Chương 37: Một kẻ trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào thời điểm này, hương thơm từ trong nồi đá toát ra, hấp dẫn sự chủ ý của Tháp Nạp. Nắp gỗ bị nàng lấy ra thiếu chút nữa nóng bỏng tay.

Đao Nhất Nhất nấu hết máu heo được tẩm ướp đầy đủ rồi cho vào trong nồi, hiện tại vừa lúc chín tới.

Tháp Nạp đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, hai mắt lóe sáng nhìn Đao Nhất Nhất, "Nhất Nhất, trong nồi nấu cái gì a, ta có thể ăn không?"

Đao Nhất Nhất: Người này là ai vây? Đây tuyệt đối không phải Tháp Nạp, nàng ta từ lúc nào biết điều như vậy. Còn chủ động hỏi mình có thể ăn được không.

Tháp Nạp xem ra suy nghĩ cẩn thận, nếu muốn ăn thứ tốt chỉ có thể dựa vào Đao Nhất Nhất, mặc dù bên cạnh Đao Nhất Nhất có một người sức mạnh cường hãn Ngả Nhã, nàng lại đánh không lại Ngả Nhã. Mặc dù nàng không biết giả nai có ý gì nhưng điều này không ảnh hưởng bản năng của nàng. Nàng đã quan sát thật lâu, mỗi lần Đao Nhất Nhất đều cho Tiểu bánh chưng ăn ngon mà Tiểu bánh chưng rõ ràng không làm gì, chỉ yên lặng nằm ở đó mở mắt thật to nhìn Đao Nhất Nhất, rồi kêu ô ô hai tiếng.

Theo cái lợi, tránh cái hại không phải là quân tử co được dãn được. Tháp Nạp quyết định tạm thời ủy khuất!

Nàng không có việc gì nấu chơi thôi, nàng cũng không muốn ăn nhưng Tháp Nạp muốn ăn thì ăn a! Đao Nhất Nhất gật đầu, "Bất quá, sử dụng chén của ngươi."

Đao Nhất Nhất mới vừa nói xong, Tháp Nạp đã biến mất không thấy.

Đao Nhất Nhất: Khụ khụ, Tháp Nạp ngoan ngoãn khác thường a!

Kết quả Đao Nhất Nhất vừa nghiêng đầu, phát hiện một đám người trong bộ lạc đều mở mắt thật to, yên lặng nhìn nàng.

Đao Nhất Nhất: ...

Cảm giác thấy được một đàn Tiểu bánh chưng, Đao Nhất Nhất áp lực cực lớn nói: "Các ngươi nếu muốn uống cũng phải tự dùng chén của chính mình."

"Vèo, vèo" Cư nhiên ăn đầy miệng đất, những người này so với Tháp Nạp không kém chút nào a, lẽ nào tính cách kẻ tham ăn cũng sẽ lây, chỉ có Tháp Nạp biểu hiện rõ ràng, mà bọn họ ẩn núp quá sâu!

Đao Nhất Nhất nhún vai, không nghĩ ra. Vừa quay đầu lại, khuôn mặt Ngả Nhã đầy u oán nhìn nàng.

Đao Nhất Nhất: Khụ khụ.

Ngả Nhã sẽ không bị lây luôn chứ.

Đao Nhất Nhất lập tức lấy chén, múc cho Ngả Nhã một chén đầy, "Ngả Nhã, thừa dịp bọn hắn chưa đến, ngươi mau ăn đi."

Ngả Nhã gật đầu, hài lòng nở nụ cười.

Nhất Nhất vẫn đối với mình tốt nhất.

Ngả Nhã ngồi trong góc phòng nhanh chóng uống hết một chén canh đầy. Tháp Nạp là người thứ nhất đến, có thể vì khi nãy nàng đã ăn nhiều nên chỉ uống một chén canh, còn dư lại bị đám người nguyên thủy kia "điên cuồng" phân chia.

Mọi người uống xong, vẻ mặt thỏa mãn, "A Nhất, đây là cái gì, uống ngon thật."

Ngả Nhã vừa nghĩ tới cái gì, nàng có chút không dám tin, Đao Nhất Nhất có thể làm được thần kỳ như vậy.

