Chương 4: Không muốn lên mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngả Nhã rất lo lắng cái người nhược tử này ngay cả một ngụm máu cũng uống không được, sau này làm sao sinh tồn, khó trách nàng nhỏ yếu như vậy, ngay cả cái đuôi cũng không nhếch lên nổi.

Nghĩ đến cái đuôi, đôi mắt Ngả Nhã ảm đạm xuống, cái đuôi nàng trong một lần săn thú bị mãnh thú cắn đứt, từ nay về sau trong bộ tộc này nàng là người duy nhất không có đuôi.

Không có đuôi chính là một người không hoàn chỉnh.

Nàng không cách nào tìm bạn đời, không cách nào như người những người khác cùng bạn đời quấn đuôi nhau.

Trước kia cái đuôi nàng có bao nhiêu sức mạnh a, có thể quấn bên này bên kia, tất cả mọi người đều hâm mộ nàng có đuôi mạnh như vậy, đó là tượng trưng sức mạnh và năng lực.

Nhưng nàng đã không còn đuôi.

Đao Nhất Nhất tận lực tìm thịt heo rừng gặm. Suy nghĩ mình có thể ăn một chút, bổ sung sức lực, dù sao mới vừa rồi liều mạng chạy, mệt lả người. Nhưng sau đó mới phát hiện, nàng quá ngây thơ, nàng căn bản là không nuốt trôi, không có muối, không có gia vị, mùi vị gì cũng không có. Thậm chí miếng thịt còn hiện ra tơ máu, căn bản cũng không có xử lý sạch sẽ.

Đã từng trải nghiệm cuộc sống khó khăn, mà thức ăn ở hiện tại lại ngon, bây giờ nàng làm sao nuốt được a.

Cuối cùng vẫn là Ngả Nhã không biết từ nơi nào lấy ra hai quả trái cây, nàng ngồi gặm.

Ngả Nhã cảm thấy Đao Nhất Nhất tuyệt đối không sống qua mùa đông này, bởi vì nàng có chứng kén ăn, ngay cả thịt đùi heo rừng cũng ăn không trôi. Nghĩ đến trước kia trong bộ tộc cũng xuất hiện qua người kén ăn, cuối cùng người đó cũng bị chết. Ngả Nhã nghĩ đến Đao Nhất Nhất cũng sẽ chết đi, trở nên có chút khổ sở. Bất quá, thật may mắn, bây giờ mới vừa qua mùa đông, vạn vật hồi phục, con mồi sẽ dần dần nhiều lên, nàng còn có rất nhiều thời gian chuẩn bị thức ăn, thuận tiện chữa tốt 'Nhược tử'.

Đao Nhất Nhất phát hiện, thức ăn căn bản không phải là vấn đề nàng lo lắng nhất, tối thiểu nàng còn có thể ăn trái cây, cùng lắm sau này ăn chay, còn không được sao.

Ngủ mới là vấn đề nàng lo lắng nhất, bởi vì những người nguyên thủy này đều thống nhất ở trên cao trong hang động, hơn nữa hai mươi mấy người đều chen chúc chung một chỗ.

Hiển nhiên, Đao Nhất Nhất cũng không ngoại lệ.

Từ khi có cái đuôi, Đao Nhất Nhất biết đây không phải nơi nàng nhận biết xã hội nguyên thủy đơn thuần, mà là một cái thời không quỷ dị. Cái thời không này người nguyên thủy đuôi còn chưa có thoái hóa.

Trong sơn động dựng đuốc, chiếu sáng trưng, dã thú sợ lửa, như vậy dã thú không dám đi vào. Ngả Nhã còn an bài người gác đêm, bảo đảm cây đuốc không tắt.

Đao Nhất Nhất phát hiện chuyện kỳ lạ, đó chính là Ngả Nhã là người tiến hóa hoàn thiện nhất, gần loài người hiện đại, miệng nàng không có hô ra như những 'hầu tử khác', không có lỗ tai tròn trịa. Da thịt sáng bóng, làn da rám nắng biểu thị sức khỏe cùng sức mạnh nàng.

Nhưng những người khác, nga, không, những 'hầu tử' khác nhìn nàng lúc trong động, có chút lớn tuổi thậm chí còn có lưng hơi còng, không ngẩng nổi người.

