phát hiện nóng lợi hại, có thể hâm nóng hamburger rồi.

Tháp Nạp ở bên cạnh không nóng không lạnh nói: "Các vị thần đang kêu gọi nàng."

Người trong sơn động cảm xúc đều trở nên xuống rất thấp, dưới tình huống này, bọn họ biết, thủ lĩnh đại nhân của bọn họ thực sự sẽ không tỉnh lại.

Đao Nhất Nhất vừa nghe Tháp Nạp nói, tức giận, ngươi không phải vu y sao, không biết xem bệnh cứu người, còn nói lời như vậy, "Ngươi câm miệng, kêu các vị thần triệu hoán ngươi đi đi."

"Đem Ngả Nhã dìu vào bên trong sơn động nhỏ đi." Đao Nhất Nhất ra lệnh, sau đó lại suy nghĩ một chút, "Quên đi, để ta tự mình làm a!"

Đao Nhất Nhất chật vật đỡ Ngả Nhã đến giường đá, nàng nhìn Ngả Nhã cuộn người, ý thức không rõ, trong lòng rất lo lắng, Ngả Nhã sao lại sinh bệnh đâu?

Nhất định là nguyên nhân mỗi ngày nàng đều tắm, bây giờ thời tiết dần dần nóng lên, không biết mùa xuân hay hạ, lẫn lộn, Ngả Nhã còn mỗi ngày nghịch nước, nhất định là bị lạnh.

Nghĩ tới đây, Đao Nhất Nhất có chút tự trách, mình nên coi chừng nàng.

Được rồi, có lẽ bởi vì gần nhất quá mệt mỏi, hệ thần kinh mệt nhọc cũng khiến cảm mạo nóng sốt, Ngả Nhã nhất định không có nghỉ ngơi tốt.

Hoặc bởi vì bị thương, cho nên sức đề kháng trở nên yếu đi.

Đao Nhất Nhất nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, đầu óc của nàng trở nên phi thường hỗn loạn.

Nàng vội vàng tìm người đốt lửa nấu nước nóng, còn đem áo duy nhất của mình xé ra, hừm, nàng sau này cùng các nàng giống nhau mặc da thú cùng lá cây, hay là da lông, không biết so với áo của nàng đắt gấp bao nhiêu lần.

Đao Nhất Nhất an ủi mình, sau đó dùng mảnh vải nhỏ nhúm nước rồi bắt đầu lau người cho Ngả Nhã, nàng đầu tiên đem tất cả da lông trong bộ lạc đắp lên trên người Ngả Nhã, bởi vì nàng biết tình huống thiếu thảo dược, chỉ có thể dựa vào bản thân Ngả Nhã hạ sốt.

Chỉ cần có thể xuất mồ hôi, là có thể hạ sốt. Ngả Nhã muốn khỏe lại, trong lúc này nhất định không thể bị cảm lạnh. Cho nên nàng không ngừng lau người cho Ngả Nhã.

Gừng, nếu như có gừng thì tốt rồi, có thể trị lạnh. Xem ra sau này nhất định phải tìm được gừng mới được.

Nghĩ tới đây, Đao Nhất Nhất đi ra ngoài tìm Tháp Nạp, "Uy, ngươi không phải Vu sư sao? Lẽ nào ngươi không có thuốc chữa bệnh."

Tháp Nạp đang nhắm mắt dần dần mở ra, nói: "Vu sư? Ta không phải Vu sư? Thủ lĩnh Ngả Nhã là bị các vị thần triệu hoán, ta không thể vi phạm ý nguyện của thần."

Đao Nhất Nhất: Thần côn, giả bộ rất giống a.

Đao Nhất Nhất không để ý tới thần côn kia nữa, thấy túi da rắn bên người nàng, liều mạng tự lục lọi. Trời ạ, cái túi này đựng gì thế, hoa quả nát vụn, trời, còn có khúc xương!

Tháp Nạp không phải vu y sao, vì sao nàng mang theo không phải thảo dược gì gì đó, mà chỉ có cơm thừa còn dư lại cặn!

Thật vô dụng.

Đao Nhất Nhất ghét bỏ nhìn Tháp Nạp, nàng hiện tại rốt cuộc biết nữ nhân này không đáng tin, dáng vẻ khi nãy sở dĩ nhắm mắt ngưng thần không phải biểu hiện mình 'Tiên phong đạo cốt' mà căn bản là lười mở mắt.

Trừ ăn ra chỉ biết ngủ.

Nghe Ngả Nhã nói, nàng ta bởi vì ăn trộm trứng chim, mới bị chim to quái tập kích.

