Chương 8: Muốn ăn trứng chiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngả Nhã nhìn Đao Nhất Nhất cái bộ dáng này, vì nàng lo lắng, không thu được lực lượng, Đao Nhất Nhất không lâu sau sẽ bị bệnh, trong bộ lạc những người khác đều dạng này. Ngả Nhã muốn khuyên Đao Nhất Nhất liếm hai cái, nhưng là nàng rốt cuộc hiểu rõ Đao Nhất Nhất tại sao không ăn.

Bởi vì nàng tự ti.

Cái đuôi nàng không có cách nào nhếch lên.

Những người khác lúc ăn đất, cái đuôi nhếch lên thật cao, mà cái đuôi Đao Nhất Nhất chỉ rũ xuống, như vậy sẽ ngăn cản tầm mắt nàng.

Ngả Nhã quyết định phải trợ giúp Đao Nhất Nhất luyện tốt cái đuôi.

Bị Ngả Nhã yên lặng thương tâm khổ sở Đao Nhất Nhất thật ra không có một chút nào thương tâm khổ sở, cái đuôi mặc dù có chút bất tiện, nhưng khỏe lại không dài, nàng quấn ở bên hông ở giữa cái nịt da. Đao Nhất Nhất ánh mắt bỗng nhiên phát sáng, thần a, đó là cái gì?

Trứng chim?

Không sai, đúng vậy, còn lớn như thế, giống như trứng vịt lớn, có những ba cái.

Đao Nhất Nhất nhanh chóng từ trong bụi cỏ moi ra ba trứng chim. Hôm nay có đồ ăn ngon, có thể chiên trứng, luộc trứng.

Nhưng Đao Nhất Nhất lập tức lâm vào bối rối, có nên nói cho bọn họ biết hay không. Ăn một mình không tốt a.

Ngả Nhã nhìn thấy Đao Nhất Nhất ôm trứng trong ngực, nàng cũng không nói gì.

Đoàn người bổ sung muối xong thì trở về, Ngả Nhã nhìn thật sâu rừng cây xa xa. Đao Nhất Nhất theo ánh mắt nàng nhìn sang, nếu như nàng nhớ không sai, đó là địa bàn con hổ răng kiếm một mắt kia.

Ngả Nhã chẳng lẽ muốn giết hổ răng kiếm báo thù cho Hừ Hừ?

Đao Nhất Nhất đoán không sai.

Ngả Nhã ý định này. Sáng sớm hôm nay nàng dậy thật sớm, mài xong thạch mâu, nàng muốn cùng bộ tộc báo thù. Biết chỗ vải lá cây là địa bàn hổ răng kiếm, Ngả Nhã có ý định này, thuận tiện chiếm địa bàn hổ răng kiếm.

Bởi vì là mùa xuân, mới vừa qua mùa đông, Ngả Nhã bọn họ giảm bớt lương thực, một ngày chỉ ăn một bữa. Ở mùa đông giá rét, bọn họ dựa vào tiết kiệm mà sống sót.

Bởi vì có túi vải bố, đạt được càng nhiều thức ăn hơn, Ngả Nhã đã quyết định, để cho các nam nhân gia nhập vào đội đi săn, chia hai đội đi săn. Còn dư lại các cô gái, thì phụ trách đi hái trái cây.

Coi như trong bộ lạc đang phát triển lên.

Đao Nhất Nhất bị thêm vào đội đi săn, đi theo đội các nam nhân mới gia nhập. Mặc dù Đao Nhất Nhất rất muốn đi hái trái cây, nhưng là, haizz một lời khó nói hết. Quả nhiên không thể bị người quá tin tưởng, cự tuyệt cũng ngại nói ra.

Bất quá, Đao Nhất Nhất đúng dịp, không phải để cho chúng ta đi săn sao.

Vậy chỉ cần đạt được thức ăn là tốt rồi.

Vì vậy, Đao Nhất Nhất mang người đào trứng chim, động con sóc, đem những trái cây kia để chờ động vật nhỏ ẩn núp chủ động đi ra.

