Chương 35: Ngả Nhã và biện pháp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù ngôi nhà đã làm xong nhưng còn phải mất hai ngày tường đất mới hoài toàn khô sau đó mới vào ở. Mà Đao Nhất Nhất tuy rất muốn vào ở sớm nhưng nhìn thấy mọi người đem cả phân vào trộn chung với bùn nàng không thể bình tĩnh. Ngửi mùi vị ẩm mốc luôn cảm thấy có mùi là lạ.

Ngôi nhà của mình không nên dính mấy thứ kỳ quái, nàng không an tâm a, còn những người nguyên thủy này thật là, chẳng lẽ phân có mùi thơm sao?

Ách.... Nàng quên mất bọn họ rất thích lưu lại mùi vị trên đồ đạc của chính mình. Nghĩ tới đây Đao Nhất Nhất lập tức đi tìm Ngả Nhã, "Ngả Nhã, ngươi có phải lưu lại dấu hiệu gì trong nhà không?."

Đao Nhất Nhất nói rất dịu dàng, kỳ thực nàng chính là muốn biết Ngả Nhã có đại hay tiểu tiện trong nhà không, nếu như vậy nàng sẽ có bóng ma trong lòng a, nghĩ tới phòng ngủ bên dưới có chôn một đống phân trải qua một thời gian dài sẽ thành 'đồ cổ' a! Bị các chuyên gia khảo cổ tranh đoạt quan sát, nghĩ thôi đã nổi hết cả da gà!

Thời cổ đại không có giấy mực, cổ nhân không phải đều dùng phân viết sao, chính là đem thẻ tre cạo sạch sẽ rồi dùng tới.... Sau đó đời sau khai quật được thẻ tre có chữ viết, các chuyên gia nhìn, sờ, rồi cầm kính lúp nghiên cứu, cuối cùng phát hiện hóa ra là phân, ai nha má ơi, nghĩ tới thật xấu hổ a.

Ngả Nhã nghe được Đao Nhất Nhất hỏi, vẻ mặt thật cao hứng còn có chút đắc ý nho nhỏ, "Nhất Nhất, ngươi yên tâm, ta đã đánh dấu tốt rồi, ta biết ngươi sẽ quên."

Ngả Nhã: Ta thật đáng tin cậy, Nhất Nhất mau khen ta a!

Biểu tình trên mặt Đao Nhất Nhất trở nên kỳ quái, nàng lắc lắc hàm răng nói: "Ngươi đánh dấu như thế nào?"

Nàng nhớ mỗi lần đi xong đều lấp đất lại, Ngả Nhã sẽ không biến thái như vậy chứ! Chẳng lẽ đào lên lại sao.

"Nhất Nhất, ngươi đi theo ta."

Đao Nhất Nhất lòng có chút không yên theo Ngả Nhã đến phòng ngủ của bọn họ, sau đó Ngả Nhã chỉ góc nhà nói: "Mau nhìn, nơi đây đã đánh dấu rồi, bên kia còn chưa làm."

Đao Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn phát hiện Tiểu bánh chưng đáng thương bị Ngả Nhã buộc ở trong góc, nó nhìn thấy Đao Nhất Nhất đáng thương kêu to.

Ngả Nhã đi tới quan sát Tiểu bánh chưng, đem nó nhấc lên lật qua lật lại, cuối cùng oán trách nói: "Ngươi tại sao còn không đi tiểu, không đúng, rõ ràng ngươi uống nhiều nước như vậy."

Đao Nhất Nhất: Ngày hôm nay hèn gì nàng không thấy Tiểu bánh chưng, bình thường nó ở cùng với hai con dê nhỏ.

Ngả Nhã oán trách vài câu rồi mang Tiểu bánh chưng đến chỗ khác, "Nhanh lên một chút đánh dấu xong mới thả ngươi ra."

Đao Nhất Nhất: ...

Ngả Nhã sắp xếp tiểu cẩu xong đi đến bên người Đao Nhất Nhất cầu khen ngợi, "Nhất Nhất, ta biết ngươi không thích khắp nơi lưu lại mùi của chính mình, bình thường đi xong đều lấp đất lại. Cho nên ta đem tiểu cẩu tới giúp chúng ta." Đao Nhất Nhất không những không thích khắp nơi lưu lại mùi còn yêu cầu mình cũng làm như vậy, bây giờ Ngả Nhã dưỡng thành thói quen như Đao Nhất Nhất, nhưng lại sợ địa bàn của mình bị người khác đánh dấu cho nên đem tiểu cẩu của Nhất Nhất tới đây.

