Chương 24: Học được tính kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến buổi tối, đó là thời khắc kích động lòng người, Ngả Nhã lẳng lặng chờ Đao Nhất Nhất leo lên giường. Chỉ là, Đao Nhất Nhất vì sao còn không tiến vào ngủ đâu.

Ngả Nhã ở trên giường đá có chút khẩn trương, còn có chút chờ mong. Nàng thậm chí nghe tiếng tim mình đập càng lúc càng lớn, chỉ có khi đang đối mặt với mãnh thú to lớn hung mãnh, chính mình mới xuất hiện tình trạng này, lúc này làm sao xuất hiện, lẽ nào Nhất Nhất so với mãnh thú còn đáng sợ hơn? Không phải a? Nhất Nhất nhỏ như vậy, như vậy... Yếu đuối.... Như vậy tại sao mình tim mình đập càng lúc càng nhanh đâu, đây rốt cuộc là vì cái gì?

Ngả Nhã nghĩ không rõ lắm, thế cho nên trằn trọc qua lại.

Đao Nhất Nhất vì sao chậm chạp không vào sơn động nhỏ đâu, nàng đang cùng Tháp Nạp ầm ĩ, lúc đầu Đao Nhất Nhất không tính phản ứng Tháp Nạp, dĩ nhiên không biết phải trái đạp cái đuôi của nàng, đuôi là điểm trí mạng của Đao Nhất Nhất.

Chóp đuôi còn đau đớn nhắc cho Đao Nhất Nhất, sự thực không gì sánh được tàn khốc. Nàng mọc thêm một cái đuôi! Buồn cười biết bao nhiêu rồi!

Bây giờ lại còn bị một người nguyên thủy coi là nhược điểm, đạp một cái!

"Ngươi không thể đi vào." Đao Nhất Nhất cản Tháp Nạp lại.

Tháp Nạp: "Ta vì sao không thể đi vào, ta muốn đi ngủ."

Đao Nhất Nhất: "Bên trong không có địa phương cho ngươi ngủ, muốn ngủ thì ngủ bên ngoài."

Đao Nhất Nhất trở nên hung hăng.

Tháp Nạp không phục, "Ta muốn gặp thủ lĩnh, ta muốn đích thân nói với nàng."

Đao Nhất Nhất: "Ngả Nhã đã ngủ rồi. Đừng quên, Ngả Nhã được ta chữa bệnh. Nàng hiện tại còn chưa có khỏi hẳn, cần an tĩnh để ngủ."

Kỳ thực từ lúc hai người gây gổ, Ngả Nhã cũng nghe được, thính lực của nàng luôn luôn linh mẫn, cho nên mới có thể lúc nguy hiểm đã tới trước, trước hết làm ra báo động cùng phán đoán. Chỉ là nàng có chút xoắn xuýt, không cho Tháp Nạp tiến đến, như vậy Đao Nhất Nhất nhất định sẽ trở về ổ nhỏ của nàng, vậy ý nghĩa ngày hôm nay Đao Nhất Nhất sẽ không cùng nàng ngủ, nàng phải tiếp tục cô độc một mình ngủ.

Nhưng mà, làm cho Tháp Nạp tiến vào, Đao Nhất Nhất nhất định sẽ cảm thấy nàng thiên vị Tháp Nạp, khẳng định sẽ nổi giận.

Ngả Nhã không có phát hiện mình dĩ nhiên bắt đầu học xong tính kế, trong lòng suy tính một ý một ý toát ra!

Ở dưới tình huống làm khó dễ này, Ngả Nhã lựa chọn giả câm vờ điếc.

Đao Nhất Nhất thật không ngờ Tháp Nạp dị thường quật cường, đối với điều kiện sinh hoạt so với nàng yêu cầu cao hơn nữa, bởi vì cảm thấy bên ngoài không tốt, không có thoải mái như bên trong, nàng tình nguyện đứng ở cửa cũng không muốn ngủ ở bên ngoài.

Đao Nhất Nhất cùng nàng đứng ở cửa sơn động nhỏ trong chốc lát, có chút buồn ngủ, mới vừa ngáp một cái, chỉ chớp mắt, Tháp Nạp dĩ nhiên không thấy, nhìn lại, nàng nhanh chóng nằm tại ổ nhỏ chính mình ngủ!