Được rồi, có chút vô sỉ.

Đến cuối cùng, bắt được con rắn ngủ đông, đào sai động chính là như thế. Con rắn kia phỏng đoán còn không biết mùa xuân đã tới, vẫn còn ở trong động ngủ say, Đao Nhất Nhất vốn thấy rắn dọa giật mình, may mắn trong đội ngũ có người chuyên bắn rắn, chỉ thấy tay hắn bắn rắn rồi lột luôn da.

Còn cầm rắn bị lột da cho Đao Nhất Nhất nhìn, "Con rắn này ăn rất ngon. Thịt rất non."

Đao Nhất Nhất: Ngươi không sợ có độc sao. Người này nhìn một cái thì biết là kẻ chuyên đào rắn a.

Buổi trưa hôm nay, Đao Nhất Nhất lấy nồi đá ra, đun nước, đem ba trứng chim buổi sáng đập vào, lại ném vào rau củ dại phát hiện chung quanh sơn động. Làm một nồi lớn canh trứng chim.

Làm xong Đao Nhất Nhất mới phát hiện, em gái ngươi, chỉ có chín chén đá. Còn là lần trước đựng máu heo, dùng hay không dùng, uống hay không uống, đây là hai vấn đề.

Cuối cùng, Đao Nhất Nhất cắn răng một cái, uống.

"Phốc." Thật tanh a. Ba cái trứng kia tuyệt đối có độc, làm sao mùi tanh dữ vậy. Tưởng rằng có thể uống một hớp canh trứng ngon, kết quả lại như vậy.

Đao Nhất Nhất vốn không muốn uống, nhưng không biết bữa ăn kế tiếp ra sao.
Cắn răng, nhắm mắt uống một chén.

Những người khác nghĩ không muốn uống, bởi vì ở trong lòng bọn họ chỉ có thịt mới có thể lấp đầy bụng. Nhưng thấy Đao Nhất Nhất uống, không nhịn được tò mò, cũng tới uống một ngụm. Uống xong bắt đầu gào lên, "Uống quá ngon."

Một đám người nguyên thủy bắt đầu tranh nhau muốn cướp uống canh.

Đao Nhất Nhất để cho bọn họ múc ra chén, một người uống nửa chén.

Đao Nhất Nhất thật là muốn phun ngụm máu, một đám người nguyên thủy dĩ nhiên cầm chén liếm so với mặt còn sạch sẽ.

Ngả Nhã hôm nay thật cao hứng, bởi vì bọn họ bắt một con nai. Như vậy có thể ăn thật lâu, không cần lo lắng vấn đề thức ăn mấy ngày sau.

Nhưng phải ăn nhanh, nếu không sẽ bị hư.

Đao Nhất Nhất nấu xong canh, Ngả Nhã đang an bài người chia nhỏ con mồi hôm nay, thấy Đao Nhất Nhất đi tới, bưng một chén nước nàng chưa từng thấy qua, đưa cho nàng, phía trên còn có mấy cọng cỏ.

"Ngả Nhã, mau tới đây, ta đặc biệt làm cho ngươi. Nhìn ta đối với ngươi tốt không."

Ngả Nhã không nói hai lời, uống cạn, sau đó ánh mắt sáng lên nhìn Đao Nhất Nhất: "Ngươi là lễ vật tốt nhất thần ban cho bộ lạc."

Đao Nhất Nhất há to miệng, ha hả?

Nếu như xuyên qua làm thần, ta không đem nàng chém ngàn đao là đủ rồi.

Sau khi ăn xong trái cây, Đao Nhất Nhất cảm khái, cuối cùng có một bữa ăn nghiêm túc.

Đến khi rửa nồi, Đao Nhất Nhất mới phát hiện, nồi đá này dính mùi tanh, thật không tốt. Đao Nhất Nhất đối với đồ ăn kén chọn, bây giờ hoàn cảnh này không thích hợp, nhưng sau này phải dùng lại, nàng không chịu nổi.

