Chương 9: Muốn tắm a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đao Nhất Nhất vui vẻ hát, nhìn chậu gỗ trước mặt được làm ra. Oa Ca bây giờ tay nghề tạc gỗ càng ngày thuần thục, hắn đã chế tạo chén gỗ đủ sử dụng cho mọi người, còn có yêu cầu của Đao Nhất Nhất chế tạo chậu gỗ lớn, cái mâm.... Ngả Nhã vui vẻ tuyên dương Oa Ca, đặc biệt chấp thuận cho hắn uống một chén máu tươi.

Ngả Nhã muốn Oa Ca chế tạo một ít dụng cụ, nàng thu gom lại đi khư thị đổi một ít da thú v.v..

Những nam nhân kia kỹ thuật săn thú thành thạo hơn, bọn họ rất có thiên phú.

Người nguyên thủy trong sơn động này đối với Đao Nhất Nhất càng ngày càng tôn kính, có thể cải thiện sinh hoạt bộ lạc Đao Nhất Nhất đối với bọn họ mà nói giống như thần, làm người kính nể. Tuy nhiên, mỗi một ngày đối với Đao Nhất Nhất mà nói đều là một thách thức lớn.

Nói thí dụ như hôm nay, những người nguyên thủy này trong sơn động chỗ ở nhỏ hẹp qua mùa đông, sơn động khắp nơi đều có mùi khó ngửi. Đao Nhất Nhất để cho bọn họ quét dọn sơn động, những thứ này bọn họ nghe lời làm theo, chẳng qua là đến khi Đao Nhất Nhất nói bọn họ đi tắm, sống chết không có một người nguyện ý.

Buổi sáng nước sông có chút lạnh, chờ đến buổi trưa tầng nước sông được nắng chiếu trở nên ấm áp dễ chịu, nhưng vẫn không có một người nguyện ý đi xuống.

Gì? Các ngươi nói Đao Nhất Nhất tại sao không đi xuống, nàng là người văn minh làm sao phải tắm lộ thiên, nàng nhờ người giúp nàng đun nồi nước nóng, chờ đến lúc buổi tối.... Ngả Nhả từ bên ngoài mang về ít thân cây còn dính mủ, Đao Nhất Nhất quan sát, có thể dùng để bôi giữa khe hở tấm ván. Cho nên, hiện giờ Oa Ca đang vì nàng chế tạo thùng nước tắm, chân chính toàn đồ bằng gỗ.

Ách.... Nói nhiều rồi, bây giờ nhiệm vụ quan trọng là muốn bọn họ đi xuống nước tắm.

Những thứ khác bọn họ nguyện ý nghe lời Đao Nhất Nhất, nhưng chuyện này không có một người nguyện ý nhúc nhích, mặc kệ Đao Nhất Nhất nói rách cổ họng, những người nguyên thủy này sẽ giả bộ không nghe, hoặc là nghe không hiểu, chỉ đãi con rận đãi con rận, vuốt lông vuốt lông.

Quả nhiên chuyện lớn phải tìm thủ lĩnh đại nhân a.

Bọn họ chỉ đối với thủ lĩnh mình mới có thể vô điều kiện tin tưởng, tuân lệnh.

"Ngả Nhã, bọn họ tại sao không muốn tắm."

"Sẽ bị chết chìm. Con suối kia là khu vực cấm. Ma mỗ cho tới bây giờ không để cho chúng ta đến gần, trừ khi đi lấy nước."

Đao Nhất Nhất: Lại là ma mỗ.

Bất quá, Đao Nhất Nhất thay đổi ý nghĩ, con khỉ tương đối sợ nước. Ngay cả nàng thấy nước cũng sợ. Nhưng là cạn như vậy căn bản không chết chìm.

Đao Nhất Nhất vừa nghĩ tới toàn bộ mùa đông bọn họ đều đi tiểu tiện và đại tiện .... Không được, bọn họ phải tắm.

"Ngả Nhã, ngươi đi tắm trước, ngươi tắm, bọn họ sẽ nguyện ý tắm." Đao Nhất Nhất nghĩ, nếu Ngả Nhã thân là thủ lĩnh, nhất định phải xung phong trước. Nhưng khi Đao Nhất Nhất vừa nói xong, Ngả Nhã lại không thấy.

Không thấy...

Chạy cũng quá nhanh đi.

Đao Nhất Nhất nghĩ muốn thuyết phục bọn họ tắm, nhất định phải hạ công phu trên người Ngả Nhã, vì vậy nàng bắt đầu tìm Ngả Nhã khắp nơi.

"Ngả Nhã, ai nha?"

Bỗng nhiên, Đao Nhất Nhất cảm thấy mình rất ngốc, khắp nơi kêu ai nha, kêu tên loạn tùng phèo.

