Chương 23: Học được ăn vụng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bộ lạc bọn họ cách đó không xa một dòng sông nhỏ, Đao Nhất Nhất nghĩ đi xem sông có cá tôm gì gì đó không, làm canh cá cho Ngả Nhã bồi bổ sinh lực.

Thông thường người nguyên thủy trừ phi không có con mồi, bằng không sẽ không dễ dàng xuống sông bắt cá, bởi vì trong cơ thể cá có nhiều xương, không cẩn thận sẽ mắc cổ họng.

Đao Nhất Nhất dùng cây chi cối xay xoắn lại thành dây thừng rồi đan thành tấm lưới thô sơ, sau đó đặt ở chỗ tảng đá chật hẹp trên sông, khi những con cá xuôi dòng đến sẽ tự chui đầu vào lưới.

Còn Tháp Nạp, Đao Nhất Nhất quyết định không nhìn đến, ngược lại Ngả Nhã hứa hẹn qua đến khi người bộ lạc Tháp Nạp đến trao đổi con mồi thì đem Tháp Nạp đưa đi. Chỉ là Đao Nhất Nhất cảm thấy những người khác trong bộ lạc không hy vọng Tháp Nạp đi, cũng đúng, Tháp Nạp có thể chữa bệnh, nhận thức một ít thảo dược chữa bệnh, gọi là phương thuốc cổ truyền, điều này mà nói như cấp cho các nàng một tờ bảo hiểm. Bất quá, Ngả Nhã đã đáp ứng với những người đó sẽ thả Tháp Nạp đi, nhất định sẽ không nuốt lời.

Kỳ thực Ngả Nhã cũng nhận thức một ít thảo dược cùng một ít phương pháp cơ bản chữa bệnh, nàng học được một ít từ ma mỗ, chỉ là không có biết nhiều như Tháp Nạp mà thôi. Đại bộ lạc nha, chính là so với bộ lạc nhỏ của các nàng giàu có hơn. Ngả Nhã nói đợi các nàng săn nhiều con mồi hơn, để dành được một ít da lông, sẽ chọn hai đứa bé trong bộ lạc đi ra bên ngoài học vu y.

Đương nhiên, đây chỉ là mong ước mà thôi, dù sao cái bộ lạc này có hai mươi người, hài tử không có bao nhiêu, chưa kể những thứ khác, ách... Trong bụng không tính.

Đao Nhất Nhất không biết nàng nhặt về giống chó gì, mũi quá nhạy, con mắt còn chưa mở thì có thể nghe mùi tìm được Đao Nhất Nhất rồi, đồng thời nó còn có thể tìm được Đao Nhất Nhất ở khoảng cách rất xa.

Liền nói sáng sớm hôm nay, Đao Nhất Nhất len lén đi ra ngoài xem lưới hôm qua chính mình thả có bắt được cá tôm không, chưa đi lâu lắm con tiểu cẩu kia dĩ nhiên run run rẩy rẩy tìm tới.

Đao Nhất Nhất: Chó này nghịch thiên a, rốt cuộc biết cái gì là thuốc cao dán chó rồi, đơn giản là so với Ngả Nhã còn muốn dính người hơn!

Điều này làm cho Đao Nhất Nhất nghĩ tới Thần khuyển, không đúng, còn có linh cẩu, nghe nói bọn nó tứ chi cường tráng, so với lang hung mãnh hơn, có thể là bởi vì quá lười, cho nên trở thành hạ đẳng, bình thường ăn đồ dư thừa, còn đem mình làm cho bẩn thỉu. Quan trọng nhất là, linh cẩu là xã hội mẫu hệ, mẫu linh cẩu so với linh cẩu đực càng cường tráng hơn, thể trọng nặng hơn. Nên không bị chịu khổ khi linh cẩu đực vứt bỏ.

Nghĩ tới đây, Đao Nhất Nhất không nhìn tiểu cẩu phản kháng, đem tiểu cẩu trở mình, tách hai chân dưới nhìn một chút, cuối cùng xác nhận, ừm, thật sự là con chó đực.

Tiểu cẩu bị Đao Nhất Nhất vô sỉ làm hành động bỉ ổi như vậy, vẫn hồn nhiên không biết lắc lư thân thể của mình qua lại, cho rằng Đao Nhất Nhất cùng với nó chơi đùa đâu.

