chap 12:Bảo Vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên...Ánh Nguyệt gọi điện cho Tố Nhã ,chục cuộc đều thuê bao,Ánh Nguyệt lo lắng cứ đi loanh quanh tự an ủi mình"Chắc, không có chuyện gì xảy ra đâu,Mỹ Phương đưa Tố Nhã về mà,không chắc chắn là không có chuyện gì,tạiTố Nhã giận mình nên mới khóa điện thoại thôi"

Cả đêm Ánh Nguyệt không thế nào mà ngủ được cứ suy nghĩ mãi

--------------

Sáng hôm sau,tại công ty

Cạch...Mỹ Phương đẩy cửa chạy vào phòng làm việc của Ánh Nguyệt

-Chị Mỹ Phương...có chuyện gì vậy(Ánh Nguyệt đứng bật dậy)

-À...tôi cũng đang có việc hỏi chị đây(Ánh Nguyệt đi đến chỗ Mỹ Phương)

-Tối...qua...(Mỹ Phương chống tay thở lấy từng hơi 1)

-Tố Nhã tối qua về nhà an toàn chứ !!!(Ánh Nguyệt lấy cho Mỹ Phương cốc nước)

-Tố Nhã...tối qua... lúc tôi đưa Tố Nhã về,có kẻ đã đánh ngất.. tôi và đã bắt Tố Nhã đi rồi,lúc đấy tôi không nhìn được ...rõ mặt kẻ đấy!!!

-Cái gì,Tố Nhã bị bắt cóc sao???(Ánh Nguyệt mở to mắt)

-Tôi xin lỗi,là tôi bất cẩn không bảo vệ được Tố Nhã(Mỹ Phương quỳ xuống )

-Thay vì xin lỗi thì mau đi điều tra đi(Ánh Nguyệt tức giận)"tất cả là tại mình,tại mình...."

Ring...ring...ring điên thoại Ánh Nguyệt kêu lên

-Alo...

-Ánh Nguyệt à,đến gặp tao ở địa chỉ tao vừa gửi mày đi,tao có tin vui cho mày đây(là Minh Sở)

-Mày...

Tút...tút...tút...

Ánh Nguyệt trong lòng nôn nao lo lắng, tự mình lái xe đến điểm hẹn"Tên khốn đấy..."

-Đến rồi à,lại đây ngồi đi(Minh Sở đập tay xuống ghế)

-Có việc gì nói nhanh lên,tôi còn có việc bận(Ánh Nguyệt ngồi xuống ghế đối diện Minh Sở)

-Việc bận của mày quan trọng hơn hay bạn gái mày quan trọng hơn(Minh Sở nhếch mép dựa lưng vào ghế)

-Mày...là mày chính mày đã bắt cóc Tố Nhã,mày đã làm gì Tố Nhã!!!

Ánh Nguyệt định đứng bật dậy thì,Minh Sở lôi điện thoại trong túi ra

-Mày tự mình xem đi!!!(Minh Sở dơ điện thoại ra trước mặt Ánh Nguyệt)

-Ánh Nguyệt...Ánh Nguyệt(Tố Nhã gào hét ở trong video,tay bị chói mắt thì bị che)

-Con chó này ,mày im đi!!!(tên bắt cóc bịt mặt, dùng chân đạp vào người Tố Nhã)

Ánh Nguyệt nhìn thấy người yêu mình bị hành hạ trong lòng như bị cào xé

-Tố Nhã...Tố Nhã...(Ánh Nguyệt đưa tay ra với lấy điện thoại,như người vô hồn)

-Ấy...(Minh Sở rút điện thoại về)

Ánh Nguyệt đứng bật dậy,tay cầm 1 ly nước đập mạnh xuống bàn khiến bàn tay bắt đầu dò rỉ máu

-Nếu Tố Nhã mà làm sao thì người đầu tiên tao tìm để giết sẽ là mày,đấy TÊN KHỐN (Ánh Nguyệt trợn mắt lườm Minh Sở)

-Đứa con gái yếu ớt như mày mà cũng đòi giết tao sao!!!(Minh Sở cầm điện thoại lắc qua lắc lại trước mặt Ánh Nguyệt)

Ánh Nguyệt dùng 2 tay túm cổ áo Minh Sở kéo anh ta đứng dậy,máu trên tay Ánh Nguyệt chảy xuống áo sơ mi trắng của Minh Sở

-Bình tĩnh nào bẩn hết áo đẹp của tao rồi(Minh Sở dơ 2 tay lên)

-Mày đã từng giết đi người mà tao yêu thương,người mà tao ngưỡng mộ,bây giờ mày còn muốn gì nữa họ thì có tội tình gì chứ(Ánh Nguyệt kéo cổ áo Minh Sở lại)

-Hơ...chẳng phải mày cũng thế sao...khác gì tao hả!!!