Được rồi, ngày hôm nay cái thân ảnh Tháp Nạp cướp cá kia, còn ở lại trong lòng Đao Nhất Nhất, được gọi là nhanh như điện, nhanh như gió, thật sự nàng có thực lực này! Đại khái chỉ muốn ăn, có thể làm cho nàng liều mạng như vậy a!.

Đao Nhất Nhất không thể làm gì khác hơn là chấp nhận đi hướng giường đá Ngả Nhã, bởi vì cái da mặt dày Tháp Nạp kia, nàng nhất định là kéo không nhúc nhích, hôm qua đã thí nghiệm qua, không phải sao?

Ngả Nhã nín thở: Nhất Nhất rốt cuộc đã tới sao? Đồng thời trong lòng khen Tháp Nạp, không hổ là đại bộ lạc tới, mặc dù là vu y, thân thể mạnh như vậy.

Đao Nhất Nhất sờ soạng đến bên giường bằng đá, xốc lên tấm da hổ mềm mại, sờ một cái!

Ta... khụ khụ.... Đao Nhất Nhất kêu lên, "Ngả Nhã, ngươi làm sao không mặc quần áo."

"Ngươi ngủ dĩ nhiên không mặc quần áo!" Nàng vừa rồi không cẩn thận sờ soạng da thịt trơn trợt.

Ngả Nhã: "Ta ngủ cho tới bây giờ không mặc da thú a."

Đao Nhất Nhất mở to hai mắt nhìn: Lừa gạt ai? Nàng ngủ ở cửa sơn động nhỏ của Ngả Nhã lâu như vậy, nhưng mỗi lần đều thấy Ngả Nhã mặc da thú ngủ. Làm sao có thể không mặc quần áo! Rõ ràng là nói xạo!.

Mặc dù nàng cũng thích ngủ lõa thể, nhưng Ngả Nhã không phải a, lẽ nào ngày hôm qua ngủ một lần như vậy, nàng dĩ nhiên thích. Lẽ nào thói quen chỉ cần một ngày sao! Thẹn thùng a!

Ngả Nhã: Không phải, cùng ngươi ngủ, ta thích lõa thể!

Đao Nhất Nhất bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Đùa giỡn lưu manh!."

Bất quá, nghĩ lại bình thường trở lại, bên ngoài đám người nguyên thủy kia không phải mỗi ngày đùa lưu manh sao? Nàng sớm quen mới đúng a.

Vừa nghĩ như thế, Đao Nhất Nhất cảm thấy vừa rồi sờ một cái rất tốt a.

Rắn chắc a!

Không hổ là Ngả Nhã, bình thường rèn luyện, dáng vẻ của nàng đây, thịt trên người mềm nhũn, không có chút nào... khụ khụ, không nên suy nghĩ nhiều.

Đao Nhất Nhất ngủ ở bên cạnh Ngả Nhã, cảm giác được Đao Nhất Nhất tồn tại, thân thể Ngả Nhã nhịn không được run lên một trận, nàng muốn... nhích sang hướng bên kia, Đao Nhất Nhất giống như là một khối nam châm, hấp dẫn nàng, muốn nhích tới, gắt gao cùng nàng dựa chung một chỗ.

Nhưng mà Ngả Nhã không dám, nàng khống chế chính mình, Đao Nhất Nhất còn chưa ngủ, nàng không thể làm như vậy, lỡ như đem nàng hù chạy làm sao bây giờ?

Không nghĩ tới, Ngả Nhã chưa hành động, Đao Nhất Nhất quay người lại, giơ chân lên gác lên người Ngả Nhã, Ngả Nhã sửng sốt, tim lại bắt đầu dập thình thịch hỗn loạn. Thanh âm này nàng ngủ không yên, Ngả Nhã không dám cử động.

Đao Nhất Nhất khi ngủ có một thói quen, đó chính là đuổi theo người, không sai, hướng địa phương có người chạy, còn động một chút là ôm người ta. Chính nàng cũng biết tật xấu này của mình, cho nên đặc biệt mua cho mình một con chó bông nằm úp sấp, dùng để ôm ngủ.

