Chương 3: Không muốn đi săn bắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng nhiên, Đao Nhất Nhất cảm giác được một trận đau nhói từ xương cụt truyền tới, lan tới trung tâm thần kinh, nàng còn chưa kịp phân biệt được nguyên do sự đau nhức này, thân thể nàng theo bản năng chạy đi. 

"Vèo" như một mũi tên bắt bay đi, lúc này Đao Nhất Nhất lại suy nghĩ, nguyên lai nàng có thể chạy nhanh như vậy!

Chẳng qua là phương hướng có chút sai sai. Trời ạ! Nàng làm sao chạy về phía hổ răng kiếm, có lầm không a, Đao Nhất Nhất phát hiện không đúng, lập tức xoay người chạy đi hướng khác. Có thể đã chậm, mới vừa rồi Đao Nhất Nhất không nói hai lời, trăm mét chạy nước rút xông tới lãnh địa hổ răng kiếm, làm hổ răng kiếm chú ý cùng không vui.

"Hầu tử không lông" này dám hướng nó phát ra khiêu chiến, hổ răng kiếm lựa chọn đuổi giết. Chỉ có xé xác nàng, mới có thể cho thấy bản sắc mãnh thú của chính mình.

Đào Nhất Nhất thành công chọc giận hổ răng kiếm, vì vậy nàng lập tức rơi vào trận chạy trốn sinh tử.

Đáng chết, những người nguyên thủy kia đều không nhìn thấy, Đao Nhất Nhất nghĩ bọn họ bỏ lại mình chạy trốn đi, để cho mình dẫn hổ răng kiếm đi, sau đó mang heo rừng hôm nay bắt được chạy trốn.

Dù sao hổ răng kiếm đói bụng mới hướng những người nguyên thủy khiêu chiến, hổ răng kiếm thật khôn khéo, mặc dù một Đao Nhất Nhất nho nhỏ không thể thỏa mãn dạ dày của nó, nhưng cùng những người nguyên thủy hợp lại liều mạng, một chút cũng không có lời. Bởi vì nó biết mình bị thương, vết thương bên đùi phải, mà những 'hầu tử' kia lại không thể khinh thường.
Hổ răng kiếm đã từng thấy qua những 'hầu tử' này bắt những mãnh thú khác.

Hổ răng kiếm đói thảm, mới quyết định bí quá hóa liều, cướp con mồi của những 'hầu tử' này, nếu những 'hầu tử' này nguyện ý buông tha một đồng loại cho nó làm thức ăn, hổ răng kiếm rất thông minh âm thầm chấp nhận cuộc giao dịch này. Hết sức chuyên tâm đuổi giết Đao Nhất Nhất, đối với những người nguyên thủy khác không quan tâm chút nào.

Những người nguyên thủy này đáng chết, 'hầu tử' Vong ân phụ nghĩa!.

Lúc này Đao Nhất Nhất suy nghĩ thông suốt, mới vừa rồi tại sao bị đau. Không sai, chính là cái đuôi, nàng bị Ngả Nhã đạp cái đuôi, loại đau này giống như là ngã xuống thật mạnh, đương nhiên tư thế là lấy cái mông chạm đất trước, sau đó từ đuôi truyền tới chân tay rồi toàn thân.

Đao Nhất Nhất rốt cuộc suy nghĩ ra, tại sao mèo Tom bị chuột Jerry đốt cái đuôi, sẽ chạy nhanh như vậy, nàng thật bất hạnh trúng chiêu.

Rất nhanh, Đao Nhất Nhất chạy hết nổi rồi, trong lòng nàng nguyền rủa những 'hầu tử' nguyên thủy kia không đáng tin cậy.

Đao Nhất Nhất tuyệt vọng suy nghĩ: Không chạy, cứ như vậy đi, muốn trách thì cứ trách đi.

