Chương 3 : Người bạn nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Men theo con đường nàng rất nhanh đã ra khỏi đó . Nhìn lại thì Bạch Ánh Dung phát hiện
" Thì ra khu thí nghiệm này nằm trong lòng núi ở vùng ngoại ô . "
Chợt nàng nhớ ra gì đó , giơ bàn tay dính máu lên trước mặt mình xem xét . Trên mặt hiện ra tia chán ghét _ Thật bẩn _ nàng thầm nghĩ .
Nếu là bình thường Bạch Ánh Dung sẽ sốc khi biết mình vừa giết người , không phải một mà là mấy chục tên , nhưng giờ thay vì sợ hãi nàng lại thấy khó chịu _ Nếu về nhà với bộ dạng này nhất định mẹ sẽ không thích _ Bạch Ánh Dung nghĩ , cố gắng sử dụng thính giác tìm một con sông hay hồ để tẩy rửa thân thể . Vì nàng nhớ rồng có ngũ giác rất nhạy vì vậy việc tìm kiếm thứ gì đó sẽ rất dễ . Ngoài việc các giác quan được cải biến , sức mạnh và trí não của nàng cũng tăng lên đáng kể .
Sau hai ba phút tìm kiếm Bạch Ánh Dung phát hiện 50m về phía Nam có một thác nước. Dùng tốc độ nhanh nhất để tới đó . Nàng cởi quần áo  để nó dưới một gốc cây còn mình thì hoà mình vào dòng nước lành lạnh dưới con thác .
Tẩy rửa thật kỹ , những vệt máu trên người cũng theo dòng nước trôi đi .
...
Ngửi thấy trên người mình không còn mùi khó ngửi kia Bạch Ánh Dung mới bước lên , định mặc đồ  vào thì phát hiện trên bộ đồ kia cũng dính một ít máu .
Nàng thở dài , tất nhiên là phải giặt rồi .
Do bây giờ trên người không có một mảnh vải che thân nên đành ngậm ngùi mặc lại cái thứ còn ướt kia mà đi tìm củi khô vì giờ là đêm nên cần phải đốt lửa .
Tầm năm mười phút sau nàng trở về với một đống củi và vài động vật ( chà bá )  làm đồ ăn . Nhớ những gì trong sách hướng dẫn sinh tồn bản thân mua lúc rảnh từ tìm hai hòn đá... để nhóm lửa đến cách chế biến đồ ăn Bạch Ánh Dung vui sướng vì đã làm được vài món nướng cơ bản .
Đang ăn thì bụi cây kế bên phát ra mấy tiếng sột soạt . Nàng gằng giọng cảnh giác .
" Ai ?"
Từ trong đó chui ra một con rắn nhỏ màu trắng bằng ngón trỏ và hơn hết từ đầu chạy dọc theo sống lưng của nó có một cái sọc màu tím tím nhìn dưới ánh lửa khá đẹp . Mắt có màu xanh dương nhìn chằm chằm miếng thỏ nướng trên tay nàng .
Thấy vậy nàng cũng đưa cho nó miếng thịt trên tay , trong đầu thì tự hỏi cái giống này từ đâu chui ra vậy , lần đầu nàng thấy đó .
Ban đầu con rắn nhỏ hơi nhút nhát một chút , nhưng khi ăn được một miếng thịt kia không bị gì thì nhào tới ăn sạch sành sanh .

Bạch Ánh Dung thấy cảnh này thì không khỏi buồn cười , thuận miệng hỏi .
" Bé rắn nhỏ sao mày lại ở đây ?"
Con rắn như hiểu ý nàng , nó không nói mà ngậm chặt lấy một nhành củi khô gần đó cấm một đầu xuống quẹt quẹt gì đó .
Sau khi xong nó không nhả nhành củi ra mà quay sang nhìn nàng , đuôi chỉ chỉ vài chữ mình mới viết xong .
Bạch Ánh Dung thắc mắc hướng mắt nhìn thì thấy một chữ duy nhất là ' đói ' . Hiểu ra ý nó cô nói
" Thì ra bé bị đói , nghe mùi thịt nên mới bò tới đây . "
Rắn nhỏ gật đầu , nàng hỏi tiếp
" Ba mẹ bé đâu ?"
Rắn nhỏ viết hai chữ ' Không biết ' cho nàng xem rồi viết tiếp chữ ' mẹ ' rồi lại lấy đuôi chỉ chỉ vào nàng.
" Ta không phải mẹ em đâu "
Rắn nhỏ cuối đầu một lát rồi bò thật nhanh lên người Bạch Ánh Dung chui vào ... khụ ... khe núi của nàng nhắm mắt như kiểu nằm ăn vạ .
Nàng thấy cảnh này thì buồn cười , định dùng tay bắt bé rắn nhỏ kia ra thì nó đã nhanh chóng bò xuống bụng nàng bám sát vào đó . Bạch Ánh Dung dựt dựt chân mày muốn lấy tay lần nữa bắt con vật kia thì nó lại bò sang chỗ khác ...

Sau một hồi vật lộn nàng vẫn không thể bắt cái con kia xuống khỏi người mình đành thở dài nói
" Bé rắn à ~ rốt cuộc thì mày muốn gì vậy . "
Con rắn nhỏ như hiểu ý nó ló cái đầu nhỏ của mình từ vai nàng ra , mắt chớp chớp lấy đuôi viết lên lưng nàng hai chữ ' đi cùng '
Mặt Bạch Ánh Dung đơ ra vài giây rồi lẩm bẩm
" Không lẽ nó muốn đi cùng mình về nhà ?!"

