Chương 7: Không muốn ăn đất a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đao Nhất Nhất tìm được Ha Ha hỏi: "Cái này phát hiện ở nơi nào?"

Ha Ha gãi đầu, hắn không nói rõ ràng, nhưng Đao Nhất Nhất hiểu ý hắn, mặc dù hắn diễn tả không rõ, nhưng có thể tìm được chỗ đó.

Đao Nhất Nhất nghĩ: Ngày mai nhất định phải đi tìm được cây chi cối xay.

Đao Nhất Nhất nhờ ánh lửa tìm được những người khác mượn cây kim bằng xương, vừa thô, vừa nhỏ không biết răng động vật gì, có một cái lỗ nhỏ. Ly kỳ hơn có loại dài mười cm, cái kim xương này là nhỏ nhất, ngắn nhất. Được rồi, nhóm người nguyên thủy này quá nghèo, chẳng những chưa tiến hóa thành người nguyên thủy cao cấp, còn bị đuổi tới nơi ruộng đất cằn cỗi, có cây kim xương này cũng không tệ.

Đao Nhất Nhất chọn mấy tấm lá khô, còn dư lại nàng định đặt ở cửa hang phơi khô. Đây chính là lá cây Hừ Hừ dùng mạng đổi trở về.

Đao Nhất Nhất khâu lại những kẽ hở của lá, lá rách nát có chút khó khăn, thế nhưng vẫn dùng được. Đao Nhất Nhất phát hiện nàng bây giờ có thể nói hai chữ "Thông qua".

Nói là "Túi vải bố" Thật ra chính là quần lót nam nhân, được rồi, lần đầu tiên Đao Nhất Nhất làm cái này nội tâm vẫn có chút ngượng ngùng. Nàng nhớ lại trước kia dáng vẻ mặc đồ lót, hở đủ chỗ nhưng còn tốt hơn bây giờ. Nàng sợ làm kích thước sai, nàng cố ý tìm tới gân heo rừng giết ngày hôm qua làm một dây thun.

Thật là xấu xí, đường may thật lớn.

Thế nhưng, hình dạng kẽ hở giống nhau, Đao Nhất Nhất rất hài lòng. Cái này nhờ có mẹ nàng, mẹ Đao Nhất Nhất thủ công rất tốt, sẽ tự mình làm quần áo, làm giầy, thêu, Đao Nhất Nhất khi còn bé quần áo toàn bộ là mẹ nàng làm bằng tất cả yêu thương.

Bởi vì tò mò, Đao Nhất Nhất quấn mẹ nàng học tập, nàng lúc còn nhỏ sẽ xỏ kim may các đường đơn giản là may theo đường chéo, sẽ làm ra hoa văn đơn giản nhát, nhưng vẫn có sai sót a.

May dần dần thủ công nàng cũng không tệ lắm, khâu vá sửa lại hiểu một ít, biết khâu vá sửa lại quần áo bắt đầu từ bên trong, như vậy từ chính diện không nhìn ra dấu vết.

Vì vậy "Túi vải bố" này Đao Nhất Nhất không hài lòng.

Tuy nhiên những người nguyên thủy kia sợ ngây người, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm đầu ngón tay Đao Nhất Nhất, còn chưa biết nàng làm sao xuyên qua xuyên lại thành đồ 'tinh xảo' như thế.

Ngả Nhã không biết lúc nào đi ra, lấy qua "Túi vải bố" Đao Nhất Nhất làm xong nâng trên bàn tay, quỳ xuống, giơ qua đỉnh đầu, gào lên.

Những người nguyên thủy khác cũng quỳ xuống, gào loạn lên.

Đao Nhất Nhất: ...

Không phải chỉ một kiện đồ thôi sao.

Có cần phải thận trọng như vậy không.

Ánh mắt Ngả Nhã ánh sáng, nhìn chằm chằm vào Đao Nhất Nhất, trên tay ra dấu, ý là "Cái này dùng làm sao?".

Đao Nhất Nhất có chút khó xử. Cái này nói như thế nào đây? Chẳng lẽ muốn nàng biểu diễn mặc như thế nào sao?

