Chương 38: Một cuộc trao đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đao Nhất Nhất nhìn Ngả Nhã tức giận như vậy, trong lòng không những không giận mà còn lấy làm mừng, Ngả Nhã quả nhiên coi trọng nàng nhất a, "Ai nha, ngươi đừng nóng giận." Cũng không biết Đao Nhất Nhất gọi là ai nha hay Ngả Nhã.

"Đi, ta cho nàng thêm đồ ăn ngon." Đao Nhất Nhất dụ dỗ Ngả Nhã, nói.

Đao Nhất Nhất lấy túi da thú của Ngả Nhã, a, làm sao nặng như vậy, còn căng tròn, bên trong chứa vật gì a?

Rất rõ ràng trong túi da thú chứa vật gì đó, "Ngả Nhã, bên trong đựng cái gì vậy."

Ngả Nhã đi ở phía trước, tìm một chỗ ngồi mài đao xương của nàng, Đao Nhất Nhất nhìn Ngả Nhã không rên một tiếng chỉ biết mài đao, trời ạ, ngay cả đao đều đem ra hết, Đao Nhất Nhất đột nhiên có chút thương cảm tên trộm kia, bị Ngả Nhã bắt được sẽ rất thảm a!

Ngả Nhã không trả lời Đao Nhất Nhất, Đao Nhất Nhất tự mình lấy ra.

Đây là vật gì! Tổ ong!

Đao Nhất Nhất cao hứng, trời ạ! Đây chính là mật nguyên chất từ thiên nhiên a, mật có thể dưỡng nhan sắc tốt cho sức khỏe, nói chung là tốt không thể tốt hơn, quan trọng nhất là nó uống ngọt a. Ngoại trừ hoa quả, Đao Nhất Nhất còn không có uống qua đồ ngọt a.

Hơn nữa tổ ong còn là thuốc a, có thể trị cái này cái kia, Đao Nhất Nhất đã quên, trước đây mua mật chủ quán đưa cho tổ ong, nói là ngâm nước uống, hay ăn đều có thể, nàng thử ăn một miếng, em gái ngươi, khó ăn chết. Hơn nữa, bên trong còn có thi thể khô khốc của ong mật...

Cái tổ ong này đặt ở trong túi Ngả Nhã. Ngả Nhã lúc gần đi nói qua muốn đưa lễ vật cho mình, chẳng lẽ Ngả Nhã đặc biệt tặng mình. Nghĩ tới đây, trong lòng Đao Nhất Nhất vui vẻ, phải biết rằng mật rất khó lấy, vô tình bị đàn ong công kích hay gặp phải ong có độc thì phiền phức hơn.

Đao Nhất Nhất: Vì nàng lao vào tổ ong lấy mật, chẳng khác nào tặng nàng túi xách da cá sấu đắt tiền a!

Đao Nhất Nhất cảm động trong mắt thoáng hiện nước mắt.

Đây thật là lễ vật tốt nhất nàng nhận được a.

Đao Nhất Nhất chạy đi ra bên ngoài, chủ động nắm tay Ngả Nhã đang mài đao, Ngả Nhã bị động tác của Đao Nhất Nhất không biết làm sao, ngày hôm nay Nhất Nhất làm sao nhiệt tình như vậy, ban ngày chủ động yêu thương, bất quá thịt béo đến miệng có thể không ăn sao! Ngả Nhã thuận thế tăng thêm lực đạo làm nụ hôn sâu thêm.

Vừa hôn xong, Đao Nhất Nhất thở hổn hển: "Ngả Nhã, cám ơn lễ vật của ngươi, ta rất thích."

Ngả Nhã vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, không chút nghĩ ngợi nói: "Lễ vật gì?"

Đao Nhất Nhất làm bộ dạng 'ta biết ngươi ngượng ngùng' nói: "Chính là mật ong trong túi của ngươi a!"

Ngả Nhã càng thêm nghi ngờ, "Trong túi da thú có cái gì sao? Ta sao không biết?"

Đao Nhất Nhất nghĩ thầm, cùng ta giả vờ sao? Nàng đây không ngại nói rõ, "Ngươi không phải nói muốn đưa lễ vật cho ta mà?"

Ngả Nhã mới chợt hiểu ra, "A! Ngươi nói muốn ăn trái cây ngon! Ngươi đợi."

Ngả Nhã vội vội vàng vàng chạy vào phòng, Đao Nhất Nhất đi theo nàng, kết quả nhìn Ngả Nhã từ trong túi da thú bới bới, móc ra vài quả trái cây bị dập.

Ngả Nhã nhìn Đao Nhất Nhất, có chút ngượng ngùng, "Nhất Nhất, ta cũng không biết người nào đem trái cây bị đè nát."

