Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đường...ưm...đừng mà...bảo bối bảo bối..a!"

"Nghĩ đến tôi thôi!"

Triệu Tiểu Đường ngón tay đem hoa huyệt của nàng hành hạ đến sưng tấy, nữ nhân này khi ghen tuông lên thật đáng sợ. Chính là Ngu Thư Hân vừa nãy lỡ miệng nói rằng nàng yêu nhất Tạ Giai Giai, rốt cuộc khi về phòng liền bị người này đè ra ăn, hiện tại là hai giờ sáng, không lầm đâu, Triệu Tiểu Đường đã ở bên trong nàng từ tối qua đến bây giờ. Mặc cho Ngu Thư Hân có cầu xin tha thiết, Triệu Tiểu Đường ba đường hắc tuyến vẫn hiện hữu trên trán, vốn dĩ tính chiếm hữu của Triệu Tiểu Đường rất cao người này còn ngang nhiên trêu chọc cô, phải trừng phạt nàng thật nặng.


Đến cao triều, Ngu Thư Hân không giữ được giọng mà hét lớn, hai bàn tay bấu víu vào lưng Triệu Tiểu Đường như một tâm phao cứu vớt mình. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng bừng của Ngu Thư Hân ở bên dưới cô mới hài lòng đem nàng ôm vào phòng tắm.

Ngu Thư Hân ngồi tựa vào người Triệu Tiểu Đường trong bồn tắm, miệng nhỏ không ngừng trách móc cô quá mạnh tay, nàng hiện tại vận động thật khó khắn.

"Đường thật là, ghen với một đứa con nít chưa đầy ba tuổi..."

"Thì sao, em là của tôi, tôi có quyền!"

Người này...đúng là bá đạo, lại còn ngang ngược nhưng mà mấy lời này nàng thật thích nghe. Ngu Thư Hân môi trượt nhẹ qua má Triệu Tiểu Đường, ngón tay ở trên vùng ngực lớn của cô vẽ vẽ vài thứ.

"Ngu Thư Hân!"

"Hửm?"

"Đừng nháo, tôi muốn nghỉ ngơi một chút."

"Ơ, ai là người đã khiến tôi như thế này, giờ thì ai lại nói...nghỉ ngơi."

Sức nặng ở vai thêm vài phần, hơi thở đều đều của Triệu Tiểu Đường cho thấy cô đã chìm vào giấc ngủ. Nàng không nói, môi bất giác cong lên một nụ cười hạnh phúc, nàng hiện tại dù không còn là người nhà họ Ngu nữa nhưng đổi lại nàng có một người yêu nàng hơn mọi thứ, có một tiểu bảo bối đối với nàng rất dính người, nàng có một gia đình mới. Ngu Thư Hân cảm thấy bản thân thật may mắn, nói như thế cũng không đúng, chính là nàng đổi hết may mắn để gặp được Triệu Tiểu Đường, để được người này bảo hộ quãng đời còn lại trong vui vẻ, yên bình.

...


Hứa Giai Kỳ tay nghề quả thật không tốt, chỉ có thể làm ra vài món cơ bản cho nàng ăn lót dạ. Không ngờ đến người kia ăn không những không ngừng mà còn rất khí thế. Chốc lát thức ăn cùng cơm đã bị nàng cho vào bụng, Hứa Giai Kỳ ngạc nhiên không ít vì nhìn bên ngoài nàng cơ thể phải nói là gầy, không ngờ sức ăn lại lớn đến thế. Nhận thấy ánh mắt đánh giá của Hứa Giai Kỳ, người kia liền xấu hổ cúi mặt xuống.

" Xin lỗi...đã ăn hết của cô...tôi Tôi...nhất định báo đáp cho cô...chỉ là..."

"Không không cần, chỉ là tôi không nghĩ một người nhỏ bé như cô lại có thể mạnh mẽ ăn hết như thế!"

Hứa Giai Kỳ mày điên rồi, lời thiếu tế nhị thế cũng nói ra được, tức chết họ Hứa cô!

Nhìn Hứa Giai Kỳ đấu tranh tâm lý, biểu cảm cũng rất phong phú hài hước, nàng thật không nhịn được bật cười. Bỗng chốc không gian trở nên yên tĩnh, Hứa Giai Kỳ cùng nàng đồng thời nhìn về phía đối phương, rồi lại cùng một lượt xoay đi chỗ khác, thật ngại mà.

" Tôi tôi đi lấy đồ cho cô tắm...cô cô đợi...tôi rồi một chút!"

Đợi khi Hứa Giai Kỳ rời khỏi bàn ăn nàng mới không thèm nhịn cười nữa, bộ dạng lấp ba lấp bấp của cô thật khiến người ta vui vẻ. Đột nhiên nhớ đến những chuyện đã qua, nàng thật có chút hoài niệm, mất tất cả, ngay cả cha mẹ cũng không nhìn đến nàng, lưu lạc hơn vài tháng rốt cuộc lại phải ở nhờ nhà người khác, đem phiền phức đến cho người ta, nghĩ đến nàng liền thở dài không ít.

" Tôi không biết cô có mặc vừa không, đây là bộ đồ nhỏ nhất của tôi rồi!"

Hứa Giai Kỳ cầm lên một bộ đồ thể thao đưa đến cho nàng, nhìn chằm chằm vào loại trang phục mà mình chưa mặc bao giờ thật có chút đắn đo.

" Xin lỗi...tôi chỉ có đồ như thế, hay cô đợi tôi một chút tôi đi mua một bộ khác..."