Đao Nhất Nhất lúc này rời đi sơn động có chút xa, nhưng nàng đột nhiên thấy ven đường có mấy cây nấm, trắng trắng múp múp trên đầu nấm có hình cái ô, trời ạ, là "Nấm đùi gà".

Sở dĩ kêu làm nấm đùi gà là bởi vì hình dáng rất giống đùi gà, phía trên to, phía dưới thân tựa như khúc xương. Đao Nhất Nhất lúc còn rất nhỏ ăn qua, nấm chất lượng tươi ngon, chẳng qua là khi đó loại nấm đùi gà ngày càng ít.

Nàng đã mười mấy năm chưa thấy lại.

Không nghĩ tới nơi đây thấy được mỹ vị này. Làm món xáo cũng không tệ. Nấu canh ăn cũng được.

Đao Nhất Nhất nhanh chóng chạy tới, đem hai ba cây rút ra, kết quả lanh mắt thấy cách đó không xa vẫn còn. Lại đi về phía trước mấy bước, bất tri bất giác đi xa, trước mặt Đao Nhất Nhất có một cặp nấm đùi gà.

Đao Nhất Nhất hiển nhiên có chút chưa thỏa mãn, nàng ghi nhớ địa hình, lần sau lại tới, có mọc ra lại cây mới không.

Đến khi Đao Nhất Nhất ngẩng đầu, trợn tròn mắt, ôi chao? Đây là nơi nào.

Đao Nhất Nhất âm thầm hít một hơi, bất tri bất giác đã đi xa.

Đang chuẩn bị quay trở về đường cũ, nghe được trong bụi cỏ truyền tới tiếng ngáy nho nhỏ.

Đao Nhất Nhất sợ hãi nhanh chân chạy đi, có lẽ tiếng động nàng quá lớn, hổ răng kiếm từ trong bụi cỏ nhảy ra, Đao Nhất Nhất sợ mất hồn phách, Ngả Nhã thật là, địa bàn hổ răng kiếm cách sơn động gần như vậy, bọn họ rốt cuộc làm sao sống yên ổn với nhau lâu như vậy?

Trời ạ, Đao Nhất Nhất hiện tại chỉ có một ý nghĩ trong đầu, chạy.

Mắt thấy Mắt thấy hổ răng kiếm tới gần, Đao Nhất Nhất trong cơ thể bộc phát sức lực, leo lên cây, có thể cây này không lớn, chỉ thân cây dài mà kích cỡ thân nhỏ, hơn nữa phía trên ngồi thêm một người, cả thân cây bắt đầu lắc lư.

Đao Nhất Nhất thật muốn khóc.

Ở thời khắc này, nàng hẳn cảm ơn Ngả Nhã, cảm ơn Ngả Nhã kiên nhẫn không từ bỏ dạy nàng leo cây, mặc dù lúc ở bộ lạc, không có học, nàng bây giờ rốt cuộc đã học được.

Đau khổ nhất, cây này không biết có thể kiên trì bao lâu.

Đao Nhất Nhất không có phương pháp nào khác, xung quanh đây một mảnh đất bằng phẳng, đều là cỏ dài hai mét. Chỉ có một cây nhỏ như thế này. Nàng phải ôm chặt cọng rơm cứu mạng duy nhất này.

Hổ răng kiếm lởn vởn quanh cây, Đao Nhất Nhất ở trên cây la to.

"Ta một chút không dễ ăn, thật a, hổ đại gia."

"Ta biết, nấm đùi gà là của ngươi, có đúng hay không, tốt lắm, đưa cho ngươi. Ngươi bỏ qua cho ta đi."

Hổ răng kiếm không hề lay động, nằm dưới tàng cây ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức, rõ ràng ăn chắc được Đao Nhất Nhất.

Đao Nhất Nhất chỉ có thể cầu nguyện Ngả Nhã sớm phát hiện nàng không thấy, sau đó dẫn người tới cứu nàng.

Nhưng mà, chuyện khác lại xuất hiện, cái đuôi Đao Nhất Nhất quấn ở bên hông rớt xuống, đúng dịp rũ xuống chóp mũi hổ răng kiếm đang ngủ.

Đao Nhất Nhất âm thầm hít một hơi, cẩn thận chuẩn bị đem cái đuôi mình kéo lên.

Vừa vặn hổ răng kiếm tỉnh dậy, nhìn thấy cái đuôi trước mặt, con muỗi nhỏ đi nữa cũng là thịt, đây cũng là thịt a. Đói đã lâu, hơn nữa con mắt bị đám "hầu tử" này đâm mù, con "hầu tử" Xinh đẹp này đám tìm thức ăn ở địa bàn của mình, hổ răng kiếm vì bảo hộ quyền uy địa bàn chính mình, bây giờ thù mới cộng thêm hận cũ, nó quyết định một ngụm nuốt Đao Nhất Nhất.