Bất quá, nàng dường như đã quên cái tật xấu này của chính mình, ngày hôm nay tùy tiện chạy lên người Ngả Nhã.

Trong bóng tối, Tháp Nạp cảm thấy Đao Nhất Nhất cùng Ngả Nhã đã ngủ rồi, vì vậy nàng len lén đứng dậy, chạy về phía địa phương Đao Nhất Nhất giấu thùng gỗ.

Ngả Nhã làm sao có thể ngủ! Cùng Đao Nhất Nhất ngủ cùng một chỗ, vừa tốt đẹp vừa thống khổ a.

Cho nên, Ngả Nhã rất dễ dàng cảm giác được hành động của Tháp Nạp.

Chỉ là nàng không có hành động, muốn yên tĩnh chờ xem nàng muốn làm gì.

Tháp Nạp mở ra thùng gỗ Đao Nhất Nhất giấu kỹ, một cỗ mùi gay mũi bay lên, bên trong tất cả đều là nước, nhưng là nước gì? Đã vậy còn quá khó ngửi, dường như có mùi vị trái cây.

Chỉ cần có thể ăn, Tháp Nạp sẽ dám ăn, không thể ăn, nàng còn muốn nếm một ngụm.

Vì vậy, nàng không chút nghĩ ngợi uống một ngụm.

Sặc!

Thật là khó uống!

Đương nhiên khó uống rồi, rượu trái cây kỳ thực uống không ngon chút nào, bởi vì vừa chua vừa chát, còn cay đắng, đồng thời nồng độ cao nữa, trước đây đều cho rằng rượu trái cây đều ngọt, ai ngờ Đao Nhất Nhất uống một ngụm tự mình làm rượu bằng quả nho, thiếu chút nữa thì ói ra ngoài, so với rượu đế còn khó uống hơn.

Cho nên nàng lên mạng tìm kiếm, rượu trái cây sở dĩ vừa chát vừa đắng là bởi vì tất cả trái cây đều có tanin, vô luận hoa quả lên men tanin sẽ phân giải, lưu lại ở trong rượu, đều sẽ đắng chát, cực kỳ khó uống. Bình thường trong cửa hàng bán rượu trái cây sở dĩ uống ngon bởi vì bên trong có glycerol(rượu) để loại trừ tanin, và có vài chất phụ gia.

(Tanin là những hợp chất tự nhiên thuộc nhóm pollyphenol phổ biến trong thực vật, có vị chát. Tanin có trên vỏ, hạt và cuống nho. Trong quá trình làm rượu vang đỏ, nước nho được ngâm chung với vỏ nho, hạt nho và đôi khi cả cuống nho nên tanin ngấm vào rượu nhiều hơn, hơn nữa, nho đỏ vốn dĩ đã có hàm lượng tanin cao hơn nho trắng. Bởi vậy vị chát từ tanin trong rượu vang đỏ thường cao hơn rượu vang trắng.)

Mụ mụ Đao Nhất Nhất thích tự làm rượu nho, mỗi mùa hè đều làm mấy lọ chậm rãi uống, bởi vì rượu nho làm rất dễ, chỉ cần đem quả nho rửa sạch bỏ đường vào đổ thêm chút nước, rồi chờ lên men là được rồi.

Đao Nhất Nhất cũng học theo, lúc đầu nghĩ những trái cây kia không ăn hết, ném thì đáng tiếc, nên bỏ chung vào trong thùng gỗ thử một lần xem có thể ủ ra rượu trái cây hay không, bởi vì không có đường, chỉ dựa vào nhiều loại hoa quả trộn chung chung một chỗ để lên men, cho nên Đao Nhất Nhất không xác định có thể thành công không.

Không nghĩ tới, lại bị Tháp Nạp để ý, thừa dịp ban đêm uống trộm.

Mặc dù cảm thấy rất quái lạ, không biết vì sao có loại mùi vị này, cũng có thể Tháp Nạp có một loại khuynh hướng tự ngược, nàng nhịn không được uống hai ngụm, vốn không có bao nhiêu, vì vậy Tháp Nạp đem mấy thùng gỗ rượu trái cây Đao Nhất Nhất cất giấu uống cạn sạch toàn bộ.

