Chương 34: Ngả Nhã và bộ lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bộ lạc làm một người trên vạn người dưới một người, Đao Nhất Nhất khó có được dùng đặc quyền riêng mình, ăn được ngủ được sướng như tiên, còn không cần săn bắn, thu thập gì gì đó.

Đao Nhất Nhất híp mắt, nằm trên cỏ ngoài sơn động phơi nắng, Tháp Nạp thần không biết quỷ không hay bu lại, chỉa vào vành mắt đen của nàng, oán hận nói: "Nhất Nhất, tối hôm nay ta có thể trở về sơn động nhỏ không. Ngươi và thủ lĩnh nghi thức cũng đã kết thúc."

" Ngủ ở bên ngoài không có chút thoải mái nào, ta căn bản ngủ không được."

Đêm qua, Ngả Nhã đem Tháp Nạp đuổi ra ngoài, Tháp Nạp không dám phản kháng, ánh mắt thủ lĩnh đại nhân thật là khủng khiếp.

Đao Nhất Nhất trở mình, nhìn Tháp Nạp không mặn không nhạt nói một câu, "Thói quen thì tốt rồi."

Tháp Nạp vẻ mặt ai oán bu lại, có chút thần bí hề hề đối với Đao Nhất Nhất nói: "Ta nói, Nhất Nhất, ngày hôm qua ngươi hát bài gì, thật dễ nghe, a a ư ư, là thần chú bộ lạc hả?"

Đao Nhất Nhất mở to hai mắt giận dữ nhìn Tháp Nạp: "Ngày hôm qua ngươi nghe trộm góc nhà ta!"

Tháp Nạp: "Chúng ta đều nghe được a, Tư Khố nói ngươi hát êm tai nhất."

Đao Nhất Nhất rít gào, "Ngươi cút cho ta."

Tháp Nạp vẻ mặt mộng bức: Nhất Nhất, đây là thế nào. Đang yên lành làm sao biến sắc mặt đâu.

Không nghĩ tới nàng dĩ nhiên trở thành cái loa của bộ lạc, Đao Nhất Nhất còn hờn dỗi, trách không được mọi người thấy nàng dậy trễ, đều cùng một bộ dáng thấy nhưng không thể trách, dáng vẻ 'Ta hiểu được'. Nàng còn tưởng rằng là đặc quyền của riêng mình.

Thời điểm chấn động, Tiểu bánh chưng trốn bên người dê con, bọn nó cuộn thành một đoàn, thành lập tình hữu nghị, ngày hôm nay Đao Nhất Nhất đem dê con ra phơi nắng, Tiểu bánh chưng vẫn canh giữ ở bên cạnh dê con, Đao Nhất Nhất nhìn nó kêu thật kỳ lạ.

Lúc này Tiểu bánh chưng đột nhiên gục xuống, còn kêu ô ô, Đao Nhất Nhất vội vàng đem nó ôm lên, nhìn một chút, không phải theo dê con học ăn cỏ, trúng độc a!

Thảo nào, ngươi một con chó học dê làm gì còn ăn cỏ. Đáng đời.

Đao Nhất Nhất nhìn cái bụng nó tròn vo, sẽ không phải là ăn quá no đi!. Lẽ nào con chó này lần đầu tiên ăn cỏ, sau đó muốn ngừng mà không được, phát hiện cỏ so với thịt ngon hơn, muốn trở thành con chó đầu tiên trong lịch sử ăn cỏ!

Đao Nhất Nhất ôm lấy Tiểu bánh chưng cười nói: "Tới, Tiểu bánh chưng, ta xoa xoa cái bụng cho ngươi, nhất định tiêu hóa kém, nhìn ngươi về sau còn học dê ăn cỏ không."

Ngả Nhã vừa lúc đi qua thấy một màn như vậy, nàng sờ sờ bụng của mình, ân, bằng phẳng. Nhưng nàng cũng muốn Nhất Nhất xoa bụng cho nàng a.

Ngả Nhã che bụng của mình đi tới, "Nhất Nhất."

Đao Nhất Nhất nhìn Ngả Nhã vẫn còn xấu hổ.

"Ngả... Ngả Nhã, ngươi đã trở về a."

"Ngươi cũng thật là, bị thương không biết nghỉ ngơi thật tốt. Còn chạy ra ngoài làm cái gì?" Đao Nhất Nhất còn nhớ bả vai Ngả Nhã bị thương đâu.

"Ngả Nhã, ngươi ôm bụng làm cái gì? Không thoải mái sao? Ta đi tìm Tháp Nạp lấy thảo dược."