Hổ răng kiếm há to miệng cắn đuôi Đao Nhất Nhất, nếu như bị nó cắn phải cái đuôi, không cần phải nói nó liền kéo mình từ trên cây xuống, Đao Nhất Nhất không dám mạo hiểm như vậy.

Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đao Nhất Nhất nhanh trí lung lay cơ thể, sau đó cái đuôi dời sang phương hướng khác, hổ răng kiếm cắn hụt, lại theo cắn cái đuôi Đao Nhất Nhất.

Đao Nhất Nhất bắt đầu không ngừng đung đưa trên cây.

Hổ răng kiếm theo cái đuôi Đao Nhất Nhất vòng tới vòng lui, một con mắt nó vốn bị mù, nhìn sai phương hướng, không cắn được cái đuôi Đao Nhất Nhất, dưới tàng cây đuổi ngược lại.

Vòng vo một hồi, đem cái đuôi chính mình nhìn thành đuôi Đao Nhất Nhất, không ngừng đuổi cắn đuôi chính mình, ở nơi đó xoay một vòng lớn.

Đao Nhất Nhất âm thầm lau mồ hôi, cảm thấy hổ răng kiếm giống như con mèo, dễ trêu.

Mới vừa buông lỏng, ai biết hổ răng kiếm lại thấy được cái đuôi Đao Nhất Nhất, vì vậy Đao Nhất Nhất tiếp tục khóc không ra nước mắt ở trên cây lại đung đưa.

Hổ răng kiếm xoay muốn hôn mê, khuất phục đứng lại.

Nó rốt cuộc khuất phục, Đao Nhất Nhất đang chuẩn bị âm thầm thở phào.

Ai ngờ mới vừa rồi nàng đung đưa quá kịch liệt, không thể tường.... Cây này không chịu nổi, chính mình....

Đao Nhất Nhất: Lão thiên a, có thể rớt xuống cái hố lần nữa hay không.

Đao Nhất Nhất từ trên cây rớt xuống, lúc này mất hết can đảm, nàng phải về xã hội chủ nghĩa văn minh a!.

Nếu như có khả năng, Đao Nhất Nhất hoài nghi nàng nhìn thấy hổ răng kiếm đang mỉm cười, nhưng mà một khắc sau nó không cười được nữa.

Ngả Nhã từ trên trời hạ xuống dùng sợi dây quấn cổ con hổ, bắt đầu nhanh chóng chạy, đem nó cột cùng với cái cây nhỏ cứu mạng Đao Nhất Nhất, một vòng lại một vòng thành công đem nó trói trên cây.

Ngả Nhã chuẩn bị rất đầy đủ, có sợi dây, thạch mâu, cốt đao, nàng đã âm thầm bày mưu rất lâu muốn giết chết hổ răng kiếm, nhưng vẫn không tìm được cơ hội. Khi không thấy Đao Nhất Nhất, Ngả Nhã vội vàng chạy tới nơi này, lúc nàng đến, Đao Nhất Nhất đang ở trên cây cùng con hổ kia chơi trò chạy vòng vòng.

Ngả Nhã ý thức được đây là cơ hội vô cùng tốt, nàng đến khi Đao Nhất Nhất rơi xuống đất, hổ răng kiếm dưới tình huống không phòng bị, nhanh chóng bắt được nó.

Đao Nhất Nhất: Trong lúc vô tình lại bị trở thành con mồi, thật đắng lòng.

Sống sót sau tai nạn có cảm giác gì, Đao Nhất Nhất nhanh chóng chạy tới ôm lấy Ngả Nhã: "Ngả Nhã, ngươi là nữ thần của ta."

Bất quá, dáng vẻ nữ thần nổi giận thật là đáng sợ.

Ngả Nhã đối với hổ răng kiếm gầm thét, sau đó dùng cốt đao đâm vào kinh mạch nó, Ngả Nhã đao pháp rất coi trọng, vết thương như vậy sẽ không để cho hổ răng kiếm chết đi, chỉ cho nó cảm giác đau đớn, nghe hổ răng kiếm gào khóc, âm thanh kia khàn khàn thê lương....

Đao Nhất Nhất có chút không đành lòng, nàng quả nhiên vẫn là có lòng thiện lương, phải biết mới vừa rồi hổ răng kiếm muốn ăn nàng đâu.

Trong lòng nghĩ Hừ hừ chính là bị hổ răng kiếm ăn thịt, Ngả Nhã hận không giết được nó, nhưng hôm nay nó muốn ăn Đao Nhất Nhất, Ngả Nhã trong lòng tức giận không thể tưởng tượng được.

