Chương 32: Ngả Nhã trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngả Nhã thực sự một mình ra ngoài săn thú, hơn nữa không có bất kỳ người nào thấy kỳ quái, tuy bình thường bọn họ đều đi cùng nhau, nhưng theo nghi thức con mồi phải tự đi một mình bắt con mồi mới được.

Đối với Ngả Nhã đi một mình săn bắn, Đao Nhất Nhất mặc dù có chút lo lắng, tuy nhiên không có cảm thấy sợ hãi, bởi vì phụ cận sơn động đã không có động vật hung mãnh nào uy hiếp được bọn họ, hơn nữa Ngả Nhã thân thể cường hãn, thông minh, cho nên Đao Nhất Nhất đối với năng lực Ngả Nhã tự tin như vậy. Nàng tin tưởng Ngả Nhã rất nhanh trở về.

Vì vậy trong khoảng thời gian chờ đợi Ngả Nhã trở về, Đao Nhất Nhất làm cho chính mình một bộ đồ cưới siêu cấp xa hoa bằng da báo đen, sau đó lại dùng nhựa cây đem các loại các dạng lông vũ dính ở phía trên, hình thành bức họa xinh đẹp. Ngay cả Đao Nhất Nhất cũng cảm thấy rất thoả mãn.

Nhưng không ai từng nghĩ tới, không có động vật hung mãnh làm hại, môi trường tự nhiên đột biến làm người ta bất ngờ. Ở trong sơn động chế tạo gấp gáp đồ cưới Đao Nhất Nhất bỗng nhiên choáng váng đầu, nàng cảm giác được toàn bộ mặt đất đều chấn động nhè nhẹ, vẻn vẹn một cái rồi hết, lúc đầu Đao Nhất Nhất tưởng chính mình ngã bệnh, nhưng lúc đứng lên mặt đất lắc lư vài cái, nàng ý thức được không phải là ảo giác, mà là đang mặt đất thực sự đang chấn động.

Đao Nhất Nhất nhanh chóng kêu những người còn lại trong sơn động chạy ra ngoài, đến khi các nàng chạy ra bên ngoài, Tư Khố cùng đội săn thú Ngả Mộc đều chạy về, ngay cả Tháp Nạp bình thường hứng thú với đồ ăn cũng trở nên nghiêm túc. Đột nhiên khiêu vũ Đao Nhất Nhất không nhận biết vũ đạo gì, điên cuồng rống to.

Cùng lúc, Đao Nhất Nhất nhìn bầu trời chim bay hàng loạt trên đầu, ngay cả ếch cũng đều kết bè kết đội chạy bên dưới, chỉ chốc lát sau rất nhiều động vật bắt đầu chạy như điên, đứng ở bên ngoài sơn động nhìn các động vật trong rừng rậm chạy vội ra, bọn nó như chạy trối chết, đối mặt những con mồi như vậy, Tư Khố cùng Ngả Mộc không có hưng phấn, ngược lại cùng ngồi trên mặt đất, nhìn Tháp Nạp khiêu vũ rồi không ngừng hướng lên trời rống lên.

Biến cố phát sinh nhanh như vậy, Đao Nhất Nhất có chút trở tay không kịp.

Không lâu bầy sói đột nhiên chạy đi, Đao Nhất Nhất có chút hoài nghi mặc dù bọn nó đánh thua các nàng, nhưng chúng nó thay đổi đầu đàn rồi, căn bản không cần bỏ địa bàn của mình. Hôm nay chúng nó chạy tới đây có phải cảm nhận nguy hiểm hay không.

Hơn nữa ếch, chim, các loại động vật cũng khác thường, điều này làm cho Đao Nhất Nhất ý thức được vừa rồi do phát sinh chấn động. Thời kỳ nguyên thủy trái đất chuyển động khác biệt, Ngả Nhã trước đây nói mùa đông đặc biệt lạnh lẽo.

Đao Nhất Nhất không xác định được nếu tiếp tục có dư chấn, bọn họ nên đi nơi nào tránh né, may mắn, phụ cận không có nhà cao tầng, không sụp đổ, hơn nữa bên ngoài sơn động lại trống, rất rộng lớn, nơi đây hẳn rất an toàn. Bằng không những người nguyên thủy này sẽ không tụ tập ở chỗ này, người nguyên thủy đối với trình độ mẫn cảm nguy hiểm cao hơn, bọn họ biết chạy trốn tới địa phương an toàn.

Đao Nhất Nhất hiện tại lo lắng nhất chính là Ngả Nhã, nàng ra ngoài săn bắn vẫn chưa về.

Ngoại trừ vừa mới bắt đầu xuyên qua bất an cùng khẩn trương, ở một đoạn thời gian có Ngả Nhã chiếu cố Đao Nhất Nhất sống rất nhàn nhã, nàng đã bắt đầu thích ứng hoàn cảnh cùng sinh hoạt. Làm cho nàng suýt chút nữa quên mất sự khắc nghiệp của thời nguyên thủy, ngày hôm nay chấn động này làm cho nàng không mong Ngả Nhã có chuyện gì xảy ra.

