Chương 25: Học được lấy lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đao Nhất Nhất cuối cùng vẫn làm được bột mì từ khoai lang, lúc ăn được vắt mì đầu tiên Đao Nhất Nhất lệ rơi đầy mặt vì không có gia vị...

Bất quá, nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, không lâu sau một chén mì nước thịt luộc làm nàng kích động cùng hạnh phúc.

Đao Nhất Nhất theo Ngả Nhã vào sơn động nhỏ, Thuyên Đầu cùng Lỗ Lỗ mở mắt thật to, không thể tin nhìn nàng, Đao Nhất Nhất tức giận trừng mắt trở lại.

Ngủ hai ngày ở giường đá, ai còn cam tâm tình nguyện trở về ổ nhỏ của nàng nữa a. Phải biết rằng trên giường đá có da thú mềm, lông nhung mềm mại như thế.

Vì vậy, Đao Nhất Nhất nhìn ổ nhỏ của nàng, ngay cả một mảnh vụn cũng không có, vô cùng tự giác leo lên giường đá Ngả Nhã, đương nhiên Ngả Nhã sẽ không nói cái gì.

Đao Nhất Nhất cảm thấy có thể ngủ ở trên giường đá thật tốt, ngoại trừ Ngả Nhã thích ngủ lõa thể có chút xấu hổ.

Ngày hôm nay Đao Nhất Nhất chuẩn bị theo đội săn bắn ra ngoài tìm chút gia vị, xem xem có thể tìm được hoa tiêu, cây ớt,... hay không, dù có thức ăn tốt đi nữa mà không có gia vị ăn cũng như không.

Nàng vừa ra cửa Tiểu bánh chưng ô ô chạy theo, Đao Nhất Nhất nhìn đôi mắt nó còn chưa mở thì không thể đi được a, nếu như còn chưa mở, sau này thực sự thành cẩu mù a!

Nàng quyết định giúp đỡ nó một tay, thời điểm trước kia nàng thấy qua đám tiểu cẩu nhà hàng xóm không mở mắt nổi ba nàng giúp chúng nó mở mắt. Ngày hôm nay Đao Nhất Nhất chuẩn bị thử một lần, giữa lúc nàng hết sức muốn đẩy cặp mắt ra, một thân ảnh lướt qua trước mặt nàng.

Đao Nhất Nhất: Trời aaa! Tháp Nạp làm sao tới nữa!

Nàng làm sao tìm được sơn động!

Không đúng, nàng không phải là bị tộc nhân dẫn đi rồi sao? Tại sao lại trở về.

Có rất nhiều người nhìn thấy Tháp Nạp lại trở về, lúc này đội săn bắn còn chưa xuất phát, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Tháp Nạp. Đao Nhất Nhất đứng dậy, không nghĩ tới Tháp Nạp trực tiếp vào ổ nhỏ của nàng nằm xuống, không đứng dậy.

"Tháp Nạp, ngươi tại sao lại tới nữa!"

Đao Nhất Nhất nói xong câu đó cảm giác có chút không đúng, tại sao dùng từ 'lại'!

Nhưng Tháp Nạp một bộ dáng lợn chết không sợ nước nóng, giống như chỉ cần không đi. Cái này...

Đội săn bắn chuẩn bị xong, chuẩn bị lên đường, Ngả Nhã tới gọi Đao Nhất Nhất: "Nhất Nhất, ngươi không phải muốn tìm loại sẽ làm đầu lưỡi tê dại gì đó sao? Đi nhanh lên."

Đao Nhất Nhất cảm thấy không thể đem Tháp Nạp đuổi về, trong lòng khó chịu. Trước hết giải quyết cái tai hoạ này mới được. Ai ngờ Tháp Nạp một mực giả bộ ngủ, kỳ thực lỗ tai vẫn rất thính, nghe rõ Ngả Nhã cùng nàng nói.

Nghe Ngả Nhã nói xong, nàng chợt nhảy dựng lên, "Ta biết, ở đâu có loại làm cho đầu lưỡi tê dại gì đó."

Tháp Nạp đột nhiên nhảy lên, dọa Đao Nhất Nhất giật mình, "Ngươi, ngươi biết, chúng ta cũng không cần." Kỳ thực Đao Nhất Nhất không có chút nào tin tưởng nàng, nàng tuyệt đối xem Tháp Nạp hoàn toàn là gạt người, trên thực tế ở lại vì bộ lạc nàng mà thôi.

Tháp Nạp đem túi da rắn chính mình mang theo bên người từ bên trong lấy ra một nhánh hoa tiêu chưa chín.

Đao Nhất Nhất mở to hai mắt, lấy tới, nhìn một chút, dĩ nhiên là hoa tiêu.

"Khụ khụ, ngươi tại sao có loại thực vật này?"

Tháp Nạp tiếp tục lật mặc trong túi da rắn lấy ra củ gừng, còn có hoa hồi, Đao Nhất Nhất trợn tròn mắt, trong túi da rắn của nàng có nhiều gia vị như vậy, thậm chí ngay cả muối ăn đều có, đây không phải là gia vị nàng vẫn mong muốn mà không có được sao.

