Chương 26: Học được suy tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháp Nạp bị cay thành cái dáng vẻ như vậy vẫn muốn ăn nữa, Đao Nhất Nhất nhìn nàng ăn một miếng thì quát to một tiếng, rồi nhảy cà tưng tiếp tục dằn vặt chính mình, bội phục không thôi. Người này cần phải có bao nhiêu hận mới có thể 'ngược đãi' chính mình như vậy a, miệng đều sưng đỏ còn muốn ăn.

Tháp Nạp đối với mùi vị này rất kinh ngạc, giống như rượu trái cây, trước đây chính mình chưa bao giờ trải qua mùi vị như thế, nàng cảm thấy vô cùng vui mừng, một lần lại một lần không ngừng nếm thử, ghi nhận mùi vị ở trong lòng. Đối với nàng mà nói, chua ngọt đắng cay đều là một loại mỹ vị.

Nhờ Tháp Nạp, Đao Nhất Nhất tìm được một ít gia vị thường gặp, như là hoa tiêu, hoa hồi, còn có cây ớt. Càng làm Đao Nhất Nhất vui mừng chính là bọn họ tìm được một loại trái cây, màu xanh, đại khái chưa thành thục a!, nước rất nhiều, giống như quả lê mà rất chua, Ngả Nhã cắn một cái liền ném. Mặc dù chua không thể ăn nhưng Đao Nhất Nhất nghĩ tới tác dụng khác, có thể làm dấm chua, lúc ăn canh nhỏ vào vài giọt uống sẽ ngon miệng hơn. Mọi người đều biết dấm chua dùng nấm gì gì đó để lên men, Đao Nhất Nhất ở hiện đại không quan tâm dấm chua làm sao a, nàng không phải sinh viên ngành kỹ thuật hóa học.

Vì vậy cứ dùng loại quả chua làm dấm, đơn giản lại thuận tiện coi như tạm được, mặc dù không biết tên hoa quả có nhều loại như vậy mà quan trọng nhất là Tháp Nạp ăn không có phản ứng gì chắc là an toàn a!.

Nghĩ tới đây, Đao Nhất Nhất cảm giác mình nên cảm ơn Tháp Nạp, người này là máy kiểm tra an toàn thực phẩm miễn phí a.

Đao Nhất Nhất các nàng lúc đi ra, bởi vì không muốn săn bắn chỉ muốn tìm nguyên liệu nấu ăn, cho nên cái làn đều đầy đồ vật, có thể nói là thắng lợi trở về.

Ở trên đường, Tháp Nạp thuận tiện bắt mấy con động vật nhỏ. Có thể miễn cưỡng làm vài miếng thịt.

Lần này nói mang Đao Nhất Nhất tìm kiếm gia vị, kỳ thực Ngả Nhã còn có một mục đích, đó chính là dò xét địa bàn của bọn họ, từ khi chiếm được địa bàn hổ răng kiếm, bầy dã lang, còn có chim to quái, lãnh địa của bọn họ trở lên lớn hơn. Ngày hôm nay Ngả Nhã quan sát, lần trước Đao Nhất Nhất dùng hàng rào chống đỡ bầy dã lang cho nàng linh cảm, nàng quyết định đem lãnh địa của mình dùng khúc gỗ vây quanh lại, như vậy rất rõ ràng tuyên thệ chủ quyền của mình. Điểm trọng yếu nhất là tiểu động vật muốn chạy cũng không được, động vật lớn

tiến vào nàng có thể nhìn thấy, chỉ cần thấy được hàng rào bị phá hư, sẽ nắm chắc tình hình.

Ngả Nhã nói ra ý nghĩ này làm cho Đao Nhất Nhất thấy mới mẻ không ngớt, đây không phải là đời sau dùng hàng rào nuôi dê sao? Tựa như bãi săn, đến lúc đó động thực vật trong hàng rào toàn bộ là của bọn họ, tiểu động vật ăn từ từ khi nào hết thì đi bắt lại, thật mới mẻ, đây không phải giống như tủ lạnh trữ đồ ăn tươi sao?

Trong hàng rào tất cả động vật đều là thức ăn của bọn họ.

Không hổ là thủ lĩnh, đầu óc nhạy bén, có thể học một biết mười. Trong lòng Đao Nhất Nhất có chút kiêu ngạo nho nhỏ, không hổ là người ta nhìn trúng. Không giống người thường.

Bọn họ dọc theo đường đi trở về, thuận tiện đem động vật trong bẫy rập lấy ra, xem như thu hoạch tương đối khá, bây giờ bẩy rập cố định trên một con đường, chỉ cần đi theo con đường đó sẽ tìm được con mồi, đồng thời không giẫm trúng bẫy rập. Đao Nhất Nhất ngạc nhiên nhất là bọn họ dĩ nhiên bắt được một con cáo, phải biết rằng cáo chạy rất nhanh, lại giảo hoạt, khó bắt, coi như thợ săn có kinh nghiệm cũng không dễ bắt.

