Chương 30: Ngả Nhã cố gắng lên a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ lạc nguyên thủy thiếu cái gì nhất? Đáp án, cái gì cũng thiếu, bất quá, có muối thì có đảm bảo a.

Đối với thế giới bên ngoài hiếu kỳ, Đao Nhất Nhất hướng Tư Khố nghe một ít chuyện, Tư Khố không hổ là đại bộ lạc từng cạnh tranh chức thủ lĩnh, dĩ nhiên biết rất nhiều việc. Từ hôm qua Ngả Nhã tuyên bố thân phận Đao Nhất Nhất, người trong bộ lạc đều rất tôn kính Đao Nhất Nhất, ngay cả Tư Khố bọn họ cũng vậy.

Cho nên, đối với vấn đề Đao Nhất Nhất, Tư Khố đều kiên nhẫn trả lời, nghe Tư Khố nói bên ngoài có ba đại bộ lạc, còn có thật nhiều bộ lạc nhỏ, trong đó nổi danh nhất chính là chế tác đồ gốm Đào thị, biết dệt vải Bố Y Tộc, cùng với cung tiễn các loại chế tác mâu tinh xảo là bộ lạc Nham Thạch.

Sau đó, Tư Khố còn nói thêm, cực xa biển khơi, còn có một Diêm thị, nghe nói bọn họ có rất nhiều muối, bởi vì đường xá quá xa, bọn họ lâu lắm mới gặp được một lần người ở đó, nghe nói qua có bộ lạc như vậy.

Nghe xong, Đao Nhất Nhất cảm giác đầu óc mình không đủ dùng rồi, bởi vì bộ lạc phía ngoài phát triển so với trong tưởng tượng của nàng tốt hơn rất nhiều, tối thiểu bọn họ có thể dệt cửi, đây chính là chuyện không bình thường a. Nói như vậy, cái bộ lạc của Ngả Nhã quá lạc hậu.

Đơn giản là hầu tử tiến hóa thành người, xem người ta bên ngoài có thể dệt cửi rồi. Bọn họ còn ăn mặc da thú cứng ngắc. Người so với người, tức chết người, người nguyên thủy so với người nguyên thủy, tức chết Đao Nhất Nhất a.

"Ma mỗ, ngươi làm sao vậy?"

Đột nhiên nghe được có người gọi nàng là ma mỗ, điều này làm cho Đao Nhất Nhất nghĩ tới người trong ấn tượng vừa già lại xấu, còn cường tráng hơn, không cho phép người bộ lạc đi ra ngoài. Rõ ràng có nhiều muối như vậy, không nói cho bộ lạc, mỗi ngày khiến cho Ngả Nhã các nàng cùng động vật cướp đất ăn, ấn tượng Đao Nhất Nhất đối với người đó thật không tốt. Hoàn toàn không có cảm giác a, cho nên nàng cự tuyệt có người gọi nàng 'Ma mỗ'.

Nhưng là kịch liệt phản đối như vậy, mang đến cho người bộ lạc phiền toái nhỏ, ở trong lòng bọn họ phối ngẫu thủ lĩnh chính là ma mỗ, mà Đao Nhất Nhất không muốn để cho bọn họ gọi như vậy, bọn họ cũng không thể gọi nàng đạt nhã a! Chỉ có thủ lĩnh mới có thể gọi a. Đạt nhã ở đời sau gọi là thân ái, honey,... , gọi thân mật a.

Sau đó, Đao Nhất Nhất nói sau này vẫn gọi như lúc trước, việc này mới kết thúc, Đao Nhất Nhất thành a di của bộ lạc, khắp nơi đều gọi nàng là "A Nhất, A Nhất".

Lần này bộ lạc Nham Thạch mang tới hai lão già, khi bọn hắn gọi Đao Nhất Nhất là "A Nhất", Đao Nhất Nhất có cảm giác tội lỗi. Luôn cảm giác mình chiếm tiện nghi người ta.

Mặc dù bộ lạc bên ngoài tân tiến, chí ít so với các nàng tốt hơn nhiều, nhưng bây giờ Đao Nhất Nhất không có chút lo lắng nào, bởi vì các nàng có muối, các nàng có thể dùng muối đem sang những bộ lạc khác đổi lại món đồ tốt.

Bất quá, quyết định nghĩ "Đi ra ngoài", dung nhập vào xã hội, các nàng nên đặt tên cho bộ lạc của mình, tên gì đây? không thể gọi "Bộ lạc rắn hai đầu" a!, thật là khó nghe. Nàng cảm thấy Diêm thị không sai, vừa nghe thì biết bọn ta thổ nhưỡng dồi dào a, bọn ta có muối a, nhưng đã có người lấy tên như vậy rồi, haizz, thực sự là đau đầu.

