Chương 10 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày hôm sau

Bạch Kiều Hoa đến bệnh viện là vào buổi trưa để chăm sóc cho Bạch Ánh Dung , nàng đã hủy hết tất cả lịch trình của nữa ngày hôm nay để dành thời gian cho cái con người đang ngơ ngơ ngác ngác trong phòng bệnh kia .

' Cạch '

Nghe tiếng cửa mở Bạch Ánh Dung ngước mắt lên nhìn thì thấy đó là Bạch Kiều Hoa , nàng ngẩn người nhìn .

" Con bị thương đến phát ngốc rồi à ? " Bạch Kiều Hoa đem thức ăn đã đóng gói kĩ lưỡng để lên bàn .

" A ... mẹ? Sao con lại ở đây ? " Ai đó hoàn hồn hỏi .

" Lúc con ngất xỉu là lúc mẹ đang được Vi đỡ vào xe . " Nàng đem đồ ăn dọn ra sau đó nói tiếp . " Lần sau không cho phép liều như vậy nữa ! "

" V...vâng "

" .... Vết thương của con còn đau không , việc học thì mẹ đã giải quyết thay con rồi nên yên tâm mà dưỡng thương ở đây đi . " Vừa nói Bạch Kiều Hoa vừa đưa muỗng cháo đến tận miệng cho Bạch Ánh Dung .

" Vết thương hết đau rồi , con cũng rất khỏe . " Bạch Ánh Dung lí nhí nói .

" .... " Bạch Kiều Hoa không nói nàng duy trì hành động đút cháo cho Bạch Ánh Dung .

" Há mồm . "

" Con...con có thể tự ăn mà . " Bạch Ánh Dung đưa tay muốn lấy cháo trong tay Bạch Kiều Hoa nhưng nàng tránh qua tiếp tục duy trì .

" Ngoan há miệng . "

" .... "

" .... "

Cả hai chiến tranh một hồi lâu thì Bạch Ánh Dung là người chịu thua , đành bất đắc dĩ mà há miệng ăn . Cứ thế một người đút một người ăn đến khi cửa phòng mở ra lần nữa .

" Dung ơi , mình tới thăm cậu nè ! " Dương Thuý Vi bật tung cái cửa phòng lớn tiếng , trên tay còn cầm theo trái cây để thăm bệnh .

" ...h ...hả hả ....à hình như tớ đi lệch thời gian rồi nhỉ . L–làm lại ha . " Nhìn thấy tình hình bên trong Dương Thuý Vi nói rồi đi ra ngoài đem theo cửa đóng lại . Vài phút sau cửa vang lên tiếng mở cửa nhưng lần này nó được mở ra một cách từ tốn hơn .

" Chào dì , con đến thăm bệnh của Ánh Dung . " Dương Thuý Vi nói một cách lịch sự .

" .... "

" .... "

" Ân nếu đến rồi thì ở chơi với Dung đi , dì có việc phải đi một chút . " Nói rồi Bạch Kiều Hoa đứng lên nhìn về phía con ngốc trên giường bệnh một cái sau đó mở cửa phòng bước ra .

" Vâng ạ , chào dì . "

' cạch '

" Cậu tới đây làm gì ? " Sau khi cửa phòng đóng Bạch Ánh Dung quay qua hỏi Dương Thuý Vi đang tung tăng trong phòng bệnh của mình .

" Gì chứ cái đồ ngu ngốc kia . Tớ đương nhiên là đến đây thăm cậu rồi , nói gì lạ vậy . " Dương Thuý Vi cau mày ra vẻ bất mãn nói .

" Thôi đi , tớ quá rành cậu rồi đến đây để tìm tiểu bạch xà của cậu chứ gì . " Bạch Ánh Dung nhàm chán mà cắn trái táo trên bàn . Đừng tưởng nàng không biết nha cái người bạn thân này rất rất rấttt là thích Tiểu Xà nha . Mỗi lần nàng đem theo Tiểu Xà đến trường là cái con người này luôn bám theo để được sờ mó hay làm gì đó với nó đó .

Dương Thuý Vi nghe vậy thì cười đắc ý nhìn nàng .