Đao Nhất Nhất đột nhiên nghĩ đến, Tiểu bánh chưng của nàng ( tên của con chó, bởi vì lông màu nâu nên mới có cái tên như thế) sẽ không phải là linh cẩu trong truyền thuyết không vệ sinh còn đặc biệt lười a! Hơn nữa còn bị vứt bỏ. Đến bây giờ còn chưa mở mắt, sẽ không phải là cẩu mù a!.

Thật sự bị mù sao?

"Ta nói cho ngươi biết, ngươi nếu như không chú ý vệ sinh, đừng nghĩ tới ta tiếp tục thu giữ ngươi."

"Làm nũng cũng không được."

Đao Nhất Nhất đang nghiêm nghị phê bình giáo dục con chó.

Chợt nghe một trận tiếng nước, chuyện gì xảy ra? Vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy một thân ảnh váy da báo đen bay đi.

Đao Nhất Nhất nhìn một chút lưới đánh cá, không thể không tức giận, đáng chết đồ đê tiện này, thậm chí ngay cả cá nàng chuẩn bị bồi bổ cho Ngả Nhã đều bị trộm! Nàng thực sự bó tay với Tháp Nạp.

Coi như muốn trộm, đợi nàng đem canh cá nấu xong rồi trộm chứ, thật không biết chỉ số IQ bao nhiêu, còn ở đó đắc ý.

Thiếu chút nữa nước bắn vào nàng.

Đao Nhất Nhất có chút buồn bực, lại đột nhiên thoáng nhìn trong nước có một con màu xanh to bằng bàn tay. Đao Nhất Nhất sửng sốt một chút, ếch!.

Bây giờ bắt đầu có ếch rồi sao?

Mặc kệ nó sao? Nhưng thịt ếch ăn ngon a, nàng khi còn bé ăn qua một lần, thịt rất dày, so với thịt gà ăn ngon gấp trăm lần, ướp gia vị còn ngon hơn, chính là mỹ vị. Bất quá, chỉ ăn qua một lần, sau đó thịt ếch đã bị cấm. Loại mỹ vị này còn lưu ở trong đầu.

Không biết có phải do càng lớn nên càng sợ, nàng lúc nhỏ, cái gì cũng dám ăn, nhộng, lươn, thịt rắn, ếch, không nghĩ tới sau khi lớn lên ngược lại cái gì cũng không dám ăn, nhìn thôi đã cảm thấy sợ, ai còn dám ăn a.

Muốn nói thịt ếch đã lột da thật đúng là mỹ vị, chỉ là hình dạng quá dọa người, xem ra giống như là... Khụ khụ. Còn có nhộng ve chưa lột xác, mới từ trong đất chui lên, đem đi chiên vàng cắn một ngụm một ngụm, thật sự là mỹ vị a, toàn bộ đều là thịt a, nghe nói ve uống tinh hoa của cây, nhộng chính là tinh hoa trong tinh hoa a.

Nhộng ve trốn trong đất hai ba năm, mãi cho đến một ngày chính mình tự trong bùn đất bò ra ngoài, bò lên trên cây, trải qua một lần lột xác thì giương cánh bay cao, nhưng mà kêu to cả một mùa hè như vậy, rồi chết. Có thể nói, nó ở trong đất ba năm, chỉ vì một tiếng ve kêu.

Ngẫm lại rất bi ai, bất quá bởi vì nó dưới bùn đất uống tất cả tinh hoa của rễ cây, cho nên giá trị dinh dưỡng vô cùng tốt, người già, hài tử, phụ nữ sau khi sinh cùng với người thể chất yếu ăn đều tốt.

Chính là bộ dáng quá xấu xí.

Nếu hiện tại đã có ếch, vậy có phải đồng nghĩ không lâu sau có thể nhặt nhộng ve rồi không, trời ạ, nơi đây nhiều cây như vậy, nhặt cả đêm chắc hẳn bảy tám trăm con!.

Đao Nhất Nhất quyết định, trở về tìm người qua đây lấy ống trúc chén gỗ gì gì đó, bắt ếch, nếu không có, bắt nòng nọc cũng được a, nòng nọc trở thành ếch rất nhanh, một đêm sẽ biến đổi, nàng khi còn bé bắt nòng nọc, không biết gieo họa bao nhiêu nòng nọc, đương nhiên chờ bọn nó biến thành ếch con thì nàng đem bọn nó phóng sanh, dù sao nàng chỉ muốn thấy bộ dạng bọn nó bơi qua bơi lại mà thôi.