Đao Nhất Nhất nghĩ thầm, lẽ nào Ngả Nhã cho mình một kinh hỉ, cho nên mới cố ý giả bộ không biết chuyện mật ong, còn lấy ra trái cây bị nát che giấu.

Đao Nhất Nhất cười cười, "Được rồi, có mật là được, ai còn quan tâm trái cây bị hư."

Ngả Nhã vẻ mặt mộng bức: Nhất Nhất sao không tức giận? Còn có mật là...

Đao Nhất Nhất nhìn bộ dạng Ngả Nhã không giống như là giả bộ, cảm thấy kỳ lạ, chỉ vào tổ ong bên cạnh hỏi: "Ngả Nhã, đây không phải là thứ ngươi tặng ta sao?"

Ngả Nhã thành thực: "Không phải, ta đưa ngươi chính là trái cây." Trong lòng bàn tay còn cầm vài quả trái cây bị dập, Ngả Nhã nói lần nữa: "Ta cũng không biết túi da thú có thứ này."

Đao Nhất Nhất tâm tình bây giờ giống như mấy quả trái cây trong tay Ngả Nhã, nát vụn, khuôn mặt đau đẻ.

Nói, Ngả Nhã tốt nhất.

Nói, tặng lễ vật cho nàng.

Nói, sự thật đâu.

Trong đầu Đao Nhất Nhất hiện tại tất cả đều là mật không phải Ngả Nhã tặng cho ngươi, hết hy vọng a! Những quả trái cây kia mới là của Ngả Nhã tặng cho ngươi.

Đao Nhất Nhất không vui, "Mật này từ đâu có."

Ngả Nhã: "Ta không biết."

Ngả Nhã còn không biết bản thân gây tổn thương trong lòng Nhất Nhất. Như trước vẫn thành thật.

Ngả Nhã khiến cho Đao Nhất Nhất đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Được rồi, Ngả Nhã, sáng sớm ngươi có phải đem thịt thái hạt lựu bỏ vào trong tú da thú hay không."

Ngả Nhã gật đầu, "Đúng vậy."

Đao Nhất Nhất vui vẻ, rất có thể là tên trộm kia cầm đi thịt thái hạt lựu của Ngả Nhã, sau đó đem mật để lại cho Ngả Nhã, e rằng cái này không gọi là trộm, gọi là lấy vật đổi vật.

Đao Nhất Nhất nghĩ thầm, thật là một người thú vị.

Bất quá, đối với thịt thái hạt lựu mà nói, Đao Nhất Nhất hiển nhiên càng muốn có mật, cũng không biết có thể lại có không, mật a, đương nhiên càng nhiều càng tốt.

Vì vậy, Đao Nhất Nhất vui sướng đem tất cả thịt thái hạt lựu trong nhà đều nhét vào túi da thú Ngả Nhã, đem Ngả Nhã đuổi ra ngoài, "Ngả Nhã, nhanh đi săn bắn a! Nhớ kỹ tới địa phương khi sáng ngươi đi qua a!."

Ngả Nhã chóng mặt, bị Đao Nhất Nhất đuổi ra khỏi nhà.

Ngả Nhã: Đây là chuyện gì? Còn có vì sao Nhất Nhất đột nhiên cho nàng nhiều thịt thái hạt lựu như vậy.

Nàng còn tưởng rằng Nhất Nhất giữ nàng ở nhà chứ? Lẽ nào nhiệt tình khi nãy là giả, thật là muốn một lần nữa a, nghĩ đến thật ngọt, Ngả Nhã không tự chủ liếm liếm môi.

Đao Nhất Nhất lo lắng ở nhà ngóng trông mật của nàng, muốn có thật nhiều thật nhiều.

Quả nhiên, Ngả Nhã so với bình thường trở về sớm hơn, đương nhiên còn bày ra bản mặt đen thui.

Chứng kiến Ngả Nhã xụ mặt, Đao Nhất Nhất lại nở nụ cười, lẽ nào người kia lại ra tay.

Đao Nhất Nhất xa xa tiến lên đón Ngả Nhã, nhìn một chút, a! Túi da thú của Ngả Nhã tại sao không thấy!

"Ngả Nhã, túi da thú của ngươi đâu?"

Ngả Nhã: "Không thấy!"

Đao Nhất Nhất: Nàng đã đoán sai, không nghĩ người này mạnh như vậy a!, ngay cả đồ của Ngả Nhã cũng dám lấy!

Không có mật, Đao Nhất Nhất có chút mất mát, hỏi: "Ngả Nhã, hôm nay ngươi trở về sớm như vậy."

Nói đến đây, mặt của Ngả Nhã khó coi hơn, giống như bị lăng nhục.