Nơi này tuổi tác hơi lớn cũng không có bao nhiêu, nhiều lắm là ba mươi tuổi, bởi vì tuổi thọ trung bình người nguyên thủy đều không cao, bốn mươi tuổi cũng đã rất hiếm thấy, bởi vì ở đây điều kiện vệ sinh, chữa bệnh, căn bản cũng không có, ăn uống không quy luật, cùng với sau khi bị thương, hoặc là bị bệnh, toàn dựa vào sức miễn dịch của bản thân. Còn phải tùy thời đối mặt thời tiết tồi tệ cùng hoàn cảnh sinh tồn nguy hiểm, mãnh thú ăn thịt người, có thể sống khỏe mạnh đến già rất hiếm thấy.

Trong nhóm người này Ngả Nhã rất dễ dàng phân biệt ra được, Đao Nhất Nhất hoài nghi bọn họ không phải cùng một loại, hoặc là Ngả Nhã không phải là người bộ lạc này.

Nàng chuẩn bị có cơ hội hỏi bóng gió một chút, nói không chừng có thể gặp phải bộ lạc tiến hóa cao hơn.

Cùng lúc đó, Đao Nhất Nhất còn biết Ngả Nhã là thủ lĩnh của bộ tộc nhỏ này, nếu muốn được mọi người tiếp nhận, thì phải ôm chặt chân to của Ngả Nhã, bởi vì trong hoàn cảnh như vậy, tự mình sống sót rất khó.

Mặc dù chỗ này không người, nhưng vẫn muốn sống a.

Chỉ là lúc ngủ, Đao Nhất Nhất không muốn ngủ cùng với những 'hầu tử' này, nàng biết sau sơn động lớn còn có một cái sơn động nhỏ, nàng chính là ở nơi đó tỉnh lại, đang chuẩn bị đi qua, lại bị nữ tráng sĩ xách ra ngoài, gầm to một trận: "Đó là sơn động của thủ lĩnh, ngươi không thể đi vào".

Đao Nhất Nhất: Đều không phải ăn cơm tập thể sao? Tại sao lại có đặc quyền khác.

Đao Nhất Nhất không biết, cái gọi là tập thể cũng không phải là hoàn toàn đồng đều, thủ lĩnh bộ lạc sẽ có được một miếng thịt tốt nhất của con mồi, hoặc là chiếm vị trí tốt nhất trong sơn động, cái này giống như vua hầu tử vậy, thủ lĩnh bộ lạc sẽ đeo một ít lông chim hay răng gì gì đó, dùng để biểu thị công khai với những người nguyên thủy khác, được hưởng đặc quyền, như vậy những người khác mới có thể nghe theo lệnh thủ lĩnh.

Ngả Nhã sở dĩ cái gì cũng không mang, trừ bộ tộc này quá nghèo ra, chính là bản thân nàng đã cùng người khác khác biệt, không cần ký hiệu đặc thù gì.

Đao Nhất Nhất bị xách ra ngoài, nàng đành chọn một góc nhỏ dựng vào, không có chăn, không có giường.

Tuy nhiên Đao Nhất Nhất không dám ngủ, nàng phải quan sát thận trọng những 'hầu tử' này.
Nhưng dần dần có chút mệt mệt, dù sao ban ngày tiêu hao thể lực như vậy, vừa không có ăn bao nhiêu.

Đao Nhất Nhất vốn ngủ không sâu, nàng đột nhiên cảm giác được trên bắp chân ngưa ngứa, thật giống như có vật gì sờ soạng tới. Đao Nhất Nhất lập tức đá chân, mở mắt ra.

Nguyên lai không phải là ảo giác, thật sự có người đang sờ soạng nàng, hơn nữa người nọ còn bị nàng đạp một cái ngã chỏng vó.

Chờ người nguyên thủy đó bò dậy, Đao Nhất Nhất âm thầm hít một hơi. Đây không phải là người trong nhóm đi săn phụ trách cột sợi dây một trong hai nam nhân Ngả Mộc sao.

Ngả Mộc mặc dù gầy teo yếu ớt, làm người hài lòng là rất cơ trí, cho nên mới phụ trách độ khó nhất cột sợi dây, hắn trong bộ tộc trừ Ngả Nhã ra, phản ứng nhanh nhất.

Ngả Mộc từ dưới đất bò dậy, gào hai tiếng, nhìn Đao Nhất Nhất có chút ảm đạm ảo não rời đi.

