Chương 27
Bạch Ánh Dung về đến nhà thì trời đã tối mịch . Cả biệt thự rộng lớn không một ánh đèn , nhìn có chút cô quạnh . Bạch Ánh Dung đột nhiên có chút không muốn vào trong .
Nhưng dù như thế nào thì đôi chân vẫn theo lẽ thường đi vào .
Đứng trước cửa nàng vươn tay nắm then cửa đẩy vào nhưng mà ....
Mở không ra .
Bạch Ánh Dung : ???
Tay cầm then cửa lắc lắc lại không mở được .
Bạch Ánh Dung khuôn mặt tràn đầy nghi hoặc kiểm tra lại chìa khóa nhà , không sai khóa nhưng sao vẫn mở không ra ? Mà ngay lúc nàng đang phân vân bên trong cửa phát ra giọng nói của thư kí của Bạch Kiều Hoa , Đoan Mộc .
" Tiểu thư , em về nhà trễ thời gian yêu cầu hai phút 56 giây ."
Bạch Ánh Dung : ' Không phải chứ thư ký của mẹ.... chị ta sao lại ở đây ? '
" Sao...sao chị lại ở đây ? "
" Chủ tịch thấy dạo gần đây em có xu hướng về trễ nên bảo tôi đến đây . Và chị ấy cũng nói nếu em về trễ sau 9 giờ thì cứ trực tiếp khóa cửa ."
Bạch Ánh Dung : ....... Có dự cảm không ổn .
" Vì vậy , tôi sẽ không mở cửa cho đến ngày hôm sau . Chúc em may mắn ."
Tiếng chân bên trong cửa ngày càng xa , Bạch Ánh Dung đứng ở trước cửa nhà mình mà nghi hoặc . Không được vào thì tối nay nàng ngủ nơi nào ?
Bạch Ánh Dung đột nhiên nghĩ đến cửa trước không được thì.... đi cửa sau .
Vừa nghĩ nàng vừa vòng một vòng lớn đi tới cửa sau nhưng hiển nhiên là không thể . Bạch Ánh Dung lại đi loanh quanh nhưng mà dù là cửa phụ hay cửa sổ đều đã bị khóa không một khe hở .
Bạch Ánh Dung sờ sờ cái sợi dây vẫn còn ngủ ngon lành mặc kệ sự đời . Tầm mắt lại di chuyển đến cửa sổ phòng mình .
Không khóa , cửa vẫn mở .
Nhưng làm cách nào lên đó đây ? Trên tường không có gì để bám vào thì làm sao mà trèo lên đây ? Không lẽ ....bật nhảy ?
Nhưng vừa nghĩ ra nàng liền lắc đầu bởi vì bên dưới cửa sổ phòng nàng là vườn hoa nhỏ của bác quản gia . Nếu bật nhảy thì chắc chắn sẽ làm hỏng vườn hoa đó , nếu không thì đêm nay chắc chắn phải ngủ ngoài đường .
Bạch Ánh Dung trầm mặc hồi lâu .
Đúng lúc này Tiểu Xà trong tay áo lại rục rịch cái thân rắn của mình . Bạch Ánh Dung nhìn xuống bỗng nảy ra ý tưởng khác .
Tiểu Xà đang ngủ thì cảm giác toàn thân lạnh lẽo . Nó mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy bản thân đang nằm trong lòng bàn tay của Bạch Ánh Dung . Bạch Ánh Dung mỉm cười bí ẩn .
" Tiểu Xà.... "
Tiểu Xà : ???
" Chúng ta là 'bạn' đúng không ? "
Tiểu Xà : Xì xì ' Đúng đúng ' .
" Vì chúng ta là bạn cho nên...." Bạch Ánh Dung bắt chước cách nói chuyện của Dương Thúy Vi " Tiểu Xà bé bỏng ơi mày có thể giúp tao lên đấy không ? "
Tiểu Xà nghe vậy nghẻo một bên cổ theo tay của Bạch Ánh Dung nhìn lên cửa sổ tầng hai .
Tiểu Xà : .........nó giúp kiểu gì đây ???
Tay của Bạch Ánh Dung như có như không chọt chọt cái thân rắn của Tiểu Xà . Tiểu Xà nháy mắt hiểu .
Tiểu Xà : Xì xì xì xì ! 'không , không bao giờ!'