Ngả Nhã: Vì sao không giống với tưởng tượng của nàng, Nhất Nhất không phải làm giống như Tiểu bánh chưng ôn nhu giúp nàng xoa bụng sao?

Ngả Nhã ngồi thẳng người, "Ta không sao."

Đao Nhất Nhất đỉnh đầu toát ra dấu hỏi thật to.

Đao Nhất Nhất tiếp tục xoa bụng Tiểu bánh chưng, Tiểu bánh chưng ô ô thoải mái kêu to.

Ánh mắt Ngả Nhã hung tợn nhìn chằm chằm con chó trên đùi Nhất Nhất.

Đao Nhất Nhất cảm thấy ánh mắt Ngả Nhã quá nóng rồi, nàng chịu không nổi, rốt cục thua trận, "Ngả Nhã, nói đi, ngươi muốn cái gì?"

Ngả Nhã sờ sờ bụng của mình.

Đao Nhất Nhất: Khụ khụ, sẽ không nhanh như thế a!, nàng cũng không có công năng đó a.

Ngả Nhã nhìn Đao Nhất Nhất không có động tác gì, thì đem Tiểu bánh chưng trên đùi Đao Nhất Nhất xách lên rồi ném đi.

Đao Nhất Nhất:...

Sau đó, Ngả Nhã nghiêm mặt nằm ở trên đùi Đao Nhất Nhất. Rồi còn giả bộ dạng Tiểu bánh chưng, kêu ô ô hai tiếng.

Đao Nhất Nhất:...

Kết hôn ngày thứ hai, lão công thông mình làm sao bị hỏng rồi? Làm cái gì đây!

Người này năng lực bắt chước quá mạnh đi.

Nhưng một con chó nhỏ nằm trên đùi nàng không sao, một người lớn nằm như vậy thật đáng sợ a!.

Đao Nhất Nhất: Ngả Nhã, ngươi có thể xuống phía dưới sao? Chân cục cưng đau, chân cục cưng muốn rớt rồi!

Ngả Nhã tận lực cuộn mình, để cho mình nhỏ lại, "Nhất Nhất."

Đao Nhất Nhất: Ta không thể nào hiểu được não ngươi suy nghĩ gì.

Ngả Nhã nhìn Đao Nhất Nhất vẫn thờ ơ, quyết định tự mình động thủ, vì vậy nàng cầm tay Đao Nhất Nhất để lên bụng mình để nàng xoa bụng, vẻ mặt thỏa mãn.

Đao Nhất Nhất nhìn vẻ mặt Ngả Nhã thỏa mãn, không nói gì. Ngươi muốn thì nói ta sẽ xoa bụng, còn bày trò. Không biết hóa phức tạp thành đơn giản a!

Tiểu bánh chưng bị ném xuống đất, ngoan cường trở mình, chạy tới, đến khi nó hấp ta hấp tấp chạy về bên người Nhất Nhất, nhìn vị trí của mình bị người khác chiếm lĩnh. Trên khuôn mặt viết ' Không thể tin được'.

Tiểu bánh chưng vòng quanh Ngả Nhã, ủy khuất kêu to ô ô, bộ dạng bất lực, móng vuốt cào cào đất.

Ngả Nhã nhìn Tiểu bánh chưng nhe răng trợn mắt nở nụ cười.

Bộ dạng này, bị Đao Nhất Nhất thấy được.

Đao Nhất Nhất nhìn trời xanh, trời xanh ngươi nói ngươi một thủ lĩnh bộ lạc cùng một con chó tranh giành a!

Ngả Nhã thậm chí ngay cả chó cũng ăn dấm chua, quả thực hết nói nổi.

Sau đó, Ngả Nhã yên lăng nằm trên đùi Đao Nhất Nhất, Đao Nhất Nhất ngắt một cây cỏ nhỏ trên mặt đất, trêu chọc lỗ tai Ngả Nhã, Ngả Nhã cười ha ha, Đao Nhất Nhất hô: "Đừng nhúc nhích."

Hình ảnh ấm áp như vậy người xem tâm đều mềm nhũn.

Đao Nhất Nhất cảm thấy cuộc sống như thế tốt vô cùng.

Hết lần này tới lần khác có người không hiểu phong tình, Tháp Nạp lại tới, "Nhất Nhất, các ngươi còn không có bắt con rận a. Ta xem thủ lĩnh nằm trên đất thật lâu. Có muốn hay không ta dạy ngươi. Ta cho ngươi biết, ngươi dùng hai đầu ngón tay hướng về phía...."

Đao Nhất Nhất lần nữa tạc mao, "Ngươi cút cho ta!"