Đao Nhất Nhất bước chân dần dần chậm lại, vốn Đao Nhất Nhất chạy trước hổ răng kiếm sẽ không kiên trì được thời gian lâu như vậy, nhưng hổ răng kiếm bị thương, cho nên không như bình thường nhanh nhẹn.

Ngay tại Đao Nhất Nhất sắp bị hổ răng kiếm há miệng nhào tới, nàng lại thấy được 'Người bay Ai nha'.

Cùng với Ngả Nhã là váy da mở rộng ....

Đao Nhất Nhất lúc này mồ hôi như mưa rơi, mí mắt nàng chợt nặng, dần dần không chịu nổi gánh nặng, đóng lại.

Lúc này Đao Nhất Nhất trên mặt mỉm cười: Mặc dù không có ngất đi, nhưng là mệt muốn chết đi. Rốt cuộc không cần đối mặt với thế giới đáng sợ này, thượng đế phù hộ, lúc nàng mở mắt ra lần nữa, hết thảy trở lại bình thường.

Ngả Nhã nhảy bật lên đánh lực rất mạnh, độ chuẩn xác cũng rất cao, nàng lần nữa thành công đâm xuyên mắt con mồi.

Chẳng qua là hổ răng kiếm có kinh nghiệm nhiều năm đi săn, bản năng phản ứng cực nhanh tránh né sợ dây muốn cột cổ nó, cụp đuôi chạy thoát.

Hữu kinh vô hiểm(1) vượt qua tai nạn lần này.

Ngả Nhã nhìn Đao Nhất Nhất ngất đi, nhíu mày một cái, nàng quá yếu, căn bản không giống một nữ nhân. Chẳng lẽ là bộ lạc khác ở phụ cận, Ngả Nhã biết phụ cận bọn họ có bộ lạc khác, nữ nhân không đi săn, mà là nam nhân phụ trách đi săn. Dĩ nhiên, những bộ lạc này theo nam tôn.

Chỉ có bộ lạc Ngả Nhã còn giữ tập quán các nữ nhân đi săn thú.

Ngả Nhã biết, đây là một khuynh hướng tất yếu, không thể tránh, ở bộ lạc các nam nhân náo loạn mấy lần, Ngả Nhã đồng ý Ngả Mộc cùng Ngả Lôi gia nhập đội đi săn của các nàng.

Dù sao mùa đông vừa mới đi qua, trong bộ lạc đã có hết mấy người chết đói, trừ mấy người các nàng cơ thể tốt, trong bộ lạc chỉ còn lại vài người già yếu, nhưng các nàng cũng không thể bảo đảm bắt được con mồi tương đương với người trong bộ lạc, vì vậy Ngả Nhã không thể không đồng ý để cho Ngả Mộc cùng Ngả Lôi thân thể tương đối rắn chắc một chút đi theo săn thú.
Có lẽ người nhược tử (yếu ớt)này trong bộ lạc sức khỏe yếu nên bị đuổi ra.

Ngả Nhã cho tới bây giờ chưa từng thấy qua đồng loại lớn lên có bộ dáng đẹp mắt như vậy, da nàng rất trắng, rất mịn, trọng yếu nhất chính là không có lông trên người, chân tay cũng rất mềm mại. Ngả Nhã còn đang suy nghĩ, lúc ôm Đao Nhất Nhất bàn tay truyền tới cảm giác.

Quan trọng hơn, khi nàng cố gắng nhón chân lên nhìn chính mình, Ngả Nhã cảm thấy trong lòng nàng hơi rung động, như là trước kia nàng cứu con chim nhỏ, mở hai mắt thật to, nhìn nàng. Rất muốn đưa tay sờ tóc lông xù của nàng.

Cái người nhược tử này khẳng định biết xử lý lông, nhìn lông trên đầu nàng đen nhánh xinh đẹp biết bao.

Chẳng qua là quá yếu một chút.

Trách không được bị vứt bỏ.