Không được, phải chà cho sạch sẽ.

Đao Nhất Nhất đột nhiên nghĩ đến đất mặn kia, nàng trước kia nghe qua mẹ nàng nói những năm tháng huy hoàng, có nói qua làm sao chế biến thành muối. Vì vậy, Đao Nhất Nhất vui sướng chạy tới đất mặn, dùng cỏ dại làm một cây chổi, quét tầng đất trắng mỏng phía trên, cẩn thận quét một đống, đem trở về, sau đó dùng nước sông pha loãng.

Nàng dùng nước không ngừng pha loãng, sau đó đem đặt ở trong nồi nấu, cho đến khô nước, đáy nồi xuất hiện một tầng muối trắng. Đây coi như là làm muối đơn giản nhất, có thể dùng cho vào bánh bao, bánh chưng, cũng có thể dùng để chà nồi, sạch sẽ.

Trước kia, trong nhà chỉ dùng muối tự làm.

Đao Nhất Nhất phát hiện, không có dư chậu để những vật khác. Vì vậy chạy đi tìm Ngả Nhã, "Ngả Nhã, có thể giúp ta lấy khúc gỗ lớn không."

Ngả Nhã vào trong sơn động lấy một cái búa đá, "Đi thôi, ta chặt cho ngươi một cây đại thụ."

Cái này.... Nếu đã có sức lao động miễn phí, Đao Nhất Nhất dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, "Gọi thêm mấy người."

Ngả Nhã gật đầu đồng ý, lại kêu mấy người, chỉ chốc lát sau đem cho Đao Nhất Nhất mấy khúc cây, trong đó một khúc nàng phải dùng hai tay ôm mới hết.

Cây to như vậy, làm sao dùng búa chặt được, không thể nào chém ngã. Đao Nhất Nhất vô cùng nghi ngờ.

Sau đó nàng phát hiện, phía dưới khúc cây có chút kỳ quái, trên mặt có vụn gỗ, căn bản không giống như là búa đá chặt.

"Đây là con kiến cắn a."

Đao Nhất Nhất không thể xúc động lần nữa đối với những người này có sức sáng tạo, nguyên lai bọn họ thường xuyên cần gỗ đốt lửa, cho nên trước hết dùng búa đá làm dấu, bôi lên một ít máu động vật, làm vậy con kiến chạy đến ăn vào bên trong, qua thời gian dài, gỗ bị con kiến ăn mòn. Đến khi bọn họ cần, dễ dàng chặt gỗ..

Quả nhiên là trí khôn là sinh tồn a.

Đao Nhất Nhất chuẩn bị làm chậu nước đơn giản nhất, chính là đào một lỗ trên thân cây, như vậy có thể đựng nước, bởi vì lấy từng tấm gỗ ghép lại nàng không biết làm, thứ nhất phải có keo dán gỗ, thứ hai là không thể làm tấm ván.

Đao Nhất Nhất bây giờ mặc dù có gỗ, nhưng là làm sao chỉ bọn họ làm, chẳng lẽ dùng búa đá?

Ngả Nhã biết Đao Nhất Nhất lo lắng, rốt cuộc lại vào trong sơn động cầm một đoạn xương, đó không phải là xương bình thường, phía trên có rất nhiều răng, có chút tương tự với xương cá, có răng nhiều gai. Chẳng qua là nếu so với xương cá lớn hơn nhiều, cứng cáp hơn.

Thấy nàng cầm nhìn xương cá kỳ lạ, bắt đầu giúp Đao Nhất Nhất cưa gỗ.

Đao Nhất Nhất: ....

Thần, nguyên lai các nàng ngay cả cưa đều có!.
Trong sơn động rốt cuộc còn có cái gì? Giống như túi thần kì a!

Đao Nhất Nhất tự mình đục lỗ, làm đến tay mài đỏ lên, cũng chỉ đục một cái lỗ nhỏ.

Nàng thật sự không thể làm.

Lý tưởng rất đầy đặn, thực tế rất gầy.