Đao Nhất Nhất không chút suy nghĩ nói: "À! Là nội tạng mà hôm nay Ngả Nhã đã rửa."

Mọi người: Rác rưởi!

Đao Nhất Nhất: "Có thể hiểu như vậy."

Thật vất vả đưa những người ăn quịt đi, sáng hôm sau Đao Nhất Nhất mới biết được phiền phức chưa kết thúc.. Lúc đầu không ai nguyện ý muốn nội tạng bây giờ giành giật nhau, hơn nữa bọn họ giành được là chuyện thứ nhất, thứ hai là tới nhà nàng cho các nàng chế biến.

Đao Nhất Nhất: ... Các ngươi tự làm phòng bếp a. Nàng không muốn mỗi ngày đều hướng về mấy thứ này!

Sau khi Ngả Nhã chỉ bọn họ cách rửa, Đao Nhất Nhất đem đi nấu, bỏ gia vị gì gì đó cho bọn họ xem, rốt cục bọn họ không tới nháo loạn nữa.

Nhưng người nguyên thủy quá thành thật a, bọn họ làm xong chén đầu tiên dĩ nhiên muốn đưa cho Đao Nhất Nhất uống, bởi vì Đao Nhất Nhất chỉ bọn họ phương pháp nấu, phải tặng cho nàng thức ăn a.

Đao Nhất Nhất: Có thể không uống được không!

Khi nhìn đến ánh mắt chân thành những người này. Đao Nhất Nhất mềm lòng, miễn cưỡng uống một hớp nhỏ, mới vừa uống một ngụm liền phun ra, đây là mùi vị gì đây!

Đao Nhất Nhất: "Ngươi bỏ gì vào bên trong!"

Người nọ: "Bỏ vào vài thứ ngươi nói, được rồi, ta còn bỏ quả ô liu mà ta thích."

Thảo nào có vị chát còn lẫn vị đắng.

Đao Nhất Nhất: Chậc, thật là giỏi, đều học được cách chế biến a! Nhưng ta nói cho các ngươi bỏ tiêu thôi, không cho các ngươi bỏ thứ nào khác a!

Đưa người này đi, lại một người nữa tới, nhìn cái chén trong tay màu đen quỷ dị, Đao Nhất Nhất thật sự không dám thử, ai biết chén này có thứ gì! Sẽ không là một vị quỷ dị nào khác a! Đây quả thực là muốn mạng nhỏ của nàng a!.

Lần này Đao Nhất Nhất quyết định không thể mềm lòng, nói cái gì cũng không nếm. Người khác ăn canh đòi tiền, cái này canh muốn giết người a!

Phải làm gì đây? Lại không thể từ chối! Đúng rồi, Đao Nhất Nhất bỗng nhiên la lớn: "Tháp Nạp! Ta có đồ ăn!"

Tháp Nạp muốn ở gần Đao Nhất Nhất, tùy thời nghe tin tức thức ăn ngon, hiện tại ở sát vách Đao Nhất Nhất. Có hàng xóm như vậy thực đau lòng.

Bất quá lúc này Đao Nhất Nhất rất cảm kích nàng, Tháp Nạp nghe tiếng mà đến, bưng lên chén nước màu đen huyền bí uống một ngụm. Tháp Nạp nhãn tình sáng lên: "Mùi vị rễ cây, thứ ngày hôm qua uống không phải mùi vị này!"


Người nọ: "Ta ở bên trong bỏ vào vài rễ cây ta rất thích ăn!" Một loại cỏ nào đó, ăn sẽ có vị ngọt. Bình thường bọn họ hay làm đồ ăn vặt.

Đao Nhất Nhất: Thật đúng là cái gì cũng bỏ vào trong a!

Tháp Nạp uống vài bát, sau đó tiêu chảy.

Nhìn Tháp Nạp bộ dạng mệt lả, Đao Nhất Nhất cảm thấy áy náy. Ách... Kỳ thực Tháp Nạp còn có tác dụng.