Sau đó bất tỉnh nhân sự.

Trời tờ mờ sáng, Đao Nhất Nhất thật sự không chịu nổi, nàng bị mùi rượu làm cho tỉnh. Sau đó phát hiện, chính mình dĩ nhiên nằm trong lòng Ngả Nhã, cái này không nói, nhưng Ngả Nhã không mặc quần áo a!!!

Đao Nhất Nhất ngượng ngùng.

Sau đó, nàng nhìn thấy vành mắt đen Ngả Nhã, bình thường không nhìn kỹ, giờ nhìn gần. Ngả Nhã thiếu giấc ngủ sao, xem ra sau này phải khuyên nàng ngủ nhiều a.

Nếu như Ngả Nhã biết, nhất định sẽ nhổ nước bọt. Nàng bị tiểu yêu tinh Đao Nhất Nhất vừa làm vui sướng vừa thống khổ ngủ không được mà thôi.

Đao Nhất Nhất rời giường thì đen mặt, bởi vì dưới giường có một người nằm. Bị người nằm ở dưới giường khoảng cách gần như vậy thật sự rất khó chịu a.

Lại là Tháp Nạp này!

Đao Nhất Nhất ngửi mùi vị trong không khí, đều là mùi rượu muốn hôn mê.

Đao Nhất Nhất không chút khách khí đá Tháp Nạp, hừ! Dĩ nhiên không có tỉnh!

Rất nhanh Đao Nhất Nhất biết vì sao, thùng gỗ của nàng bên trong chỉ còn lại cặn!

Đao Nhất Nhất tâm tình bây giờ rất vi diệu, mừng rỡ thực sự có thể chưng cất rượu, nhưng càng tức giận vì rượu trái cây bị người trộm uống hết!

Nhóc con, học được uống trộm rồi!

Đao Nhất Nhất đá Tháp Nạp vài cái, nàng vẫn không nhúc nhích, sẽ không phải là uống say a!

Đã như vậy, thừa dịp nàng say đem nàng trói lại, để trên đống lửa... khụ khụ... tà ác. Nàng rõ ràng là người văn minh, làm sao trở nên dã man như vậy nha.

Sau đó, có người tới báo cáo cho Ngả Nhã, người bộ lạc Nham Thạch đến, vì vậy Ngả Nhã mặc quần áo xong mang theo Đao Nhất Nhất đi cùng với các nàng đàm phán.

Đến khi Đao Nhất Nhất nhìn mấy con cừu, thực sự bị dọa, có thể tìm được sao, quá nghịch thiên đi. Nàng bây giờ muốn đi qua cách rừng kia xem xét.

"Tháp Nạp đâu."

Ngả Nhã khoát tay, Tháp Nạp bị trói ở trên cây thập giá (†) mang đi ra, đây đương nhiên là kiệt tác của Đao Nhất Nhất, nàng chỉ có chút tà ác mà thôi.

Người bộ lạc Nham Thạch có chút kỳ quái, Tháp Nạp vì sao bị người khác giày vò như vậy cũng không tỉnh.

Từ khi phát hiện Tháp Nạp có chức nghiệp vu y rất có tiền đồ, Đao Nhất Nhất linh hoạt nói dối, "Nàng uống trộm nước thánh của bộ lạc chúng ta, bị thần linh nghiêm phạt, một ngày này không thể mở miệng nói chuyện."

Sắc mặt người bộ lạc Nham Thạch trở nên rất kỳ quái. Có cần khoa trương như vậy không! Nước thánh! Đây là vật gì, lẽ nào giống như nước thánh trưởng lão trong bộ lạc cúng tế thần linh sao.

Đao Nhất Nhất: "Bởi vì nàng ăn trộm rất nhiều thứ bộ lạc chúng ta, chúng ta có quyền yêu cầu bồi thường, hai con cừu không thể bù đắp tổn thất chúng ta, vì thể các ngươi phải bồi thường cho chúng ta hai nam nhân."