Tiếp theo Tiểu Xà nhảy đành đạch , Bạch Ánh Dung cũng không ngờ nó sẽ phản ứng lớn như vậy . Tiểu Xà cũng bởi vậy mà bị trượt xuống đất , nó nhanh chóng trườn đi .
Bạch Ánh Dung thấy vậy liền rượt theo phía sau .
" Thôi mà Tiểu Xà không sao đâu mà ."
Ai đó ở phía sau không ngừng dụ dỗ . Nhưng dù như thế nào thì Tiểu Xà cũng không bị mắc mưu .
Bạch Ánh Dung thấy dụ dỗ không tác dụng , nàng đành dùng biện pháp mạnh . Bạch Ánh Dung dùng tốc độ nhanh hơn trực tiếp bắt được Tiểu Xà . Tiểu Xà thề chết không chịu nhưng sau đó nó bỗng nhìn thấy cái thang gỗ . Tiểu Xà liều mạng dùng đuôi chỉ bên kia . Bạch Ánh Dung theo đuôi của nó nhìn qua .
Nàng nhìn thang gỗ rồi lại nhìn Tiểu Xà .
" Được rồi , vậy đi thang gỗ vậy . "
Bạch Ánh Dung đem Tiểu Xà quấn lên cổ , nhấc thang gỗ chống vào tường dưới cửa sổ phòng . Nàng đem theo sợi dây nào đó leo lên . Thành công leo vào phòng Bạch Ánh Dung đem Tiểu Xà ném lên giường còn bản thân lại nhón chân đi thay đồ .
Tiểu Xà lè lè cái lưỡi , tìm một góc thoải mái liền lăn ra ngủ ngon lành .
Đến khi Bạch Ánh Dung trở lại thì đã thấy một sợi dây đang quấn lấy gối đầu của mình nằm trong góc giường . Cái miệng của nó hơi hơi chép chép giống như đang mơ thấy gì đó rất ngon miệng .
Bạch Ánh Dung nhìn nó , không lời gì để nói mà nằm xuống giường .
Di động đột nhiên run lên Bạch Ánh Dung mở ra xem là tin nhắn của Dương Thúy Vi .
[ Dung , cậu đâu rồi ? ]
[ Cái đồ bỏ bạn chưa gì cậu đã chuồn về nhà rồi ! ಠ益ಠ ]
.......
Bạch Ánh Dung nhìn một hàng dài tin nhắn , lười biếng vươn vai , đem di động để sang một bên .
Nàng cũng không có trả lời tin nhắn mà trực tiếp bật điều hòa , đắp chăn , ngủ .
Bên ngoài .
Đoan Mộc đứng ở trước cửa phòng , tay cầm di động thông báo tình hình cho Bạch Kiều Hoa .
" Vâng , chủ tịch ."
" Em ấy vừa về cách đây không lâu ..... Vâng , em hiểu rồi . "
" ..... hình như là từ đường cửa sổ lầu hai ....vâng , vâng . "
....
Nói chuyện xong Đoan Mộc dời bước đi xuống lầu . Từ trong túi lấy ra chìa khóa tổng mở cửa , sau khi khóa chốt liền gọi xe đi mất .
Ngày hôm sau . ( 4 giờ )
Bạch Ánh Dung đang ngủ ngon lành trên giường thì bỗng dưng di động run không ngừng . Nàng giật mình ngồi dậy nhấc máy .
" Alo ?? "
Đầu dây bên kia vậy mà là Dương Thúy Vi . Cô nàng hưng phấn không thôi mà nói .
[ Dung Dung Dung , cậu biết gì chưa ?! ]
Bạch Ánh Dung gật gù , cố gắng chống mi mắt trả lời .
" Chuyện gì ? "
Dương Thúy Vi : [ Tuần sau là kỉ niệm 100 năm ngày thành lập trường . Trong lễ kỉ niệm sẽ có phần tiết mục ảo thuật của hơn 50 ảo thuật gia đó ! ]
" Ừ—......"
[ Nè nè cậu làm sao vậy ? Có nghe không đấy ?? ]
Bạch Ánh Dung hai mí mắt nhắm chặt , theo bản năng trả lời .
" Tớ nghe...."
Giọng nói vô ý thức mà kéo dài . Những lời sau đó của Dương Thúy Vi , nàng đã không nghe rõ nữa mà ngã người ra sau ngủ quên trăng quên sao . Chỉ tội cho Tiểu Xà đang ngon giấc thì bỗng bị Bạch Ánh Dung đè lên làm nó xém lòi mỡ .
——————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net