Chương 31: Ngả Nhã xuất phát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngả Nhã, thành công rồi, thật tốt quá, dê con đã sinh ra."

Ngả Nhã nghe vậy cảm thấy nhẹ nhỏm, ngay lập tức đem dê mẹ thả xuống. Đao Nhất Nhất nhìn dê con run rẩy muốn đứng lên, mặt khác vì sao thanh âm dê con khủng bố dữ vậy a, nghe như là "A a", không phải là be be be be sao?

Hiện tại vấn đề là một lớn một nhỏ làm sao mang về.

"Chờ đã, Ngả Nhã! Giống như còn có một con..."

Ngả Nhã: ...

Song bào thai? Thế nào là song bào thai?

Đao Nhất Nhất: "Thật tốt quá quả thực là chuyện tốt thành đôi a."

"Ngả Nhã, nhanh đi giúp đỡ dê mẹ một tay."

Ngả Nhã không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đảm nhiệm, rất nhanh một dê con khác sinh ra. Đao Nhất Nhất cười nói: "Ngả Nhã, hai dê con này hẳn gọi ngươi là mẹ a, dù gì là ngươi giúp dỡ bọn nó sinh ra."

Ngả Nhã nghi hoặc hỏi, "Mẹ?" Đến khi biết 'mẹ' là ý tứ mẫu thân, ánh mắt Ngả Nhã nhìn Đao Nhất Nhất rất kỳ quái.

Đao Nhất Nhất cảm thấy bình thường, dù sao ở hiện đại có rất nhiều người đều tự gọi chính mình là ba, mẹ đối với con vật cưng, nàng chỉ thuận miệng nói.

Nhưng Ngả Nhã trở nên rất nghiêm túc, "Nhất Nhất, ngươi sẽ đi tìm người khác sao?"

Đao Nhất Nhất nhìn hai dê con trên mặt đất có chút phát sầu, làm sao mang bọn nó về a, Ngả Nhã trên lưng mang giỏ, bên trong đều là tảng muối, nếu như đem tàng muối ra để dê con vào, nàng lại cảm thấy không nỡ đây chính là muối a!. Lỡ bị người trộm làm sao, nhưng trên người dê con ướt nhẹp, lại không thể ôm đi sẽ làm dơ quần áo, ai nha, thật sầu mà.

Đao Nhất Nhất đang suy nghĩ làm sao đem dê mẹ cùng dê con mang về, đột nhiên bị Ngả Nhã nắm cánh tay, vừa bị đau thì nghe Ngả Nhã nghiêm túc hỏi nàng, "Ngươi nói gì? Cái gì gọi là đi tìm người khác a?"

Ngả Nhã tay không tự chủ tăng thêm lực, "Nhất Nhất, ngươi là của ta, ngươi đã bằng lòng ở cùng với ta rồi, chúng ta cũng đã tế tự, ngươi không thể đi tìm người khác."

Kỳ thực, Ngả Nhã không có nói cho Đao Nhất Nhất biết ngày hôm nay các nàng làm nghi thức trang nghiêm nhất, từ trước đến nay cổ là chỗ yếu ớt nhất trên cơ thể con người, bất kỳ người nguyên thủy nào ra ngoài săn thú đều biết, cắt đứt cổ có thể giết chết con mồi, cho nên đối phương cùng uống máu ở cổ biểu thị một lòng chung thủy.

Sau lời thề vĩnh viễn không bao giờ phản bội, vĩnh viễn cùng một chỗ, cho dù Đao Nhất Nhất mất, Ngả Nhã cũng không đi tìm người khác. Nếu như Ngả Nhã làm trái lời thề sẽ phải chịu trừng phạt của thần linh, người nguyên thủy tuy lạc hậu, nhưng vẫn bảo trì sự tôn thờ nguyên thủy, bọn họ kính sợ thần linh. Người kính sợ thần linh sẽ có chút kiêng kỵ. Rất hiển nhiên, Ngả Nhã đồng dạng đối với tổ tiên của mình vô cùng kính nể, nàng một ngày làm ra hứa hẹn sẽ không làm trái.

Đao Nhất Nhất bị Ngả Nhã làm đau, nhưng biết Ngả Nhã không phải cùng nàng nói đùa, mà là hết sức nghiêm túc, nàng bây giờ có thể tin đây không phải là cảnh trong mơ, không phải hư ảo, là chân thật, Ngả Nhã muốn cùng với nàng một chỗ, "Ngả Nhã, ngươi vì sao muốn ở cùng một chỗ với ta?"

Bản năng của con người vốn nam và nữ sẽ cùng một chỗ, không hề cảm thấy xấu hổ, ngay trước mặt của nhiều người làm đủ chuyện, mọi người cũng không hề thấy kỳ lạ, theo lý thuyết, Ngả Nhã xem như không có đuôi, không đến mức muốn cùng nàng ở cùng một chỗ a! Ngộ nhỡ một ngày nào đó, nàng lựa chọn bản năng thì sao?