Lẽ nào hình ảnh ấm áp lãng mạn của các nàng dưới cái nhìn của bọn họ đều là bắt con rận sao!

Tháp Nạp bị Đao Nhất Nhất rống ngẩn người, trong miệng nhỏ giọng lầm bầm nói, "... ăn rất ngon..."

Đao Nhất Nhất:.... What! Trái đất tại sao có người như thế tồn tại, còn có cái gì nàng không thể ăn.

Điều này làm cho Đao Nhất Nhất nghĩ tới sự tình buồn nôn, buồn nôn thực sự buồn nôn, nói ra làm cho nàng cảm thấy càng buồn nôn, buồn nôn muốn chết.

Ngày đó Đao Nhất Nhất mới vừa ra sơn động, thấy một người nguyên thủy lớn tuổi đem váy da thú của chính mình cỡi xuống, dùng nhánh cỏ cột lại, sau đó cầm một tảng đá bắt đầu đập....

Đao Nhất Nhất dường như nghe được bên trong có thanh âm bẹp giòn giã!

Sau đó, Đao Nhất Nhất thấy người kia đem váy da thú cầm lên phủi hai cái, tiếp tục mặc trên người, trong lúc đó nàng nhìn thấy một vật màu đen nhỏ run rẩy rơi xuống.

Thực sự là biện pháp giết chết con rận, thật sự thông minh.

Thế nhưng, nàng không thèm quan tâm thông minh hay không, chỉ cảm thấy buồn nôn.

Đao Nhất Nhất lắc đầu, nàng tuyệt đối không muốn chuyện đó phát sinh nữa, dọn ra ngoài, nhất định phải dọn ra ngoài, "Ngả Nhã, chúng ta dọn ra ngoài đi!"

"Có phòng nhỏ của mình, chỉ có hai chúng ta!"

"Chúng ta có thể đem gian phòng bố trí ấm áp, bên trong đầy đồ đạc của chúng ta!"

Đao Nhất Nhất vẻ mặt hưng phấn đề nghị, kết quả Ngả Nhã vẻ mặt mộng bức hỏi: "Gian nhà, đó là cái gì? Ăn ngon sao?"

Đao Nhất Nhất: ....

Tháp Nạp: "Ta biết, ta trước đây đã từng ở."

Đao Nhất Nhất: "Tháp Nạp, ngươi tại sao còn chưa đi."

Trong sơn động xác thực nhiều người lắm, đây cũng là biện pháp giải quyết, Ngả Nhã chỉ cần ở chung cùng Đao Nhất Nhất là được, "Nhưng ở bên ngoài không phải sẽ rất lạnh sao."

Đao Nhất Nhất kiên nhẫn giải thích: "Sẽ không, giống như là tổ chim, không đúng, giống như là sơn động, chúng ta có thể đặt hòn đá bốn phía, giống như sơn động, gió không thổi vô được, mưa cũng vậy, rất ấm áp."

Ngả Nhã bị Đao Nhất Nhất nói động tâm, nhưng các nàng trước giờ ở sơn động, nàng không biết gian phòng là như thế nào.

Đao Nhất Nhất suy nghĩ, nàng bỗng nhiên nghĩ tới, trước đây quan sát tại chỗ viện bảo tàng, bên trong có mô hình nhà, được dùng đất sét xây lên, phòng ở rất cao, hơn nữa, cấu trúc nhà đặc biệt, nhìn như mái vòm, ở bên cạnh có thể nuôi gia súc. Nàng khi đó vừa nhìn đã ngạc nhiên thật lâu, cảm thấy những người nguyên thủy này thật thông minh.

Bây giờ suy nghĩ một chút nhà đất thực sự thật thích hợp, nàng phải nhớ lại thật tốt hình dạng ngôi nhà.

"Thuyên Đầu không phải tìm rất nhiều đất sét muốn làm gốm sao, ta thấy loại đất sét này xây nhà tốt nhất. Ngươi đi hỏi hắn tìm ở chỗ nào, kêu hắn dẫn người đi lấy." Đất sét làm gốm kết dính tốt, sẽ cùng phân tro gì gì đó hỗn hợp lại, hiệu quả tốt vô cùng.

Tro không khó tìm, lần trước nấu ăn không phải có rất nhiều sao. Chỉ là không biết ngày hôm trước địa chấn, có làm chôn mất tro không.

Còn có nghe nói Oa Ca có thu thập một ít gỗ, có thể phát huy được tác dụng. Dù sao gỗ mới vừa đốn dễ gãy, phải phơi nắng để bốc hơi nước như vậy gỗ mới rắn chắc dùng để làm xà ngang.