Đao Nhất Nhất im lặng trừng mắt Tháp Nạp, xoay người, không được, nàng phải làm cái gì. Đao Nhất Nhất không biết mình bị cái gì, nàng chạy ra bên ngoài sơn động, hiện tại trời đã tối rồi, nàng không dám đi quá xa, đang ở bên cạnh sơn động tìm rất nhiều cỏ nhỏ, nghe nói bên cạnh độc vật nhất định sẽ có dược thảo sinh trưởng khắc chế nó.

Hơn nữa, thảo dược đa số đều là thực vật, nàng không biết có hữu dụng hay không, những cỏ nhỏ này có thể chỉ là một ít cỏ dại, có thể bên trong có một loại cỏ dùng để chữa bệnh đâu.

Ngược lại đều là cỏ, người ăn cũng không chết.

Vì vậy, Đao Nhất Nhất đem cỏ nhỏ toàn bộ ném vào trong nồi, nàng cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng. Nấu xong một nồi nước xanh thăm thẳm, bắt đầu hướng miệng Ngả Nhã đổ vô.

Có lẽ nguyên nhân nước nóng, Ngả Nhã uống vào sau đó thực sự bắt đầu toát mồ hôi.

Mồ hôi trên người Ngả Nhã ra một tầng lại một tầng, nói đơn giản mồ hôi như mưa rơi, lau cũng không hết, da lông phía dưới đều bị thấm ướt, sơn động nhỏ có chút tối, Đao Nhất Nhất không thể làm gì khác hơn ở trong tối lau mồ hôi cho Ngả Nhã.

Nàng giống như đang khiếm nhã đối với Ngả Nhã vậy, có muốn phụ trách gì gì đó hay không a.

Đao Nhất Nhất đang bận rộn chăm sóc Ngả Nhã, cảm giác có người đi vào, không cần suy nghĩ nhất định là Tháp Nạp, trong sơn động những người khác đều rất tuân theo quy củ, sẽ không tự tiến vào lãnh địa Ngả Nhã.

Nhất Nhất giọng nói có chút không tốt: "Ngươi tới làm gì?"

Tháp Nạp: "Ta tới ngủ a."

Đao Nhất Nhất có chút tức giận, tại sao có người kỳ lạ như vậy, "Đây là lãnh địa của Ngả Nhã, ngươi đi ra bên ngoài ngủ."

Tháp Nạp nhìn giường nằm nhỏ của Đao Nhất Nhất, dĩ nhiên trực tiếp nằm xuống nơi đó, "Bên ngoài bẩn như vậy, ta không ngủ ngon được."

"Hơn nữa, cùng các nàng ngủ cùng một chỗ, sẽ ảnh hưởng ta và vị thần liên lạc."

Đao Nhất Nhất: Cái quỷ gì?

"Ngươi đứng lên, đây là chỗ của ta." Tháp Nạp thật sự có ý tứ, chiếm lấy giường của nàng, làm sao có thể.

Đao Nhất Nhất kéo, dĩ nhiên không di chuyển, Tháp Nạp người này là heo sao? Nặng như vậy, dáng vẻ thoạt nhìn không nặng, tại sao nặng như vậy!

"Khụ khụ..." Đao Nhất Nhất đang cùng Tháp Nạp phân cao thấp, chợt nghe tiếng ho khan Ngả Nhã, nhanh chóng rót nước, cho Ngả Nhã uống, hiện tại nếu như không uống nước, ngày thứ hai cổ họng khô khốc nói không ra tiếng, nếu nặng sẽ bị viêm họng rồi gì gì đó thì không xong.

Đao Nhất Nhất sắp bị Tháp Nạp làm phiền chết đi được, chỉ biết làm trở ngại chứ không giúp được gì, không thấy nàng đang chiếu cố Ngả Nhã sao, còn thêm phiền.

"Ngươi ra hay không đi ra."

"Nếu như ngươi không cho ta ngủ nơi đây, ta không thể làm gì khác hơn là đi tìm thủ lĩnh đại nhân ngủ." Tháp Nạp không biết xấu hổ nói.

Đao Nhất Nhất: "Cái gì! Ngươi muốn chiếm lấy giường đá của Ngả Nhã!" Nàng suy nghĩ lâu như vậy, cũng không dám hành động. Không đúng, Tháp Nạp nói là tìm Ngả Nhã ngủ!

"Ngươi... Ngươi." Đao Nhất Nhất quả thực bị Tháp Nạp làm tức muốn chết.

Đã như vậy, đuổi không đi, vậy chính mình ngủ giường đá Ngả Nhã.

Vì vậy, Đao Nhất Nhất thỏa hiệp, nàng rón rén lên giường Ngả Nhã.

"Ngả Nhã, ta đây chính là chăm sóc ngươi. Còn có, bởi vì ngươi nhặt loạn đồ vật, giường của ta bị chiếm đoạt, cho nên ngươi phải phụ trách."

Đao Nhất Nhất hướng về phía Ngả Nhã bĩu môi thì thầm nói, đương nhiên Ngả Nhã trả lời không được, cho nên Đao Nhất Nhất rốt cục leo lên giường thành công!

