Chương 6: Không muốn nàng thương tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay đội đi săn không có bắt con mồi gì lớn, chỉ có một con thò màu xám lớn, hai con thỏ nhỏ, những thứ này còn chưa đủ nhét kẻ răng.

Có thể mùa đông quá lạnh, động vật còn sống sót càng thêm ít đi.

Mọi người mỗi một người chia một hai miếng thịt nhỏ, còn lại chỉ có thể ăn trái cây, may là hôm nay thu thập trái cây đủ nhiều.

Đao Nhất Nhất nghĩ, như vậy không được, ngày mai nàng chỉ có thể đi theo đội săn thú ra ngoài xem có những thứ đồ khác để lót dạ không, nếu không, tiếp tục như vậy nữa, nàng sớm muộn gì cũng sẽ chết đói.

Vốn tưởng rằng chịu đựng qua mùa đông là tốt, không nghĩ tới cuộc sống vẫn khó qua như vậy. Hơn nữa Hừ Hừ chết, để cho tất cả mọi người trở nên trầm mặc.

Đao Nhất Nhất chú ý tới Ngả Nhã cầm hai quả trái cây đi ra ngoài, mọi người thật giống như thành thói quen, không có ngăn trở.

Bình thường chỉ cần có người đơn độc đi ra ngoài, sẽ bị rống trở lại, mà Ngả Nhã đi ra ngoài, lại không ai nhắc nhở nàng sao. Cho dù là thân thể cường tráng đi nữa cùng bén nhạy, một người đơn độc đi ra ngoài luôn hết sức nguy hiểm.

Đao Nhất Nhất bây giờ chỉ biết Đát Đát, vì vậy ngăn nàng lại, hỏi: "Thủ lĩnh đi nơi nào?"

Đát Đát không kỳ quái trả lời: "Nàng đi lên đỉnh núi tìm ma mỗ, mỗi khi trong bộ lạc có người rời đi, thủ lĩnh sẽ nói cho ma mỗ."

Đao Nhất Nhất nghĩ, cái gì ma mỗ bây giờ đều biến thành một đống xương khô rồi, nghe Đát Đát nói nàng mùa đông thì rời đi.

Đao Nhất Nhất trong lòng có chút áy náy, hơn nữa lòng hiếu kỳ nồng đậm, yên lặng đi theo Ngả Nhã.

Chẳng qua là, mới vừa ra khỏi sơn động không xa, nàng liền hối hận.

Ngả Nhã chạy quá nhanh, nàng cơ hồ là vừa chạy vừa nhảy, cái này làm cho Đao Nhất Nhất nghĩ tới thế vận hội Olympic chạy một trăm mét vượt rào, thế nhưng có ai có thể một mực bảo trì với tốc độ chạy nhanh kinh khủng, mà Ngả Nhã chính là như vậy tồn tại kinh khủng.

Vì vậy, Đao Nhất Nhất mới vừa ra sơn động không xa, chỉ có thể nhìn thấy Ngả Nhã 'Vèo vèo' Hai cái, bay đi.

Đi tới giữa sườn núi, địa phương không trên không dưới, tiếp tục hướng về phía trước, Đao Nhất Nhất lại sợ gặp phải nguy hiểm, lấy nàng thể lực bây giờ ở chỗ này cơ hồ chỉ có thể một con đường chết. Nhưng là, đi xuống, lại có chút không cam lòng, đã đi xa như vậy.

Thật là nhức đầu.

May mắn chính là, Đao Nhất Nhất nhắm mắt tiến lên hai bước, Ngả Nhã trở lại.

Ngả Nhã tựa hồ đã sớm dự liệu được Đao Nhất Nhất sẽ xuất hiện, một chút cũng không kinh ngạc. Thật ra thì lúc nàng đi ra, đã thấy Đao Nhất Nhất đi theo, chẳng qua là sơn động trên đỉnh núi nơi ma mỗ ở, chỉ có thể một người thủ lĩnh bộ lạc có thể lên, cho nên nàng mới không có dừng lại chờ Đao Nhất Nhất.