Đao Nhất Nhất: Đây là chuyện gì xảy ra? Làm gì bộ dáng u oán thế kia.

Có chút âm thanh nhàn nhạt truyền tới, Đao Nhất Nhất lập tức đen mặt.

Mùa xuân đến, lại đến mùa gieo giống.

Trong sơn động những 'hầu tử' quá lôi thôi lết thếch, đảo mắt, thì... Khắp nơi đều là tiếng hừ.

Đao Nhất Nhất: Cuộc sống này thật sự không thể tin được.

Mới vừa rồi 'hầu tử' kia không phải hướng nàng giao phối đi.

Nghĩ tới điều này Đao Nhất Nhất mặt mũi trắng bệch, đến khi nàng thấy có hai ánh mắt 'hầu tử' liếc về phía nàng, Đao Nhất Nhất không thể chịu được nữa.

Nàng nhanh chóng lăn một vòng chạy vào sơn động Ngả Nhã.

Đao Nhất Nhất chạy tới ngã rẻ sơn động cách chỗ cửa không xa, thành tâm nói với Ngả Nhã: "Ta không cướp chỗ ngươi, thật sự, ngươi để cho ta ngủ ngay cửa là được, ta giữ cửa cho ngươi không được sao".

Thấy Đao Nhất Nhất khóc lóc kể lể tố cáo, Ngả Nhã mềm lòng, nàng trở lại ngủ.

Sơn động Ngả Nhã nhỏ nhưng cực tốt, bởi vì nơi đó có một cái giường đá, phía trên còn có cỏ khô, thế nào cũng so với bên ngoài tốt.

Đao Nhất Nhất lệ rơi đầy mặt: Không nghĩ tới có một ngày thảm cảnh, nàng lại cầu xin ngủ trước cửa người ta.

Âm thanh bên ngoài đến đêm khuya mới dần dần dừng lại, Đao Nhất Nhất rốt cuộc không cầm cự nổi ngủ đi, không biết lúc nào, nàng thật giống như nghe giọng nói Ngả Nhã, "Các ngươi không phải sợ cực khổ, cố gắng nhiều hơn nữa, sang năm trong bộ tộc có thằng nhãi con mới".

"Đây là bộ tộc hưng thịnh cùng truyền thừa hậu thế"

"Năm ngoái là mùa đông lạnh nhất, trong bộ tộc chết vài thằng nhãi con, năm nay mùa xuân chúng ta đem nhiều thức ăn hơn. Như vậy có thể nuôi càng nhiều hơn thằng nhãi con".

Đao Nhất Nhất mơ mơ màng màng nghe, cảm giác giống như là đại hội huy động cái gì dó.

Chẳng qua là nàng rốt cuộc đang nói gì a? Thật là kỳ quái.

Đao Nhất Nhất là bị đói tỉnh, nàng mở mắt ra, trời ạ vẫn là sơn động. Xem ra nàng không trở về được.

Đao Nhất Nhất đi ra sơn động nhỏ, còn sợ hết hồn, bởi vì không thấy những 'hầu tử' kia. Sẽ không phải bỏ lại mình di chuyển chỗ khác chứ. Đến khi Đao Nhất Nhất đi ra ngoài, mới phát hiện, nàng quá lo lắng. Những 'hầu tử' kia bây giờ đang ở bên ngoài phơi nắng, sau đó bắt con rận, vuốt tóc vuốt lông.

Đao Nhất Nhất lúc này mới phát hiện, trong bộ lạc trừ nữ tráng sĩ cơ bắp ra, còn có Ngả Nhã bên ngoài, đối diện là bảy nữ nhân nhỏ con hơn, bọn họ từ mười mấy không quá hai mươi, đều rất gầy yếu. Còn có mười ba người nam nhân. Mười ba nam nhân trừ hai người bảy tám tuổi, một người bốn mươi tuổi, còn lại tiểu tử khỏe mạnh trẻ trung.

Nhưng những nam nhân này cơ hồ vây quanh bảy nữ tráng sĩ, trừ hai đứa trẻ kia đứng cùng với mẹ nơi đó, Ngả Mộc cùng Ngả Lôi tương đối có cá tính.

Thật giống như trong đó còn có một nữ tráng sĩ chiếm hai người.

Bất quá, ngày hôm qua nàng thấy rõ ràng, không phải là hai người tại....