Đao Nhất Nhất nhớ nàng mới vừa tới nơi này, thì nghe Ngả Nhã cổ vũ người trong sơn động sinh đẻ phát triển bộ lạc, người nguyên thủy quan tâm sinh đẻ như vậy, Ngả Nhã thì sao? Đao Nhất Nhất đến bây giờ còn chưa có cảm giác 'tương lai mình sẽ cùng Ngả Nhã ở bên nhau', chỗ sâu nhất đáy lòng nàng cất giấu vẻ lo âu. Nàng sẽ tin tưởng một người nguyên thủy sao? Giữa các nàng cách xa nghìn năm, vạn năm như vậy.

Hơn nữa, tư tưởng của các nàng không giống nhau, nàng có đôi khi hoàn toàn không hiểu Ngả Nhã đang làm những gì.

Mặc dù không muốn suy nghĩ nhiều sự tình làm người ta không vui, nhưng phải ở cùng một chỗ, đối với Đao Nhất Nhất mà nói rất quan trọng, là chuyện rất nghiêm túc, nàng không nhịn được suy nghĩ nhiều một chút.

Nếu như lúc trước, có thể thuyết phục người nguyên thủy, hơn nữa Ngả Nhã căn bản không có dấu hiệu gì, thế là cuộc hôn nhân tới trở tay không kịp, làm cho nàng không dám tin tưởng đây là sự thật.

Nhưng ở trong sơn động các nàng đã làm nghi thức, Đao Nhất Nhất cảm thấy bầu không khí nghiêm túc, lòng của nàng rối loạn, nhìn bộ dáng bây giờ của Ngả Nhã rõ ràng rất nghiêm túc.

"Ngả Nhã, ngươi nói ở cùng một chỗ là như thế nào đây?"

"Tựa như Tháp Nạp nói, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau săn thú, làm cái gì cũng cùng nhau sao?"

Ngả Nhã: "Không, còn phải cùng nhau bắt con rận."

Đao Nhất Nhất: Ta mới không có con rận.

Đao Nhất Nhất chợt nhìn chân Ngả Nhã trên mặt đất lay động, lỗ tai có chút ửng đỏ, ngay cả tay nàng cũng run rẩy, "Còn có, cùng nhau sờ sờ."

Đao Nhất Nhất: "Khụ khụ...." Cái gì gọi là sờ sờ, xem bộ dạng Ngả Nhã, không thể nào, thực sự là nàng nghĩ như vậy.

Ngả Nhã lấy dũng khí, "Mặc dù ta không thể cùng ngươi quấn đuôi, nhưng ngươi có thể đem đuôi quấn qua ta a..."

Đao Nhất Nhất nghĩ tới đêm hôm đó, cái đuôi kia vào sâu váy da thú, "Dừng lại, dừng lại."

Ngả Nhã có chút ủy khuất, "Làm sao vậy, Nhất Nhất, ngươi ghét bỏ ta không có đuôi sao? Coi như không có đuôi, chúng ta cũng có thể giống vậy..."

Không thể để cho Ngả Nhã nói nữa, tiếp tục như vậy, càng ngày sẽ càng vượt giới hạn, Đao Nhất Nhất đột nhiên cảm giác mình khô miệng khô lưỡi, vội vàng nói: "Không có, ta không có ghét bỏ ngươi."

Nói cái gì nữ nhân đẹp nhất khi nghiêm túc, Ngả Nhã chăm chú nhìn chính mình, Đao Nhất Nhất có chút bối rối.

Cuối cùng, nàng vẫn không nhịn được ánh mắt Ngả Nhã, nói : "Khụ khụ, nếu như... Nói như vậy, ta sẽ không đi tìm người khác."

Đao Nhất Nhất không biết mình bị làm sao nói xong câu đó, cảm giác nóng quá, Đao Nhất Nhất liền nhấc chân chạy đi, ở lại nơi đó sẽ ngượng ngùng a.

Thật là, chính mình tựa như đồ ngốc, suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, hai người ở nước khác tư tưởng cũng bất đồng a, không phải vẫn ở cùng một chỗ sao, còn có nàng xuyên qua đây cách nghìn năm vạn năm không tính chuyện lớn gì, người nguyên thủy thì sao, người nào quy định người nguyên thủy không được nói chuyện yêu đương.

Ai nha, thật ngượng ngùng a.

Đột nhiên hoảng loạn, khẩn trương, kích động, chuyện gì xảy ra? Không phải nàng cùng Ngả Nhã còn tổ chức nghi thức sao? Trời ạ, thật khẩn trương...

Đao Nhất Nhất càng chạy càng nhanh, dường như mệt nhọc lúc nãy đã quên.

Ngả Nhã ở phía sau ngẩn người, nàng không thể làm gì khác hơn là trên lưng mang giỏ, lại khiêng dê mẫu một bên, sau đó trong lòng ôm hai dê con, Nhất Nhất, ngươi chờ ta một chút a.

Bất quá, Ngả Nhã không có chút nào mệt mỏi, hiện tại ở trong đầu nàng tất cả đều là lời nói của Đao Nhất Nhất, "Ta sẽ không đi tìm người khác."