Nhưng nàng trở nên sợ hãi, nếu như không có Ngả Nhã nàng thực sự có thể tiếp tục sinh tồn ở xã hội nguyên thuỷ tràn đầy nguy hiểm này sao, trải qua một đoạn thời gian ở chung Ngả Nhã đối với nàng rất đặc biệt. Chính bởi vì Ngả Nhã tồn tại cho dũng khí sống sót.

Nghe người ta nói thời điểm đối mặt bị đe dọa mạng sống, chỗ sâu nhất trong đáy lòng sẽ hiển hiện ra lo lắng, Đao Nhất Nhất hiện tại mới hiểu được ý tứ của những lời này, bởi vì vừa rồi nàng cảm giác được chấn động, trước mắt chốc lát tối đi, mà ở trong bóng tối hình ảnh Ngả Nhã chợt lóe lên.

Cho tới bây giờ nàng mới có dũng khí thừa nhận, Ngả Nhã là người nàng dựa vào, chỉ cần Ngả Nhã bên cạnh trong lòng nàng cảm giác yên tâm. Loại cảm giác này thật ấm áp, làm nàng vô cùng ỷ lại.

Mà nàng không tưởng tượng ra, đột nhiên thế giới không có Ngả Nhã, nàng phải làm sao? Làm sao sống nổi. Làm sao đối mặt cuộc sống tương lai.

Năm tháng dài đằng đẵng và cô đơn, tuyệt vọng.

"Ngả Nhã, Ngả Nhã vẫn chưa về. Nàng làm sao bây giờ?" Đao Nhất Nhất giọng nói mang theo nức nở.

Không được, nàng muốn đi ra ngoài tìm Ngả Nhã, Đát Đát phát hiện Đao Nhất Nhất dị thường, mọi người ở đây đều khẩn cầu thần linh phù hộ, nàng phát hiện Đao Nhất Nhất có chút thất hồn lạc phách, hơn nữa nàng lại chạy đi.

"A Nhất, ngươi đi đâu vậy, mau trở lại."

Tháp Tháp cùng Đát Đát nhanh chóng ngăn cản Đao Nhất Nhất, Đao Nhất Nhất giọng nói không tự chủ bắt đầu run rẩy, "Ngả Nhã, Ngả Nhã vẫn chưa về, ta muốn đi tìm nàng."

Đao Nhất Nhất không có nghĩ tới tất cả mọi người bắt đầu vây quanh nàng, không muốn để cho nàng đi ra ngoài, "A Nhất, thủ lĩnh Ngả Nhã không có ở đây, ngươi chính là thủ lĩnh bộ lạc, chuyện này còn chưa kết thúc, ngươi phải dẫn dắt bộ lạc."

"Nhưng là, Ngả Nhã..."

Đao Nhất Nhất lời còn chưa nói hết, mặt đất lại kịch liệt chấn động, xa xa truyền đến một âm thanh thật lớn, mặt đất bụi bặm bay khắp nơi, lúc bụi bậm lắng xuống, Đao Nhất Nhất nhìn trên núi phía xa rơi xuống nhiều tảng đá.

Mọi người trong bộ lạc yên lặng đến đáng sợ, ngay cả Tháp Nạp cũng không khiêu vũ cùng mọi người vây chung chỗ, gắt gao đem Đao Nhất Nhất vây vào giữa.

Bình thường Ngả Nhã quan tâm nhất chính là bộ lạc nàng, người bộ lạc nếu như thiếu một nàng sẽ rất thương tâm, Đao Nhất Nhất có thể cảm thụ được quyết tâm Ngả Nhã muốn bộ lạc cường đại, nhưng bây giờ thứ nàng quan tâm nhất muốn mình bảo hộ sao?

Đột nhiên ở trong lòng có gánh nặng, Đao Nhất Nhất biết tất cả mọi người tư tưởng không biết gì, Đao Nhất Nhất chính là chủ kiến trong bộ lạc. So những người nguyên thủy này chính mình càng sợ hãi. Dù sao Đao Nhất Nhất trong lòng biết đây là hiện tượng bình thường, có thể các nàng không rõ ràng lắm, đối với những thứ không biết theo bản năng sợ hãi.

Đao Nhất Nhất nhìn một chút phía xa nói: "Yên tâm, mọi thứ sẽ qua."

Chấn dộng kết thúc, Ngả Nhã cũng sẽ trở về.... Nhưng là khi nào, nàng không xác định.....

Bầu trời đã hoàn toàn tối, bọn họ không vào sơn dộng, Đao Nhất Nhất cấm bọn họ trở vào, thời điểm nguy hiểm có vài người theo bản năng muốn chạy vào trong sơn động trốn nhưng lúc này sơn động vào càng thêm nguy hiểm... Nếu như đá văng tung tóe, sơn động sẽ sụp xuống...

Không có ánh sáng, không có chỗ ẩn núp, ngay cả ánh trăng đều bị mây đen che lại, ở nơi này trong bóng tối đầy sợ hãi, bọn họ chỉ có thể gắt gao dựa vào nhau, cảm thụ được tiếng ầm ầm phía ngoài, không biết được khi nào mảnh đất đang đứng có sụp xuống không hay đột nhiên nứt ra như miệng mãnh thú to lớn, nuốt hết tất cả... Bọn họ khẩn trương, bất an, sợ hãi, cùng với mạng sống.