Nghĩ đến lập tức sẽ có phòng riêng, rốt cục không cần cùng mọi người nhét chung một chỗ, Đao Nhất Nhất càng nghĩ càng kích động, cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng, hận không thể xây nhà ngay bây giờ.

Buổi trưa Ngả Nhã hợp mọi người lại, ăn xong thịt nướng Ngả Nhã tuyên bố bộ lạc muốn xây nhà, tuy bọn họ không hiểu, thế nhưng vẫn không nhịn được gào to.

Đao Nhất Nhất: Vô tri có đôi khi cũng có thể giúp một tay a!. Tựa như bọn họ mặc dù không hiểu, nhưng không nghi ngờ quyết định của Ngả Nhã.

Đao Nhất Nhất dốc sực nhớ lại cấu trúc nhà.

Nhờ khi đó bởi vì cảm thấy đẹp nên nàng nhìn lâu, từng cấu trúc đều tỉ mỉ qua một lần, nghĩ muốn bắt chước, không nghĩ tới bây giờ vừa lúc có công dụng. Đây hết thảy đều là ý trời.

Đao Nhất Nhất nhớ kỹ khi đó nàng nhìn thấy dường như có hai loại, nhưng đơn giản nhất là loại nhà mái vòm, đào nửa phần nền rồi xây phía trên như vậy tiết kiệm một nửa vật liệu, rất đơn giản. Còn có một loại phải làm đào sâu làm nền rồi xây loại này có chút phức tạp nàng không nhớ rỡ.

Nói đến viện bảo tàng nổi danh nhất chính là mộ táng, cùng với đồ gốm.

Như vậy, vậy trước tiên làm nhà mái vòm a!. Đơn giản, dễ làm, về sau hẳn làm loại phức tạp hơn!

Đao Nhất Nhất trên mặt đất viết viết vẽ vẽ, Oa Ca thấy rất hiếu kỳ, dựa theo tranh vẽ Đao Nhất Nhất khắc trên tảng đá, tuy hắn không có vẽ tốt như Đao Nhất Nhất, khắc xiêu xiêu vẹo vẹo dù sao cũng là thợ thủ công, vẫn có thể nhìn ra hình dạng, tư liệu lịch sử nguyên thủy nhất hiện ra như vậy.

Đao Nhất Nhất quyết định xong, thương lượng với Ngả Nhã địa phương xây nhà, Ngả Nhã cảm thấy bên ngoài sơn động là được rồi, địa phương bên ngoài sơn động vô cùng bằng phẳng đủ dùng, hơn nữa địa hình nơi này không dễ dàng có nước, cách đó không xa còn có dòng sông, quan trọng là trong sơn động có thể chứa đồ lặt vặt, còn có thể nuôi dê gì gì đó cũng thuận tiện.

Quan trọng nhất trước đó vài ngày bọn họ phòng bị bầy sói ở bên ngoài đào khe rãnh vòng tròn rất lớn, hiện tại có thể sử dụng tới bảo vệ bộ lạc.

Bây giờ nghĩ lại, Đao Nhất Nhất mới phát hiện, khe rãnh lớn chính là đủ kích thước một cái thôn nha, cứ như vậy chuẩn bị xong hết.

Khi đó nàng còn oán giận Ngả Nhã làm lớn như vậy lãng phí nhân lực vật lực, Ngả Nhã cảm thấy lãnh địa bộ lạc càng lớn càng tốt, đương nhiên vòng tròn càng lớn càng tốt.

Quả thực kỳ diệu, giống như biết trước ngày hôm nay xây nhà nên chuẩn bị cái vòng lớn như vậy.

Xây nhà gần sơn động càng an toàn, Ngả Nhã cùng Ngả Mộc, Ngả Lôi, Tư Khố, Tháp Nạp và Thuyên Đầu là nồng cốt, thương lương với nhau quyết định đem con nít hoặc người gầy yếu xếp vào gần sơn động để an toàn, mà đội săn thú với Ngả Nhã, Tư Khố là người cường hãn xếp xa sơn động, dễ dàng bảo vệ cửa.

Địa phương bọn họ ranh giới trong vòng tròn lớn.

Vì để cho bọn họ thấy công dụng, Đao Nhất Nhất quyết định xây trước một căn nhà. Nhà đầu tiên xây xong nhất định thuộc về thủ lĩnh, điểm này không thể nghi ngờ, giống như sơn động nhỏ thuộc về Ngả Nhã, ở bên ngoài bọn họ cùng nhau chen chúc.

Cho nên, Đao Nhất Nhất dốc hết sức muốn đem nhà của mình xây thành căn tốt nhất.