"Ngươi, không sao chứ." Đao Nhất Nhất có chút do dự nói.

Ngả Nhã rõ ràng không giống những người nguyên thủy trong sơn động kia, Ngả Nhã so với bọn họ thông minh hơn, so với bọn họ đẹp mắt hơn, so với bọn họ càng có cảm tình hơn.

Nhìn thấy Đao Nhất Nhất dè đặt hỏi nàng, nội tâm Ngả Nhã bỗng nhiên mềm nhũn.

Nàng cố ý thả chậm bước chân, cùng Đao Nhất Nhất chậm rãi đi.

"Trong bộ lạc mỗi một mùa đông đều sẽ có người chết đi, nhìn các nàng bất tỉnh, ta rất khó chịu. Nhưng là những người khác không có như vậy." Ngả Nhã nói.

Đao Nhất Nhất biết, nàng đột nhiên cảm thấy Ngả Nhã rất đáng thương, bởi vì nàng so với bọn họ cảm tình càng phong phú, cho tới nay đều là tự mình một người yên lặng thừa nhận những thống khổ này, không thể bày tỏ. Trong sơn động những người khác sẽ không như Ngả Nhã cảm tình mãnh liệt như vậy, giới tự nhiên mỗi giờ mỗi khắc đều tràn đầy nguy hiểm, cũng mỗi giờ mỗi khắc đều có người chết đi.

Đối mặt hết thảy các thứ này, bọn họ sớm đã thành thói quen, cảm thấy một chuyện quá bình thường, giống như là ăn cơm, hô hấp chuyện tự nhiên như vậy.

Ngả Nhã giống như là sống trong thế giới chính mình vậy, yên lặng một người bi thương.
Một thế giới không màu, cô đơn biết bao.

Đao Nhất Nhất đột nhiên dừng lại, ôm lấy Ngả Nhã, nhưng là chỉ có thể ôm vị trí eo của nàng dựa vào. Rõ ràng là muốn an ủi nàng, kết quả bất ngờ không kịp đề phòng thua thiệt một người cao. Tốt a 囧.

Ngả Nhã dừng lại.

Cũng bắt chước dáng vẻ Đao Nhất Nhất ôm lấy nàng. Chẳng qua là nàng cố gắng cúi người, phải đem tay đặt ở bên eo Đao Nhất Nhất.

Đao Nhất Nhất: Năng lực bắt chước không cần mạnh như vậy đi.

Tư thế như vậy không được tự nhiên, Ngả Nhã khó chịu, nàng cũng khó chịu.

Vì vậy, Đao Nhất Nhất buông lỏng tay, chuẩn bị lui về phía sau.

Nhưng Ngả Nhã trực tiếp đem Đao Nhất Nhất nâng lên, ách.... Chân cách mặt đất.

Rốt cuộc biết, cái gì gọi là mang đá đập chân mình.

Đao Nhất Nhất bị siết cực kỳ khó chịu, bên eo nành căn bản không phải là cánh tay, là thép a, thép a.

"Khụ khụ, ngươi có thể đem ta để xuống sao?"

Ngả Nhã biết Đao Nhất Nhất khó chịu, nhẹ nhàng buông nàng xuống.

Ách.... Vô hình có chút ngượng ngùng.

"Mới vừa rồi.... Cái đó... Ngươi đừng đau khổ. Ta hiểu." Đao Nhất Nhất vốn muốn vỗ vỗ bả vai Ngả Nhã, kết quả, được rồi, vỗ vỗ eo nàng là được.

Kết quả Đao Nhất Nhất mới vừa đụng phải, Ngả Nhã lại cười ha hả.

Len sợi a, nguyên lai người nguyên thủy cũng sợ nhột a. Vậy mới vừa rồi ôm, làm sao không nhột a.

Ngả Nhã cũng chọt chọt Đao Nhất Nhất.