Vì bồi thường cho Tháp Nạp, Đao Nhất Nhất quyết định đem thịt vụn ngày hôm qua làm xong cho Tháp Nạp ăn. Hôm qua mọi người "xin ăn" sau khi trở về, Đao Nhất Nhất không có ngủ sớm, ngủ sớm như vậy làm gì, nàng còn không có thói quen, ở trong sân đem thịt Tháp Nạp đưa tới chỉ dẫn Ngả Nhã cắt nhỏ rồi thái hạt lựu. Kỳ thực Đao Nhất Nhất cũng có thể cắt, chỉ là loại xương dao này rất khó dùng, Đao Nhất Nhất mỗi lần cắt giống như cưa gỗ, mất nhiều thời gian, cuối cùng cục thịt đều biến dạng mà Đao Nhất Nhất còn chưa cắt được miếng thịt nào.

Cái này có chút khó xử.

Không hổ là người bản địa, Ngả Nhã sử dụng công cụ này rất thuận lợi, không biết có phải vì sức lực không hay là cái gì mà Ngả Nhã rất nhanh cắt gọn một chậu thịt nhỏ.

Người trong bộ lạc vẫn rất tốt, thịt đưa tới đều mềm, tươi ngon.

Đao Nhất Nhất đem thịt ướp sau đó cho hạt tiêu cùng cây đại hồi vào dầu mỡ xào qua, cuối cùng đem thịt ướp bỏ vào xào chín. Lại múc ra bỏ vào trong hũ, lắc đầu, gia vị vẫn quá ít, không đúng vị a. Bất quá vẫn hài lòng, phải biết rằng đây là món xào đầu tiên của bộ lạc a.

Ngả Nhã nhịn không được ăn thử một cục, tuy mặn nhưng ăn vẫn ngon.

Ánh mắt nàng cười híp lại, có vẻ rất hạnh phúc, vừa ăn xong thịt giảo hoạt hôn Đao Nhất Nhất, Đao Nhất Nhất không thể tránh được, khuôn mặt dính đầy dầu, thật đáng ghét, nhất định phải tìm được xà phòng a.

Ngả Nhã bị Đao Nhất Nhất đuổi ra ngoài đi đánh răng, lúc trở lại, nhìn Đao Nhất Nhất ngồi ở trên giường, vẫn còn lau mặt, đem đầu đưa tới, không biết xấu hổ nói: "Nhất Nhất, để ta giúp ngươi lau."

Vừa nói vừa muốn đem miệng đưa tới, bị Đao Nhất Nhất ném tấm da thú lên mặt.

Nàng vẻ mặt ai oán nói: "Nhất Nhất, ngươi không thấy Tiểu bánh chưng mỗi lần đều tự liếm lông cho bản thân sao?"

Đao Nhất Nhất: "Ngươi là cẩu sao?"

Ngả Nhã: "..."

Đao Nhất Nhất: "Nếu vậy tự liếm tóc bản thân đi."

Ngả Nhã: "Nhất Nhất."

Nhìn khuôn mặt Ngả Nhã khiếu nại thật to ' Ngươi không thương ta', Đao Nhất Nhất hết chỗ nói, thì ra trong phim những màn cẩu huyết đều có thật sao?.

Cuối cùng Ngả Nhã vẫn mặt dày đem mặt nàng xử lý, với khuôn mặt đỏ ửng.

Tháp Nạp hư nhược kêu vài tiếng: "Nhất Nhất, ngươi mới vừa nói cái gì?"

Đao Nhất Nhất phục hồi tinh thần lại, khụ khụ, không cẩn thận đem Tháp Nạp quên mất, Đao Nhất Nhất vuốt tóc của mình, không biết Ngả Nhã ngày hôm nay về lúc nào, nàng nói muốn mang trái cây ngon về, không biết có phải sự thật không.

Hay là giải quyết Tháp Nạp trước, Đao Nhất Nhất từ trong nhà lấy ra một ít thịt xào, đương nhiên Tháp Nạp bị nàng mạnh mẽ yêu cầu đứng ở bên ngoài: "Tháp Nạp, cho ngươi, ăn tiết kiệm một chút."

"Ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết, ta chỉ cho một mình ngươi." Vì để tránh cho Tháp Nạp ăn xong rồi quay lại, Đao Nhất Nhất cố ý nói: "Ta chỉ có một hũ nhỏ này thôi đều cho ngươi hết a."

