Chương 33: Ngả Nhã và con mồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đao Nhất Nhất lau nước mắt, nhanh chóng chạy tới nhào vào người Ngả Nhã, bất quá Ngả Nhã không tiếp nàng cho nên Đao Nhất Nhất rất lúng túng từ trên người Ngả Nhã tuột xuống.

Đao Nhất Nhất lúc này mới phát hiện, trên bả vai Ngả Nhã có vết máu, bởi vì Ngả Nhã dùng dây cây kéo con mồi về, bởi vì con mồi quá to nên bả vai của nàng rướm máu.

Đao Nhất Nhất chú ý tới con 'voi' Ngả Nhã bắt được rất kỳ quái, bởi vì nó không có vòi dài, con mắt cùng lỗ tai ở cao trên đầu, tuy nó có đặc thù rất giống voi nhưng có chút khác biệt. Ngược lại giống như trâu, hà mã, heo rừng phối hợp lại, quá kỳ quái.

Hơn nữa, ngà vòi cũng rất ngắn.

Chẳng lẽ là voi tổ tiên?

Voi tổ tiên - chẳng lẽ là thủy tổ voi? Quản nó là cái gì chứ? Hiện tại Ngả Nhã mới là quan trọng nhất.

"Ngả Nhã, ngươi bị thương như thế nào."

Ngả Nhã mặc dù mệt mỏi thế nhưng tinh thần rất tốt, nàng nhìn Đao Nhất Nhất nói, "Nhất Nhất, xem hàm răng của nó thật lớn, ta nói rồi muốn tặng cho ngươi thứ tốt nhất."

Đao Nhất Nhất: Ta không hiếm lạ gì hàm răng của nó đâu! Cũng không biết trên hàm răng có bao nhiêu là vi khuẩn a.

Ngả Nhã cảm thấy vận khí của mình rất tốt, nàng muốn tặng cho Đao Nhất Nhất con mồi đặc biệt nhất, nhưng vẫn tìm không được, thẳng đến lúc đi ngang qua ao, 'Quái vật' to lớn này bỗng nhiên từ trong nước đi ra, lúc đầu một mình nàng không chế phục được nó, rồi đột nhiên mặt đất chấn động con vật xui xẻo này bị tảng đá đập ngất, Ngả Nhã đợi mặt đất an tĩnh lại dùng sức chín trâu hai hổ đem nó cho kéo về.

Dọc theo đường đi, Ngả Nhã vừa đi vừa nghỉ, lúc nhìn tới trên mặt Đao Nhất Nhất cùng mọi người biểu tình khiếp sợ, nàng như tiếp thêm sức lực.

Nhưng vì sao Đao Nhất Nhất nhìn con mồi này không vui vẻ, chẳng lẽ nàng không hài lòng.

Được rồi, chính mình bỏ lỡ bữa tiệc, trời đã sáng rồi, nghi thức các nàng còn chưa tổ chức được, trách không được Đao Nhất Nhất không vui.

"Nhất Nhất, xin lỗi, ta về trễ." Ngả Nhã có chút thương tâm.

"Ngươi có thể trở về thì tốt rồi, chỉ cần ngươi trở về, lúc nào cũng không muộn." Đao Nhất Nhất nhìn Ngả Nhã đau lòng nói.

Ngả Nhã ngẩng đầu lên, hướng về phía mọi người hoan hô nói: "Chúng ta mở tiệc, bây giờ bắt đầu!"

Ngả Nhã nắm tay Đao Nhất Nhất nói: "Nhất Nhất, chúng ta bây giờ cử hành nghi thức a !"

Đao Nhất Nhất: "A? Ban ngày, thực sự được sao?"

Ngả Nhã bắt được con mồi trân quý như vậy, mọi người đều hưng phấn. Đao Nhất Nhất trở vào sơn động nhìn một chút, mặc dù trong sơn động rơi một ít đá nhỏ cũng không có bị tổn hại nhiều, vẫn tiếp tục ở được, mà con chuột lớn nàng nuôi ở trong sơn động dường như bị đè chết và chạy thoát một ít. Bất quá vừa lúc nướng lên ăn.

Ngả Nhã dẫn người đi xử lý con mồi, bởi vì con mồi quá lớn nhiều người cùng nhau xử lý. Ngả Nhã muốn đi bờ sông nhỏ, lại phát hiện một con sông lớn, cũng may nước sông không sâu, kỳ thực rất cạn, cho nên bọn họ ở chỗ này xử lý con mồi.