"Khụ khụ". Cái tứ giác có chút khó khăn, tam giác đơn giản hơn. Đao Nhất Nhất nhanh chóng làm một cái tam giác. Kéo Ngả Nhã vào bên trong sơn động, hướng dẫn Ngả Nhã làm sao mặc.

Ngả Nhã quan sát, rồi trực tiếp cởi váy da thú ra.

Đao Nhất Nhất: Ai nha! Cay con mắt.

Bất quá, vẫn muốn nhìn mặc làm sao? Đao Nhất Nhất tay che mắt, từ kẽ ngón tay len lén quan sát vóc người Ngả Nhã, trời ạ, tỷ lệ hoàng kim a, đây là, không nghĩ tới eo Ngả Nhã nhỏ như vậy, chân vừa dài vừa thẳng, khó trách chạy nhanh như vậy. Nhìn lại dáng vẻ nàng tiểu chân ngắn này.

Hâm mộ ghen tị a.

Đao Nhất Nhất nhìn Ngả Nhã không biết xấu hổ, còn hướng về phía nàng giơ chân lên, nghiêm túc mặc vào. Đao Nhất Nhất không chịu nổi a, nàng nghĩ bản thân mình là người chính trực, người ta không hiểu, mình hiểu a, không thể trắng trợn chiếm tiện nghi như vậy, sau đó nàng xoay lưng lại.

Chờ đến Ngả Nhã mặc xong mới quay lại.

Đao Nhất Nhất thoải mái quan sát Ngả Nhã.

Đao Nhất Nhất: Ách... Xem ra sớm làm áo ngực mới được.

Tiếp tục như vậy nữa, nàng sớm muộn sẽ tê liệt, sau đó lại không còn cảm giác.

Sau khi nhìn thấy tác dụng, Ngả Nhã đối với Đao Nhất Nhất khen không dứt miệng, vội vàng kêu nàng làm thêm nhiều cái.

Đao Nhất Nhất: 囧, ta sau này thành chuyên gia làm đồ lót sao?

Cuộc sống như vậy quá kinh khủng đi, nghĩ đến sau này trong bộ lạc tất cả đồ lót đều làm từ tay nàng, Đao Nhất Nhất cảm thấy rất kinh khủng, chẳng lẽ nàng nửa đời sau đều phải giao thiệp cùng đồ lót, không muốn a.

Vì vậy, Đao Nhất Nhất lập tức nhìn nhóm người nguyên thủy, chọn một người ngón tay linh hoạt nhất, không nghĩ tới là nam nhân lớn tuổi nhất, cái này không thể được, Đao Nhất Nhất che giấu lương tâm chọn một tiểu cô nương, gọi là Mu Mu (tên giống tiếng bò rống moo moo). Vì vậy lúc này bày tỏ thu nàng làm đồ đệ, phải đem tay nghề truyền cho nàng.

Mu Mu hiển nhiên rất hưng phấn, cho dù nàng không hề biết bái sư cùng thu học trò là ý gì. 

Nhưng nàng biết, nàng sắp nắm giữ tuyệt kỹ hạng nhất trong bộ tộc.

Thật ra thì khâu vá cơ bản người nguyên thủy cũng biết chút ít, bởi vì những váy da thú này chính các nàng làm, chỉ là có chút xù xì mà thôi. Đao Nhất Nhất nhìn Mu Mu rất nghiêm túc học tập, chẳng qua là nàng luôn đâm nhầm vị trí, Đao Nhất Nhất nghĩ đến, khó trách những người nguyên thủy không thể quan hệ tình dục trong bóng tối.

Nguyên lai bọn họ đều quáng gà.

Lúc này, người nguyên thủy không biết gì về bệnh quáng gà, không thấy rõ vật chung quanh. 

Hơn nữa bọn họ ăn uống không quy luật, sẽ không nghĩ tới bổ sung nguyên tố vi lượng. Cho nên phần lớn đều bị quáng gà.