Làm như vậy mọi người mới biết nơi này có chủ nhân, tuy ngôi nhà có mùi vị của cẩu nhưng toàn bộ người bộ lạc đều biết tiểu cẩu này là của Đao Nhất Nhất, chỉ có Đao Nhất Nhất mới nuôi tiểu cẩu trong nhà.

Đao Nhất Nhất lúc này không biết nói gì, nàng không biết Ngả Nhã thông minh hay không thông minh, trong lúc đó thói quen cùng yêu cầu của mình Ngả Nhả học cách thay đổi. Đao Nhất Nhất thương cảm Tiểu bánh chưng, lẽ nào ngày nào nó đều bị Ngả Nhã ra lệnh cưỡng chế bài tiết sao?

Đao Nhất Nhất cứu vớt Tiểu bánh chưng, "Ngươi không cần dằn vặt Tiểu bánh chưng." Tiểu bánh chưng được tự do lập tức chạy, có người nói nó cả ngày đều vùi đầu bên dê con để tìm an ủi. Sở dĩ không phải vì Đao Nhất Nhất, mà bên người Đao Nhất Nhất có một người khi dễ nó, cho nên nó không dám đến gần, chỉ có thể đi tìm dê con thôi.

Biết phòng ngủ không lưu lại mùi lạ, Đao Nhất Nhất thở dài một hơi. Cùng lắm thì cho Tiểu bánh chưng tiểu tiện a!

Buổi chiều, Đao Nhất Nhất không cho Ngả Nhã đi ra ngoài săn thú, nàng muốn dọn nhà.

Nghe được nhà có thể vào ở, Ngả Nhã rất vui vẻ, nàng trở về sơn động nhỏ bế cái đầu sọ to đi ra, đặt ở giữa nhà.

Đao Nhất Nhất: ...

Lẽ nào đây thật sự là lễ vật kết hôn các nàng?

Kỳ thực Ngả Nhã không có bao nhiêu đồ đạc, Đao Nhất Nhất có rất nhiều, giỏ nhỏ, cái lược nhỏ, chén gỗ nhỏ, thùng gỗ gì gì đó toàn vật nhỏ, ngay cả Ngả Nhã cũng không biết Đao Nhất Nhất có nhiều vật nhỏ như vậy.

Đao Nhất Nhất có chút cảm giác đáng tiếc đó chính là giường đá trong sơn động không thể mang ra, ngủ được thời gian đều có cảm tình. Cho dù có thể dời thì cửa nhỏ như vậy cũng không thể mang vào.

Ngả Nhã sau khi biết không nói hai lời lại đem giường đá mang vào.

Đao Nhất Nhất sợ choáng váng, đây rốt cuộc làm như thế nào!

Đến khi nhìn thấy giường đá, Đao Nhất Nhất mới biết được Ngả Nhã đã đem giường đá chia làm năm khối, không biết dùng cái gì đem giường đá lớn thành như vậy, sau đó ghép các khối lại với nhau.

Đợi phơi nhà hai ngày cho khô, Đao Nhất Nhất nói với Oa Ca làm cho nàng một giá gỗ nhỏ. Bây giờ chỉ cần đưa vào, một cái giá gỗ nhỏ, một cái giường đá, còn có hai cái giỏ, hai cái rỗ, cộng thêm vài cái chén gỗ, bây giờ Đao Nhất Nhất đã có tài sản riêng.

Nhìn căn phòng lớn, Đao Nhất Nhất tin tưởng trong phòng này dần dần đồ vật sẽ nhiều lên.

Thu thập xong phòng ở, những người nguyên thủy khác lục tục tiến vào nhà của mình, có gia đình tụ tập cùng một chỗ, độc thân thì hai người kết hợp, ba người thì kết hợp cùng một chỗ, Đao Nhất Nhất để bọn họ tự chọn, đương nhiên có chỗ riêng cho bản thân.

Từ đó, bọn họ triệt để kết thúc sinh hoạt trong sơn động, làng mạc nguyên thủy được hình thành bởi Đao Nhất Nhất.

Buổi tối ăn mừng vì có nhà ở. Mọi người hiện tại tập hợp ở trung tâm.

Đao Nhất Nhất nhìn bọn họ nhóm lửa, cùng nồi đá, nghĩ tới lò bếp. Không cần phải cải biến nhiều, đã có chỗ rộng rãi đặt thêm vài cái lò để dùng.

Cái khác Đao Nhất Nhất không rành, mà lò bếp nàng rất quen thuộc a, nàng đã tự làm lò bếp, mặc dù có bếp gas hay thiết bị tân tiến, không hề dùng than nữa, nhưng nhà nàng vẫn dùng lò bếp, nấu nước nhanh lại thuận tiện.

Thừa dịp chưa ăn, Đao Nhất Nhất chỉ huy Thuyên Đầu làm một cái bếp lò, so với để tảng đá lớn rồi đặt nồi lên thì phía dưới chỗ để nhóm lửa phức tạp hơn. Vì có thể đốt lửa tốt hơn, phía dưới nên để không gian rộng rãi hơn, cho không khí lưu thông cung cấp đầy đủ oxi, còn dễ dàng đem tro lấy ra ngoài.

Chỉ là lò bếp có dùng sắt làm vật chống đở, mà nơi này không có sắt, lấy cái gì thay thế đây? Cục đá? làm sao bây giờ.

Cuối cùng nàng kêu Thuyên Đầu tìm cây gỗ, đem đất sét bôi kín coi như làm một tầng cách nhiệt, trước dùng tạm như vậy a! Khi nào bị hỏng thì đổi lại cái mới, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy. Nếu có sắt thì tốt rồi, chuyện thứ nhất Đao Nhất Nhất làm chính là một cái nồi sắt.

Làm xong hai cái lò bếp, chưa dùng được, chỉ có thể chờ đợi ngày mai dùng.

Đao Nhất Nhất mặc dù không thích Thuyên Đầu, nhưng Thuyên Đầu là người làm thủ công tốt nhất a, thời điểm xây nhà Đao Nhất Nhất phát hiện hắn làm tốt nhất, trách không được Oa Ca có thiên phú thợ mộc như vậy, nguyên lai là di truyền a.

Đao Nhất Nhất nghĩ có thể bồi dưỡng thành Thuyên Đầu thợ thủ công tốt nhất, nhà khoa học a, mọi người đều biết nhà khoa học vô vị nhất, không màng danh lợi, như vậy không sợ hắn có ý nghĩ khác.

Thuyên Đầu nói muốn làm đồ gốm, Ngả Nhã đặc biệt cho hắn một địa phương, cho hắn thêm ba người, cho hắn an tâm làm gốm, ngay cả săn bắt không cần đi.

Đao Nhất Nhất không biết Ngả Nhã nghĩ như thế nào, lẽ nào Thuyên Đầu thật sự chế tạo được đồ gốm, không phải Đao Nhất Nhất khinh thường hắn, mà là nàng nghe Tư Khố nói qua, trong bộ lạc bọn họ làm gốm có người canh gác, là chuyện quan trọng nhất bộ lạc, Thuyên Đầu một tiểu nô lệ sẽ biết cơ mật như vậy sao?

Ngay cả Tư Khố thiếu chút nữa ngồi trên ghế thủ lĩnh đều không biết?

Lẽ nào Ngả Nhã làm như vậy thật ra là phòng ngừa Thuyên Đầu trốn chạy? Nói vậy, Đao Nhất Nhất cảm thấy không cần lo lắng, bởi vì rất rõ ràng Thuyên Đầu bây giờ chạy hết nổi rồi. Đã trải qua nhiều năm như vậy, hắn thầm nghĩ yên bình, phát hiện thế giới to lớn này bộ lạc của chính mình là tốt nhất, Đao Nhất Nhất nhìn hắn thời điểm xây nhà rất dốc sức, mặc kệ xây nhà cho ai đều chịu mệt nhọc, hiện tại thái độ mọi người đối với hắn đều khá hơn.

Đến khi tất cả phòng ở đều xây kín, Đao Nhất Nhất để cho bọn họ thuận tiện làm thêm vài cái chuồng dùng để nuôi, ở phụ cận đào hầm nuôi thỏ, chuồng gỗ là tốt nhất, chỉ cần mấy cây gỗ là được.

Ngày hôm nay Đao Nhất Nhất rất sớm đã chạy tới giữa sân, bởi vì dưới sự chỉ đạo của nàng lò bếp đã dùng được rồi, Đao Nhất Nhất muốn tới sớm để nhìn vật này, nàng đối với lò bếp có cảm tình rất sâu.

Đát Đát chờ lệnh dùng thử lò bếp có dùng được hay không, đến khi nàng đem củi bỏ vào trong, lửa bắt đầu phừng phực lên, gào to lên: "A Nhất, cái này thật thần kỳ." Loại lò bếp này làm bằng gỗ a.

Bất quá, nàng vừa mới đốt không phải cây trẩu a!!!

Cây trẩu có thể làm chất bảo quản, còn có thể làm cây dù, đặc biệt có thể làm dầu sơn a, đây chính là dầu thực vật thiên nhiên, trời ạ! Nhặt được bảo bối!

Chỉ là cây trẩu dường như sắp cháy xong rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net