Toàn thân bị buộc chặt mù một con mắt, đáng thương hề hề tùy ý Ngả Nhã chém.

Vì trong lòng lửa giận lắng xuống, vì đồng loại trả thù, Ngả Nhã chặt đứt tứ chi hổ răng kiếm...

Đao Nhất Nhất nhìn không nổi nữa, Ngả Nhã hoàn toàn gây khó dễ cho hổ răng kiếm cho hả giận.

"Ngả Nhã, đi thôi."

"Nó đã bị trừng phạt."

Những người nguyên thủy khác nghe được tiếng kêu hổ răng kiếm, bởi vì địa bàn hổ răng kiếm cách bọn họ không xa, thấy thủ lĩnh đại nhân bắt được hổ răng kiếm, bọn họ hiển nhiên rất hưng phấn, bắt đầu vòng quanh Ngả Nhã gào lên.

Lúc sau, bọn họ đi vào hang ổ hổ răng kiếm, bên trong phát hiện hai hổ răng kiếm nhỏ, một con đã chết đói, còn có một con rất yếu ớt.

Trong này có nhiều loại xương, như hổ răng kiếm sẽ không đem xương ăn sạch sẽ, vậy có thể chứng minh Hừ Hừ không phải hổ răng kiếm ăn thịt.

Mà ở phụ cận địa bàn hổ răng kiếm, là địa bàn một bầy dã lang.

Ngả Nhã dần dần bình tĩnh lại, nàng nhìn địa bàn chó sói. Không có nói gì.

Đao Nhất Nhất nhìn hai con hổ răng kiếm một sống một chết kia, rốt cuộc hiểu rõ. Nghe Ngả Nhã nói, trên núi có nhiều mãnh thú hơn, cũng đã phân chia địa bàn, cho nên bọn họ cho tới bây giờ không được vào núi đi săn. Có thể trên núi có nhiều động vật nhỏ, mà hổ răng kiếm trước đây không lâu lên núi, mặc dù còn sống xuống núi, cái giá phải trả là tàn phế một chân.

Tại sao phải lên núi đâu, dù biết rõ trên núi nguy hiểm.

Hơn nữa nó đói gầy trơ cả xương, trên người căn bản không có mấy khối thịt, nó cùng Ngả Nhã bọn họ làm hàng xóm lâu như vậy, một mực sống yên ổn với nhau, tại sao gần đây bắt đầu công kích bọn họ chứ?

Lại nhìn thấy con hổ nhỏ trong ổ, Đao Nhất Nhất đã hiểu.

Nước mắt muốn tràn ra.

Nhưng là, giới tự nhiên chính là tàn khốc như vậy.

Đại khái thiện lương đồng tình hoàn cảnh như thế này, nhưng trước đây không lâu bọn họ vẫn là thù địch.

Ngả Nhã giết hổ răng kiếm.

Bộ lạc dâng lên ngọn lửa, bọn họ hôm nay có thịt ăn, nhưng hổ con thì sao, bọn họ ăn mẫu thân của nó, sẽ nuôi nó sao? Chắc chắn sẽ không, dù sao có một ngày nó sẽ quên hổ mẹ.

Đao Nhất Nhất không có nói gì, nàng không thể yêu cầu những người nguyên thủy này đồng cảm hổ răng kiếm, nàng không có cách nào nuôi hổ răng kiếm, ngay cả mẹ nó không làm được, ở nơi này thức ăn lại thiếu thốn.

Đao Nhất Nhất hôm nay không có tham gia bữa tiệc. Nàng chẳng qua là yên lặng ăn trái cây,

Ngả Nhã hôm nay cũng không có ăn, nàng ngồi cùng Đao Nhất Nhất ăn trái cây.

"Nhất Nhất." Ngả Nhã kêu lên.

Đao Nhất Nhất mặt không cảm xúc nhìn nàng, cuối cùng Ngả Nhã rốt cuộc thỏa hiệp, "Ta đáp ứng ngươi đi tắm."

Đao Nhất Nhất lập tức kêu lên: "Ngươi nói thật."

Thật ra thì tâm tình nàng sớm đã chuẩn bị tinh thần, những người nguyên thủy này có sức miễn dịch tốt, nàng không có cách nào thay đổi quy luật bọn họ, chỉ có thể bảo đảm chính mình không bị thay đổi, sau đó yên lặng ảnh hưởng người bên cạnh.

Ngả Nhã nguyện ý tắm đối với nàng mà nói, chính là một ảnh hưởng to lớn.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngả Nhã: Ta đáp ứng, ngươi đi tắm.

Đao Nhất Nhất: Không phải ngươi đi tắm sao?

Ngả Nhã: Đúng vậy, ngươi đi tắm.

Đao Nhất Nhất: Cút! →_→


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net