" Nhưng mẹ nhất định sẽ không đồng ý . "

" Mà còn , nếu như cha mẹ nó đi tìm nó rồi hiểu lầm mình bắt nó rồi sao ?"

" Thiên a mình chưa muốn chết sớm vậy đâu . "

" Nhưng lúc nãy mình hỏi cha mẹ nó đâu , nó viết không biết mà . "

Sau một hồi suy nghĩ về độ đáng yêu của nó , Bạch Ánh Dung đành phải đem nó theo cùng chứ sao . Tự cho mình lý do là _Bản thân là người hiền lành a nên không thể để nó sống một mình ở nơi âm u nguy hiểm này được_ chứ chết nàng cũng không muốn nhận là thấy nó dễ thương nên đem về làm vật sủng .
" Được rồi rắn nhỏ , lại đây chúng ta cùng đi " Bạch Ánh Dung nói tay kéo kéo cổ áo , ý muốn bé rắn chui vào .
Hiểu ý con rắn gật đầu chui vào trong mặc nàng đem đi không giẫy giụa .
Bạch Ánh Dung thấy nó yên phận cũng không nói gì mà thầm suy nghĩ _Bây giờ chắc tầm ba giờ sáng đi , ước chừng ngọn núi và cánh rừng này khoảng vài trăm kilometers đi nếu với vận tốc trung bình lúc trước của mình thì 4-5 tiếng mới ra khỏi đây . Nhưng giờ mình chắc chắn mình có thể trong vòng 30 phút là ra khỏi nơi này trong tốc độ không nhanh không chậm .

Cuối cùng Bạch Ánh Dung cũng đã ra khỏi nơi âm u đó , trước mặt nàng giờ là một con đường nhưng khá vắng vẻ , tuy nhiên nàng lại không cảm thấy sợ gì cả , con rắn nhỏ kia giờ đã ngủ say trong ngực nàng , vừa đi Bạch Ánh Dung vừa rơi vào trầm tư mà bước đi _ Liệu mẹ có đang lo lắng cho mình không ?đã hai đêm một ngày rồi . Có mong mình trở về không?... Những câu hỏi luôn lập lại trong đầu nàng đến khi có một chiếc xe màu trắng chắn trước nàng .
Chưa kịp hoàn hồn thì Bạch Ánh Dung cảm giác đã bị ai đó ôm lấy thật chặt ,đang định hấc ra thì thấy người kia đang khóc , giờ nàng mới nhìn kĩ lại hóa ra là Dương Thúy Vi .

...Tua lại một tí...

Vi đang ngồi trên chiếc Ferraris được quản gia nhà nhỏ lái đi giúp nhỏ thư giãn . Lo lắng , bất an hai thứ này làm nhỏ bồn chồn không thôi .
_ Tại sao lại có người bắt cóc Ánh Dung chứ ? Cậu ấy có đắc tội với ai đâu ? _ Dương Thuý Vi nghĩ , một ngày hai đêm rồi , không biết phía cảnh sát đang làm cái quái gì nữa . Tại sao vẫn chưa có tung tích gì của Bạch Ánh Dung chứ , và rốt cuộc bọn người bắt cóc nàng có mục đích gì ? Tiền ? Không , nếu chúng cần tiền thì sao lại không có bất kỳ cuộc gọi nào . Uy hiếp ? Càng không . _ Chết tiệc !! Rốt cuộc là chúng muốn gì mà phải bắt cóc Ánh Dung đi chứ!! _ . Dương Thuý Vi nhìn ra ngoài qua kính cửa xe , đôi mắt đang nặng trĩu bỗng chốc sáng bừng lên khi thấy một thân ảnh quen thuộc đang đi ven đường .
Nàng hối thúc quản gia lái xe chắn trước người kia .
Khi xe dừng nhỏ lập tức mở cửa xe phóng tới ôm chầm người kia .

...

" V...Vi cậu làm gì vậy ?" Bạch Ánh Dung hỏi
" Con ngốc kia ! Bị bắt cóc có sao không ? Chúng có làm gì cậu không ?" Dương Thuý Vi gần như hét lên , nàng là đang rất vui _ Tìm được rồi , tìm được cậu rồi Dung _ 
" Không phải cậu đang ôm mình sao " nàng cười nhìn Dương Thuý Vi .
" Được rồi có gì về nhà nói , dì Hoa đang rất lo cho cậu đấy . Tớ nghe nói dì ấy đang huy động thêm nhiều lực lượng để đi tìm cậu đó " Dương Thuý Vi nhìn Bạch Ánh Dung .
Mặt nàng thoáng đờ nhưng ngây sau đó là hai hàng nước mắt chảy dài _ Mẹ là đang lo cho nàng sao ? Nàng phải nhanh về mới được !_
" Nè nè , sao sao lại khóc , có chỗ nào khó chịu à " Dương Thuý Vi cuống cuồng lên khi thấy nàng tự nhiên lại khóc .
" Không sao. Vi đưa tớ về nhà đi " Bạch Ánh Dung lau đi nước mắt thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ .

Dương Thuý Vi không nói gì chỉ nắm tay nàng kéo vào xe cho quản gia chạy thẳng về nhà Bạch Ánh Dung .
Trên đường về Dương Thuý Vi liên tục hỏi các vấn đề về vụ bắt cóc như ' chúng bắt cậu làm gì ? Sao cậu thoát ra được ...vv...mm '
Bạch Ánh Dung vì thấy thật nhứt đầu cho nên nhắm mắt lại giả ngủ ai ngờ ngủ luôn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net