Ngả Nhã nghĩ Đao Nhất Nhất đau thương như thế nào khi bị bộ tộc đuổi đi. Lấy tay nâng Đao Nhất Nhất lên trên vai, hướng những người khác phát ra mệnh lệnh: "Đi thôi".

Ngả Nhã quyết định chờ Đao Nhất Nhất tỉnh lại hỏi nàng có nguyện ý ở lại bộ lạc của mình không, nàng sẽ cho nàng đi săn thú, làm một dũng sĩ trong bộ lạc.

Đao Nhất Nhất lần thứ hai mở mắt ra, có lẽ nói nàng mở mắt nhưng cảm thấy như không mở mắt, bởi vì chung quanh quá tối, cái gì cũng không thấy rõ.

Đao Nhất Nhất nghe phía bên ngoài có âm thanh truyền tới, men theo âm thanh lục lọi đi ra ngoài, mới ra một chỗ rẻ, chung quanh trở nên sáng rất nhiều. Đến khi ánh mắt nàng thích ứng tia sáng, Đao Nhất Nhất rốt cuộc thấy rõ nơi này là một cái sơn động. Hơn nữa trong động còn có thật nhiều người nguyên thủy, bọn họ ngồi thành nhóm ba nhóm năm, vốn là đang bắt con rận, chải lông động tác toàn toàn ngừng lại đồng loạt nhìn Đao Nhất Nhất.

Đôi mắt Đao Nhất Nhất yên lặng xoay tròn một vòng, có chừng hai mươi mấy 'hầu tử' nguyên thủy.

Đao Nhất Nhất: Ta có thể trở về sao?.

Ngay tại lúc này, từ bên ngoài tiến vào một người nguyên thủy: "Thủ lĩnh trở lại."

Bọn 'hầu tử' hết sức phấn khởi chạy ra ngoài.

Được rồi, áp lực rốt cuộc giảm bớt.

Thể nhưng, người nguyên thủy đó tới lôi Đao Nhất Nhất đem nàng mang ra ngoài.

Bên ngoài trên đất trống đã đốt lửa lên.

Đao Nhất Nhất: Bọn họ sẽ không phải ăn mình đi, ngay cả lửa cũng đã đốt tốt lắm. Nhưng người gọi Ngả Nhã, nàng suy nghĩ thật lâu mới biết không phải là 'Ai nha', phát âm tương tự với Ngả Nhã. Cái người Ngả Nhã đó rõ ràng nói qua nàng cũng tham dự đi săn, chia cho mình thức ăn.

Ngả Nhã tại bọn người nguyên thủy vây quanh đi tới, bọn họ đi tới để con heo rừng kia trước mặt đặt trên tảng đá to. Ngả Nhã tỏ ý Đao Nhất Nhất tiến tới.

Đao Nhất Nhất bây giờ muốn bất tỉnh nữa.

Đao Nhất Nhất cưỡng chế áp lực, từng bước từng bước đi qua.

Ngả Nhã gật đầu một cái, dùng đao bằng xương hung hăn đâm về phía con heo rừng, ngay vị trí mạch máu, bởi vì con heo rừng trong nháy mắt chảy ra thật nhiều máu.

Ngả Nhã dùng chén đá tiếp tràn đầy một chén, sau đó tiếp thêm mấy chén, đương nhiên là mỗi một lần đâm, một lần tiếp máu, bằng không sao có thể đủ chín chén a. Đao Nhất Nhất vì con heo rừng cảm thấy bi ai, đã chết cũng không thể yên ổn.

Ngả Nhã tiếp đủ chín chén.

Bưng chén thứ nhất cho Đao Nhất Nhất, nói: "Đây là ngươi nên có"

Đao Nhất Nhất nhìn một chút, những người tham dự săn thú hôm nay đều cầm chén máu.

Đao Nhất Nhất : Đây tuyệt đối không phải uống máu ăn thề.