Nếu tự mình nghĩ không ra, vẫn là giao cho Ngả Nhã thôi.

"Nhất Nhất, nàng làm sao vậy?"

Nghe được Ngả Nhã gọi nàng, Đao Nhất Nhất từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại, "Làm sao vậy, Ngả Nhã?"

Đao Nhất Nhất từ trên núi xuống đã bắt đầu mất hồn mất vía, tựa như tên ngốc vậy, không nên đem tảng đá trong sơn động cõng trở lại, đem tảng đá trở thành xem như bảo bối ôm không buông tay, Ngả Nhã khuyên nàng đã lâu, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là giúp nàng cõng mấy khối đá lớn xuống núi.

Mới vừa trở lại sơn động, Đao Nhất Nhất thần thần bí bí đem những đá kia giấu đi, sau đó đòi nàng muốn tiếp tục lên núi vận chuyển tảng đá, Ngả Nhã có chút không vui, nàng biết buổi tối các nàng còn có một bữa tiệc quan trọng a, nàng còn muốn đi hái nhiều hoa tươi xinh đẹp đem tới hoá trang cho Đao Nhất Nhất, nhìn dáng vẻ Nhất Nhất một chút xíu đều không nóng lòng.

Vì vậy, Ngả Nhã quyết định nghỉ việc, nhất định không thể tùy tiện Đao Nhất Nhất náo loạn: "Nhất Nhất, đây là chuyến cuối cùng, ta không thể giúp nàng chuyển hòn đá nữa, ta còn muốn đi ra ngoài, vì nàng săn bắn đâu."

Đao Nhất Nhất: Nếu không phải núi rất cao, thể lực nàng không được, mang không được muối nàng không cần Ngả Nhã đâu? Đá gì a, ánh mắt một chút xíu cũng không có, đó cũng đều là muối a, đều là bảo bối a, hôn.

Thực sự là núi vàng núi bạc, các ngươi khai thác không được, trách không được gian khổ như thế.

Nếu như không có muối, các ngươi bắt được bao nhiêu con mồi, không phải là không ăn hết thì hư hết sao. Thật là, nàng rõ ràng vì bộ lạc suy nghĩ, Ngả Nhã dĩ nhiên cảm thấy nàng đang quấy rối.

Ngả Nhã càng chạy càng nhanh, Đao Nhất Nhất có chút theo không kịp, cõng khối muối còn có thể đi nhanh như vậy, thân thể Ngả Nhã thật cường hãn a, nếu sau này hai người bọn họ gây gổ, nàng sao có thể đánh thắng được nàng a?

A? Tại sao muốn nghĩ tới đây. Nếu nói, nàng và Ngả Nhã thật sự ở cùng một chỗ, kết hôn rồi, làm sao luôn cảm giác một chút xíu cũng không có chuẩn bị gì a.

"Nhất Nhất, mau tới đây, ta phát hiện một con sơn dương." Ngả Nhã đi ở phía trước bỗng nhiên la lớn.

Đao Nhất Nhất sau khi nghe được, đôi mắt sáng lên, nhanh chóng chạy về phía trước.

Quả nhiên cách đó không xa trong hang có một con sơn dương, Ngả Nhã nói: "Nhất Nhất, ngươi xem con sơn dương kia có phải từ bộ lạc chúng ta chạy trốn hay không."

Ngày hôm qua Tư Khố trở về bộ lạc, còn dẫn theo hai con sơn dương, bởi vì trong bộ lạc vốn có ba con, có một con Ngả Nhã bắt được cho trẻ con bộ lạc bú sửa, còn có hai con Tư Khố dùng để trao đổi Tháp Nạp, hiện tại ở chung một chỗ có năm con, muốn đem tất cả sơn dương nhốt chung một chỗ. Ai ngờ có một con chạy trốn, Tư Khố đuổi tới dùng cung tiễn bắn trúng cái mông sơn dương. Ngả Nhã phát hiện trên người con sơn dương này cắm một mũi tên, cho nên mới kết luận đây là sơn dương bộ lạc bọn họ đánh mất.

Con sơn dương vẫn không nhúc nhích, mặc cho Đao Nhất Nhất cùng Ngả Nhã quan sát, không có ý tứ trốn chạy. Đao Nhất Nhất nghĩ sẽ không là bị thương, đi không được a!. Bất quá, nhìn một chút, hướng về phía Ngả Nhã nói: "Ngả Nhã, có phải sơn dương này cho trẻ con trong bộ lạc bú sữa hay không a"

Ngả Nhã nhìn một chút gật đầu, "Đúng vậy."

Đao Nhất Nhất nhìn cái bụng sơn dương, nàng biết con sơn dương này vì sao không chạy, Đao Nhất Nhất muốn chạy tới xác nhận, vì vậy nàng đối với Ngả Nhã nói: "Ngả Nhã, đợi lát nữa nàng bắt được hai chân sơn dương, đừng làm cho nó đá phải ta."