Càng chưa nói đây là một con cáo lông đó, thì càng khó bắt được.

Đao Nhất Nhất nhìn Ngả Nhã mang theo một ống tre lớn nói bắt được con cáo, cực kỳ kinh ngạc, gào thật to, Ngả Nhã oai phong lẫm liệt nói cho Đao Nhất Nhất ngày đó lúc nàng ra cửa, Đao Nhất Nhất mang cây tre về, phát hiện có ống tre to, hai đầu vô ích, ở giữa bị nứt ra không chứa được nước, bị người ném đi. Nàng cảm thấy đáng tiếc, lượm đi ra ngoài, mang theo bên người vừa lúc trên người mang theo chút lương khô thì đem một miếng thịt bỏ vào trong ống tre, dùng nhựa cây bôi lên một tầng, nghĩ có thể bắt được con mồi gỉ đó hay không.

Không nghĩ tới chỉ chốc lát sau bắt được con chuột, con chuột chù kia chạy vào trong ống trúc bị dính nhựa cây đứng im, hơn nữa ống tre có vách ngăn ở giữa chui vào dễ dàng trở ra khó khăn. Vì vậy bị vây ở trong ống tre, Ngả Nhã bắt được.

Ngả Nhã cảm thấy biện pháp này rất tốt, nên đặt thêm nhiều ống tre lớn. Không nghĩ tới, ngày hôm nay nàng phát hiện một con cáo lông đỏ tự chui đầu vào lưới.

Đao Nhất Nhất nghe đến đó, kinh ngạc không thể khép miệng lại, người nguyên thủy này quá thông minh a!, Ngả Nhã quá thông minh, có thể nghĩ đến biện pháp như vậy, đây không phải giống bẫy bắt chuột sao, dùng thức ăn mê hoặc để cho bọn nó chui vào.

Đao Nhất Nhất tìm được cây tre, Ngả Nhã dĩ nhiên có thể sử dụng ống tre ở bên trong bôi nhựa cây thì bắt được con mồi.

Đao Nhất Nhất không biết nên khen Ngả Nhã làm sao, chỉ cần cho nàng bùn đất, nàng có thể làm cây nẩy mầm a.

"Ngả Nhã, ngươi quá thông minh."

Đao Nhất Nhất khen ngơi làm cho Ngả Nhã rất vui, "Nhất Nhất, con cáo này là ta bắt được, da lông của nó đẹp như vậy, dùng để làm váy da cho ngươi, khẳng định rất đẹp."

Nhìn lông của con cáo đẹp như thế Đao Nhất Nhất kỳ thực trong lòng có chút ngứa ngáy, nhưng nàng biết con cáo lông đỏ này khó có được, toàn bộ dựa vào vận khí, nghe được Ngả Nhã muốn tặng cho nàng, trong lòng rất ngọt. Có chút ngượng ngùng, trong giây lát nghĩ đến thức ăn trong bộ lạc gần đây không phải là mọi người cùng nhau săn bắn, cùng nhau chia ra sao?

Ngả Nhã làm sao có thể tự chủ trương muốn tặng đồ cho nàng, đây không phải là phá hư quy củ sao? Trong lúc vô tình bản thân có cùng tư duy những người nguyên thủy này, phá hư quy củ vậy có phải xuất hiện chế độ tư hữu hay không? Không đúng, không đúng, lúc trước Ngả Nhã tặng qua cho nàng những đồ vật khác, không thấy người nào đưa ý kiến a. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Đao Nhất Nhất có chút không hiểu, không biết chính mình phá hủy quy tắc, hay quy tắc đã bị nàng cải biến đây.

Vì vậy, Đao Nhất Nhất dò hỏi: "Ngả Nhã, con cáo này không phải nên thuộc về tập thể bộ lạc sao? Ngươi làm sao có thể tự chủ trương tặng cho ta?"

Đao Nhất Nhất sau khi nói xong, Ngả Nhã có chút xấu hổ, nàng mở miệng giải thích: "Đây là ta độc lập săn bắt, chính mình bắt được, cố ý tặng cho ngươi, mọi người sẽ không có ý kiến."

Đao Nhất Nhất vẫn không hiểu, "Vậy tại sao ngươi tặng cho ta, mọi người sẽ không có thành kiến nha?"

Ngả Nhã liếc Đao Nhất Nhất, xấu hổ đi ra ngoài.

Đao Nhất Nhất: Đây là ý tứ gì? Ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy?

Không biết Tháp Nạp từ lúc nào đã len lén đứng ở bên cạnh Đao Nhất Nhất các nàng, nàng ngồi xổm bên Ngả Nhã cùng Đao Nhất Nhất , len lén cắn đuôi cáo lộ ở phía ngoài ống tre, không nghĩ tới Ngả Nhã vừa lúc đi ra, vì vậy cắn một miệng đầy lông.