Những người khác trong bộ lạc không hiểu xây nhà làm sao, Tư Khố tuy ở qua, nhưng hắn không hiểu ý tưởng Đao Nhất Nhất, cho nên Đao Nhất Nhất trở thành kiến trúc sư. Nàng trước hết để cho người trên mặt đất đào nền hình tròn, sau đó tìm người có sức khỏe mang tảng đả bỏ vào dưới mặt đất, dùng tro trộn với đất sét làm tường cuối cùng Ngả Nhã thêm một ít xương gì gì đó bỏ chung vào.

Đao Nhất Nhất đột nhiên nghĩ đến xương không phải có canxi sao, coi như là vôi vậy.

Chỉ là một khúc xương lớn còn có dính lên mặt tường có chút khiếp người, nên kêu người đập vỡ khúc xương rồi cho vào.

Dù sao thì cái gì có thể thêm thì thêm vào, cái gì bộ lông, nhựa cây, hòn đá nhỏ cũng có luôn, bất quá hiệu quả tốt đến kì lạ, hợp lại cùng nhau, vô cùng rắn chắc. Bởi vì lần đầu tiên xây nhà cho mọi người thấy, để cho bọn họ nếm được ngon ngọt, càng thêm ra sức xây nhà, Đao Nhất Nhất đối với cái phòng rất để bụng. Dùng mười khúc gỗ cắm trên mặt đất, dùng hỗn hợp đất sét trát kín, đương nhiên không quên xây hai cái cửa sổ chiếu sáng. Ở giữa gian nhà cắm một cây gỗ dài, sau đó chèn các cây gỗ khác, tựa như khung xương bốn phía rộng rãi.

Ở bên ngoài thoạt nhìn như vòng tròn. Giống như cái dù khi trời mưa không cần lo lắng nước mưa sẽ không chảy vào.

Vì để cho rắn chắc thêm, Đao Nhất Nhất đặc biệt dùng hỗn hợp đất sét trát vào chỗ khe hở sẽ cố định các đầu gỗ rất bền chắc không lay chuyển được.

Đao Nhất Nhất rất tự hào chính mình a.

Người nguyên thủy đối với ý tưởng Đao Nhất Nhất kinh ngạc không thôi, càng tôn trọng 'trí tuệ' của Đao Nhất Nhất, Đao Nhất Nhất nói cái gì bọn họ làm cái đó.

Một căn nhà 'nấm'' xây xong, tất cả người nguyên thủy đều điên cuồng.

Bọn họ cũng muốn có căn nhà của riêng mình, càng thêm ra sức làm.

Đao Nhất Nhất vẫn còn ở trong phòng, làm cầu thang, như vậy đi cho dễ dàng.

Bởi vì là người thứ nhất có nhà, cho nên vật liệu gỗ gì gì đó đều dùng thứ tốt nhất. Cứ như vậy, kế tiếp bắt đầu xây nhưng không có gỗ to nữa cho nên so với căn nhà thứ nhất mọi người đều xây nhỏ hơn.

Cho nên nói, nhà lớn nhất chính là nhà thủ lĩnh a.

Đao Nhất Nhất gian trá nở nụ cười.

Đối với Đao Nhất Nhất cải biến bộ lạc, Ngả Nhã nhìn ở trong mắt, ghi ở trong lòng, trong lòng tràn đầy cảm giác tự hào, ưỡn ngực lên dò xét tiến độ xây nhà.

Vì thức ăn đầy đủ trong bộ lạc, đội xây nhà cùng đội săn bắn tách ra, đám người Tư Khố tiến hóa cao cấp hơn chút, thông minh hơn, Ngả Nhã đem việc xây nhà giao cho bọn họ. Bọn họ chỉ phụ trách xây nhà cho mọi người, đám người Ngả Mộc tiếp tục ra ngoài săn bắn, Thuyên Đầu dẫn nam nhân bộ lạc phụ trách vận chuyển vật liệu xây dựng.

Đao Nhất Nhất không để bọn họ xây loạn xạ, nàng đã lên kế hoạch, ở giữa từ sơn động để một đường đi chính, nhà ở xây dựng tập trung một chỗ, ở giữa trung tâm có một vòng tròn nhỏ.

Ở trung tâm là quảng trường, nơi ăn uống của bọn họ.

Ngả Nhã nói mặc dù sau này ở riêng, nhưng phải cùng nhau săn bắn, cùng nhau ăn thịt nướng.

Nhìn nhà ở từ từ hình thành, Đao Nhất Nhất cùng những người khác bộ lạc đối với tương lai tràn đầy tự tin.

Bộ lạc của bọn họ chính thức bắt đầu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net