Đao Nhất Nhất trở lại trong sơn động nhỏ tìm bộ đồ cưới nàng làm, còn làm cho Ngả Nhã một cái áo choàng ngắn, không có nút buộc, giống như áo vest. May là cùng làm tấm da báo đen, thoạt nhìn giống như là đồ cặp.

Nàng có chút ngượng ngùng thay đồ cưới, nếu có da hổ trắng thì tốt rồi, một thân màu đen không phù hợp thẩm mỹ của mình a.

Ngả Nhã rất cao hứng, Đao Nhất Nhất cũng làm cho nàng một áo da thú, mặc dù có chút kỳ quái thế nhưng nhìn giống hệt đồ Đao Nhất Nhất mặc trên người vậy.

Ngoài sơn động mọi người nhóm lửa, bắt đầu nướng thịt, ăn thật nhiều, dường như chấn động lúc trước đều quên sạch, mọi người đối với ngày mai, đối với tương lai đầy chờ đợi.

Đao Nhất Nhất đặc biệt bện cho mình cái vòng hoa nhỏ, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Đao Nhất Nhất, Ngả Nhã cũng làm cho mình một cái, sau đó mỗi người đeo cho đối phương, tuy Ngả Nhã không biết làm như vậy có ý gì, nhưng Đao Nhất Nhất biết, nàng cảm thấy rất hạnh phúc, xem như trao nhẫn. Hơn nữa, dưới ánh mắt ghen tị của những nữ nhân nguyên thủy làm nàng rất vui vẻ. Từ trước giờ chưa thấy qua nghi thức như vậy a! Chỉ có Đao Nhất Nhất mới có thể hưởng thụ đãi ngộ a.

Sau đó mọi người chúc phúc, Đao Nhất Nhất cùng Ngả Nhã rốt cục ở cùng một chỗ, chỉ là Ngả Nhã đưa cho nàng hai chiếc răng đây là chuyện gì? Đây là vòng hoa sao? Cũng quá cá tính đi, 'răng hoa'. Càng làm Đao Nhất Nhất chịu không nổi là Ngả Nhã không đưa những phần còn lại của con voi cho nàng, Ngả Nhã chỉ cho một cái đầu xương, nói cái gì đây là tượng trưng vinh quang.

Vinh quang em gái ngươi a, người nào ở trong phòng trưng cái đầu xương to như vậy a, hốc mắt trống trơn đã đủ dọa người, thật là. Thế nhưng, xem ý tứ Ngả Nhã đầu xương này tựa như đồ trang trí kết hôn, còn phải trưng bày ngay chính giữa sơn động nhỏ.

Trước cho hai cái răng là đủ rồi, đến khi Ngả Nhã ôm cái đầu xương to cho Đao Nhất Nhất, nàng sợ muốn khóc.

"Ngả Nhã, ta không muốn."

"Nhất Nhất, ngươi không hài lòng ta sao. Hay là đối với con mồi này không hài lòng, ta lại đi bắt thứ khác cho ngươi, so với cái đầu này to hơn."

So với cái sọ này còn lớn hơn, Đao Nhất Nhất toàn thân run lên, vẫn là thôi đi. Đao Nhất Nhất ngoài cười nhưng trong không cười, khóc không ra nước mắt nói: "Không có, không có, ta rất hài lòng."

"Nhìn hốc mắt nó trống rỗng... Khụ khụ, thật có cá tính."

"Nhất Nhất, ngươi thích sao thật sự quá tốt." Ngả Nhã ôm Đao Nhất Nhất bắt đầu xoay ba vòng.

Đao Nhất Nhất choáng váng ôm cái sọ to, vì sao con mồi lớn như vậy cuối cùng chỉ cho nàng hai cái răng cùng cái sọ a, còn không có thịt, chỉ toàn là xương a.

Đao Nhất Nhất trên đầu gắn hai cái răng, trong lòng ôm cái đầu lớn, mọi người bộ lạc bắt đầu hoan hô, "Ngả Nhã, Ngả Nhã, Ma Mỗ, Ma Mỗ."

"A Nhất, A Nhất."

Có thể mọi người quá hưng phấn, bộ lạc đã lâu không có cử hành nghi lễ như thế này, không biết người nào thấy được con sống lớn phía xa lại hô, "Hoàng Hà, Hoàng Hà."

"Bộ lạc, bộ lạc."

Vì vậy, bắt đầu có người gọi, "Bộ lạc Hoàng Hà."