Đao Nhất Nhất sau khi nhìn thấy, đau lòng vỗ đầu Tháp Nạp, dĩ nhiên không phải không nỡ Tháp Nạp, mà nàng giấu đầu lòi đuôi, lông của con cáo mềm mại, làm khăn lông nhỏ không thể tốt hơn, cái này sẽ khiến thiếu một miếng lông, cảm thấy không hoàn mỹ. Phải biết rằng nàng có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cảm thấy thiếu một chút lông trong người sẽ khó chịu.

Tháp Nạp vừa mở miệng lông bay đầy trời, Đao Nhất Nhất nghe không rõ, loáng thoáng nghe Tháp Nạp nói: "Ngươi điều này cũng không biết, bộ lạc cho tới bây giờ không ngăn người tự săn thú vật là dùng để tìm phối ngẫu a!."

Đao Nhất Nhất thấy miệng đầy lông của nàng tâm phiền ý loạn, ngươi nói đem từng sợi lông dán trở lại có được hay không?

Khẳng định không được, bất quá, nhìn từng sợi lông như vậy Đao Nhất Nhất nhanh trí nghĩ tới một chuyện, những sợi lông có để làm bàn chải đánh răng a, lông heo vừa thô vừa cứng rắn, tính dai tốt, dùng để làm bàn chải đánh răng tốt nhất, đến lúc đó, kêu Oa Ca dùng đầu gỗ làm thân bàn chải, ở một đầu để vài chỗ trống, đem lông heo sắp xếp xong, gắn vào, dùng nhựa cây dán lên, quả thực không thể tốt hơn nữa a. Ngày hôm nay nhìn Ngả Nhã dùng nhựa cây dính con cáo đứng im, chứng minh nhựa cây cao su dính rất tốt.

Mấy ngày nay, mỗi ngày theo Ngả Nhã các nàng dùng cỏ đánh răng, luôn cảm thấy trong miệng có chút vị lạ, tiếp tục như vậy nữa, nàng hoài nghi mình có phải thành con dê hay không, cho nên khắp người đều có mùi cỏ?

Đối với lời nói Tháp Nạp, Đao Nhất Nhất vứt ra sau ót, mãi cho đến một ngày nàng nhìn thấy có người trong bộ lạc tặng quà cho nhau, hỏi lần nữa mới biết được bộ lạc mặc dù là chế độ công hữu, nhưng chính mình lợi dụng thời gian khác đi săn thú hái trái cây tặng cho người mình thích tìm phối ngẫu, hoạt động như vậy không cấm. Tất cả vì bộ lạc phồn vinh!

Đao Nhất Nhất khi đó mơ hồ hiểu rõ thì ra nàng được Ngả Nhã để mắt tới a, tặng lễ vật thời gian dài như vậy, lấy lòng đã lâu như vậy, hết lần này tới lần khác Đao Nhất Nhất hoàn toàn không biết gì cả. Ngả Nhã đại khái là tìm phối ngẫu thời gian dài nhất a!

Đao Nhất Nhất: Được rồi, ta chính là tên nhà quê, các ngươi người nguyên thủy thật biết chơi nhỉ? Còn có cái tập tục này, chắc chắn trách móc ta rồi!.

Lập tức, Đao Nhất Nhất lại nghĩ đến lần trước Ngả Mộc bọn họ tặng quà cũng có ý tứ này sao?

Tại thời điểm chính mình không biết, Ngả Nhã đem tất cả quà của bọn họ trả lại, thật là một nữ nhân tâm cơ.

Có thể trở thành thủ lĩnh bộ lạc, lãnh đạo nhiều người như vậy, chỉ dựa vào cậy mạnh làm sao được? Vẫn là Đao Nhất Nhất quá đơn thuần, coi thường trí tuệ người nguyên thủy. Bọn họ không phải là không thông minh, bần cùng cùng lạc hậu là thời đại hạn chế, nếu ở ngàn tỉ người hiện đại, nói không chừng người hiện đại còn không bằng bọn họ đâu?

Có thể tại nơi thời kì khó khăn, thành công thoát khỏi lão hổ sư tử, voi ma - mút,... trí tuệ như vậy làm sao coi khinh người nguyên thủy đâu? Bọn họ không chỉ có sức mạnh, còn đại biểu trí khôn.

Lúc này, Đao Nhất Nhất còn đang suy nghĩ dùng lông heo chế tác bàn chải đánh răng, đang ở trên đường trở về, lại gặp người bộ lạc Nham Thạch, rất hiển nhiên bọn họ tìm đến Tháp Nạp.

Đồng thời, còn mang cung tiễn cùng vũ khí, bọn họ cho rằng Tháp Nạp bị Ngả Nhã các nàng bắt đi, đây là tới giành lại.

Lại không nghĩ rằng vừa đúng lúc giữa đường gặp đoàn người Ngả Nhã.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net