Nửa đêm, Đao Nhất Nhất cảm giác Ngả Nhã rốt cục hạ sốt, mơ mơ màng màng ngủ.

Đến khi nàng lần nữa tỉnh lại, Ngả Nhã dĩ nhiên không thấy.

Giường đá trong sơn động nhỏ đã trống không.

Đao Nhất Nhất nhanh chóng xuống giường đi tìm người, kết quả báo cho biết, Ngả Nhã đi ra ngoài săn thú.

Đao Nhất Nhất yên tâm đồng thời nhịn không được nhổ nước bọt. Thân thể này mạnh mẽ bao nhiêu a, không phải một tháng mới có thể xuống đất sao! Cái thí dụ này có điểm kỳ quái.

Kỳ thực trời chưa sáng, Ngả Nhã thanh tỉnh, vừa mới bắt đầu phát hiện bên người mình có 'động vật' khác nằm, Ngả Nhã suýt chút nữa phản xạ đem "Nàng" bóp chết rồi.

Đến khi hô hấp mang theo mùi vị cỏ xanh nhàn nhạt bay vào ngực nàng, Ngả Nhã cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

Là Đao Nhất Nhất, Đao Nhất Nhất không biết chuyện gì xảy ra, nằm ngủ dĩ nhiên chui vào trong lòng Ngả Nhã. Đương nhiên ngày hôm qua nàng vì lau mồ hôi cho Ngả Nhã, đem Ngả Nhã cởi sạch sau đó chưa kịp mặc lại quần áo cho người ta.

Cho nên, Ngả Nhã hiện tại trần như nhộng nhìn Đao Nhất Nhất trong ngực.

Ân, cảm giác tiếp xúc làn da mềm mại, Ngả Nhã thấy mới lạ, có một loại cảm giác kỳ quái từ trong thân thể dâng lên...

"Nhất Nhất." Nàng kêu một tiếng, giọng nói có chút khàn, còn không kêu thành tiếng.

Đao Nhất Nhất hoàn toàn không có nghe được, tiếp tục giấc ngủ ngọt ngào.

Ngả Nhã nhìn vẻ mặt Đao Nhất Nhất ngủ, nàng đột nhiên cảm giác có người ngủ chung cũng không tệ. Trách không được người trong bộ lạc mỗi khi mùa đông đến, đều thích nhét chung một chỗ sưởi ấm, bởi vì thực sự rất ấm áp a.

Chỉnh nàng, cả người đều trở nên lười biếng, thật không nghĩ tới.

Phải biết rằng nàng là người tỉnh táo nhất trong bộ lạc, không ngủ nướng. Đồng thời còn không ưa thích ngủ.

Trời biết, nàng một người ngủ ở sơn động nhỏ, giường đá băng lãnh như vậy, loại cảm giác này có bao nhiêu cô độc.

Mà từ khi Đao Nhất Nhất vào ngủ ở cửa sơn động nhỏ, nàng cảm thấy có gì đó trở nên không giống nhau.

Vừa mới bắt đầu nàng còn có chút không thói quen, không thói quen trong bóng tối nhiều hơn một phần hô hấp, nhưng dần dần nghe tiếng hít thở kia, nàng bắt đầu ngủ say, quen có nhiều hơn một người tồn tại trong sơn động nhỏ. Kỳ thực, Ngả Nhã mỗi ngày đều rất thích nghe tiếng hít thở Đao Nhất Nhất, giống như âm nhạc, nàng mỗi ngày đều tỉ mỉ lắng nghe, chờ đến lúc Đao Nhất Nhất ngủ say, nàng mới có thể ngủ.

Bởi vì Đao Nhất Nhất, Ngả Nhã phát hiện nàng dần dần bắt đầu chờ mong buổi tối, chờ mong giấc ngủ.

Nhưng mà, ngày hôm nay, nàng phát hiện mình dĩ nhiên mơ hồ có chút thích giấc ngủ. Thích cùng Nhất Nhất dựa vào ngủ chung một chỗ.

"Ọt ọt ọt." Thanh âm truyền đến, Ngả Nhã như chim sợ cành cong, trong sơn động vẫn còn có người khác! Nàng vừa rồi dĩ nhiên một chút cũng không phát hiện, xem ra phản ứng của mình trở nên chậm chạp rồi.

Tháp Nạp chẹp chẹp miệng, đang ngủ lầm bầm một câu: "Thật là đói."

Ngả Nhã: Không giải thích được vì sao cùng Đao Nhất Nhất ôm nhau ngủ mà cảm thấy hưng phấn, bên cạnh dĩ nhiên còn có một người khò khò ngủ say, ba người trong một cái sơn động nhỏ làm sao có loại cảm giác thẹn thùng đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net