-Hôm đó mày mà không chạy ra đường vì quả bóng của mày,thì cô ấy đã không phải hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ mày(Minh Sở nắm lấy cổ tay Ánh Nguyệt)

Ánh Nguyệt im lặng quay đầu ra chỗ khác,không dám nhìn thẳng vào mắt Minh Sở

-Chẳng phải mày cũng làm thế với tao sao,ngày hôm đó nếu không vì mày người yêu tao đã không chết,chỉ vì mày muốn được vui chơi mà tao phải mất đi người tao yêu nhất(Minh Sở nắm chặt tay Ánh Nguyệt hất ra)

-Tao muốn mày cả đời sẽ không được yêu thương,tao muốn nhìn thấy mày đau khổ khi mất đi người mình yêu nhất,giống như tao đây này(Minh Sở vỗ tay vào ngực rồi bỏ đi)

Minh Sở rời đi ,Ánh Nguyệt đưa bàn tay đang chảy máy của mình lên nhìn, "Phải,là tại mình vì mình chị ấy mới chết,tất cả mọi chuyện đều là do mình mà ra,đáng ra mình mới là người phải chết,mình không muốn thêm 1 người nào chết vì mình nữa"

Ánh Nguyệt nắm chặt bàn tay đầy máu của mình lại,trong tim đau gấp 10 lần vết thương đó

Ring...ring...ring điện thoại của Ánh Nguyệt trong túi quần kêu lên

-Alo...(Ánh Nguyệt như người vô hồn,mặc kệ bàn tay đang chảy máu)

-Nếu mày muốn gặp bạn gái mày thì,tối nay 8 giờ đến tòa nhà hoang gần trường ,mày nhớ đi 1 mình nếu mày báo cho cảnh sát biết hay bất kể ai biết cuộc hẹn này,tao lập tức sẽ giết Tố Nhã.

-Tao sẽ làm theo lời mày,chỉ cần mày đừng động đến cô ấy là được!!!

Ánh Nguyệt về nhà nhờ Mỹ Phương băng bó vết thương

-Xin lỗi tôi vẫn chưa điều tra được gì!(Mỹ Phương vừa băng vết thương vừa nói)

-Không sao,không cần điều tra nữa,tôi biết cô ấy ở đâu rồi

-Vậy chúng ta...

-Không cần,tối nay tôi sẽ đến chỗ cô ấy , không được 1 ai đi theo tôi,nếu tối nay tôi có chuyện gì thì công ty này giao lại cho cô(Ánh Nguyệt trầm giọng xuống)

-Ngài đang nói gì thế hả!chúng tôi sẽ đi theo ngài không để cho chúng nó biết là được mà!!!

-Không được,phải bảo đảm an toàn cho Tố Nhã bằng mọi cách,tôi không muốn ai phải hy sinh vì tôi nữa,cứ làm theo lời tôi đi

Mỹ Phương nghĩ"Mình sẽ theo dõi Tổng Giám Đốc,1 cách an toàn nhất"

---8 giờ tối---

Ánh Nguyệt làm theo lời của Minh Sở ,đến ngôi nhà hoang 1 mình,đội 1 chiếc mũ đen

-Ngươi là Ánh Nguyệt (1 tên gác cổng nói)

-Phải,tôi là Ánh Nguyệt(Ánh Nguyệt cửi bỏ mũ ra)

Tên gác cổng kiểm tra trên người Ánh Nguyệt có mang theo vật gì không

-Đi theo tôi!!!(tên gác cổng dẫn Ánh Nguyệt vào)

-Thưa ngài người đã đến(tên gác cổng cúi chào rồi đi ra ngoài)

Trước mặt Ánh Nguyệt là 1 người đàn ông mặc đồ đen quay lưng về phía mình

-Ngươi...là...(Ánh Nguyệt ấp úng)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net