" Nhưng không may là hôm nay Tiểu Xà không có bên cạnh tớ , cậu tìm vô ích rồi . " Bạch Ánh Dung nói một câu này thôi mà hình như có người bị sượng rồi nhỉ , đứng đơ ở một bên luôn chứ .

" Không thể nàooo "

' Sột soạt , sột soạt '

" Hử ? Tiếng gì vậy ? " Bạch Ánh Dung thắc mắc nhìn qua .

" Tớ không quan tâmmmm . Hức... tiểu bạch xà ~ " Vi nằm dài ra chiếc sofa duy nhất trong phòng  khóc than .

" Xì ~ xì ~ xì ~ "

" A tiểu xà sao lại ở đây ? " Bạch Ánh Dung ngạc nhiên nhìn con rắn trắng trong lòng bàn tay đanh lắc cái đuôi với mình .

" Cậu có thôi đi... không ? Aa~ tiểu bạch xà ! " Dương Thuý Vi thấy trên tay Bạch Ánh Dung có một cái con dáng vẻ  cực quen liền phóng tới .

" Xì " Tiểu Xà ghét bỏ mà quấn lấy tay Bạch Ánh Dung tránh đi ma trảo của Dương Thuý Vi .

" Nè tiểu bạch xà thái độ đó là sao ? "Dương Thúy Vi bất mãn nhìn con rắn nhỏ đang đu ở trên tay Bạch Ánh Dung . Rõ ràng thường ngày Dương Thuý Vi cho bé rắn này nhiều đồ ăn như vậy mà giờ thái độ đó là sao ?

" Xì xì . " Tiểu Xà hất mặt ra chỗ khác không thèm nhìn  .

" Được rồi được rồi , tiểu xà không dỗi nữa . " Bạch Ánh Dung xoa xoa đầu nhỏ kia dỗ dành , Tiểu Xà được nàng xoa đầu lập tức mắt sáng ngời đuôi nhỏ lắc lắc như cún .

Dương Thuý Vi thấy cảnh này liền đen mặt , cái quái gì a tiểu bạch xà ta đem ngươi nuôi béo thế kia mà ngươi cứ như vậy vong ơn sao ? Dương Thúy Vi lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chộp lấy Tiểu Xà trong tay Bạch Ánh Dung sau đó vù một tiếng chạy đi .

Bạch Ánh Dung nhìn tay trống rỗng mà nổi gân xanh chạy đến cửa sổ mở ra liền thấy Dương Thúy Vi cầm Tiểu Xà trong tay chạy thẳng ra cổng bệnh viện mà nên biết từ phòng của nàng đã là tầng cao nhất của cái bệnh viện này là tầng 7 đó được chưa  . Tay Bạch Ánh Dung 'crắk' một cái đem cái khung cửa sổ bóp nát , hét .

" Tên chết tiệt kia !! Trả Tiểu Xà lại đây !!! "

Dương Thúy Vi như nghe được lời Bạch Ánh Dung mà quay đầu nhìn lên cười nói : " Mai sẽ trả lại tiểu bạch xà cho cậu , ha ha ! " Sau đó liền khuất bóng sau cổng bệnh viện .

Bạch Ánh Dung : (ノ`Д´)ノ彡┻━┻

Được rồi , mai trả ha hả . Trả cái quái gì mà trả ! Bạch Ánh Dung biểu hiện có một cục tức trong cổ mà nuốt không trôi , ngày sau đừng mong nàng sẽ đem theo Tiểu Xà bên mình khi có cái tên Dương Thúy Vi nữa .

Bạch Ánh Dung hậm hực đi vào nhà vệ sinh , đứng trước chiếc gương Bạch Ánh Dung từ từ đem phần áo vén lên gở lớp băng trên bụng ra liền thấy miệng vết thương dữ tợn đêm qua nay chỉ còn lại một vết sẹo mờ .

Bạch Ánh Dung đưa tay sờ sờ vết sẹo trên bụng , đêm qua khi bị đâm và bất tỉnh Bạch Ánh Dung cứ nghĩ là mình sẽ chết ai ngờ khi được đẩy vào phòng mổ nàng lại bật người tỉnh dậy kém chút là đem y tá và bác sĩ phẫu thuật hù chết rồi . Vết thương từ lúc đó thì bắt đầu tự lành lại cho đến bây giờ chỉ còn lại sẹo đoán chừng là ngày mai sẽ biến mất không vết tích rồi .