Ngả Nhã đã nói với Đao Nhất Nhất kế hoạch cường đại của bộ lạc nàng, nếu muốn bộ lạc cường đại tiêu chuẩn đầu tiên là nhân khẩu, không thể sinh sản, vậy chỉ có thể tìm kiếm từ bên ngoài. Theo lý thuyết bộ lạc của nàng trao đổi, sẽ tận lực muốn nữ nhân, bởi vì nữ nhân có thể sinh hài tử. Mà Đao Nhất Nhất tại sao muốn nam nhân đâu, rất đơn giản, bộ lạc các nàng nữ tôn, hơn nữa nữ nhiều nam thiếu, nhất là một đám nữ hán tử, Đao Nhất Nhất hoài nghi các nàng là nội tiết mất cân đối, cho nên mới muốn nam nhân.

Ngả Nhã cũng gật đầu đồng ý.

Nam nhân thì tốt, có thể phục vụ sức lao động.

Đương nhiên bộ lạc Nham Thạch sẽ không đem tộc nhân của họ đổi đi, coi như muốn trao đổi tộc nhân thì chỉ đổi một người nam nhân với một nữ nhân, vì bộ lạc sinh sôi nảy nở làm ra tỉ lệ đổi nam nữ. Mà Đao Nhất Nhất trực tiếp yêu cầu nhân khẩu bồi thường tổn thất, đó chính là nô lệ của bộ lạc bọn họ.

Kỳ thực, đây là thăm dò thực lực bộ lạc Nham Thạch, nếu có nô lệ thì nói rõ thực lực bọn hắn không kém, có sức mạnh đi cướp bóc nô lệ, nếu như không có, như vậy Ngả Nhã có thể an tâm, cho dù là ai ở phụ cận đột nhiên có hàng xóm thực lực cường đại, đều không cao hứng.

Chỉ là không nghĩ tới, bọn họ dĩ nhiên đáp ứng, "Tốt."

Đem sơn dương, cừu, thậm chí là gà rừng đều đưa xong, duy nhất chỉ có Đao Nhất Nhất im lặng, gà rừng đều trở thành gà chết rồi, các nàng rõ ràng muốn gà sống, người nào đem giết a.

Xem ra kế hoạch nuôi gà thất bại, người ngoại lai không đáng tin cậy a.

Chỉ chốc lát sau, người của bọn họ dẫn theo hai gã nô lệ tới, giao cho Ngả Nhã.

Ngả Nhã đem 'Bất tỉnh nhân sự' Tháp Nạp trả lại cho bọn họ. Tháp Nạp căn bản không biết bị Đao Nhất Nhất các nàng mang đi bán được giá tốt.

Đao Nhất Nhất: Ta tha thứ cho ngươi lúc trước đối với ta hành động vô lễ, bởi vì thật không biết ngươi đáng giá như vậy.

Cừu a, cừu a, mấu chốt là lông cừu a, về sau có thể vui sướng có lông cừu rồi, lông cừu ta dệt thành áo lót! Là lông dê chính hiệu, haha! Chỉ tưởng tượng thôi, Đao Nhất Nhất đã cảm thấy vui rồi.

Ngả Nhã quá tuyệt vời, dĩ nhiên biết bên ngoài có cừu!

Thật tốt!

Bất quá, Đao Nhất Nhất đang nhìn hai con cừu cười toe tóe, nàng đột nhiên phát hiện sắc mặt Ngả Nhã trở nên rất khó coi, không phải xấu xí bình thường, Đao Nhất Nhất sửng sốt, chuyện gì xảy ra? Ngày hôm nay rõ ràng là các nàng buôn bán lời a, Đao Nhất Nhất nhìn theo ánh mắt lạnh lùng của Ngả Nhã, phát hiện Ngả Nhã nhìn chằm chằm hai gã nô lệ mới tới.

Ánh mắt kia muốn phun ra lửa rồi.

Trong nháy mắt, Đao Nhất Nhất nghĩ Ngả Nhã cũng bị nam sắc làm cho mê hoặc sao.

Hai nam nhân này có gì tốt, toàn thân cao thấp bẩn thỉu, cũng không biết bao lâu không tắm rồi, nhìn bộ lông bẩn như vậy, gầy muốn lòi xương.

Không đúng, ánh mắt Ngả Nhã không phải là thưởng thức, mà là phẫn nộ!