Tháp Nạp: "Những thứ này đều là dược thảo a, thế nhưng ta đem rắc lên trên thức ăn để ăn."

Đao Nhất Nhất chợt nhớ tới lần đầu tiên nhìn Tháp Nạp ăn vụng thỏ của nàng, ngửi được mùi vị rất thơm, chắc hẳn là gia vị này!

Nhưng là nàng lần trước lục soát túi da rắn Tháp Nạp, không có phát hiện mấy thứ này.

Tháp Nạp biết ý nghĩ trong lòng Đao Nhất Nhất, mở miệng giải thích: "Túi da rắn của ta có hai lớp."

Đao Nhất Nhất: Định mệnh....

Nàng cười nhạo ta sao?

Đao Nhất Nhất im lặng, mỗi ngày nàng ăn không có bất kỳ mùi vị nào, Tháp Nạp lại đã biết rắc gia vị lên thịt nướng, thật sự kẻ ăn hàng bẩm sinh.

Được rồi, hiện tại có muốn thỏa hiệp hay không đây? Dù sao Tháp Nạp có chút tác dụng a.

"Ngươi trước tiên mang chúng ta đi tìm hoa tiêu a!."

Vì hoa tiêu, vì đầu lưỡi của mình, Đao Nhất Nhất quyết định tạm thời thỏa hiệp.

Đao Nhất Nhất tỉ mỉ nghiên cứu vừa rồi Tháp Nạp lấy ra củ gừng, phát hiện đó không phải là củ riềng, hay thật sự củ gừng, thoạt nhìn giống như riềng lại như thân cây củ gì đó, nó cũng không có gừng, không có vị cay. Bất quá, có một chút tác dụng, chính là có thể ướp cùng dưa muối ăn, ướp giống như mùi vị củ cải.

Nếu có muối, có thể ướp ăn, còn có thể làm thịt muối, nghĩ mỗi sáng sớm ăn cháo khoai lang, kèm theo hai miếng dưa muối, thật sự không tệ.

Nói đến muối, Ngả Nhã sẽ không tổ chức đi ăn đất a!

Vì sao Tháp Nạp có thể ăn được muối hột, mà bọn họ chỉ ăn đất a.

Nghĩ tới đây, Đao Nhất Nhất ai oán nhìn Tháp Nạp. Hiện tại có thể ở lại bộ lạc các nàng, hành động láu lỉnh, bước đi như gió, một chút cũng không có bộ dạng bình thường.

Chậc chậc, thực sự...

Cũng không biết nơi đây có gì tốt, dĩ nhiên để cho nàng tình nguyện ly khai bộ lạc của mình, muốn gia nhập tiểu bộ lạc các nàng.

Tháp Nạp chắc chắn sẽ không nói, nàng cảm thấy theo Đao Nhất Nhất có rất nhiều đồ ăn ngon, tỷ như uống cháo, nàng không biết bên trong có vật gì mềm mềm ăn thật ngon.

Nàng rất muốn ăn nhiều hơn, thế nhưng đã không còn.

Bởi vì nàng giành miếng ăn của con tiểu cẩu màu nâu, lúc Đao Nhất Nhất cầm chén gỗ nhỏ cho tiểu cẩu, Tháp Nạp liền xuất hiện, không sai, nàng đoạt chén cơm Tiểu bánh chưng. Cho nên tiểu cẩu đáng thương mới ô ô đi tìm Nhất Nhất cáo trạng, nó đói bụng a, cái người đã từng cắn nó miệng đầy lông chó đoạt thức ăn của nó, nó một ngụm cũng chưa kịp ăn.

Cho nên Đao Nhất Nhất đang giúp Tiểu bánh chưng mở mắt, Tháp Nạp đã uống xong vì muốn ăn được càng nhiều đồ ngon, rốt cục hiện thân.

Trở lại sự tình, Tháp Nạp sẽ không nói cho Đao Nhất Nhất.

Tháp Nạp không có lừa dối nàng, thực sự dẫn các nàng tìm được một cây hoa tiêu, bất quá là cây non, chỉ có một cây, có chút kỳ quái, sẽ không phải là chim nhỏ mang mầm tới a!, địa phương lớn như vậy chỉ có duy nhất một cây, phải che chở thật tốt a. Đao Nhất Nhất muốn đem nó mang trở về mảnh đất gần sơn động, nhưng sợ lỡ không trồng được, phải tìm lại cây khác rất khó khăn, cho nên hủy bỏ quyết định này. Bất quá, may mắn cây hoa tiêu này đã bắt đầu ra hoa, có mầm, thì có hy vọng a.

Bọn họ lại đào rất nhiều củ gừng.

Không nghĩ tới kẻ tham ăn Tháp Nạp có ý tưởng, nàng nói cho Đao Nhất Nhất, côn trùng nhỏ trên mặt đất nhặt về phơi khô mài thành phấn rắc lên trên thịt ăn thật ngon.

Đao Nhất Nhất nghe liên tục ho khan, nhìn côn trùng nhỏ bò loạn ở mặt đất, có đen, dỏ, đủ loại hình thù kỳ quái, không nghĩ tới lại tử trận như thế.