Đao Nhất Nhất: Không thể nào, nàng nhìn lầm rồi!, trên mặt Ngả Nhã dĩ nhiên có vẻ mặt này, nàng từ lúc nào có thể cảm giác lăng nhục a, phi phi! Không đúng, là trong bộ lạc có ai làm cho Ngả Nhã khuất phục a!

Ngả Nhã có chút chật vật lên tiếng, "Ngày hôm nay chúng ta vừa săn bắn xong, túi da thú của ta đã không thấy đâu, sau đó từ trên trời giáng xuống một con heo mập, vừa lúc đập phải trước mặt của ta."

Đao Nhất Nhất: Từ trên trời giáng xuống! Heo mập! Đây là chuyện tốt a!, Ngả Nhã vì sao không vui?

"Cái này không phải là chuyện tốt sao? Mới vừa săn bắn, gặp được con heo mập từ trên trời giáng xuống, lại có thể ăn thật lâu."

Ngả Nhã: "Không phải, cái này đụng vào sự khiêu khích của ta! Ta có năng lực bắt được con mồi, hắn(nàng) đây là đang hoài nghi năng lực của ta! Là vũ nhục ta!"

Đao Nhất Nhất giờ mới hiểu được thì ra heo mập không phải tự đưa tới cửa, là có người đưa. Có con mồi, Ngả Nhã các nàng lúc này mới về sớm một chút. Xem ra thịt thái hạt lựu đưa đến tác dụng. Có thể đem Ngả Nhã tức giận như thế này, người này năng lực không tầm thường a.

Xem ra Ngả Nhã có đối thủ, cùng cấp bậc với Ngả Nhã, ngược lại Đao Nhất Nhất có chút chờ mong dáng vẻ người kia.

"Nhất Nhất, Nhất Nhất, ngươi đang suy nghĩ gì?" Ngả Nhã nhìn Đao Nhất Nhất thất thần nói.

Đao Nhất Nhất thuận miệng đáp: "Xem ra, mật không phải muốn có là có!"

Ngả Nhã "..."

Ta than khổ nửa ngày, ngươi không an ủi ta còn cho cái kết luận như thế.

Ngả Nhã lại đi ra ngoài mài xương đao. Ngày mai nàng nhất định phải bắt được người kia.

Đao Nhất Nhất: Lại mài đao, xương đao của ngươi sẽ càng nhỏ, thẳng đến khi mất dạng.

Đao Nhất Nhất suy nghĩ, ngày mai lấy cái gì hấp dẫn tên 'siêu trộm' kia!

Tư Khố chạy tới, "Thủ lĩnh, không xong, Tháp Nạp không thấy."

Ngả Nhã: "Tháp Nạp? Nàng tại sao không thấy."

Xế chiều hôm nay ra ngoài săn thú, nàng còn đụng tới Tháp Nạp, Tháp Nạp muốn trộm túi da thú của nàng, nàng khi đó tâm tình không tốt nên không cho Tháp Nạp thực hiện được.

Tư Khố có chút xấu hổ, "Buổi chiều Tháp Nạp kỳ thực len lén đi theo phía sau nhóm săn bắn. Ta phát hiện sau đó liền đem nàng đuổi đi. Sau lại nghe được Tháp Nạp cầu cứu, chúng ta cho rằng giống như buổi tối lần trước, tưởng đùa giỡn, không cho là thật. Ai ngờ, đến bây giờ Tháp Nạp chưa từng xuất hiện!"

Đao Nhất Nhất: "Không thể nào, ngươi chờ ta gọi nàng."

"Ngả Nhã, chúng ta nhanh chóng đem những đồ ngon ăn sạch a!, ngàn vạn lần không nên để Tháp Nạp biết."

Đao Nhất Nhất: Dĩ nhiên không có ai tới!

Tháp Nạp dĩ nhiên không có chạy tới!

Cái này không khoa học!

Đao Nhất Nhất lúc này mới tin tưởng Tháp Nạp thực sự mất tích. Sẽ không giống lần trước, tham ăn bị con gì bắt được a!, lần trước là chim, lần này là con gì?

Tư Khố có chút nóng nảy, "Đều tại ta, nếu không đem nàng đuổi đi thì tốt rồi. Nếu như nghe được tín hiệu cầu cứu của Tháp Nạp, phải đi tìm nàng thì tốt rồi."

Ngả Nhã: "Ngươi đừng có gấp, ngươi bây giờ đi gọi người, chúng ta đi tìm Tháp Nạp."

Đao Nhất Nhất: "Chờ đã, mang theo thịt thái hạt lựu, Tháp Nạp ngửi được nhất định sẽ tới!"

Ngả Nhã & Tư Khố: ...

Khoan hãy nói, biện pháp này thật sự là dùng được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net