Đao Nhất Nhất không cười. Nàng căn bản là không cười nổi, làm nửa ngày: Ngươi cho rằng ta cùng ngươi đùa sao.

"Ngả Nhã, ngươi có thấy qua những người khác chưa." Đao Nhất Nhất vẫn hỏi, nếu trong sơn động có những người khác, Ngả Nhã thân là thủ lĩnh, kiến thức rộng đi.

Ngả Nhã nhíu mày, Đao Nhất Nhất vốn chính là từ bộ lạc khác tới, làm sao không biết những bộ lạc khác, "Ta dĩ nhiên biết, hàng năm ta cùng ma mỗ đi cản khư(1)"

"Ở nơi đó có thể cùng những bộ lạc khác trao đổi đồ."

Đao Nhất Nhất nghe xong, mới hiểu được cái gọi là cản khư chính là đi chợ.

"Vậy, ma mỗ tại sao không để cho những người khác trong bộ lạc đi ra ngoài." Đao Nhất Nhất vẫn là muốn biết, nàng luôn cảm giác, ma mỗ là một thủ lĩnh bá đạo.

Ngả Nhã suy nghĩ, hay là nói cho Đao Nhất Nhất, nàng không biết tại sao lại đem chuyện quan trọng nói ra, nói cho Đao Nhất Nhất bởi vì trong bộ lạc những người khác căn bản không quan tâm đi.

"Bởi vì, chúng ta người bị tộc vứt bỏ"

"Cái gì? Vứt bỏ." Thật giống như chuyện khủng khiếp.

"Bộ tộc chúng ta bởi vì cực kỳ lâu trước kia tranh đoạt chiến đấu thất bại, cho nên bị đuổi tới bên ngoài rừng rậm."

Đao Nhất Nhất tức giận, nàng nói thế nào đám người nguyên thủy này rơi ở phía sau như vậy, trừ Ngả Nhã đem chính mình giống 'hầu tử'. Địa phương như vậy ngay cả con mồi đều rất ít. Nguyên lai là bị người đuổi ra ngoài a.

"Vậy chúng ta không thể ở nơi này" Đao Nhất Nhất nói

Ngả Nhã lắc đầu, "Những bộ lạc khác, so với người chúng ta nhiều hơn, thạch mâu càng sắc bén."

Ai~, cứ theo đà này, căn bản là không có cách cùng những bộ lạc khác cướp địa bàn a. "Ngươi khi nào đi cản khư, kêu ta, cùng ngươi đi." Đao Nhất Nhất nói.

Ngả Nhã gật đầu.

"Nhất Nhất, ngươi và những người khác không giống nhau." Ngả Nhã nói.

Đao Nhất Nhất: Dĩ nhiên không giống nhau, người khác đều có thể nhìn ra.

"Người đã rất trắng, rất mịn, rất trơn."

"Rất sạch sẽ."

"Rất đẹp mắt."

"Quan trọng nhất chính là, lông rất thẳng."

....

Vốn là được Ngả Nhã khen ngợi, Đao Nhất Nhất mặt đầy hưởng thụ, coi như không thể so sánh, nhưng vẫn là thật to thỏa mãn nàng, nhưng nghe được câu cuối cùng, lại biến thành quỷ dị, "Lông của ngươi rất thẳng." Đây là ý gì?

Đao Nhất Nhất: Không vui.

Nhìn bầu trời sắp tối, Ngả Nhã sợ sẽ gặp nguy hiểm, không có trưng cầu Đao Nhất Nhất đồng ý, trực tiếp nâng nàng lên, nhanh chóng chạy như bay.

Đao Nhất Nhất: Cảm giác tôn nghiêm của mình một chút xíu cũng không có.

Lúc bọn họ trở lại sơn động, chúng người nguyên thủy một trận kêu gào. Nhìn dáng vẻ rất cao hứng.

Đao Nhất Nhất có chút kỳ quái, vốn dĩ khi trời tối, bọn họ bắt đầu vận động, hôm nay làm sao không có phát sinh cái gì chuyện miêu tả..