"Cảm ơn, phòng tắm ở đó nhỉ?!"

Nàng chỉ tay về phía Hứa Giai Kỳ vừa mới đi ra, cô theo bản năng liền gật đầu, nữ nhân này thật kỳ lạ.

...

Hứa Giai Kỳ sau khi đem tiền nhà tháng này trả cho bà chủ thì trở về, cánh cửa nhà vừa mở cô thật muốn chạy ngay ra ngoài xem đây có phải nhà của mình không. Vì sao ư, vì trong nhà cô ở đâu xuất hiện một vị mỹ nữ mặt hoa da phấn, môi đỏ dáng người đẹp đến như thế, chắc chắn là mơ rồi. Nhưng giọng nói của nàng liền chứng minh cho Hứa Giai Kỳ đó không phải là mơ.

" Thật ngại quá...Có vẻ như nó vẫn rộng nhỉ?"

Hóa ra nữ nhân xinh đẹp này chính là người phụ nữ vô gia cư mà cô mang về, giọng nói này Hứa Giai Kỳ nhận ra. Nhưng mà hiện tại quả thật rất khó mở lời, bầu không khí ngại ngùng dần lấn chiếm.

"Nếu cô không phiền tôi có thể sửa nó một chút không?"

"A..cô cô cứ tự nhiên, tôi cũng không mặc vừa nó nữa!"

"Cảm ơn."

Nàng ngay sau đó liền khiến Hứa Giai Kỳ một phen mãn nhãn, bàn tay xinh đẹp không ngừng những chuyển động nhanh gọn, thoáng chốc đã đem bộ đồ đơn giản của cô thành một loại trang phục cao cấp. Cô mồm đều há hốc trước sự kiện huy hữu này, nhưng điều thu hút chú ý của Hứa Giai Kỳ nhất vẫn là vòng eo con kiến của nàng. Ban nãy vẫn là chiếc áo thun dài đến tận hông, hiện tại đã trở thành một chiếc áo ngắn lộ eo thời thượng. Khẽ nuốt nước bọt, nàng bộ dạng này ngay cả phụ nữ cũng sẽ mê mệt mất.

"Cũng khuya rồi, cô ngủ ở trên giường tôi đi!"

"Còn cô?!"

"Tôi ngủ ở đây!"

Vừa nói vừa hành động, Hứa Giai Kỳ đem cái thân cao hơn một mét bảy của mình nằm trên ghế sofa chiều dài khiêm tốn. Nhìn cô chật vật với diện tích nhỏ hẹp, nàng liền đi đến kéo Hứa Giai Kỳ đứng dậy trong bộ dáng ngơ ngác.

"Đều là phụ nữ, ngủ chung cũng không có thai được!"

Bùm, Hứa Giai Kỳ khuôn mặt vì câu nói của nàng rốt cuộc phát hỏa, nữ nhân kia sao có thể nói ra lời đó chứ, xấu hổ chết cô. Nhưng nghĩ đến lời nàng nói cũng có lý, phụ nữ với nhau thì ngủ chung cũng bình thường, do cô nghĩ nhiều rồi.

Vì cớ gì, Hứa Giai Kỳ không hề chợp mắt được, cứ nhắm mắt lại liền nhìn thấy hình ảnh cái eo nhỏ nhắn lại trắng nõn đó của nàng, cô có phải là kẻ biến thái không vậy, suy nghĩ quá mức không tốt đi.

"Cảm ơn cô!"

"À ừm cô vẫn chưa ngủ à?!"

Nàng khẽ bật cười, Hứa Giai Kỳ vốn dĩ cũng có ngủ đâu, quả thật đây là lần đầu tiên nàng cùng người khác ngủ chung một cái giường, hơn nữa khoảng cách lại gần nhau như thế.

" Sau này gọi tôi Tuyết Nhi được rồi, dù sao cũng không thể mãi là kẻ vô danh."

"Vậy thì cô cũng gọi tôi là Hứa Giai Kỳ!"

"Cô 25, vậy tôi là chị rồi!"

Hứa Giai Kỳ ngạc nhiên xoay người, bỗng chốc đã biến thành tình huống mắt đối mắt, bầu không khí lại trở nên xấu hổ.

" Trong lúc cô đi ra ngoài tôi liền tò mò đi xung quanh, phát hiện ra chứng minh thư của cô thôi."

Sau đó liền không có trả lời, nàng cũng không nói nữa. Hứa Giai Kỳ xác thực không thể đối mặt với nàng lâu được, vì đôi mắt hấp dẫn cũng đôi môi lúc nào cũng thu hút sự chú ý của cô. Trầm ngâm suy nghĩ một lúc Hứa Giai Kỳ liền chìm vào giấc ngủ trong vô thức, chỉ còn lại Tuyết Nhi, là Khổng Tuyết Nhi.

"Xem ra lại phải bắt đầu cuộc sống mới rồi."

Nói rồi liền nhìn sang kẻ đang ngủ say như chết bên cạnh, Khổng Tuyết Nhi thở dài chui vào lòng cô cọ cọ. Từ khi gặp được cô, mùi hương trên người Hứa Giai Kỳ vô tình tạo cho nàng một cảm giác vô cùng an toàn, có lẽ nàng sẽ cần cô ở bên cạnh nếu muốn được ngủ ngon. Căn phòng phút chốc rơi vào yên tĩnh, hai người con gái ở trên giường vô cùng an nhiên mà ngủ, khoảng thời gian êm đềm cứ như vậy trôi qua...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC