Chương 36: Một trò khôi hài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đao Nhất Nhất như có võ công bay tới lấy cây trẩu nhưng không kịp đã cháy thành tro rồi.

Đao Nhất Nhất: ...

Quên đi, về sau chú ý một chút dù sao giờ có cây trẩu vẫn không thể ép dầu ra được, nếu nói tới công nghệ nguyên thủy nhất cũng là dùng cối nghiền nát, đun nhiệt độ cao, sau đó mới dù sức đập ra đầu. Nhiêu đó đủ phiền phức, quan trọng nhất là không có cối a.

Nghĩ tới đây, Đao Nhất Nhất vẻ mặt hưng phấn ngay lập tức thì biến mất, xem ra cuộc sống tương tai vẫn là một chặng đường dài. Bất quá không nên thất vọng bởi hôm nay nàng còn có mục đích khác chính là muối.

Đao Nhất Nhất đem tảng muối kêu người đập bể rồi cho vào nồi nước nóng quấy đều rồi để nguội, một lần lại một lần loại bỏ, thẳng đến đạt được nước muối trong suốt chuyển sang nồi đá khác.

Vẫn nấu đến khi nước muối bốc hơi hết ở đáy nồi xuất hiện một tầng muối khô, chỉ là màu sắc không được tốt lắm nhưng vẫn dùng tốt.

Đao Nhất Nhất vô cùng vui vẻ đem hạt muối lấy ra, sau đó chỉ cho mọi người cách làm, không ngừng nấu muối, làm ra được một bình nhỏ đầy muối.

Vì vậy lúc buổi tối, người trong bộ lạc ăn thịt có vị mặn, Tháp Nạp kích động gào to, "Nhất Nhất, cho ta thêm muối." Tháp Nạp biết muối, nàng cũng có muối nhưng muối của nàng không mặn, nhưng muối trong tay Đao Nhất Nhất rất thần kỳ, chỉ vẩy một chút xíu thôi đã có mùi vị ngon.

Quá thần kỳ, Tháp Nạp vẩy nhiều hơn, đem thịt nướng trong tay vẩy muối thành một lớp. Đến khi ăn vào thì sặc, quá mặn.... Tháp Nạp bĩu môi nhưng miếng thịt không ngừng hướng trong miệng.

Đao Nhất Nhất nhìn thôi đều thấy mặn, trong miệng không tự chủ được chảy nước miếng.

Để cho ngươi tham ăn. Tháp Nạp rất sợ về sau không có muối, nghĩ ăn một lần cho đã. Đao Nhất Nhất dường như nhìn thấu ý nghĩ Tháp Nạp, cũng không có mở miệng. Thẳng đến ăn uống xong, Tháp Nạp nhìn hai nồi nước sau đó mới biết được, thì ra là nước muối, Đao Nhất Nhất còn rất nhiều.

Tháp Nạp: Ngươi sao không nói sớm.

Thừa dịp Tháp Nạp đi uống nước, Đao Nhất Nhất cùng Ngả Nhã thương lượng, đem con mồi ngày hôm nay không ăn hết đem đi chia, trước đây bọn họ cùng nhau ăn, ăn xong rồi về hang núi. Chưa bao giờ có tình huống chia thức ăn, lúc trước bộ lạc con mồi ít căn bản không đủ ăn, miễn cưỡng ăn no, với lại mọi người đều ở chung một chỗ, căn bản không có lãnh địa riêng. Cho dù có thức ăn cũng không chỗ ngồi giấu, để trong sơn động người nào biết của ai.

Nhưng bây giờ không giống, bọn họ đã ở riêng rồi, mỗi người đều có không gian riêng, có gia đình của mình, hơn nữa Tư Khố gia nhập bộ lạc, vũ khí trong bộ lạc càng thêm sắc bén, bắt được con mồi so với trước đây hơn nhiều. Cho nên con mổi không ăn hết có thể phân cho mọi người.

Đừng xem thường sáng kiến nho nhỏ này, đối với bộ lạc mà nói là một bước tiến lớn, bởi vì bọn họ bắt đầu có tài sản riêng, người và người ngày càng không bình đẳng.

Nhưng Đao Nhất Nhất không nói rõ, đây cũng là mong muốn của nàng, không phải muốn phát triển sao, Ngả Nhã các nàng so với bộ lạc bên ngoài lạc hậu hơn nhiều, cũng vì thúc đẩy phát triển bộ lạc. Ở trong bộ lạc nhiều người còn không suy nghĩ cẩn thận, đầu óc mơ hồ, nhóm người Tư Khố thấy nhưng không thể trách nhận một phần thức ăn mang đi.

Đương nhiên Thuyên Đầu phản ứng tương đối nhanh.

Ngả Nhã phân cho tất cả mọi người, còn dư lại để cho chính mình. Tuy nhiên phát hiện thịt ngon đều chia hết, thừa lại nội tạng những thứ này không cần, bình thường đều là vứt bỏ.

Ngả Nhã nhìn khuôn mặt đen của Đao Nhất Nhất, biết Nhất Nhất không vui.

Đao Nhất Nhất: Thủ lĩnh đại nhân không phải chia tốt nhất sao? Ngả Nhã đồ ngốc này, chuyên hãm hại người nhà a, xem ra phải chọn người chuyên môn chia mới được, tuyệt đối không thể để cho Ngả Nhã chia.

Bằng không nàng trở thành người thê thảm nhất trong bộ lạc.

Ngẫm tới thật bi thảm, thủ lĩnh đại nhân, ngươi không phải đùa giỡn ta chứ! Ngươi đối với ta vậy sao!

Ngả Nhã hiển nhiên không nghĩ tới vấn đề này, nàng có chút ngượng ngùng, "Nhất Nhất, ta kêu người đi săn..."

Đao Nhất Nhất: "Không cần, vừa rồi đã ăn no."

Ngả Nhã càng cảm thấy có lỗi với Đao Nhất Nhất, "Nhất Nhất, ngươi thật tốt."

Đao Nhất Nhất: "Về nhà thôi."

Đao Nhất Nhất chuẩn bị cùng Ngả Nhã về nhà, ai ngờ Ngả Nhã đi hướng ngược lại, Đao Nhất Nhất nghi ngờ cái hướng kia không phải là nơi đổ rác sao.

"Ngả Nhã, ngươi đi đâu vậy."

"Nhất Nhất, ta đem những này đi vứt."

Đao Nhất Nhất kêu Ngả Nhã, "Đừng vứt a, nhanh cầm về. Còn sử dụng được."

Ngả Nhã mơ hồ quay lại, Đao Nhất Nhất cùng Ngả Nhã đi tới sông, người bộ lạc bình thường đều ở chỗ này xử lý con mồi.

Ngả Nhã cảm thấy nghi ngờ, đã trễ thế này, Nhất Nhất đem nàng tới sông làm gì? Còn mang theo những thứ này, "Thứ này rất thối bỏ hết thôi."

Đao Nhất Nhất dẫn Ngả Nhã tới bờ sông, bắt đầu chỉ huy Ngả Nhã thanh lý nội tạng. Nếu như không phải bất đắc dĩ, Đao Nhất Nhất cũng không muốn ăn mấy thứ này, ở hiện đại ba ba nàng rất thích ăn, cuối năm mua một chút lòng lợn, đầu dê gì gì đó về ăn.

Từ sáng sớm bắt đầu cọ rửa còn dùng dao cạo râu để cạo lông, Đao Nhất Nhất nhìn ghét bỏ không thôi.

Sáng sớm phá ba cái dao cạo râu cũng không đủ dùng cho cái đầu heo a! Không biết nghĩ thế nào.

Món làm nàng không chịu được chính là lòng xào ớt nổi tiếng có câu ' Ăn không có mùi phân thì không phải lòng lợn đích thực'.

Phốc, Đao Nhất Nhất nghe xong muốn phun ngụm máu.

Đến khi Ngả Nhã biết Đao Nhất Nhất để cho nàng thanh lý những thứ này, Nhất Nhất còn tức giận muốn trừng phạt mình sao.

Ngả Nhã không phản bác, Đao Nhất Nhất kêu nàng làm thì nàng làm, đến cuối cùng biết Đao Nhất Nhất muốn ăn những thứ này, Ngả Nhã không thể bình tĩnh, vành mắt hồng hồng, có cảm giác muốn khóc, "Nhất Nhất, ngươi yên tâm, ta về sau nhất định sẽ bắt thật nhiều con mồi."

"Thứ này không nên ăn."

"Ta về sau chắc chắn sẽ không để cho ngươi chịu khổ."

Ngả Nhã vừa nghĩ tới Đao Nhất Nhất muốn ăn những thứ này, đau lòng muốn rơi lệ, Nhất Nhất của nàng làm sao có thể ăn thứ này đâu.

Ở trong mắt bọn hắn những thứ này là bẩn thỉu, bọn họ chưa bao giờ ăn. Trước đây đói không chịu được có người tham ăn, ăn mấy thứ này liền chết. Cho nên thứ này cho tới bây giờ bọn họ không ăn, bọn họ cũng không ăn rắn, bọn họ chỉ ăn động vật hiền lành giống như dê.

Ngả Nhã các nàng cũng không ăn những thứ bẩn thỉu này.

Nhưng là ngày hôm nay các nàng không có đồ ăn, Đao Nhất Nhất muốn ăn, Ngả Nhã cảm thấy không nỡ. Nàng về sau nhất định phải săn càng nhiều con mồi cho Nhất Nhất.

Đao Nhất Nhất không nghĩ tới chỉ ăn tim phổi thôi Ngả Nhã phản ứng lớn như vậy, nhìn Ngả Nhã dường như có cái gì không đúng, nàng nghe được giọng mũi, Ngả Nhã sẽ không khóc chứ! Ngả Nhã kiên cường như vậy chắc chắn sẽ không khóc. Nếu khóc là vì cái gì? vì ngăn cản nàng ăn....

Được rồi. Không ăn, không được sao? Nàng cũng không phải là muốn ăn, chẳng qua cảm thấy bọn họ săn bắt không dễ dàng, còn muốn thêm nguyên liệu nấu ăn mà thôi, vứt đi thì đáng tiếc.

Nhưng phản ứng Ngả Nhã dọa nàng, "Được rồi, được rồi, không ăn."

"Chúng ta trở về thôi."

Ngả Nhã rửa được vài thứ Đao Nhất Nhất không để cho nàng vứt chỉ đem những thứ chưa rửa thì vứt. Ai~, bọn họ mỗi ngày muốn ăn nhiều con mồi nhưng lại bỏ nội tạng, thực sự đáng tiếc a.

Ngả Nhã đem những thứ bẩn thỉu ném càng xa càng tốt, nếu không sẽ đưa tới mãnh thú, tốt nhất chôn đưới đất.

Ngả Nhã trước tiên đưa Đao Nhất Nhất về nhà, sau đó mới đi vứt đồ.

Đao Nhất Nhất đem vài thứ đã rửa đi ướp muối, được rồi còn có một thùng nhỏ máu heo.

Trước đây Ngả Nhã bọn họ thích uống máu bổ sung muối ..., hiện tại có muối cũng không cần, hơn nữa máu kia không thể uống nhiều, ai biết bên trong có vi khuẩn gì, nghĩ tới người nào cũng có vi khuẩn trong người má ơi quá kinh khủng.

Nói Thuyên Đầu làm bếp lò, Đao Nhất Nhất giấu tiểu tâm tư, nói Thuyên Đầu thuận tiện làm cho nàng một cái lò nhỏ.

Đao Nhất Nhất muốn làm hàng rào, nhưng nàng lại không làm được, mỗi ngày Ngả Nhã đều chỉ huy săn bắt. Cho nên Đao Nhất Nhất nhặt cây chậm rãi gắn xuống xung quanh tường.

Máu loãng dùng để làm máu heo thành khối, Đao Nhất Nhất đem máu heo bỏ vào nồi đá chậm rãi nấu, bỏ thêm gia vị nàng có. Quấy một lúc thì nhấc nồi xuống, chờ nó đọng lại.

Nồi đá đều mới làm, nồi của Đao Nhất Nhất là Thuyên Đầu làm vì lấy lòng nàng, không biết làm từ lúc nào.

Đao Nhất Nhất đợi tới lúc máu đọng lại, dùng dao xương cắt ra từng khối hình chữ nhật, rồi bỏ vào mâm gỗ.

Có một bóng đen chợt hiện lên, Đao Nhất Nhất cho rằng Ngả Nhã đã trở về, cũng không quay đầu. Đi trong phòng cầm chậu nước, chuẩn bị cho Ngả Nhã rửa tay, mặc dù biết Ngả Nhã có khả năng tắm ở sông rồi nhưng đây là nước được nấu nóng pha ấm sạch hơn nước sông nhiều.

Đao Nhất Nhất cầm chậu gỗ đi ra, thì thấy Tháp Nạp tựa như con heo phát ra âm thanh 'ù ục', đem máu heo nàng mới làm xong ủi toàn bộ.

Đao Nhất Nhất: Nàng không phòng bị một chút thôi, Tháp Nạp thừa lúc vắng mà vào rồi.

"Tháp Nạp, ngươi là heo sao?"

Tháp Nạp ánh mắt phát sáng, "Nhất Nhất, đây là cái gì ăn ngon như vậy?"

Đao Nhất Nhất: Kỳ thực Tháp Nạp là cẩu a! Nghe mùi thì tìm tới.

Lúc này, Ngả Nhã vừa trở về, "Nhất Nhất, ta đã trở về."

Ngả Nhã nhìn thấy Tháp Nạp rất không cao hứng, đã trễ thế này còn quấy rầy Nhất Nhất, Ngả Nhã nhìn Tháp Nạp, "Tháp Nạp, sao ngươi lại tới đây."