Tháp Nạp gật đầu, vẻ mặt cảm kích nhìn Đao Nhất Nhất. Cuối cùng Đao Nhất Nhất lừa gạt xong, góc phía sau nhà bếp có dựng cái lều nhỏ, có một con dê lớn, hai dê con cùng một con cẩu nhỏ.

Tiểu bánh chưng hướng về phía Tháp Nạp kêu hai tiếng, dê con cũng be be hai tiếng, Tháp Nạp ngẩng cao đầu từ nơi đó đi qua.

Đao Nhất Nhất: ... Đây là muốn lên mặt với cẩu sao?

Kỳ thực tâm tính người nguyên thủy còn chưa thành thục, bọn họ không có đem chính mình cùng 'động vật' phân biệt, cũng không có khái niệm bản thân ở tít trên cao. Vào lúc này, bọn họ đối với động vật bình đẳng, xem như quân địch hoặc hàng xóm.

Giống như bọn họ vồ con mồi, đồng thời cũng bị con mồi vồ.

Đồng dạng đều trong thiên nhiên rộng lớn sinh sống, bọn họ là bình đẳng, bình đẳng giết hoặc bị giết, cướp đoạt hoặc bị cướp đoạt. Giống như trong mắt hổ răng kiếm, những người nguyên thủy này chỉ là một đám hầu tử dùng hai chân đi mà thôi.

Theo khoa học nghiên cứu cho thấy, người trong mắt loài mèo, con người dọn phân cho nó, là một con "mèo" lớn ngu ngốc, biết cho nó thức ăn, giúp chải lông cho nó.

Nói tóm lại người nguyên thủy đối đãi động vật cảm giác trong sáng, tựa như Tháp Nạp sở dĩ cùng Tiểu bánh chưng đấu nhau là nguyên nhân chính xác nhất, nàng không coi nó là động vật bọn họ nuôi dưỡng mà đối dãi như 'quân địch đoạt thức ăn'.

Ngả Nhã nói bọn họ bắt đầu dự trữ thức ăn rồi, Đao Nhất Nhất nghĩ tới thịt khô nàng thích ăn nhất, làm như thế nào đây? Hừm, phải đem thịt ướp mặn rồi phơi khô với gió tự nhiên.

Đến lúc đó, thì có thịt khô ăn ngon rối.

Giống như thịt bò khô a!

Hiện tại nhóm Ngả Nhã săn bắn rất có quy luật, khoảng chừng buổi trưa trở về một lần, phải biết rằng trước đây đi cả ngày, đồng thời chỉ ăn một bữa tối. Bây giờ một ngày hai bữa, buổi trưa cùng bữa tối.

Sáng sớm đi ra ngoài, khoảng chừng buổi trưa trở về, có đôi khi trễ một xíu. Xế chiều đi rồi trời tối trở về.

Nhưng ngày hôm nay còn chưa tới buổi trưa Ngả Nhã dĩ nhiên xụ mặt trở về.

Đao Nhất Nhất nhìn hàng rào, hàng rào được nàng dùng các cành cay nhỏ vây xung quanh, mặc dù không kiên cố cho lắm nhưng vẫn che được một.. hai..

Ngả Nhã lúc trở lại, Đao Nhất Nhất đang ở trong sân, đúng lúc thấy Ngả Nhã chạy tới, "Ngả Nhã, ngươi làm sao vậy, khuôn mặt "đen" như vậy." Người nào làm cho Ngả Nhã mất hứng sao?

Ngả Nhã: "Nhất Nhất, ngươi làm cho ta thịt cắt hạt lựu, bị người đánh cắp!" Nàng ngay cả một miếng chưa ăn nữa!

Đao Nhất Nhất: "Trộm đi? Ai làm!"

Theo bản năng nàng nghĩ tới Tháp Nạp, bởi vì người trong bộ lạc còn không dám trộm đồ Ngả Nhã, "Tháp Nạp?" Không đúng, Ngả Nhã đi từ sáng sớm, Tháp Nạp còn không biết a!

Ngả Nhã: "Hẳn không phải là Tháp Nạp, bất kể là ai. Ta nhất định bắt được hắn!" Dám trộm đồ Nhất Nhất chuẩn bị cho nàng, cái này chọc phải điểm mấu chốt của Ngả Nhã.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net