Trên lửa vẫn còn nướng một miếng thịt lớn, thịt này cũng quá cứng, Tháp Nạp ra sức nhai cục thịt trong miệng, giống như là nhai kẻ địch.

Đao Nhất Nhất nhìn Ngả Nhã ném nàng lên cao thế là nghi thức các nàng đã hoàn thành. Sau đó Tháp Nạp đột nhiên nhảy múa, mọi người cũng bắt đầu 'múa loạn xạ'.

Giương nanh múa vuốt như động vật kéo bè kéo lũ đánh nhau, không có xíu mỹ cảm nào.

"A Nhất, mau đem cái đuôi của ngươi nhếch lên a."

Đột nhiên kêu gào một tiếng, làm Đao Nhất Nhất muốn hôn mê, quẫy đuôi có ý tứ?

Kết quả Đao Nhất Nhất trước mặt mình vô số cái đuôi đong đưa qua lại, tựa như tiểu cẩu muốn cầu hoan.

Hơn nữa bọn họ xếp thành một hàng, đem cái mông hướng về phía Đao Nhất Nhất cùng Ngả Nhã, lắc a lắc.

Đao Nhất Nhất: Thật xấu hổ a!

Khó xử nhất chính là các nàng chẳng lẽ phải như bọn họ lắc lắc cái đuôi sao!

Đao Nhất Nhất: Bản tôn từ chối!

May mà Ngả Nhã giải vây cho Đao Nhất Nhất, "Nhất Nhất còn chưa biết lắc đuôi"

Đao Nhất Nhất: Khụ khụ, đây là ý gì, kỳ thực nàng có thể đem đuôi nhếch lên một tí tẹo thôi, thế nhưng lúc này tốt nhất nàng ngậm miệng a! Nhất định không thừa nhận, mình có thể điều khiển cái đuôi.

"Như vậy sao được, không lắc đuôi thần linh sẽ không thừa nhận."

Vậy làm sao bây giờ?

Đao Nhất Nhất hết sức khó xử, Ngả Nhã bất thình lình bắt đuôi Đao Nhất Nhất đung đưa qua lại....

Đao Nhất Nhất đỏ mặt so với tôm hùm còn đỏ hơn.

Tuy nàng không muốn có cái đuôi, nhưng dù sao cũng là một bộ phận trên thân thể nàng, vẫn có cảm giác a.

Không biết vì sao, Ngả Nhã lắc lắc cái đuôi Đao Nhất Nhất cảm thấy thân thể kỳ quái.

Phía dưới còn có một chút ướt, trong lòng nàng lộp bộp, cảm giác không ổn sinh ra.

Nàng nhanh chóng tránh thoát móng vuốt Ngả Nhã, kết quả là nhìn những người nguyên thủy kia lắc đuôi thì chọn được nửa kia, bắt đầu hành vi không thể miêu tả.

Nhóm 'hầu tử' khác nét mặt có vẻ hứng thú, còn mang theo cảm giác sùng bái!

Đao Nhất Nhất: Thì ra lắc đuôi là như vậy!

Đuôi còn có công dụng này.

Đao Nhất Nhất cảm giác có người sờ nàng một cái, vừa nghiêng đầu thấy gương mặt Ngả Nhã ửng đỏ.

Còn mang theo chút ít ngượng ngùng, "Nhất Nhất, chúng ta nên tiến hành nghi thức cuối cùng a!"

Đao Nhất Nhất mặt trở nên rất kỳ quái: Ngươi không cần nói cho ta bước cuối cùng này a!

Nàng không muốn vận động bên ngoài đâu!

Nhưng khi nhìn bộ dạng Ngả Nhã dường như không nhịn được, bắt đầu đối với mình cọ tới cọ lui, Đao Nhất Nhất trở nên nói lắp, vẻ mặt nàng sợ sệt, "Ngả...Ngả... Ngả Nhã, ta.... ta..."

"Mau nhìn, chim to quái tới."

Thừa dịp Ngả Nhã ngẩng đầu nhìn, Đao Nhất Nhất chạy thật nhanh....

Vẻ mặt Ngả Nhã u oán nhìn bóng lưng Đao Nhất Nhất, "Nhất Nhất, ngươi chờ ta."

"Chim to quái không có tới, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Đao Nhất Nhất Đao Nhất Nhất: Ngả Nhã ngay thẳng cùng thành thật không có chút khả ái nào.

Chim to quái a, cầu ngươi tới đem ta bắt đi a!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net