Cái này mãi cho đến thời cổ đại, cổ nhân còn có rất nhiều người bệnh quáng gà. Ba nước đại chiến, Tào Tháo lãnh đạo binh lính nghe nói có rất nhiều người quáng gà.

Vậy cũng tốt, ban ngày sẽ dạy nàng.

Đao Nhất Nhất dạy Mu Mu, thuận tay làm thêm mấy cái. Vừa vặn làm đủ mười cái, bởi vì bộ lạc tổng cộng mười ba người đàn ông, không, bây giờ là mười hai, không tính hai đứa bé trai.

Rất nhanh, Đao Nhất Nhất hối hận, nàng không nên đem "Túi vải bố" làm ra.

Bởi vì, bây giờ trước mặt nàng mười người đàn ông đang biểu diễn tiết mục đổi quần lót.

Đao Nhất Nhất: Cay con mắt a.

Đao Nhất Nhất ngẩng đầu đỡ trán, quên đi, dù sao không có người quan tâm cảm thụ của nàng.

Sai rồi, thật giống như có một người quan tâm, Ngả Nhã dắt tay Đao Nhất Nhất, đem nàng vào bên trong sơn động nhỏ.

Đao Nhất Nhất trong nháy mắt có cảm giác sống sót sau tai nạn, "Ngả Nhã, ngươi thật tốt."

Ngả Nhã cao hứng cười lên, trong đêm tối lộ ra hàm răng trắng.

Đao Nhất Nhất: Ta thu hồi lời nói mới rồi.

Đao Nhất Nhất từ đầu đến cuối không nghĩ ra, xã hội nguyên thủy vừa không có bàn chải vừa không có kem đánh răng, răng Ngả Nhã tại sao trắng như vậy.

Sáng hôm sau, Ngả Nhã trả lời nghi vấn Đao Nhất Nhất, Ngả Nhã cầm về cho Đao Nhất Nhất một bó cỏ, tỏ ý nàng bỏ vào trong miệng.

Lúc này, Đao Nhất Nhất nhìn Ngả Nhã làm mẫu, đem bó cỏ nhét vào trong miệng.

Đao Nhất Nhất: Chúng ta bây giờ nghèo đến nổi phải ăn cỏ.

Đao Nhất Nhất không biết, nàng lập tức phải theo bọn họ ăn đất.

Đao Nhất Nhất nhìn Ngả Nhã dưới con mắt mong đợi nàng, rốt cuộc cắn răng nhắm mắt nhai một miệng cỏ.

Thật giống như có chút kỳ quái, trong miệng càng nhai sợi càng nhiều, hình như phân tán ra, miệng đầy sợi thực vật, sợi kia còn phân tiết ra bọt màu trắng. Giống kem đánh răng vậy, càng nhai càng nhiều bọt, căn bản là không nuốt trôi.

Đao Nhất Nhất học dáng vẻ Ngả Nhã, đem cỏ trong miệng phun ra ngoài.

Ngả Nhã dùng lá cây bưng tới nước sông súc miệng.

Ngả Nhã hé miệng, nhe răng cho Đao Nhất Nhất nhìn, Đao Nhất Nhất nhìn răng nàng trắng sáng, bỗng nhiên hiểu ra, "A, nguyên lai mới vừa rồi chính là đánh răng a."

Nguyên lai bọn họ dùng cỏ đánh răng a.

Đao Nhất Nhất tán thưởng vỗ Ngả Nhã một cái.

Phương pháp đánh răng đủ sinh thái, đủ tự nhiên. Ta một trăm lẻ một lời khen, không sợ các ngươi kiêu ngạo. Rất tốt, rất cường đại!.

Vừa nói, Đao Nhất Nhất hớp mấy ngụm nước.

Cuối cùng mới cảm thấy vị trong miệng phai nhạt đi.

Sau khi Đao Nhất Nhất phát minh "Túi vải bố", người nguyên thủy trong sơn động đối với nàng rất tôn trọng, thấy nàng chủ động nhường đường. Còn đem thịt tốt nhất nhường cho nàng ăn, trái cây lớn nhất để lại cho nàng.