Sao lại phẫn nộ? Đao Nhất Nhất đảo mắt, Ngả Nhã tới trao đổi với người nguyên thủy khác cũng là gương mặt oán giận, mà hai gã nô lệ còn lại cúi thấp đầu, toàn thân run rẩy.

Chuyện gì xảy ra?

Lẽ nào.... Rất hiển nhiên, Ngả Nhã nhận thức hai người kia, mà hai người kia cũng nhận thức Ngả Nhã.

Trong khoảng thời gian ngắn, Đao Nhất Nhất nghi ngờ.

"Thủ lĩnh." Hai người nô lệ bỗng nhiên quỳ trên mặt đất, ô ô khóc lên.

Phía sau Ngả Nhã có hai nữ nhân dĩ nhiên con mắt đỏ bừng.

Trên đường trở về, Đao Nhất Nhất không dám thở mạnh, không ai nói không khí chung quanh trở nên rất trầm trọng.

Đến sơn động, Ngả Nhã bỗng nhiên dừng bước, thở một hơi thật dài nói rằng: "Những người khác đâu?" Nói với hai gã nô lệ.

Một trong hai người lấy dũng khí nói: "Chúng ta mới ra rừng rậm, gặp người những bộ lạc khác săn thú, bị bọn họ đánh bại, chết mất hai người, còn dư lại đều bị bắt làm tù binh."

"Lợi Đạt Nhân vì trộm ăn một miếng thịt, bị bọn họ đánh chết."

"Ta và Lỗ Lỗ bị bọn họ..."

"Ba Căn cùng Hắc Nam đi cùng chúng ta."

Người nói chuyện là Thuyên Đầu, trước mùa đông tập hợp các nam nhân phản kháng ma mỗ trấn áp sau đó ly khai bộ lạc đi tìm tự do.

Dĩ nhiên, gặp chuyện không may chưa kịp ra trận đã bị bắt, còn trở thành nô lệ.

Theo hắn khai báo, lần này cùng các nàng trao đổi vật phẩm chính là người bộ lạc Nham Thạch, trong bọn họ Tư Khố bởi vì tranh đoạt chức thủ lĩnh thất bại, cho nên dẫn dắt một số tộc nhân phản bội bộ lạc, mà Ba Căn cùng Hắc Nam thì bị lưu tại bộ lạc Nham Thạch. Sở dĩ mang hai người bọn họ cùng rời đi bởi vì muốn hai người bọn họ chỉ đường.

Nghe đến đó, Đao Nhất Nhất bĩu môi, Thuyên Đầu có thể một lần nữa trở lại bộ lạc, khôi phục sự tự do, bán đứng Ngả Nhã, đem kẻ phản bội bộ lạc Nham Thạch đến nơi này. Đây cũng là nguyên nhân Đao Nhất Nhất đưa ra trao đổi hai nô lệ, bọn họ liền đồng ý, bọn họ chỉ dẫn theo hai nô lệ, Thuyên Đầu cùng Lỗ Lỗ đã hoàn thành nhiệm vụ dẫn đường, giữ lại chỉ biết cùng bọn họ đoạt thức ăn, còn không bằng giết. Nếu Đao Nhất Nhất muốn, đối với bọn họ mà nói căn bản không phải việc khó, ngược lại vì bọn họ giải vây. Cho nên bọn họ sảng khoái như vậy, mà không có một chút làm khó cùng do dự.

Cũng là nguyên nhân Ngả Nhã nhìn hai người kia thì tức giận như vậy, bộ lạc Ngả Nhã trốn ở chỗ này đã rất lâu rồi, Đao Nhất Nhất mơ hồ phát hiện, nơi đây thật ra là trên thung lũng núi cao, cho nên khí hậu có chút kỳ quái, muốn đi ra ngoài chỉ đi qua khu rừng rậm khổng lồ kia.

Chính là lớn địa phương chim quái xây tổ.

Không hề nghi ngờ, nhìn thấy hai người kia Ngả Nhã đoán được bọn họ vì sao đột nhiên có thêm hàng xóm mới.

Cho nên trong ánh mắt đều là phẫn nộ, tức giận đối với bọn họ dẫn sói vào nhà, nhìn bọn họ bây giờ chỉ có chán nãn phẫn nộ.