Ngả Nhã giơ lên chén máu, lập tức nói: "Kính dũng sĩ chúng ta". Sau đó uống một hơi cạn sạch.

Những người khác gào lên uống chén trong tay mình, Đao Nhất Nhất nhìn chén máu màu đỏ tươi đẹp, không biết làm thế nào mới phải.

Nguyên lai thật sự dùng để uống.

Tất cả mọi người đều mặt đầy hâm mộ mong đợi nhìn Đao Nhất Nhất, "Uống nhanh a, uống xong ngươi có sức lực tiếp tục đi săn".

Đao Nhất Nhất hiểu rõ ra, chỉ có người tham dự đi săn mới có may mắn uống máu tươi con mồi, nhìn bắp thịt những nữ nhân 'hầu tử' này, Đao Nhất Nhất thậm chí suy nghĩ các nàng không phải bởi vì uống máu cho nên mới trở nên to lớn mạnh mẽ như vậy. Vừa nghĩ tới sau này nàng có thể sẽ biến thành như vậy, toàn thân nổi cơ bắp, quá kinh khủng. Thật không muốn uống a.

Nhưng khi nhìn Ngả Nhã tràn đầy mong đợi, nàng biết nhất định không thể từ chối được.

Chẳng qua là... Thật không thể nuốt trôi a.

Đao Nhất Nhất đại khái cũng biết, theo như lời Ngả Nhã nói uống sẽ có sức lực là chuyện gì xảy ra? Người nguyên thủy còn không biết ăn muối sao, có thể các nàng biết uống máu của động vật, hoặc cái gì đó, mới có thể giữ thể lực. Nếu không sau một thời gian ngắn chân tay sẽ yếu ớt, hoặc gì gì đó.

Chỗ này chỉ có dũng sĩ tham dự đi săn mới có vinh dự này, uống được một chén huyết dịch. Trong máu chứa nhiều muối. Nhìn bầu trời, có chút tò mò, không biết mình ngủ bao lâu. Ngả Nhã chắc là đặc biệt đợi mình tỉnh lại tham gia bữa tiệc này.

Cũng vì mình chia chén máu này.

Thâm tình như vậy.... Nhưng là, nàng không phải là không muốn uống a.

Tất cả mọi người đều đang chờ Đao Nhất Nhất, nếu như nàng không uống, bọn họ không thể nướng thịt ăn.

Đao Nhất Nhất nhắm mắt, nhỏ giọng nói: "Có thể không uống được không?"

Quả nhiên Ngả Nhã vừa nghe, nổi giận, "Đây là mỗi một dũng sĩ có được, ngươi không uống, làm sao rắn chắc, làm sao tiếp tục vì bộ tộc lấy thức ăn?"

Những người khác cùng một ánh mắt nhìn Đao Nhất Nhất như bệnh thần kinh vậy, đồ tốt như vậy ngươi lại không muốn? Có bị bệnh không?.

Đao Nhất Nhất càng không muốn uống, có lầm không? Uống xong, còn phải tiếp tục vì các ngươi đi săn? Nàng không muốn a...

Cuối cùng, Đao Nhất Nhất thật sự không chịu nổi những 'hầu tử' vây quanh, chịu đựng chán ghét uống một hớp nhỏ, vừa vào miệng, liền phun ra ngoài...

Tác giả có lời muốn nói: Ngả Nhã: Vì bộ tộc, uống chén máu heo này!

Đao Nhất Nhất: Em gái ngươi a.

Ngả Nhã: Uống nó, ngươi sức lực vĩnh viễn vô tận.

Đao Nhất Nhất: Cũng không phải là thuốc tăng lực.

Ngả Nhã: Ta đặc biệt ngươi giữ lại, chén máu tươi nhất.

Đao Nhất Nhất: Cái này lại không phải tâm linh, ta mặc kệ.

Chú thích:

(1) Hữu kinh vô hiểm: có kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net