Đao Nhất Nhất nghe tiếng các tảng đá đụng vào nhau, trong lòng vô cùng lo lắng, nàng không xác định được phát sinh đều gì, không phải Ngả Nhã có ở nơi đó không.

Đao Nhất Nhất lần đầu tiên đối với thế giới này sinh ra sợ hãi mà trước đó chưa từng có cùng cảm giác vô lực, loại cảm giác này nếu so với đối mặt với hổ răng kiếm cùng dã lang càng sợ hãi hơn.

Mình nhỏ bé như vậy, mà trời đất rộng như vậy, nhỏ bé đến một con kiến đều có thể đem chính mình giết chết... Nhận thức đến mình nhỏ bé cùng vô lực, càng sợ hãi hơn.

Lúc trước Đao Nhất Nhất không nhìn bầu trời, bởi vì càng xem càng cảm giác mình nhỏ bé, bầu trời thâm thúy tựa hồ vĩnh viễn không có điểm cuối, rộng như vậy, sẽ làm nàng cảm giác mình không còn cách nào sinh tồn. Nàng cũng không nhìn biển, bao la như vậy, làm người sợ hãi.

Nếu như Ngả Nhã có bên cạnh nàng sẽ cảm thấy bầu trời xanh thẳm rất tốt đẹp, mặc dù nó rộng, thì có quan hệ gì? Mặc dù chính mình nhỏ đến đáng thương, nhưng bên cạnh có người để dựa vào làm cho nàng rất an tâm thưởng thức bầu trời.

"Ngả Nhã, ngươi nhất định không thể có chuyện gì."

Ở nơi này trong bóng tối vô cùng sợ hãi, tất cả mọi người vô cùng chờ mong ngày mai.

Một đêm này người nào cũng không ngủ, bọn họ trong đêm đen đau khổ....

Rốt cục, bầu trời hiện lên tia sáng, tất cả mọi người bắt đầu rống to...

Giống như ánh sáng đâm rách bóng tối, bóng tối bất hạnh bắt đầu biến mất, xa xa tiếng ầm ầm đã dừng lại, mặt đất an tĩnh lại.

Tiếng chim hót một lần nữa vang lên, dễ nghe, tựa hồ mọi thứ đều chưa từng phát sinh qua.

Mặt đất không hề rung động, mặt trời lên cao, nhóm người nguyên thủy bắt đầu nhảy lên hoan hô....

Đao Nhất Nhất chỉ lẳng lặng nhìn...

Nàng mở mắt thật to tựa hồ tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia...không dám chớp mắt, rất sợ nháy mắt sẽ bỏ lỡ cái bóng người kia.

"Xẹt" Một tiếng, xa xa có cái gì mở ra, Tháp Nạp lôi kéo Đao Nhất Nhất cùng mọi người chạy tới, nước lũ tựa như đầu lưỡi cuốn vô số cây cỏ cùng động vật chảy xuống...

Chẳng bao lâu, bên cạnh sơn động bộ lạc có một sông lớn hiện ra....

Nguyên lai sông nhỏ đã biến mất không thấy.

Ngược lại bây giờ thành một con sông lớn.

Đao Nhất Nhất biết nhất định là trận chấn động ngày hôm qua, làm cho đá trên núi lăn xuống, cải biến sông nhỏ.

"Hoàng Hà, Hoàng Hà."

Bộ lạc nhìn sông lớn đột nhiên xuất hiện lại hoan hô.

Thanh âm của bọn họ làm cho Đao Nhất Nhất nghĩ trước lúc nàng xuyên qua thăm viếng cái viện bảo tàng kia, gọi là ' Viện bảo tàng Hoàng Hà'. Sở dĩ gọi tên này là bởi vì viện bảo tàng phục hồi như cũ thôn nguyên thủy, nơi đó đặc biệt có con sông lớn.

Mà cái thôn kia người nguyên thủy xây lên thôn của chính mình.

Điều này làm cho Đao Nhất Nhất có chút thất thần, đúng lúc, tất cả đã được quyết định từ lâu.

"Thủ lĩnh, là thủ lĩnh, thủ lĩnh đại nhân đã trở về."

Nghe được tiếng la, Đao Nhất Nhất không dám tin tưởng, trong lòng của nàng đều theo tiếng hô mà run rẩy...

Ở phía xa dưới ánh mặt trời, có một thân ảnh từng bước một đi tới, bóng dáng của nàng kéo dài trên mặt đất, mà ở phía sau của nàng có một con voi to lớn.

Ở trước mặt con mồi khổng lồ, thân ảnh Ngả Nhã có vẻ gầy yếu.

Thân ảnh gầy yếu như vậy lại kiên định lôi kéo con mồi lớn như vậy đi từng bước.

Cái bóng trước mặt bắt đầu trở nên mờ nhạt, Đao Nhất Nhất nước mắt đã lặng yên không tiếng động chảy ra...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net