Trước đây dứt khoát ly khai bộ lạc, mang nhiều nam nhân còn kích động nhiều như vậy, hiện tại nam nhân còn rất ít. Nhưng kết quả cuối cùng hỗn loạn thành dạng này.

Trước đây không biết đi ra ngoài bao nhiêu giờ chỉ còn hai người trở về.

Đao Nhất Nhất nhìn Ngả Nhã nắm quả đấm, thầm nghĩ, Ngả Nhã không phải là muốn đem hai người kia mang về a! Nói dễ vậy sao a.

Đao Nhất Nhất đối với hai gã 'Tộc nhân' mới về không có bao nhiêu hảo cảm.

Nàng đi nhìn khoai lang mà phơi nắng, nhìn một chút độ cứng, ân, đã thoát hết nước.

Dường như phơi nắng trước hay chưng nước trước? Thực sự không biết, nàng chỉ nghe mụ mụ nàng nói qua cách làm bột mì khoai lang, cụ thể không nhớ rõ, nàng chưa từng trải qua năm tháng gian khổ, ai ngờ thật sự có một ngày sẽ gặp a.

Thử xem sao a!

Cối xay làm sao? Hai khối đá, chính giữa đục một cái lỗ. Thực sự không được, dùng loại nguyên thủy nhất chính là dùng cái chày gỗ thành phấn thành phấn được rồi, ngược lại sức mạnh trong bộ lạc rất tốt.

Ngả Nhã đang tổ chức họp bộ lạc, đại khái thảo luận vấn đề hai người kia a!, Đao Nhất Nhất không muốn đi góp ý, cảm thấy không liên quan tới nàng. Ngả Nhã không muốn cho nàng tham gia, cho nên nàng không thèm tham gia, lúc này trong đầu nghĩ sự tình làm mì khoai lang.

Chợt nghe được Thuyên Đầu nói, hắn ở trong bộ lạc Nham Thạch gặp qua bọn họ làm gốm, hắn đã từng len lén học, từng làm qua vận chuyển bùn đất. Đương nhiên chế tác đồ gốm mang lại sự phồn vinh cho bộ lạc, chắc chắn sẽ không cho một tên nô lệ biết kỹ xảo, có thể nghe Thuyên Đầu nói, hắn hiển nhiên có chút đắc ý, đại khái là ý tứ học lén thành công.

Đao Nhất Nhất lúc này mới nhìn thẳng vào nam nhân da bọc xương này, đại khái là người thông minh nhất trong bộ lạc đi, bởi vì thông minh, cho nên không muốn đứng sau nữ nhân, phản kháng không được dứt khoát trốn đi, thành lập bộ lạc khác. Kết quả gặp phải bộ lạc cường tráng hơn, cho dù bị làm nô lệ cũng có thể trở lại bộ lạc ban đầu. Đồng thời len lén nắm giữ đồ gốm trong bộ lạc bọn họ.

Đây rốt cuộc là một người nam nhân như thế nào.

Suy nghĩ vô cùng tỉ mỉ a.

Không giống những người khác, Đao Nhất Nhất nhìn về phía Thuyên Đầu ánh mắt có chút thâm trầm, kinh ngạc, nghi ngờ, còn có kiên kỵ! Nam nhân thông minh, bởi vì hắn một lần nữa lấy được tín nhiệm của bộ lạc.

Trời a! Con khỉ này muốn nghịch thiên a.

Đao Nhất Nhất ánh mắt vô cùng tự nhiên đi tìm Ngả Nhã, quả nhiên Ngả Nhã giống như nàng, trong ánh mắt mang theo tràn đầy suy tư.

Đồ gốm! Thực sự rất mê người a! Ngả Nhã hiện tại khẳng định thật khó khăn a!

Sau tất cả, mọi người đều chấp nhận bọn họ, đồng thời Thuyên Đầu lại là cha ruột Oa Ca, thật không nghĩ tới, Oa Ca khả ái như vậy tại sao có người cha như thế!

Mới vừa biết tin tức này, thực sự dọa Đao Nhất Nhất.

Bất quá, điều này làm cho Đao Nhất Nhất đối với Thuyên Đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net