Tiểu nòng nọc, ách.... Lại tà ác.

Cá tôm đã không có, Đao Nhất Nhất lúc trở về thuận tiện qua bên đất trồng khoai lang, đào mấy củ khoai lang, nàng chuẩn bị nấu cho Ngả Nhã một chút cháo, bởi vì Ngả Nhã bệnh nặng mới khỏi, không thể ăn nhiều thịt. Thịt ăn nhiều dễ bị bệnh, điểm ấy Đao Nhất Nhất cố ý tìm hiểu, kỳ thực rất dễ hiểu, những người mập kia so với người gầy dễ sinh bệnh, thể chất càng không tốt, không phải bệnh nhà giàu do ăn nhiều thịt sao, có người nói trong thịt có chất gì đó, ăn chay so với ăn thịt càng thêm khỏe mạnh.

Không phải trong chùa các sư thầy sống lâu như vậy nhờ ăn chay sao.

Bị bệnh nên ăn nhiều thức ăn thanh đạm.

Đối với Đao Nhất Nhất đột nhiên quan tâm, Ngả Nhã rất là hưởng thụ. Nàng vô cùng thích Đao Nhất Nhất quan tâm nàng, mặc dù Đao Nhất Nhất không cho nàng ăn thịt có chút không thể nói, nhưng nàng không để ý, không ăn thịt làm sao có sức mạnh đâu, bất quá, nếu là Đao Nhất Nhất đặc biệt vì nàng nấu canh, nàng nhất định phải uống hết.

Đao Nhất Nhất mới vừa đem cháo khoai lang nấu xong, thấy có người ở trước mặt mình ném tới hai con cá. Không cần phải nói, nhất định là Tháp Nạp.

Đao Nhất Nhất liếc mắt nhìn nàng một cái, chuyện gì xảy ra?

Từ khi Tháp Nạp ăn con thỏ nhỏ của Đao Nhất Nhất cùng Chít Chít, Chít Chít cùng Đao Nhất Nhất chung một thuyền, hắn là số ít người trong bộ lạc chán ghét Tháp Nạp. Vì vậy, Chít Chít ngay lập tức chạy tới mật báo, nói rằng: "Tháp Nạp ngày hôm nay ăn một con cá nướng, không cẩn thận bị mắc xương cá, bây giờ nói không được."

"A?" Đao Nhất Nhất nhìn có chút hả hê, người này nhất định là phát hiện cá không thể ăn, không có trong tưởng tượng của nàng ăn ngon, cảm thấy bị mắc lừa, mới đem cá trả lại a!.

Đao Nhất Nhất nội tâm tà ác, cho ngươi tham ăn. Vì vậy nàng hấp ta hấp tấp chạy tới bên người Tháp Nạp, lần đầu tiên chủ động cùng nàng bắt chuyện, "Tháp Nạp, hôm nay ngươi ăn cái gì sao?"

"Ăn cái gì?"

"Ăn ngon không?"

Nhìn Tháp Nạp ngậm chặt miệng, không chịu mở miệng nói chuyện, Đao Nhất Nhất càng thêm ân cần hỏi: "Làm sao, còn muốn ăn sao?"

"Ai~, ngươi nếu như muốn ăn, cần phải ăn nhiều một chút, dù sao ngày mai tộc nhân của ngươi tới đón ngươi rồi, sau này ngươi muốn ăn cũng không có đâu."

"Thật không nghĩ tới, ngươi phải đi nhanh như vậy nha. Bất quá, ta không có chút nào nhớ ngươi."

"Ngả Nhã nói, ngày mai sẽ tiễn ngươi đi đâu."

Đao Nhất Nhất dường như có chút đắc ý vênh váo, ai bảo Tháp Nạp suýt chút nữa làm hư lược xương Ngả Nhã tặng cho nàng, nếu như không phải nàng phát hiện sớm, Tháp Nạp muốn đem lược xương của nàng còn có cái làn nhỏ trộm đi đâu. Thật là một nữ nhân đáng ghét.

Đối với người đáng ghét, Đao Nhất Nhất cho tới bây giờ không biết cái gì gọi là phong độ, nàng hoàn toàn không ngại phát huy lời nói móc cùng độc xà.

Tháp Nạp nhìn thật sâu Đao Nhất Nhất.