Đao Nhất Nhất cảm thấy Ngả Nhã xưng lão đại, nàng làm lão nhị a.

Được rồi, không nghĩ tới, nàng ở xã hội nguyên thủy có cuộc sống hạnh phúc, lần tới dựa vào "túi vải bố" mở rộng thị trường.

Mơ ước a~~~.

Thật ra thì, Đao Nhất Nhất cảm thấy chỗ ở bộ lạc này của Ngả Nhã không tệ lắm, chỉ là cây cối ít một chút, động vật ít một chút, thức ăn ít một chút, địa phương bên cạnh cỏ không lớn nổi mà thôi.

Những thứ khác còn có thể.

Tối thiểu, phía trước sơn động có một sông nhỏ không xa a, nước sông rất trong.

Được rồi, Đao Nhất Nhất nghĩ chỗ này nếu như không phải là có chút cỏ, chính là đất cằn cỗi a. Một ngày nào đó nàng muốn dọn nhà!.

"Ngả Nhã, hôm nay không đi săn sao?" Đao Nhất Nhất hỏi.

Ngả Nhã tập hợp mọi người, gầy yếu ở bên trong, bên ngoài người đội săn vây quanh. Sau đó mới nói với Đao Nhất Nhất, "Hôm nay chúng ta tập nạp lực lượng, rồi mới đi săn."

Đao Nhất Nhất biết bọn họ định kỳ điều động toàn bộ đi địa phương nào đó, nạp lực lượng.

Nhưng là... nạp lực lượng? Len sợi a. Chẳng lẽ còn có thần sao, vung tay lên, ta ban cho các ngươi lực lượng.

Đao Nhất Nhất nghĩ người nguyên thủy đều có tín ngưỡng bản thân, vì vậy không dám hỏi nhiều.

Lúc đến địa phương, Đao Nhất Nhất mới biết, nguyên lai cái gọi là nạp lực lượng, chính là "Ăn đất."

Đây là một vùng đất mặn lớn, địa phương bên cạnh sơn động bọn họ cũng có đất mặn, nơi đó tính kiềm rất mạnh, hầu hết đều chứa kiềm. Mà nơi này, chính là đất mặn rất lớn, thưa thớt một ít cỏ nhỏ.

Bọn họ tới, phiến muối trên đất có không ít động vật nhỏ. Những động vật dựa vào ăn nơi này ăn rễ cỏ có muối, sau đó người nguyên thủy ăn chúng, được nạp muối, coi như là muối tự nhiên qua một lần tuần hoàn nho nhỏ.

Đến khi đoàn người Ngả Nhã đến, những động vật kia lập tức chạy tán loạn.

Vì vậy, mọi người bắt đầu tìm vị trí, ăn đất.

Không sai, ăn đất. Tứ chi chạm đất, nằm ở trên đất mặn, vểnh cái mông thật cao, dùng đầu lưỡi liếm trên đất, hấp thu muối bên trong.

Giữ tư thế như vậy, là vì thời điểm ăn đất, có thể quan sát hoàn cảnh chung quanh, tùy thời phản ứng nhanh nguy hiểm tới gần.

Bọn họ đi cùng nhau nhiều người, mãnh thú sẽ không dễ dàng tập kích bọn họ.

Bởi vì bọn họ có vũ khí (thạch mâu), những "hầu tử" này không phải dễ trêu!

Nếu biết bọn họ bổ sung muối, Đao Nhất Nhất cự tuyệt lấy tư thế xấu hổ như vậy ăn đất!.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngả Nhã: Nhất Nhất, tới cùng ta học. Tứ chi chạm đất, vểnh cái mông. Như vậy lúc ngươi cúi đầu, có thể từ phía dưới mông nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh.

Ngẩng đầu ăn đất, là có thể thấy hoàn cảnh trước mặt.

Như vậy 365 độ không góc chết, có thể thấy được.

ĐaoNhất Nhất: Ta muốn đường đường chính chính ăn đất, cự tuyệt tư thế xấuhổ như vậy ăn đất! Không, lão nương không muốn ăn đất, a, cút!." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net