Được rồi, trời quá tối, có lẽ nàng không thấy rõ ràng.

Thật là buồn rầu.

Vào lúc này hẳn là nên đi săn, bọn họ lại không đi, đều tụ tập ở trước sơn động. Trong lòng Đao Nhất Nhất dâng lên một cảm giác bất an, trời ạ, không phải đang đợi nàng dậy rồi đi săn chứ.

Nhưng mà, còn không chờ Đao Nhất Nhất tiếp tục trở lại sơn động, nàng bị Ngả Nhã lanh mắt thấy được.

"Nhược tử, mau tới đây".

Đao Nhất Nhất mất rất lâu, mới thuyết phục bản thân, thủ lĩnh đại nhân xác thực đang gọi mình.

Đao Nhất Nhất lúc này mới phát hiện, mấy nam nhân vừa mài đá vừa cùng mấy vị tráng sĩ kia đang làm động tác kỳ quái.... Giống như mãnh thú đào đất vậy.

Còn có vểnh mông lên.... 囧.

Đao Nhất Nhất mặt đầy tê liệt đi tới trước mặt Ngả Nhã, "Ta không phải tên Nhược tử, ta là Đao Nhất Nhất".

Ngả Nhã "Thao..." Nàng nghĩ tới cái miệng kia muốn mỗ người, không bay được, nhưng là loại động vật nhỏ ăn rất ngon.

Đao Nhất Nhất: "Là Đao, không phải Thao" Được rồi, cũng không có bản chất khác biệt.

Nhưng nghe được Ngả Nhã nghiêm túc gọi nàng là 'Thao', nàng cảm thấy thật dễ nghe.
Ngả Nhã thấy Đao Nhất Nhất kiên nhẫn uốn nắn, rốt cuộc kêu lên: "Nhất Nhất".

Tiếp theo thì có một người nói chuyện còn không lưu loát, phát âm không tốt "A...Nhất".

Đao Nhất Nhất cười híp mắt, "Không sai, là ta" Mặt đầy biểu tình trẻ con dễ dạy.

Lẽ thường mà nói, gọi 'a di' so với 'Nhất Nhất' thuận miệng hơn, những người khác trong bộ tộc đều gọi như vậy, nhưng là chỉ có Ngả Nhã chịu đựng không được tự nhiên kiên quyết gọi nàng là 'Nhất Nhất'. Cái này làm cho Đao Nhất Nhất có cảm giác kỳ quái.

Đao Nhất Nhất lúc này mới biết, hôm nay bọn họ tại sao không đi săn. Bọn họ là đang luyện kỷ xảo đi săn. Ngả Nhã kêu Đao Nhất Nhất tới. Để cho nàng học theo, làm một nữ hán tử trong bộ lạc, săn bắt cấp nam nhân là cơ bản nhất, không săn được còn bảo vệ mình được.

Đào Nhất Nhất tà ác.

Ho khan một cái.

Rất lâu, Đao Nhất Nhất phát hiện vì sao Ngả Nhã dạy nàng luyện tập cùng những người khác không giống nhau a.

Ngồi chồm hổm vểnh cái mông cái này còn nhịn. Nhưng vì sao còn phát ra âm thanh 'Hừ hừ'.

Đao Nhất Nhất một lần nữa đầu đầy hắc tuyến, một điểm này cũng không dễ chơi.

Hết lần này tới lần khác Ngả Nhã mặt đầy nghiêm túc cùng nàng làm động tác giống nhau, sau đó Ngả Nhã hỏi: "Như thế nào, như thế nào? Đuôi của ngươi vẫn không thể nhếch lên sao?"

Đao Nhất Nhất: Ta là người, nhếch cái đuôi làm gì.

Nguyên lai Ngả Nhã một mực dạy nàng làm sao phát lực, làm sao đem cái đuôi nhếch lên trời.

Biểu tình trên mặt Đao Nhất Nhất trở nên rất quỷ dị.

Tác giả có lời muốn nói: Ngả Nhã: Mặc dù ta không có đuôi, thế nhưng ta nhất định sẽ huấn luyện đuôi của ngươi thành cái đuôi mạnh nhất bộ lạc.

Tới, cùng ta vểnh cái mông. Hướng lên trên.

Dùng sức.

Cố gắng lên, lập tức nhếch lên rồi!

Đao Nhất Nhất: Ngươi đủ rồi, cút cút cút!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net