Đến khi Đao Nhất Nhất chuẩn bị đi địa bàn của mình, nàng mới biết, nguyên lai tất cả mọi người đều đang chờ nàng.

Những nam nhân kia vây lại, Ha Ha từ chỗ sâu sơn động lấy ra một bó lá cây.

Thì ra là như vậy.

Đao Nhất Nhất ngồi chồm hổm xuống, nhìn bó lá cây kia. Cái loại lá cây này rất lớn, giống như lá sen vậy, có vài lá đã biến thành màu đen. Những lá khác đều màu xanh.

Đến khi Đao Nhất Nhất sờ qua lá cây, trên mặt lộ ra kinh ngạc.

Lá cây này quả nhiên như Ha Ha nói, rất mềm mại, quan trọng phía trên có một tầng màng bóng loáng, chẳng những bóng loáng còn có thể chống nước. Sau khi phơi khô, mang theo chút tính dẻo dai, dĩ nhiên không thể so sánh, bất quá có thể dùng, ngược lại làm thêm mấy tầng. Hơn nữa mặt lá rộng lớn, có thể thử một lần.

"Ta làm thử xem sao." Nghe được Đao Nhất Nhất nói như vậy, các nam nhân đồng thời thở phào nhẹ nhõm, hoan hô lên.

Đao Nhất Nhất suy nghĩ, dù sao vào lúc này mới hơn bảy giờ, ở hiện đại thói quen giờ cú mèo nàng nhất định là không ngủ được, như vậy, tìm tòi nhìn một chút, có thể dùng được không.

Đến khi Đao Nhất Nhất nói lấy bó lá cây kia, nàng đụng tới một vật khác, đó cũng là một loại thực vật, dùng để cột lá cây.

Có chút ẩm ướt, rất bền chắc.

Đao Nhất Nhất biết, đây nhất định là một loại vỏ cây tương tự với cành liễu. Nhưng là loại cảm giác này rất quen thuộc, Đao Nhất Nhất khi còn bé thường xuyên cầm chơi.

Không sai, Đao Nhất Nhất nhìn kỹ, xác định, đó là một loại cây chi cối xay, rất hiếm thấy.

Đao Nhất Nhất vui muốn phá hủy, thật là trong lúc vô tình lấy được đại bảo bối.

Loại cây chi cối xay này toàn thân đều là bảo bối a. Vỏ cây có thể làm bao bố, làm dây thừng, là nguyên liệu vải dệt thượng hạng. Cây chi cối xay phơi phô đốt lửa cháy tốt, gieo hạt giống lúc chưa trưởng thành giống như hạt mè vậy, sau khi trưởng thành trở nên rất cứng rắn, có thể ép dầu. Dĩ nhiên, ép dầu ở địa phương này cũng đừng nghĩ tới.

Đao Nhất Nhất khi còn bé, đến thường xuyên tìm cây chi cối xay chơi. Sau đó đem vỏ cây cột làm đuôi sam nhỏ, giữ lại thân cây cầm ở trong tay, giống như là roi vậy, nắm chặt quất vài cái rất có cảm giác a.

Cây chi cối xay có thể phát triển hai đến ba mét.

Nghe nói cây chi cối xay còn có giá trị thuốc bắc, giải độc mở mang trí tuệ, viêm tai, viêm amiđan. Khụ khụ, đến nổi, trị cái đó viêm tinh hoàn, mặc dù có chút... Nhưng là có thể chữa.
Nếu những thực vật khác, Đao Nhất Nhất thật không biết, mấu chốt là cây chi cối xay quen thuộc a, nàng chẳng những thấy, mà nhà các nàng trước kia còn trồng qua. Mẹ nàng kể năm tháng huy hoàng trước kia đều nghe vô số lần.

Đao Nhất Nhất cầm thân cây cùng vỏ cây, a a nở nụ cười ngốc nghếch.


(1) Cản khư: đi hợp chợ, trao đổi đồ vật.

Cây chi cối xay:

Hạt của cây chi cối xay:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net