Tâm tình Ngả Nhã có thể dùng một ca khúc để hình dung, ngày hôm nay thật cao hứng, tay trái một con dê, tay phải một con dê, trên lưng vác một con dê....

Tháp Nạp nhìn Đao Nhất Nhất trở về, kỳ thực nàng chính là chờ ở chỗ này, sáng sớm nàng thấy Đao Nhất Nhất cùng Ngả Nhã lên núi rồi mang xuống vật gì đó cất giấu, không lâu sau lại đi ra ngoài, nàng nghĩ trên núi nhất định có đồ ăn ngon, nhưng nàng biết trên núi là nơi tổ tiên nghỉ ngơi của bộ lạc Ngả Nhã, nàng không thể đi, nếu không sẽ khinh nhờn thần linh, sẽ bị toàn bộ bộ lạc chán ghét mà vứt bỏ.

Tháp Nạp trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, không thể làm gì được cho nên một mực chờ Đao Nhất Nhất cùng Ngả Nhã trở về, nàng mới vừa thấy Đao Nhất Nhất thì chạy tới: "Nhất Nhất, ngươi từ trên núi mang cái gì trở về vậy."

Đao Nhất Nhất dĩ nhiên không có phản ứng Tháp Nạp, hấp tấp chạy trở vào sơn động nhỏ.

Tháp Nạp: "Đao Nhất Nhất nhất định là giấu thứ tốt gì rồi, không cho nàng biết."

Sau đó Tháp Nạp thấy Ngả Nhã, nàng nhanh chóng nghênh đón, phát hiện Ngả Nhã mang về nhiều dê như vậy, còn có hai con dê con, nhưng Tháp Nạp không có chút nào hài lòng, bởi vì nàng khó được có một loại đồ ăn nàng không thích, đó chính là dê, nàng luôn cảm thấy thịt dê có cảm giác là lạ, hiếm thấy nàng không thích đồ ăn.

Không nghĩ tới Ngả Nhã mang về đồ ăn nàng không thích, Tháp Nạp không hài lòng chút nào.

Ngả Nhã nhìn thấy Tháp Nạp đem đồ vật tháo xuống, vội vã giao cho Tháp Nạp, liền đi, nàng muốn đi săn thú, tối hôm nay phải tặng cho Đao Nhất Nhất con mồi, cho Đao Nhất Nhất thấy năng lực của nàng, chính mình có thể nuôi sống nàng, cho nàng con mồi ngon nhất.

Rất nhanh Tháp Nạp thấy trong giỏ có hòn đá màu trắng.

Nàng tò mò liếm liếm, a! Dĩ nhiên có vị muối!

Đao Nhất Nhất ở sơn động nhỏ tới lui, đột nhiên nghĩ đến Ngả Nhã nói, tối hôm nay các nàng cùng bộ lạc ăn uống, được rồi, cái này nhất định là hôn lễ, trời ạ, nàng còn không có áo cưới đâu? Chẳng lẽ muốn nàng mặc da thú, không được, coi như là da thú vậy nhất định phải xa hoa nhất, da thú đẹp mắt nhất. Nàng muốn chế tác bộ đồ mới cho chính mình, Tư Khố đem tấm da báo đen kia cho nàng, có thể đem ra dùng.

Đao Nhất Nhất lại một lần nữa hấp tấp đi ra, nàng muốn tìm Mu Mu hỗ trợ, còn có Đát Đát....

Đao Nhất Nhất vừa ra bên ngoài sơn động, thấy xa xa Tháp Nạp đứng ở nơi đó, trong lòng ôm một khối đá màu trắng, dưới đất còn có một dê lớn hai dê nhỏ.

Đao Nhất Nhất nghĩ tới Tháp Nạp cầm cái gì, lập tức la lên: "Tháp Nạp, ngươi đang làm gì?"

Nói đến nhiều đồ như vậy, Ngả Nhã làm thế nào mang trở về. Không nghĩ tới nàng trốn đi mất, nghĩ tới đây Đao Nhất Nhất có chút xấu hổ, "Tháp Nạp, Ngả Nhã đâu?"

Tháp Nạp: "Thủ lĩnh đại nhân đi săn thú."

Haizz, này cũng giữa trưa rồi, không biết nghỉ ngơi một chút, mệt muốn chết thì làm sao? Không đúng, nàng vừa mới nhìn thấy đội săn thú trở về a, Ngả Nhã không lẽ ra ngoài một mình! Quá nguy hiểm a.

Đao Nhất Nhất muốn đi hỏi Ngả Mộc cùng Tư Khố có thấy Ngả Nhã hay không, ngay cả dê cùng tảng muối không để ý, hướng về phía Tháp Nạp nói một câu, "Được rồi, ngươi đừng giấu, đem móng vuốt sau lưng ngươi lấy ra đi."

Cuối cùng quay đầu nói thêm một câu, "Tha hồ liếm, chị có cả đống muối a."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net