Đao Nhất Nhất thật sự là không thể làm được công việc này, thử làm một chén nhỏ, thành công, đục chậu nước nữa là được.

Đao Nhất Nhất lại bắt đầu chiến đấu... Cuối cùng, nàng đem gỗ đập mấy phát.

Đao Nhất Nhất buồn bực dẫn người đi ra ngoài, nàng lần này muốn tìm rau củ dại ăn, nếu không nướng nấm cũng không sai, dùng một khối đá mỏng, ở phía trên nướng nấm rất tốt a.

Không phải nói, Đao Nhất Nhất vận khí thật tốt, nàng tìm được, cây chổi miêu(1), cây chổi miêu phát triển nhanh, cây lúc chưa trưởng thành ăn ngon nhất, khi già có thể dùng làm cây chổi. Là một loại rau dại rất thường gặp.

Cây chổi miêu có nhiều protein, rau ít chất béo, thường xuyên ăn có thể giảm cân, giúp hạ huyết áp. Hơn nữa, có thể kết hợp với thực phẩm khác, trộn chung với nhau, ăn cùng với bột mì luộc là món Đao Nhất Nhất thích nhất.

Bất quá, tìm được cũng uổng công, không có bột mì, không có muối.

Tâm tình tốt vừa mới lên lại xìu xuống.

Đến khi Đao Nhất Nhất trở về, phát hiện chuyện tốt, trong bộ lạc có hai đứa bé trai, một bé trai trong đó lại đợi Đao Nhất Nhất đi, cầm đồ đục cây.

Không biết hắn làm sao, lại hoàn thành hai cái chén, ngay cả Đao Nhất Nhất vốn chuẩn bị buông tha thùng gỗ, đã đục lỗ được ba phân.

Đao Nhất Nhất mở to hai mắt, thần kỳ a!

Không, đây là thiên phú a!

Trời sinh làm thợ mộc.
Bé trai Oa Ca tưởng rằng Đao Nhất Nhất sẽ tức giận, bởi vì tự mình động vào đồ Đao Nhất Nhất, ngay cả mẹ hắn cũng chạy tới đem hắn bảo hộ ở sau lưng, nhưng không nghĩ tới Đao Nhất Nhất chẳng những không có sinh khí, còn thưởng cho hắn một đóa hoa nhỏ.

Bé trai Oa Ca càng ra sức đục gỗ, thẳng đến tối hắn vẫn còn kiên nhẫn không bỏ đục gỗ.

Hắn giống như đặc biệt thích đem gỗ biến thành những hình dạng khác nhau.

Cả ngày lẫn đêm đục gỗ.

Mỗi khi Đao Nhất Nhất khen ngợi hắn, hắn càng ra sức làm.

Đến lúc thấy Đao Nhất Nhất, hắn đem đồ làm xong đưa cho Đao Nhất Nhất xem.

Đao Nhất Nhất cảm thấy rất áy náy, nàng giống như đem sức lao động hắn làm miễn phí, mà Oa Ca dáng vẻ rất hưng phấn.

Tác giả có lời muốn nói:

Oa Ca: Oa Ca. Ta làm được một chén nữa.

Đao Nhất Nhất: Đứa bé ngoan, tiếp tục cố gắng lên!

Oa Ca: Oa ca oa ca!

Ngả Nhã: Nhất Nhất, ngươi mới vừa rồi sờ đầu hắn phải không.

Đao Nhất Nhất: →_→

Ngả Nhã: Hắn chưa bao giờ gội đầu, rất dơ a! Tới ta giúp ngươi liếm sạch...

Đao Nhất Nhất: Cút!

Nói vậy ngươi tắm qua... Dường như →_→

  Ngả nhã: Ta mỗi ngày đều có chải đầu ∩ω∩  

Chúthích
(1) Cây chổi miêu: tên tiếng anh Kochia, Thân cây mọc thẳng, nhiều nhánh, màuxanh nhạt hoặc đỏ nhạt. Có thể ăn lá được. Sống vùng hoang dã.
    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net