Ngả Nhã nói xong lời này, mũi run lên, mùi vị gì thơm như vậy. Nhìn chỗ Tháp Nạp đang đứng, nàng thấy được một khối màu đỏ kỳ quái, Ngả Nhã đột nhiên có cảm giác nguy hiểm, ngẩng đầu nhìn lên, Tháp Nạp nhìn bằng ánh mắt phòng bị, rất hiển nhiên ánh mắt của nàng cũng theo dõi khối màu đỏ kỳ quái kia.

Hai người ánh mắt giao nhau, một đạo ánh sáng lóe lên.

Sau đó, Ngả Nhã nhanh chóng cướp được cái mâm gỗ còn duy nhất một khối màu đỏ.

Tháp Nạp ủy khuất gào khóc.

Ngả Nhã sau khi nghe được, ngẩn người, nàng nghe được ý tứ thanh âm kia, là hô hoán đồng loại.

Ngả Nhã: Không thể nào, vì một miếng ăn, Tháp Nạp muốn cùng nàng liều mạng!

Đao Nhất Nhất không biết Tháp Nạp làm gì, còn tưởng rằng không đoạt được bất mãn kêu.

Ngả Nhã dưới ánh mắt muốn ăn sống người của Tháp Nạp đem khối màu đỏ đưa cho Đao Nhất Nhất, "Nhất Nhất, cho ngươi ăn đi. Xem bộ dạng Tháp Nạp nhất định ăn rất ngon."

Tuy rất cảm động, dưới tình huống như vậy Ngả Nhã còn nhớ tới nàng, bất quá, Đao Nhất Nhất không muốn ăn, nhìn ánh mắt Tháp Nạp khiến cho người ta sợ hãi.

"Ta không đói bụng."

Đao Nhất Nhất mới vừa nói xong lời này, nghe được một trận tiếng động, bên ngoài nhiều bóng đen chạy tới, trước đây Ngả Nhã vì an toàn của bộ lạc làm hàng rào xung quanh tuy an toàn nhưng cũng có thể không an toàn a.

Đao Nhất Nhất nhìn bên ngoài, lập tức kêu: "Ngả Nhã, địch tấn công!"

"Chẳng lẽ là bầy lang!" Dù sao ban đêm thị lực của lang xem là tốt nhất, động vật không làm được sự tình đánh lén ban đêm! Lẽ nào đám lang kia đã trở về.

Đao Nhất Nhất nói đùa Tháp Nạp mũi như cẩu, kỳ thực Ngả Nhã mũi cũng rất nhạy, có lẽ người nguyên thủy nhạy cảm với mùi, còn rất nhạy bén.

Ngả Nhã trấn an Đao Nhất Nhất, "Nhất Nhất đừng nóng vội, là người bộ lạc."

Đao Nhất Nhất: Người bộ lạc, hơn nửa đêm chạy tới nhà của nàng làm gì?

Quả nhiên liền nghe thấy tiếng la của Tư Khố, "Tháp Nạp, ngươi làm sao vậy?"

Những người cường hãn trong bộ lạc đều xuất hiện, "Thủ lĩnh, đã xảy ra chuyện gì, chúng ta nghe tín hiệu cầu cứu của Tháp Nạp."

Ngả Nhã: Nàng có thể nói vì một miếng ăn củaTháp Nạp liền... Nói không nên lời a, quá mất mặt.

Thì ra Tháp Nạp xuất hiện ở nơi này, là bởi vì có người phát hiện thủ lĩnh ở bờ sông rửa nội tạng, vì thủ lĩnh đem thức ăn đều phân cho bọn hắn, chính mình lại không có đồ ăn, định ăn những thứ kia. Điều này dọa bọn họ, vì vậy mọi người đem chút thức ăn góp lại đưa cho người có địa vị tôn quý Tháp Nạp đem tới cho Ngả Nhã.

Ai ngờ Tháp Nạp mới vừa đi tới, thì ngửi một cỗ hương vị, kẻ tham ăn trong cơ thể xuất hiện, vì vậy.... Sự tình về sau, mọi người đều biết.

Tháp Nạp nhìn Ngả Nhã đang sững sờ, phóng tới đánh lén khối máu, thế nhưng Ngả Nhã bản năng phản ứng quá nhanh, chẳng những không cướp được, còn bị rớt xuống đất.

Tiểu bánh chưng trốn trong góc cực nhanh chạy tới , ô ô ngậm lấy.

Tháp Nạp: ...

Đao Nhất Nhất: Đặc sắc a, Tháp Nạp đoạt thức ăn, Tiểu bánh chưng ở phía sau.

Tháp Nạp khẳng định không nghĩ tới, nàng lại bị một con chó đùa giỡn.

Tháp Nạp thấy nhất định phải lấy, quỳ rạp trên mặt đất muốn đoạt thức ăn từ trong miệng Tiểu bánh chưng.

Tháp Nạp: "Ngươi nhổ ra cho ta."

Mọi người: ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net