Vừa nghĩ tới nàng ăn thịt phía trên côn trùng mài thành phấn, Đao Nhất Nhất nghĩ muốn ói.

Người nọ là khẩu vị thật nặng a.

Bất quá, xác thực mới mẻ, vì ăn Tháp Nạp quả nhiên rất liều mạng.

Nhưng mà đó không phải điểm mấu chốt, Tháp Nạp theo Đao Nhất Nhất các nàng đi một đường, vật gì cũng dám ăn, cỏ, côn trùng, khụ khụ...

Đao Nhất Nhất nghĩ: Tháp Nạp đơn giản là so với Thần Nông thị* còn liều mạng hơn a.

(Thần Nông thị: Ông được cho là từng nếm thử hàng trăm loại cây cỏ để kiểm tra các tính chất dược học của chúng. Hiểu nôm na cái gì cũng dám ăn. Còn muốn tìm hiểu thêm về thì vào link này:https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BA%A7n_N%C3%B4ng)

Không biết nàng trước khi chết câu nói sau cùng có phải hay không là: Côn trùng này có độc!

Mà thôi về sau nhìn động thực vật không nhận biết, có thể để cho Tháp Nạp xung phong đi đầu, ân, thành vật thí nghiệm dũng cảm.

Nghĩ như vậy, có phải quá ác độc không.

"Nhất Nhất, Nhất Nhất, ngươi nghĩ gì thế?" Ngả Nhã nhìn sắc mặt Đao Nhất Nhất biến hóa, lo lắng nàng có phải là bị bệnh hay không, vì vậy vội vàng hỏi.

Đao Nhất Nhất có chút ngượng ngùng gãi đầu, "Khụ khụ, không có gì."

Ngả Nhã từ phía sau lấy ra một vật, "Nhất Nhất, cái này tặng cho ngươi. Ta biết ngươi nhất định sẽ thích."

Nói xong hướng đầu Đao Nhất Nhất cắm lên.

Đao Nhất Nhất: Ta là cô bé sao, coi như là cô bé cũng không cần cắm trên đầu ta nhiều cây ớt như vậy a!

A! Không đúng, cây ớt!

Ngả Nhã dĩ nhiên tìm được trái ớt!

"Ngả Nhã, ngươi từ nơi nào hái cây ớt!" Đao Nhất Nhất từ trên tóc kéo xuống một trái ớt, thật là ớt a.

Ngả Nhã trừng mắt nhìn, "Cái gì cây ớt, cái này khó coi sao, ta ở trên đường đi hái, ta nghĩ ngươi nhất định sẽ thích, cho nên cố ý hái tặng cho ngươi."

"Vì hái nó, ta còn bị côn trùng gì đó cắn, con mắt nước mắt chảy ròng ròng."

Đao Nhất Nhất: Đại tỷ, đó là bị cây ớt kích thích, không phải là bị côn trùng cắn.

Nàng vừa rồi còn muốn nhổ nước bọt vào Tháp Nạp, dĩ nhiên không có phát hiện bảo bối ven đường, Ngả Nhã thật sự là phúc tinh của nàng a, lại đem hoa ớt đưa cho nàng.

Nhìn cây ớt, Đao Nhất Nhất đột nhiên nghĩ đến Tháp Nạp cái gì cũng ăn.

Vì vậy, đầu nhỏ lại bắt đầu toát ra ý tưởng tà ác rồi, nàng đột nhiên chạy đến bên người Tháp Nạp, nói rằng: "Tháp Nạp, ta phát hiện một đồ ăn ngon."

Nghe được hai chữ 'ăn ngon', con mắt Tháp Nạp trong nháy mắt sáng lên, đến khi nàng nhìn thấy cây ớt màu đỏ trong tay Đao Nhất Nhất, trực tiếp lấy hai trái từ trên đầu Đao Nhất Nhất nhét vào trong miệng.

Đao Nhất Nhất: Ta là cây ớt sao. Tại sao lấy cây ớt trên tóc ta.

Bất quá, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Tháp Nạp ăn ớt, còn ăn nhiều như vậy.

Vì vậy Đao Nhất Nhất thấy Tháp Nạp há miệng, chạy khắp nơi, khuôn mặt toàn bộ đỏ chót.

Vừa xót vừa thoải mái a!

Đao Nhất Nhất nhìn vui vẻ không thôi, không để ý tới dụi mắt một cái, vui quá hóa buồn không ngừng rơi lệ a.

Rõ ràng cười mà con mắt không ngừng rơi lệ.

Thực sự là khó chịu a.

Quả nhiên không thể chỉnh người a, vui quá hóa buồn, trời xanh không bỏ qua người nào!

Ha Ha...

Đao Nhất Nhất không có chú ý tới, Ngả Nhã ở sau lưng nàng sắc mặt đen lại, rõ ràng là nàng tặng cho nhất nhất 'đóa hoa', Nhất Nhất xoay người đưa cho người khác, còn cười vui vẻ như vậy, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nàng.

Xem ra không thể đem Tháp Nạp ở lại bộ lạc, thật sự đáng tiếc a, nàng là vu y a.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net