Ngả Nhã không rõ Đao Nhất Nhất muốn làm cái gì, nhưng lại vui sướng làm cho nàng tin tưởng, đây là vị thần đưa lễ vật cho nàng và Đao Nhất Nhất. Sau đó, Ngả Nhã có chút xấu hổ, nàng rốt cuộc hiểu vì sao Đao Nhất Nhất cảm thấy sơn dương dùng chân đá nàng, nếu không phải là nàng bắt chặt, Đao Nhất Nhất nói không chừng đã bị sơn dương đá ngã.

Ngươi nói, Nhất Nhất rõ ràng nhu nhược bé như vậy. Nàng sao lại thích xem cái này?

Đao Nhất Nhất hướng về phía cái mông sơn dương nhìn một chút, sờ sờ cái bụng to lớn sơn dương, nàng nhìn thấy nơi đó của sơn dương thấm ướt một mảnh. Hiển nhiên đây là dê mẹ, hơn nữa sắp sinh dê con rồi, cho nên đứng bất động.

Cái này không thể được a, Đao Nhất Nhất trước đây xem qua hai sơn dương đẻ, đều rất nóng nảy, đi tới đi lui, có thể gia tốc sinh nở, con này chuyện gì xảy ra, ngươi không phải người nằm có người đỡ đẻ, ngươi không đứng lên, dê nhỏ làm sao đi ra a.

Ngươi nói vừa ra khỏi cửa nhặt con dê, vận khí tốt, chính là con sơn dương này lập tức sinh con a, nhặt một tặng một a, vận khí này thật tốt a, nhưng vì sao trong lòng Đao Nhất Nhất phiền muộn như vậy đâu?

Đương nhiên buồn bực, ngươi biết đỡ đẻ a? Nàng không phải bác sỹ thú y, đây là chuyện gì a!

Nhìn mũi tên kia, Đao Nhất Nhất đột nhiên ý thức được, sơn dương không phải muốn đứng lên, mà là bắp đùi của nó bị thương, không đứng nổi, Tư Khố tài bắn cung chính xác như vậy, để làm chi bắn cái mông người ta đâu, còn gần bắp đùi. Như thế rất tốt, sơn dương đứng không dậy nổi.

"Ngả Nhã, Ngả Nhã..." Thanh âm Đao Nhất Nhất trở nên rất nóng lòng, "Nó, nó..."

Ngả Nhã đưa đầu nhìn lại, phát hiện nơi đó sơn dương liên tiếp chảy chất lỏng màu trắng.

Đao Nhất Nhất luống cuống, "Ngả Nhã, làm sao bây giờ a? Con dê này muốn sinh."

Ngả Nhã: Ta chưa từng thấy qua, ta làm sao biết.

Hai thê thê vừa mới kết hôn ngày đầu tiên trôi qua như vậy, Ngả Nhã quả thực phiền muộn muốn chết, mặt trời này lên rất cao, nàng còn muốn đi vào trong rừng rậm săn thú, muốn săn được con mồi tốt vào buổi tối đưa cho Nhất Nhất a. Thời gian này vội vả như vậy, hết lần này tới lần khác con dê này còn muốn sinh dê con

Sơn dương kêu thống khổ.

Đao Nhất Nhất: ...

Ngả Nhã: ....

Đao Nhất Nhất hít sâu, quyết định thật nhanh nói: "Ngả Nhã, ngươi ôm đầu dê nâng lên, để cho nàng trước cao sau thấp, có lợi cho sinh sản."

Ngả Nhã: Tại sao là ta?

Nhưng sơn dương kêu thương cảm như thế, Đao Nhất Nhất lại mở mắt thật to vẻ mặt mong đợi nhìn nàng, Ngả Nhã không thể làm gì khác hơn là dựa theo Đao Nhất Nhất nói làm việc.

Ngả Nhã mang con dê kia đối diện nàng, đầu dê cọ tới cọ lui muốn rách da thú của nàng. Thế nào còn chưa sinh ra đâu, hết lần này tới lần khác Đao Nhất Nhất còn ở một bên kêu: "Ngả Nhã, cố gắng lên, sắp sinh ra rồi."

Đao Nhất Nhất nhìn cái mông sơn dương, trời ạ, cái đầu dê con hiện ra rồi, nàng kích động hét lớn: "Ngả Nhã, nâng lên, Ngả Nhã cố gắng lên, ngươi có thể lập tức sinh ra rồi, ta đã thấy cái đầu!"

Đao Nhất Nhất càng kích động, sắc mặt Ngả Nhã càng khó xem, hôn mê, cầu đừng kêu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net