Thở dài một hơi đem băng vải quấn lại sau đó mở cửa đi ra . Nhưng mới mở cửa liền thấy Bạch Kiều Hoa đứng trước mặt , Bạch Ánh Dung giật mình một cái sau đó vuốt vuốt tim .

" Mẹ , mẹ kém chút làm con đứng tim rồi . "

Bạch Kiều Hoa nhìn ai đó vuốt ngực sau đó nói : " Con đi vệ sinh lâu quá rồi đấy . "

Xoay người liền đến sofa ngồi xuống . Bạch Ánh Dung thấy vậy cũng không nói mà nhẹ nhàng từng bước như thật sự sợ động đến vết thương , nằm trên giường Bạch Ánh Dung lại thắc mắc : " Mẹ..... ? "

" Có chuyện gì ? "

" Con muốn hỏi là sao mẹ chưa đến công ty . "

" ....  Con đây là đuổi khéo mẹ sao ? " Bạch Kiều Hoa cầm lấy một quả táo sau đó từ từ gọt vỏ .

" Không có , không có ! Con chỉ là thắc mắc thôi . " Bạch Ánh Dung gấp gáp trả lời . Gì chứ Bạch Kiều Hoa ở đây nàng mừng còn không kịp đó chứ .

" Mẹ chỉ ở đây nữa ngày thôi nên đừng vội mừng . " Bạch Kiều Hoa đi đến đem đĩa trái cây mình mới tỉ mỉ cắt đưa đến chiếc bàn bên cạnh giường bệnh của Bạch Ánh Dung. Bạch Ánh Dung đưa tay cầm lấy một miếng đưa đến trước miệng Bạch Kiều Hoa .

Nàng nhướng mày nhìn khuôn mặt hơi đỏ đang cúi xuống không dám nhìn trực diện mình cong môi cười , há miệng cắn một miếng . Dường như không có ý định cầm lấy mà chỉ há miệng ăn .

Đến khi gần hết miếng táo , Bạch Kiều Hoa vô tình đưa lưỡi liếm ngang qua ngón tay Bạch Ánh Dung . Như cảm nhận được Bạch Ánh Dung mặt đỏ bừng lên hơi rụt lại cánh tay .

Không khí trong phòng có lẽ hơi hướng về phía ám muội , ngay lúc Bạch Ánh Dung muốn nói gì đó thì điện thoại của Bạch Kiều Hoa run lên , nàng bắt máy không biết là người đầu dây bên kia nói gì mà Bạch Kiều Hoa nhăn mày lại nói một tiếng : " Đợi đó . " Liền quay sang phía Bạch Ánh Dung : " Công ty có chút việc , mẹ phải đến đó . "

Thấy vậy Bạch Ánh Dung cũng mỉm cười đáp : " Mẹ cứ đi đi , đừng lo ở đây đã có các bác sĩ chăm con rồi.  "

Bạch Kiều Hoa không nói gì xoa xoa đầu ngốc của ai đó sau đó ra khỏi phòng .

Bạch Ánh Dung chán nản nằm trên giường đem mấy cuốn sách mà Dương Thuý Vi lúc nãy đến có đem theo ra đọc . Một lúc thì  ngủ thiếp đi sách trong tay vẫn vững vàng nằm trong tay Bạch Ánh Dung .

Không biết qua bao lâu Bạch Ánh Dung lần nữa tỉnh dậy vì bị tiếng gõ cửa làm phiền . Đi đến cánh cửa mở ra , nhìn người mảnh khảnh trước mặt mà kinh ngạc .

Người đó đánh giá Bạch Ánh Dung xong liền nở nụ cười quyến rũ , nhếch môi cười : " Chào em~ Dung Dung~ "

———————————
Mị cảm thấy mình đang lười dần ra ( ≧Д≦) .
Có aiw có thể làm cho mị bớt lười đi không ? (╥﹏╥)

Và thế quái nào ta không đăng chap được !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net