Kỳ thực nhìn ngoại hình Tháp Nạp xác thực rất thích hợp nhân vật thần côn này, bình thường vô cùng an tĩnh, nói rất ít, thoạt nhìn rất xa, có vẻ không ăn mùi vị lửa khói nhân gian.

Rất an tĩnh, trừ lúc ăn.

Ngàn vạn lần không nên bị bề ngoài của nàng lừa gạt, nàng kỳ thực mới là tên ăn lửa khói nhân gian, đơn giản là cái gì cũng ăn, có chút điên cuồng, ngay cả Đao Nhất Nhất nuôi con chuột, nàng ăn trộm mấy con. Kiểu hình 'Ăn hết thiên hạ'.

Có một lần, Đao Nhất Nhất không chú ý một chút, ngay cả Tiểu bánh chưng đáng thương đều bị nàng cắn một miệng lông.

Đây là sức chiến đấu kinh khủng như thế nào a.

Thế cho nên, Tiểu bánh chưng nghe mùi của nàng, cụp đuôi chạy thật xa.

Tháp Nạp nhìn Ngả Nhã xa xa, tựa hồ xác nhận, Ngả Nhã có đúng như Đao Nhất Nhất nói như vậy, đem nàng đưa đi, mà Ngả Nhã không có bất kỳ biểu thị nào.

Điều này cũng là một loại biểu thị.

Đao Nhất Nhất tán thưởng đối với Ngả Nhã, làm tốt, cho bảo bảo thể diện.

Sau đó Tháp Nạp không nói một lời, đi ngang qua trước mặt Đao Nhất Nhất, nàng yên lặng đạp một cái.

Sau đó, Đao Nhất Nhất quát to một tiếng, nhảy dựng lên, "Em gái ngươi, cái đuôi của ta."

Đao Nhất Nhất nhìn chóp đuôi chính mình bị người đạp lên, hai mắt phát hỏa nhìn chằm chằm bóng lưng Tháp Nạp.

"Nữ nhân xấu xa!" Giậm đuôi ta!

Mà Tháp Nạp đã đi xa, bóng lưng của nàng có vẻ hơi cô đơn. Mà Đao Nhất Nhất thật sự bị đạp đau, bởi vì trên chân Tháp Nạp mang giày gỗ của bộ lạc các nàng.

Tháp Nạp cảm thấy bộ lạc Ngả Nhã rất tốt, có đồ đạc nàng trước đây chưa từng thấy qua, nói thật nàng cũng không muốn đi cùng Tư Khố, bởi vì nàng thật ra bị Tư Khố bắt đi, Tư Khố dẫn một bộ phận tộc nhân trốn tránh, cần một vu y, mà nàng đương nhiên dễ dàng bị bắt đi nhất.

Cũng bởi vì một miếng thịt, nàng đã bị dẫn dụ đi ra ngoài, sau đó thành công bị Tư Khố bọn họ đoạt đi ra bộ lạc.

Tư Khố bọn họ dọc theo đường đi, màn trời chiếu đất, ăn thật không tốt, Tháp Nạp đói bụng, cho nên chính mình đi ra ngoài tìm thức ăn, sau đó bị chim to quái tập kích bị dẫn tới sào huyệt của bọn bọ. Sau đó được Ngả Nhã cứu.

Nói thật, Tháp Nạp cảm thấy bộ lạc Ngả Nhã tốt vô cùng, tối thiểu so với Tư Khố tốt hơn, sẽ không chịu đói. Hơn nữa, nàng phát hiện nơi đây có bí mật, ở sơn động nhỏ của Ngả Nhã có một góc có thùng gỗ rỗng ruột, ở trong đó có vài món đồ cùng thưc ăn ngon, nàng ngửi được mùi kỳ quái, nhưng Đao Nhất Nhất rất phòng bị nàng, nàng cũng không thể vào trong sơn động nhỏ kiểm tra.

Chỉ cần tối hôm nay, đi vào trong đó ngủ một giấc, nàng có thể tìm tới chỗ có thùng gỗ rỗng ruột.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đao Nhất Nhất nước mắt lưng tròng: Ngả Nhã, Tháp Nạp giẫm đuôi của ta.

Ngả Nhã: Không đau, tới ta thổi cho ngươi.

Đao Nhất Nhất: Thổi thì thổi, ngươi thế nào liếm lên a.

Ngả Nhã: Như vậy sạch sẽ chút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net